Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký
Chương 21 : Loạn luân họ hàng gần?
Thương dùng quy đầu nhắm ngay âm hộ chủ nhân cắm vào, đẩy mông về phía trước, lỗ nhỏ giống miệng trẻ con nuốt dương vật thô to của mình.
"Ồ!" Ông thở dài một tiếng, thật sự quá hạnh phúc.
"Ba ba, dùng sức..." Bạch Tuyết Thường quỳ trên mặt đất lắc mông, rất muốn ông thô bạo chà đạp mình.
Thương dùng sức cắm vào, ngoài mông trắng chỉ lộ ra một đoạn ngắn. Ông duỗi tay vòng đến đặt lên bụng của cô, cách bụng sờ đến một dương vật to bên trong: "Quá nhiều cục cưng."
"Dùng sức đụ con... ba ba..." Bạch Tuyết Thường chổng mông lên, đôi tay nắm chặt hoa tulip trên mặt đất, bụng nhỏ rất rất đau. Nhưng muốn càng nhiều, càng nhiều.
Thương hơi rời khỏi một chút, đôi tay cầm mông chủ nhân cắm sâu vào trong. Người dưới thân "A!" hét lên một tiếng, cúi đầu nhìn dương vật bị âm hộ kia nuốt hết; rút ra bên ngoài một đoạn, ngay sau đó lại cắm sâu vào, dưới thân lại thêm một tiếng hét chói tai.
Thương biết là chủ nhân thích, mông dùng sức liên tiếp đâm thọc, cơ bụng căng lên đánh vào trên mông trắng nõn phát ra tiếng bạch bạch vang.
Thương tát một cái đánh lên trên mông chủ nhân.
"A!" Vang lên tiếng hét chói tai của cô: "Còn muốn... còn muốn..."
Bốp, Thương lại vung tay tát lên một cái, đâm thọc ngừng một chút: "Chủ nhân muốn thô bạo hay muốn dịu dàng?"
"Thô bạo, thô bạo, đụ con mạnh lên... đừng có ngừng..." Bạch Tuyết Thường chổng mông lên càng cao, vội vàng hô.
Thật tốt quá, ông cũng thích thô bạo, thích đụ thật mạnh vào âm hộ của cô.
Thương gầm lên cắm sâu dương vật vào âm hộ của chủ nhân, nhìn lỗ nhỏ hồng hào bị căng lớn sướng đến mức mông ông run rẩy. Trong đầu bị tình cảm mãnh liệt và phấn khích chiếm hết, mạnh mẽ công thành đoạt đất. Mỗi một cái đều đâm vào tử cung của cô.
"A a!" Bạch Tuyết Thường ở dưới Thương mạnh mẽ cắm vào rút ra rất nhanh đã cao trào, cơ thể run rẩy nằm úp xuống, mông lại cố định ở trong tay Thương. Dương vật thật lớn kia vẫn nhanh chóng đâm thọc vào âm hộ nhỏ hẹp.
Quy đầu bị kẹt vào tử cung, Bạch Tuyết Thường đặt tay lên trên bụng, bên trong có một dương vật thật to!
Tôi có dương vật của ba ba ở bên trong. Ba ba đang đụ tôi thật mạnh, muốn bắn ra mấy trăm triệu con tinh trùng ở trong bụng tôi.
"A! Dùng sức... dùng sức..."
Khói bếp bốc lên, Jesse dùng da cắt cá cắt xuống từng miếng thịt hổ, dùng nhánh cây xâu lên đặt ở trên lửa nướng, vừa nướng vừa nhìn xung quanh biển hoa. Hắn hỏi Ưng cũng đang lo lắng: "Cha cậu cứ như vậy có được không? Dương vật của ông ấy thô to như vậy có thể làm cô ấy bị thương hay không?"
Ưng nhíu chặt mày.
"Lần trước cha cậu làm tình với chủ nhân vẫn phải có David giúp đỡ khai thông. Trước tiên rót đầy tinh dịch vào âm đạo chủ nhân mới cắm vào dễ chịu. Thương mới có thể cắm vào." Carlos nói, nhịn không được đứng lên quan sát, hy vọng đôi mắt xuyên qua biển hoa nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của chủ nhân.
