Edit: Quảng Hằng "Mẹ, cha , Ngải Đăng tổng tài là khách, tại sao tiếp đón người ta như vậy." Ngừng một chút, rồi hướng Chị Lưu đứng ở cửa phòng bếp nói"Đem trà Bích Loa Xuân con mang về hôm trước pha một bình nhé Dì.” "không cần Bích Loa Xuân, mẹ Lưu pha vài tách cà phê đi" Tiêu Tiêu nói tiếp lời của Loan Thần Thiên, Ngải Đăng khẳng định uống không quen lá trà. "À, đúng, vẫn là Tiêu Tiêu lo lắng chu đáo." Nghe xong lời của con mình, Loan Đức Hồng cũng hiểu được như vậy rất không lễ phép rồi, "Tất cả mọi người ngồi đi, chúng ta đem việc này hảo hảo nói một chút, Thanh Lăng, em cũng đừng gấp." "Ngải Đăng, cậu nói muốn sống cùng Tiêu Tiêu, cha mẹ cậu có biết không?" "Mẹ của con đã qua đời rất sớm, cha con . . . . . Ông ấy không quan trọng, chuyện của con, tự con có thể quyết định." Mặc kệ người nọ có đồng ý hay không cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của anh và Tiêu Tiêu, dù sao hiện tại tự thân người kia đã muốn khó bảo toàn. "Ý của cậu là cha của cậu vẫn chưa biết việc này?" Loan Đức Hồng cảm thấy hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người , nếu không thể được sự chúc phúc của người lớn, làm sao nói đến hạnh phúc. "Con sẽ nói cho ông ấy biết " Tuy rằng cảm thấy cha không thể phá hư đến mình và Tiêu Tiêu, nhưng anh nhất định phải chuẩn bị thật chu đáo. "không được, tôi không đồng ý." Hà Thanh Lăng ngồi ở bên cạnh càng nghe càng nóng vội, nhìn thấy dáng vẻ của chồng bà dường như rất hài lòng với Ngải Đăng. "Mẹ! Vì sao!" Tiêu Tiêu thật sự xem không hiểu mẹ hôm nay làm sao vậy, bình thường mẹ hiểu rõ mình nhất, lần này tại sao lại không để ý đến cảm nhận của mình. "Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Ai, dù sao không được! !" Mọi người vẫn gạt Tiêu Tiêu, giấu diếm lâu như vậy, Hà Thanh Lăng không biết nên nói hay không. Ngải Đăng nhìn bộ dạng sốt ruột muốn nói lại không dám nói của Hà Thanh Lăng, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Tiêu Tiêu không nhớ rõ chuyện năm đó là vì có ẩn tình sao? " Chuyện năm đó sẽ không phát sinh lần nữa. " Giọng nói của Ngải Đăng thản nhiên, lời nói ra lại làm cho tất cả mọi người kinh hoàng. "Chuyện gì?" Tiêu Tiêu nhìn Ngải Đăng ngơ ngác hỏi, tại sao cô nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì. "Tiêu Tiêu, anh sẽ không bao giờ bỏ em lại lần nữa" Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng khẳng định nói. "Lần nữa?" Tiêu Tiêu lầm bầm lập lại một lần, cảm thấy trong đầu giống như có đồ vật gì đó miêu tả sinh động. Loan ba ba nghe lời nói của Ngải Đăng..., lại đột nhiên nhớ đến phản ứng vừa rồi của vợ mình, cùng Loan Thần Thiên liếc nhau, đã hiểu rõ. "Đau quá. . . . . . Đau quá. . . . . ." Tiêu Tiêu ôm đầu, cảm giác đầu mình như có thiên quân vạn mã đang phi nước đại. Hà Thanh Lăng vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu