Ở cữ vào tháng 7-8 rất vất vả. Bạch Tuyết Thường dựa theo phong tục phương Đông tiến hành ở cữ điều dưỡng thân thể sau khi sinh con, phòng oi bức chỉ có ban ngày mới có thể rộng mở cửa sổ thủy tinh để đón ánh sáng. Những người đàn ông của cô thật ra không ngại cái nóng oi bức, thay phiên nhau ở tẩm cung Nữ vương chăm sóc cô, thuận tiện chăm sóc trẻ sơ sinh. May mắn thay, đứa bé được sinh ra trong vòng sáu tháng mang thai. Nếu như ở thế kỷ 21 mang thai mười tháng, cô sinh con liên tục giống con heo chẳng phải sẽ bị tra tấn đến phát điên sao. Một tháng sau, Thương chuẩn bị một bữa tiệc đầy tháng ở trong rừng trái cây. Nhưng Bạch Tuyết Thường lại biết hôm nay là ngày cô và những người đàn ông của mình làm tình tập thể. Bạch Tuyết Thường vén vạt áo lên cho con uống sữa. Sau đó ôm nó dỗ ngủ. Bạch Diệc Đình, đây là tên cô đặt cho con trai nhỏ của mình. Tất cả các con trai của cô đều mang họ Bạch, người đàn ông thời tiền sử không có ý thức dòng họ nên làm cho cô nhặt được cái lợi. Trẻ con mới một tháng tuổi uống sữa rất ít, dỗ nó ngủ xong vú của cô vẫn cứ căng khó chịu. Xem ra phải cho đàn ông của cô đến uống sữa. Thời đại này những người đàn ông cho rằng sữa mẹ là nước thánh trên người phụ nữ, là cho bọn họ uống, trẻ con chỉ có thể uống sữa động vật. Bạch Tuyết Thường tất nhiên không muốn. Sữa của cô nhất định phải cho con uống, đàn ông giành uống sữa của con trừ phi cô đồng ý. Nếu không thay đổi suy nghĩ thì lăn cho xa. Nhưng lời đe dọa của cô không có hiệu quả với Vũ. Vũ ỷ vào y là con trai của Nữ vương có thể đi ngang dọc ở Tuyết Quốc. Cho dù lúc đối mặt với Bạch Tuyết Thường cũng thường xuyên phớt lờ mệnh lệnh của cô. "Diệc Đình đã ngủ thì bỏ xuống đi! Ôm nhiều cũng vất vả." Vũ đi vào tẩm cung của Nữ vương nhìn thấy hình ảnh hạnh phúc ấm áp này. Đôi mắt xanh lá của y lộ ra nụ cười nhẹ, tiến đến ôm con trai khỏi vòng tay của Bạch Tuyết Thường, đặt trong nôi ở bên cạnh. Đây là chiếc nôi do Lôi - con trai của Rambo làm, thằng nhóc kia làm nghề mộc vẫn luôn xuất sắc. Năm đó sau khi tộc Tê Giác giải tán, Bạch Tuyết Thường đưa một số đàn ông tộc Tê Giác cho những người phụ nữ tham gia vào Tuyết Quốc. Nhưng những người mạnh mẽ và thông minh như Rambo và Lôi vẫn ở lại. Mặc dù tên tộc Tê Giác vẫn còn tồn tại, nhưng chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Những người trưởng thành như Rambo vẫn còn nhớ thương tộc. Nhưng một người đàn ông mới trưởng thành như Lôi đều xem Tuyết Quốc là tộc của mình. Bạch Tuyết Thường quỳ gối trước nôi nhìn gương mặt nhỏ đáng yêu của Diệc Đình. Đây là cục cưng loạn luân mẹ con sinh ra, thoạt nhìn bình thường. Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhẹ nhõm. Bỗng nhiên bầu ngực tê rần, rũ mắt nhìn xuống. Hóa ra Vũ đang bóp vú của cô, phía dưới có một cái chén ở dưới vú cô. Bàn tay to của Vũ bóp lấy một bầu vú của cô. Xè xè xè... dòng sữa màu trắng chảy ra trong chén, rất nhanh vắt hơn nửa chén. Vũ bưng chén lên uống hết một hơi. "Con đã bao nhiêu tuổi rồi còn cướp sữa của con trai uống?" Bạch Tuyết Thường nhíu mày nói. "Con cũng là con trai của mẹ, mẹ không thể bất công." Vũ cười hì hì nói. Bạch Tuyết Thường hơi xấu hổ. "Hôm nay mẹ đã đầy tháng, mẹ, mẹ phải ở bên con!" Vũ ôm Bạch Tuyết Thường ngồi lên trên đùi mình, bóp vú bà ở trong tay, cảm xúc mềm mại làm cho lòng y lập tức mềm mại lên. Vật dưới háng ngay lập tức cứng lên, cọ xát mông của bà. Bạch Tuyết Thường vỗ tay Vũ tay nói: "Đừng quấy rối, chờ lát nữa cha con chuẩn bị tiệc đầy tháng cho Diệc Đình." Một số tập tục của Tuyết Quốc là cô đề nghị, đều có ý nghĩa như một ngày kỷ niệm để chúc mừng. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày làm tình tập thể. Cô đều đưa ra rất nhiều người đàn ông của mình ra, nhưng còn 5-60 người cần làm tình. Nhưng cô không thể thỏa mãn hết nhiều đàn ông như vậy trong một ngày, phải 2-3 ngày mới xong. Bạch Tuyết Thường đứng dậy khỏi người Vũ đi ra cửa muốn đi ra ngoài. Cô không lo lắng Diệc Đình đột nhiên tỉnh lại, đối với đứa con trai này Vũ còn lo lắng hơn cô. Cô đi đến cửa, đang muốn đẩy cửa ra ngoài thì bị Vũ ôm eo từ phía sau. Đầu của y chôn ở trên vai cô, khẽ cắn lỗ tai cô, rầu rĩ nói: "Mẹ, con muốn đụ âm hộ của mẹ, đã thật lâu rồi con không có đụ mẹ." Y ăn chay đã lâu. Mặc dù có đôi khi mẹ sẽ khẩu giao và thủ dâm cho bọn họ. Nhưng có chỗ nào mất hồn như đụ âm hộ của bà chứ. Bạch Tuyết Thường không thể thoát khỏi vòng tay của con trai, đành phải cho nó ôm. "Con muốn đụ âm hộ của mẹ, mẹ ơi, con muốn bắn tinh vào tử cung của mẹ. Mẹ không phải rất thích tinh dịch của đàn ông sao?" Tay Vũ ôm eo mẹ trượt đến trong đùi của bà, vén váy lên tìm kiếm nơi làm cho y mất hồn. Hàng năm giương cung bắn tên săn thú trong rừng làm cho ngón tay y rất thô ráp, mang theo vết chai trong lòng bàn tay moi móc, cắm vào rút ra âm hộ của bà... Dịch nhờn dọc theo ngón tay nhỏ giọt chảy xuống. Mẹ của y thật sự không thể chịu nổi trêu chọc, dịch nhờn chảy thật nhiều. "Mẹ, mẹ đang động dục." Vũ nhỏ giọng trêu đùa ở bên tai Bạch Tuyết Thường: "Mẹ đã thật lâu không được đàn ông đụ, âm hộ có phải rất ngứa hay không?" Bạch Tuyết Thường cắn môi dưới, hai chân dang rộng ra, hùa theo ngón tay của con trai. Cô thật sự đã rất lâu không có hưởng thụ hương vị tình dục. Con trai vừa trêu chọc nhẹ nhàng một cái cô đã biến thành một bãi nước. Chỉ có nửa phút cô đã cao trào, cả người run rẩy, đứng cũng không vững, đôi tay ôm lấy cánh cửa phía trước. Nhưng điều đáng xấu hổ hơn là cô mất khống chế được, nước tiểu có mùi tanh bắn ướt hết tay của Vũ, bắn tràn hai đùi của cô, dưới sàn nhà tụ thành một vũng. "Mẹ, mẹ lại đi tiểu, thật nên đánh mông." Vũ vén váy của mẹ lên tát cho bà một cái thật mạnh trên mông. "A ~!" Bạch Tuyết Thường hét lên chói tai co mông: "Con trai, đừng đánh mông mẹ, nó sẽ đau!" Mỗi lần Vũ đánh mông cô đều dùng hết sức, cô không chịu nổi đau đớn như vậy. "Mẹ để cho con đụ âm hộ thì con sẽ không đánh mẹ." Vũ cởi váy của Bạch Tuyết Thường ra, một tay tánh cánh <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200904/xahoi.png" title="Chương 83" data-pagespeed-url-hash=1251292632 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">