Ares cũng đứng lên quan sát.
"Tôi đi xem thử." Ưng đứng lên.
"Em cũng đi chung." Huy đỏ mặt tía tai nắm chặt tay.
"Đừng đi, ánh mắt chủ nhân không đúng. Ngày hôm qua tôi đã phát hiện trong mắt cô ấy có một tia rất mê mang. Giống như... giống như một đứa trẻ đi lạc đường. Để cho một mình Thương an ủi cô ấy đi!"
Ưng chấn động cả người.
"Cậu nhặt được cô ấy ở đâu?" Carlos hỏi.
Ưng không nói lời nào, ánh mắt nhìn thẳng về phía biển hoa. Tiếng chủ nhân rên rỉ truyền đến ngắt quãng, trong đó vài tiếng nhỏ bé yếu ớt kẹt trong tiếng khóc.
Bốp bốp bốp......
"Cha cậu lại đang đánh mông chủ nhân." Sắc mặt David hơi khẩn trương.
"Cô ấy không có cảm giác an toàn, cha đánh mông cô ấy làm cho cô ấy cảm thấy có trưởng bối yêu thương." Ưng buông lỏng chân mày ra, kỳ thật cha cũng rất thích thú khi được đánh chủ nhân đây! Trong đầu hắn hiện lên cảnh lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân. Hắn lột sạch cô, dùng tay đánh lên mông cô, mông thịt mềm mại mỗi lần đánh một cái đều run rẩy giống như sóng cuộn, thật là đẹp.
Cả người Ưng khô nóng, hô hấp dồn dập lên.
Thật lâu trước kia, lúc Bạch Tuyết Thường mê mang nhất trong cuộc đời thì khát vọng hưởng thụ một loại khoái cảm bị ngược đãi. Khi nói với bạn trai chơi bóng rổ hắn nghi ngờ tâm lý cô xảy ra vấn đề, muốn dẫn cô gặp bác sĩ tâm lý.
Cô không cần bác sĩ tâm lý, cô muốn bị ngược đãi.
"Kỹ nữ xấu xa, không biết xấu hổ, dâm phụ, đánh chết con, đánh chết con... Đánh nát mông con... cho con không biết xấu hổ... không biết xấu hổ... không biết xấu hổ..." Thương mắng to, giơ tay lên đánh xuống mông trắng nõn của chủ nhân mười mấy cái bốp bốp bốp.
"Con là dâm phụ, là kỹ nữ, là không biết xấu hổ... ba ba đánh chết con đi!" Bạch Tuyết Thường hét lêu, cả người đau đến run rẩy.
"Bạch Tuyết Thường, con là kỹ nữ xấu xa, kỹ nữ xấu xa... không biết xấu hổ..." Thương tiếp tục vươn tay đánh nửa bên mông khác của chủ nhân bốp bốp bốp. Lại đánh xuống mười mấy cái, cuối cùng nước mắt chảy xuống ôm chặt cô bé dưới người.
Bạch Tuyết Thường đã đau đến mức rúc thành một cục, nhưng trong lòng vui sướng đến cực điểm: "Ba ba, thật thoải mái..."
"Ta không thoải mái, con à." Thương vuốt ve dấu tay trên mông cô buồn nói: "Cục cưng, về sau không được như vậy, trong lòng ba ba rất khó chịu."
"Ba ba đánh mông con gái, con cảm thấy rất tốt, ba ba, con rất vui vẻ..."
"Kỹ nữ, dâm phụ là gì?" Thương hỏi.
"Chính là cô gái hư."
"Chủ nhân là cô gái tốt, là cô gái tốt nhất trên đời này." Thương lắc đầu tách hai chân cô ra, ngón tay cắm vào âm hộ moi tinh dịch bên trong ra.
Bạch Tuyết Thường hái xuống mấy đóa tulip lau tinh dịch chảy ra âm hộ bị Thương cướp rồi vứt bỏ.
"Làm sao vậy?"