như vậy, nhanh chóng bảo Loan Thần Thiên ôm Tiêu Tiêu lên giường nằm xuống. Ngải Đăng làm sao có thể lại để nam nhân động thủ, tự mình vươn tay ôm lấy Tiêu Tiêu đi lên lầu, Hà Thanh Lăng hiện tại cũng không cần biết nhiều như vậy, theo sau, gấp rút chỉ phòng của Tiêu Tiêu cho Ngải Đăng. "Bé ngoan, tốt chút nào không?" Ngải Đăng ngồi ở bên giường nắm tay Tiêu Tiêu, cảm giác cô hô hấp có chút hổn hển. "ngực rất khó chịu, thở không được. . . . . . Anh đừng đi" Tiêu Tiêu cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp vọt đi ra ngoài, rất không thoải mái, đem mặt dính sát vào trong lòng bàn tay của Ngải Đăng, thở từng ngụm, từng ngụm. "Ừm, anh không đi" Ngải Đăng chẳng quan tâm còn có người ở bên cạnh, cúi người hôn lên đôi môi trắng bệch của Tiêu Tiêu một chút. Hà Thanh Lăng nhìn hai người thân mật không coi ai ra gì như vậy, đã có chút ngượng ngùng, ngoảnh mặt sang một bên. Qua rất lâu, Tiêu Tiêu mới chậm rãi ngủ, nhưng một bàn tay của cô vẫn đang cầm lấy Ngải Đăng không buông, Ngải Đăng vẫn duy trì một tư thế để cho Tiêu Tiêu nằm thật thoải mái . Loan ba ba gọi Hà Thanh Lăng đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. "Anh à, cậu ta chính là người đã làm hại Tiêu Tiêu của chúng ta sốt cao không thể để cho bọn họ tiếp xúc" Hà Thanh Lăng vừa ra khỏi cửa phòng, liền vội vàng nói với chồng. "Anh đã biết, nhưng Thanh Lăng à , em không nhìn ra cậu ta thật tình yêu thương Tiêu Tiêu của chúng ta ư, ban đầu anh cũng không muốn, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, anh cảm thấy nếu chúng ta càng phản đối, có thể càng kích động Tiêu Tiêu ỷ lại vào cậu ta." Vừa rồi Tiêu Tiêu vẫn luôn nắm lấy tay của Ngải Đăng, một chút cũng không nghĩ tới người cha như ông, làm cho trong lòng Loan Đức Hồng rất không cân bằng, ai, con gái đã trưởng thành a! "Vậy làm sao bây giờ, để mặc cho bọn họ như vậy, sau đó chờ hắn ta tiếp tục tổn thương Tiêu Tiêu một lần nữa sao? Năm đó, những tên bảo vệ hung thần ác sát ấy, em không thể nào quên được, gia đình có thân phận như vậy hoàn toàn không thể mang hạnh phúc đến cho Tiêu Tiêu." Hà Thanh Lăng thầm nghĩ con gái bình an lớn lên, sau đó tìm nam nhân môn đương hộ đối, lại thương cô là đủ rồi. "Trước cứ như vậy đi, quan sát kỹ hẵng nói." Bọn chúng bây giờ đang đứng giữa tình yêu cuồng nhiệt, ai phản đối hiệu quả cũng không lớn, ngược lại dễ dàng khiến cho tâm lý con gái mình sinh ra ý nghĩ chống đối lại, hay là trước tỉnh táo lại, để cho hai đứa nó tự mình tìm hiểu lẫn nhau, nếu thích hợp vậy ông cũng không thể nói gì hơn, nếu không thích hợp, hai người tự nhiên sẽ chia tay, nếu Tiêu Tiêu bị thương tổn. . . . . . Ai, vậy cũng chỉ có thể xem như chút vấp ngã trên đường mà ai cũng phải trải qua thôi, như thế một đứa trẻ sẽ học cách đứng vững ở lần sau. Tiêu Tiêu rõ ràng cảm giác