Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký
Chương 20 : Bộ lạc thời tiền sử
Thương đến gần đám người làm tình trước cửa hang động nói với một bà già đang bị kẹp trước sau: "Lão tù trưởng, Thương có việc bẩm báo."
Lão tù trưởng nhả dương vật đen to trong miệng ra, mở to đôi mắt màu xám che kín tình dục nói: "Tên nô lệ hạ tiện nhà ngươi tại sao không quỳ, ai cho ngươi lá gan làm càn hả?"
Hai người đàn ông bên cạnh bà già đi đến muốn đè Thương quỳ xuống, bị Thương đá một cái nằm sấp xuống.
"Ngươi thật to gan, muốn bị đuổi ra Đường Bộ à?" Bà già lạnh lùng nói.
"Thương đã có chủ nhân, sau này chỉ quỳ chủ nhân của mình, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân. Lão tù trưởng, dựa theo quy định của Đường Bộ, chủ nhân của ta có được phân một cái hang động hay không?" Đôi mắt Thương lạnh nhạt không gợn sóng, thân hình cao lớn đứng thẳng.
Tiện nô không quyền lợi yêu cầu động riêng, tiện nô chỉ xứng làm chó. Nhưng tiện nô một khi được chủ nhân ban phước, từ thân thể đến suy nghĩ chỉ thuộc về chủ nhân. Mặc dù là đại tù trưởng cũng không có quyền quản hắn.
Bà già lộ ra một tia kinh ngạc: "Kêu chủ nhân của ngươi lại đây." Nói xong lại quay đầu lại làm tình.
"Được thôi!" Thương bất đắc dĩ lắc đầu, biết mình tới không đúng lúc.
Ưng đứng cách rất xa cũng nghe được vội lấy giày thể thao màu trắng cho Bạch Tuyết Thường mang vào lại bị cô ngăn cản: "Tôi cứ đi qua như vậy, không cần mang giày."
Ưng nhìn đá đầy đất, nhìn đôi chân trắng nõn của cô trong lòng do dự.
"Tôi sợ lão tù trưởng muốn lấy giày của tôi." Mình chỉ một đôi giày, sau này cũng sẽ không có đôi khác. Ngoại trừ học được cách làm giày.
"Vậy tôi ôm em qua."
Bạch Tuyết Thường thấy cục đá đầy đất gật đầu đồng ý.
"Chủ nhân không phải sợ, em và đại tù trưởng là bình đẳng. Bà ấy không dám làm gì em?" Ưng lo lắng cô tuổi còn nhỏ sẽ dọa sợ nên nhẹ giọng an ủi.
Tôi sẽ sợ bà ấy! Bạch Tuyết Thường cười, sợ một người tiền sử, nghe có vẻ thật buồn cười. Mình có được kiến thức tiên tiến nhất thời đại này, cùng lắm thì dẫn theo đám người Thương cùng rời khỏi Đường Bộ, không cần phải lấy lòng một bà già đang mãn kinh.
Thương trở lại thấy Bạch Tuyết Thường bước trên cỏ với đôi chân trần trắng nõn nhíu mày, vội ôm ôm ngồi lên tảng đá: "Chờ đến buổi tối lại qua gặp đại tù trưởng."
"Nhưng không phải bà ta kêu con bây giờ đi qua sao? Con cũng nghe thấy." Bạch Tuyết Thường buồn bực chỉ vào trước hang động ngẩn ra, lại thấy lão tù trưởng đang chồng chéo với đám đàn ông kia, rên rỉ rất lớn.
Bạch Tuyết Thường hiểu rõ, trong lòng lão tù trưởng chính là làm tình quan trọng hơn việc công nhiều.
"Bây giờ con đi qua cũng là chờ, con có đói bụng không? Huy, David, Jesse, mấy đứa đi lột da con hổ và con báo. Ares và Carlos nhặt chút củi đốt, chúng ta ăn thịt nướng."
Mấy đàn ông nghe lời vội vàng đi làm việc.
Ưng trải tấm da thú ở trên tảng đá ngồi xuống với Bạch Tuyết Thường. Hiện tại hắn tự cho mình là hộ pháp của cô không cần làm việc giống mấy người đàn ông khác.
Thương là người không chịu ngồi yên, cũng đi theo bọn người Jesse đi lột da
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200303/xahoi.png" title="Bộ lạc thời tiền sử " data-pagespeed-url-hash=1608887433 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
7 chương
40 chương
46 chương
27 chương