"Đây là hoa mạn âm sa dùng để tránh thai. Mặc kệ là đàn ông và phụ nữ ăn hoặc dùng đều sẽ có vài ngày không mang thai được. Trước kia người dân của bộ lạc thiếu đồ ăn thì ăn hoa mạn âm sa, sau đó không ai mang thai. Vì thế bắt đầu tìm nguyên nhân, dần dần tìm hiểu mới biết được hoa mạn âm sa có tác dụng tránh thai."
Là hoa mạn âm sa, chẳng lẽ không phải tulip sao? Bạch Tuyết Thường nhìn kỹ đóa hoa kia hơi giống tulip. Nhưng nhụy hoa lại khác, phải nói khác biệt rất lớn.
"Chờ ngày nào đó chủ nhân muốn sinh con cho ta, có thể cho mấy người đàn ông khác ăn hoa mạn âm sa. Con có thể sinh ra đứa con thuộc về ta." Thương vừa nói vừa rửa sạch sẽ âm hộ chủ nhân, tiếp theo tròng cái áo sơ mi kia cho cô.
Thì ra Đường Bộ phân chia huyết thống như thế này. Bạch Tuyết Thường đứng lên, chân hơi mềm nhũn, dương vật của Thương quá lớn, cắm đến bụng đau.
Thương bế cô lên trở về.
"Ba ba, con sẽ sinh con gái cho ba, ngài đã nói muốn sinh con gái xinh đẹp giống như con." Bạch Tuyết Thường dựa vào bả vai ông, đôi mắt hơi nhắm.
Thương lắc đầu: "Bây giờ ba ba muốn sinh đứa con trai, con trai mạnh mẽ giống như ta. Chúng ta cùng chăm sóc con, cùng làm tình với con. Không phải con thích thân thể đàn ông mạnh mẽ sao? Dương vật con trai chúng ta sẽ thô to giống ta."
Long trời lở đất, Bạch Tuyết Thường ngạc nhiên nói không nên lời.
Thương còn đang đắm chìm trong hạnh phúc nói: "Ta ở lỗ sau con, con trai ở lỗ trước con. Cha con chúng ta kẹp con ở bên trong, dương vật của hai người đàn ông ở trong cơ thể chủ nhân nhất định rất thoải mái."
"Ba ba, đó là loạn luân." Bạch Tuyết Thường run rẩy nói, làm tình với cha con không có huyết thống với cô còn có thể tiếp thu. Nhưng làm tình với con trai ruột, cái gì, hù chết cô.
"Loạn luân là gì?"
"Chính là làm tình với con của mình."
"Có gì đâu, con không phải cũng là con của ta sao?"
"Không giống nhau." Bạch Tuyết Thường lắc đầu, đôi mắt đẹp vừa nhấc giống nhớ tới cái gì nói: "Trước đó ba ba nói muốn sinh con gái là muốn làm tình với con gái mình hả?"
"Ta đã già rồi, chỉ lo lắng cho Ưng và Huy, sợ bản thân không còn nữa hai đứa nhỏ sẽ rất cô đơn. Con cũng biết tiện nô đều rất thảm, muốn con sinh con gái là để có người chăm sóc cho Ưng và Huy." Đôi mắt xanh lá của Thương sâu thẳm lên, nhìn sâu vào cô gái trong ngực mình: "Bây giờ không cần thiết, con tốt như vậy, lương thiện như vậy. Ta muốn sinh đứa con trai, ta và con trai sẽ chăm sóc con."
Bạch Tuyết Thường không biết nên giải thích với Thương như thế nào. Những đứa trẻ sinh họ hàng gần bất lợi với việc sinh sản của chủng tộc. Nhưng lại sợ giải thích không rõ, thời mông muội có nhiều tật xấu, hiển nhiên không phải trong thời gian ngắn có thể thực hiện được.
Bàn tay to thô ráp của Thương vói vào áo sơ mi của chủ nhân vuốt ve mông mềm mịn: "Đau không con?"
Bạch Tuyết Thường hơi ngượng ngùng: "Rất thoải mái, ba ba."
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
7 chương
40 chương
46 chương
27 chương