được gần đây mẹ tuy rằng vẫn là không thích Ngải Đăng, nhưng phản ứng đã không lớn như lần đầu tiên nữa. Đứng lên xoa xoa bả vai, ở văn phòng ngồi nửa ngày, đã mệt mỏi xương sống thắt lưng đau. "Tổng giám, kế hoạch đã được chuẩn bị xong , ngài nhanh đến xem sao?" Từ sau khi Loan Đức Hồng công bố trên báo cô là con gái của ông, những người trong công tỷ điều đối đã với cô rất cẩn thận , càng không có lời đồn theo dự liệu, Tiêu Tiêu làm sao biết, đây là kết quả sau khi Loan Thần Thiên nghiêm khắc cảnh cáo. "Ừm, đi thôi, phó tổng đâu?" Sửa sang lại quần áo, Tiêu Tiêu đi ra cửa, ở công ty cô luôn luôn thực thân ái hòa nhã, cũng không bởi vì mình là con gái của Baby mà cảm thấy kiêu ngạo. "Phó tổng ở phòng họp, hôm nay có một hội nghị khẩn cấp, đại khái ở nửa giờ sau chấm dứt." Loan Thần Thiên sợ Tiêu Tiêu đối với nghiệp vụ công ty không quen thuộc, phái một thư ký chuyên môn cho cô. "Nha" Tiêu Tiêu gật gật đầu, Thần Thần luôn luôn loay hoay bận rộn không thấy đến bóng dáng. Trong hành lang, công nhân lui tới rất nhiều, nhìn thấy Tiêu Tiêu đi qua đều cung kính nhẹ gật đầu gửi lời thăm hỏi, Tiêu Tiêu cũng khách khí mỉm cười đáp lại, không nhiệt tình quá, mà cũng không lộ vẻ thất lễ. Chờ sau khi sửa bản thảo hoàn tất, đã sắp đến buổi trưa, Tiêu Tiêu nhìn di động, có hai cuộc gọi nhỡ, bởi vì đang ở trong phòng thiết kế cho chuyển thành chế độ im lặng, đang chuẩn bị gọi lại cho Ngải Đăng, di động lại vang lên. "Bé ngoan, ăn cơm trưa chưa?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhu của Ngải Đăng. "Vẫn chưa, vừa hết bận, cũng chưa có thời gian đi ăn đây." Tiêu Tiêu khoái trá cười, trong thanh âm mang theo một chút ý làm nũng. "Ừm, anh sẽ cho người đưa cơm trưa đến cho em ngay. " Ngải Đăng khi đến Trung Quốc, tất cả chuyện ẩm thực bắt đầu cuộc sống hàng ngày đều có chuyên gia hầu hạ, mỗi ngày đến giờ cơm sẽ có đầu bếp đưa đến những mỹ thực nấu nướng rất cầu kỳ, sau khi Tiêu Tiêu ăn qua một lần, cứ mãi gọi anh biết hưởng thụ, vì thế sau đó Ngải Đăng bảo đầu bếp chuẩn bị 2 phân, nếu Tiêu Tiêu không ở bên cạnh anh, thì bảo người mang sang. "Tốt, vậy cũng phải nhanh lên một chút, em sắp chết đói rồi." Để điện thoại xuống, Tiêu Tiêu tiếp tục công việc, đó là chuẩn bị thế hệ sau của Blue, lực ảnh hưởng kim ngạch tiêu thụ của Thần Điền cùng giới doanh nghiệp tăng lên thật nhiều, cái này cũng khiến cho Tiêu Tiêu càng bận rộn, mỗi sáng sớm bị mẹ kéo dậy, vẫn còn mơ hồ đã bị nhét vào trong xe đi theo Loan Thần Thiên cùng đến công ty. Tiêu Tiêu không nghĩ tới hôm nay là Ngải Đăng tự mình đưa cơm trưa đến, lúc mở cửa nhìn thấy là anh cùng Phi Lực ở ngoài cửa, ngốc hề hề sửng sốt nửa ngày mới cao hứng kịp phản ứng. "Tại sao anh rảnh đến đây vậy?" Tiêu Tiêu ôm cánh tay của Ngải Đăng, trên mặt hưng phấn không khống chế nổi. "Sang đây gặp em." Khẽ cọ vào mũi của Tiêu Tiêu, kéo cô ngồi vào trên sô pha, Phi Lực đưa cặp lồng cơm lên liền lập tức thức thời tiêu sái đi ra ngoài. Tiêu Tiêu động thủ mở cặp lồng cơm ra, cặp lồng cơm rất lớn là đặc chế , có 4 tầng, thức ăn mỗi một tầng cũng không giống nhau, bốc hơi nóng, vừa thấy đã biết mới vừa nấu xong . "Thơm quá a!" Mãnh liệt hít một hơi nóng thơm ngát, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm rồi. "Ừm" Đem thìa đưa cho Tiêu Tiêu, bảo cô ăn nhanh, mới vừa rồi còn kêu đói. "Anh ăn chưa?" Tiêu Tiêu tiếp nhận thìa, quay đầu hỏi Ngải Đăng. "Ăn rồi, ngoan, em ăn nhanh đi." Càng đem hộp thức ăn nhích đến gần Tiêu Tiêu, còn săn sóc rót cho cô chén nước. Hai người ngọt ngào mật mật ăn xong cơm trưa, rốt cục có thể ở cùng một chỗ im lặng. Tiêu Tiêu tựa vào trên người Ngải Đăng nói liên miên cằn nhằn oán giận hành vi bóc lột chất tư bản chủ nghĩa của Loan Thần Thiên. "thật đáng sợ, mỗi ngày đúng 7 giờ mẹ đều gọi em rời giường, nhưng công việc của em rõ ràng có thể mang về nhà làm. . . . . ." Tiêu Tiêu là sinh vật có thời gian rời giường bình thường khoảng 9 giờ, cho nên mỗi ngày sáng sớm thức dậy đều trở thành đại cực hình với cô Baby yêu thương cô đặc biệt cho phép cô có thể tới trễ một giờ, nhưng Thần Thần lại không đồng ý, nói cô nếu không muốn bị người xem nhẹ, nhất định phải đối xử bình đẳng cùng công nhân bình thường. "Anh biết không, mỗi sáng sớm em đều sẽ bị ngủ gục, , lần trước lúc họp cũng ngủ, còn bị Thần Thần mắng một trận. . . . . ." Ngải Đăng cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu trong lòng, nghiêm túc nghe cô nói xong, lúc này Tiêu Tiêu thật sự mê người, không có bất kỳ phòng bị gì, , không hề giữ lại bất cứ gì làm cho cảm giác của anh thật tốt. Tiêu Tiêu cầm lấy một bàn tay của anh thưởng thức, thỉnh thoảng lăn qua lộn lại, bàn tay của Ngải Đăng rất lớn, Tiêu Tiêu đem tay mình đặt lên so sánh thử, thấy có thể gần như lớn gấp đôi so với tay mình. "Tiêu Tiêu" "Vâng?" Tiếp tục quan sát ngón tay của Ngải Đăng, Tiêu Tiêu tùy ý đáp một tiếng. "Đến công ty của anh làm đi, buổi sáng em muốn đến bất cứ giờ nào cũng được" Ngải Đăng nhìn Tiêu Tiêu thành thật nói, cô gái của anh không cần vất vả như vậy, chỉ cần hảo hảo ở bên cạnh anh là được rồi. "Ách. . . . . . Vẫn là không cần, em không muốn bị Thần Thần mắng." Tiêu Tiêu thật bất ngờ lời nói của Ngải Đăng..., bất quá cô cũng chỉ là oán giận nho nhỏ một chút thôi, hoàn toàn không có ý tứ bãi công. "Anh đến nói với anh ấy." Ngải Đăng rất không hiểu, Loan Thần Thiên không phải rất thương Tiêu Tiêu sao, tại sao còn có thể thường mắng cô chứ. Bất quá Ngải Đăng không biết là, đây chỉ là Tiêu Tiêu giận quá nên cường đại câu chuyện lên thôi, Loan Thần Thiên mới sẽ không mở miệng mắng chửi người, chỉ biết dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người khác.