Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký

Chương 55 : np trước mặt bọn nhỏ

Editor: demcodon Sau khi Bạch Tuyết Thường bận xong đạp Rambo một cái: "Cảm thấy tốt hơn không?" "Không chết được." Rambo trợn mắt liếc nhìn chủ nhân của mình tức giận nói, giương mắt nhìn cô muốn nói lại thôi. "Có rắm mau thả." "Đàn ông Đường Bộ của em đến, em dự định đi theo bọn họ trở về, từ đây mặc kệ tộc Tê Giác phải không?" "Tôi muốn thì ở, muốn chạy thì đi. Anh không có quyền kiểm soát." Bạch Tuyết Thường hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ ủ rũ héo úa của gã thì tức giận, không ai sánh nổi, tự cao tự đại như Rambo sao lại có dáng vẻ giống quỷ như thế? Cô nhấc chân lại cho gã một đạp: "Anh đừng có tối sầm u mê ghê tởm tôi có được không? Trời còn chưa có sập xuống." "Với anh mà nói đã sập xuống." "Mẹ, đừng đá cha nữa, cha đang bị thương đó." Lôi giữ hai vai Bạch Tuyết Thường. Một cậu bé 12 tuổi cao 1m65 chỉ lùn hơn Bạch Tuyết Thường một cái đầu. Nhưng nhiều năm lang thang trong núi rừng, tranh đấu với dã thú làm cho cơ thể cậu rất khỏe mạnh, nhìn qua Bạch Tuyết Thường ngược lại có vẻ nhỏ nhắn hơn nhiều. Bạch Tuyết Thường ôm cổ Lôi, dùng đầu lưỡi liếm môi cậu cười nói: "Cha con là đồ đê tiện trời sinh. Nếu mẹ không đá cha con hai cái sẽ cảm thấy không thân mật, đạp ngược lại cảm thấy an toàn. Không tin con hỏi cha con một chút xem cha con có phải thích bị mẹ đá hay không?" "Cha, cha thích bị mẹ đá hả?" Lôi hỏi cha của mình. Rambo đỏ mặt lên quay đầu đi không trả lời, ý của chủ nhân nói đá mình có nghĩa là có tình cảm với mình, đã có cảm tình thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ gã. Người đàn ông dũng cảm mạnh mẽ này không sợ chết cũng có lúc ngượng ngùng, thật sự là hiếm thấy. Bạch Tuyết Thường cảm thấy buồn cười. Đúng lúc này, cửa hang vang lên một giọng nam trong sáng: "Tuyết, em gái của anh." Bạch Tuyết Thường vừa quay đầu lại một đám người đàn ông bước ra cửa hang động. Người đi phía trước cơ thể cao to, hơn 1m9, mạnh mẽ oai phong lẫm liệt, trên lưng vác trường cung, trên eo quấn bao đựng tên, bước chân mạnh mẽ và nhanh chóng đến. Thì ra là Ưng, ở phía sau hắn có Thương, Jesse, David, Carlos, Alley... những thành viên Tuyết Quốc của cô. Bạch Tuyết Thường rưng rưng nước mắt, đưa tay run rẩy về phía người đàn ông, mới xa nhau nửa tháng lại cảm giác như trôi qua mấy thế kỷ xa xôi. Ưng của cô thoạt nhìn vẫn thân thiết như vậy. "Anh ơi!" Cô gái gọi mang theo nức nở, làm trái tim người đàn ông run rẩy. Một người từ xa bước đến gần mở hai tay ra ôm cô vào lòng, dùng cả trái tim và tâm hồn thật cẩn thận bảo vệ ở trong ngực. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng của cô, chóp mũi thanh tú và đôi môi đỏ tươi. Hắn dùng đầu lưỡi miêu tả gương mặt quen thuộc mà tràn ngập tình yêu. Đôi mắt xanh thẳm không hề chớp mắt nhìn cô âu yếm, hồi lâu cũng không chớp một cái. Phảng phất chỉ cần chớp một cái chỉ sợ sẽ không gặp lại nữa. "Bọn nhỏ, gặp nhau vui chứ?" Thương đến gần mở vòng tay ra ôm hai đứa nhỏ của mình vào trong ngực. Đàn ông Tuyết Quốc đều vây lại đây, Jesse muốn ôm nữ chủ nhân của mình bị David kéo ra. Y không muốn quấy rầy thời gian "một nhà ba người" này gặp nhau. Về mặt tình cảm, địa vị của bọn họ kém xa Thương và Ưng ở trong lòng chủ nhân. Nhưng y thấy đủ, ở nơi y có thể thường xuyên nhìn thấy cô, thỉnh thoảng có thể ôm cơ thể xinh đẹp của cô làm tình đã rất tốt đẹp. Mặt Bạch Tuyết Thường thấm đẫm nước mắt. Trong nửa tháng cưỡng hiếp và chịu sỉ nhục đã bùng nổ vào lúc này, cô nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt rơi xuống làm ướt ngực Ưng. Ưng lau khô nước mắt cho cô, buông người đẹp trong lòng ra, tháo trường cung trên lưng xuống, đặt mũi tên lên, nhắm ngay Rambo ngồi dưới đất, gương mặt lạnh lẽo lộ ra một sự căm ghét mạnh mẽ: "Tôi từng thề tìm được người cướp em gái tôi sẽ làm cho hắn chết rất khó chịu." "Biết mấy năm nay, Ưng, bây giờ tôi mới phát hiện cậu là người rất thích <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200618/xahoi.png" title=" NP trước mặt bọn nhỏ " data-pagespeed-url-hash=3267536932 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">