Chương 10 Sáng hôm sau, bọn nó thức dậy với tâm trạng hí hửng khác hẳn mọi ngày. Nó đun nước sôi dưới nhà rồi lôi mì gói mang theo ra nấu. Ăn xong bữa sáng mà bọn hắn vẫn chưa thấy xuống, nó ngạc nhiên hỏi: “Mấy tên này ngủ gì mà say thế không biết?” Bảo Vy vừa húp mì sột soạt vừa nói: “Kệ bọn họ, chắc tối qua ngủ không đủ chứ gì?” Huyền Anh nhìn nó cười: “Mà kể cũng hay thật, kì nghỉ của chúng ta mới bắt đầu mà cậu đã chơi khăm bọn họ hết lần này đến lần khác. Cậu hay thật đó Ngọc ạ!” Nó cười toét miệng: “Chuyện, tớ là trùm chơi khăm mà!” Kết thúc bữa sáng, Thiên Trang rửa bát rồi cất lên kệ, xong xuôi bọn nó kéo nhau ra sopha ngồi xem phim. Một lúc sau, bọn hắn mới lò dò từ trên giường bước xuống. Nhật Phong với lấy cái gương đặt ở đầu giường đưa lên soi. Cậu hét toáng lên. Quốc Lâm nhét ngón tay vào lỗ tai, úp mặt vào chăn còn Anh Quân với lấy cái gối chụp lên đầu. Bên dưới nhà, bọn nó bị tiếng hét dọa sợ, liền vội vội vàng vàng chạy lên xem. Nó tông mạnh cửa phòng hắn rồi cả bọn xông vào. Huyền Anh hớt hải hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng bọn nó, hắn mở mắt dậy, thấy bên cạnh có một cái đài mở volume hết cỡ liền chụp luôn cái gối vào mặt Nhật Phong. Tiếng hét im bặt. Lúc này Quốc Lâm mới bỏ ngón tay ra khỏi tai và gục mặt vào gối. Nó cau mày hỏi: “Nhật Phong có chuyện gì thế? Mới sáng ra mà cậu ấy đã hét như thể cháy nhà vậy?” Bọn hắn cũng lắc đầu không biết. Nhật Phong bỗng hất mạnh cái gối ra rồi giãy nảy lên: “Sao mà không hét cho được? Mấy cậu nhìn mặt tớ mà xem!” Bọn nó tròn mắt nhìn khuôn mặt vừa dứt ra khỏi tấm gương của Nhật Phong, sau một lúc lâu thì cả đám lăn ra cười. Bảo sao Nhật Phong la hét như vậy, mặt cậu ta không hiểu sao sưng húp lên, hai mắt thâm sì như mắt gấu trúc. Xem ra tối qua cậu ta không ngủ được nhiều. Nó che miệng cười tủm tỉm. Thiên Trang ngước nhìn đồng hồ trong phòng, nói: “Tám giờ rồi, mấy cậu nên dậy đi, ngủ nhiều quá sẽ phát phì đó!” Hắn đập đập cái gối, phản đối: “Này, đêm qua hai giờ sáng bọn tớ mới ngủ được đấy nhá!” Bảo Vy tỉnh bơ hỏi: “Sao vậy? Mấy cậu làm gì mà hai giờ sáng mới ngủ được?” Hắn nín thinh, không đứa nào trong số còn lại hó hé gì, bọn hắn không thể nào nói huỵch toẹt ra là tối qua gặp ma nên không thằng nào dám ngủ, nói thế nhục lắm. Mà bọn hắn dám chắc rằng nếu mà nói ra thì thể nào cũng bị bọn nó cười cho thối mũi. Vậy thôi, nhưng cả bọn vẫn phải lồm cồm ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân và đi theo bọn nó xuống nhà. Vì không thằng nào biết nấu ăn nên Thiên Trang tốt bụng nấu hộ nồi mì tôm với trứng, bọn hắn ngồi trong bếp húp sột soạt. Ăn no rồi, bốn người vác cái bụng no mòng ra ngồi ở phòng khách. Nó lôi từ trong túi quần ra bộ bài tây rồi cả bọn ngồi chơi. Đang hăng say, đột nhiên Anh Quân lên tiếng: “Này, tối nay có ai muốn chơi trò thử thách can đảm không?” Nghe đến trò chơi, hai mắt nó sáng lên, nó vội vàng hỏi: “Trò gì? Trò gì? Nói nói nghe coi nào!” Anh Quân cười bí mật: “Biết cái nghĩa địa ở gần đây không, tối nay tụi mình ra đó chơi đi!” Thiên Trang mỉm cười: “Nghe hay đó, tớ tham gia!” Nó giơ tay: “Tớ cũng muốn!” Huyền Anh và Bảo Vy thấy vậy cũng nói: “Vậy bọn tớ cũng đi!” Anh Quân lại quay sang đám hắn: “Còn mấy cậu thì sao? Có muốn thử không? Chả lẽ lại chịu thua mấy cậu con gái?” Ba người còn lại nghe vậy thì gật đầu, Nhật Phong nói thêm: “Nhưng trước đó, mọi người phải đi cùng tớ tới một nơi đã!” Buổi chiều, Nhật Phong dẫn cả bọn tới một vườn cây trái ở cách đó chừng hai giờ đi bộ. Vừa đi, cậu vừa nói: “Vườn cây này là thuộc sở hữu của gia đình tớ, hiện tại đang đến mùa thu hoạch, quả chín nhiều lắm, hôm nay bọn mình đến đó là được một bữa no đấy!” Bảo Vy cau mày: “Nhưng nếu ăn nhiều vậy thì buổi tối làm sao ăn cơm?” Nhật Phong phất phất tay: “Ôi dào, cậu cứ lo xa! Không sao đâu mà!” Cứ thế, cả bọn đi theo Nhật Phong đến vườn trái cây mà cậu nói. Quả thực, nơi đây trồng rất nhiều cây ăn quả, đủ các loại trái cây, mà cây nào cây nấy sai lúc lỉu quả nhìn mà thích mắt. Bọn nó lần lượt trèo qua hàng rào vào bên trong, vì Nhật Phong muốn “thử cảm giác của ăn trộm là như thế nào”. Bọn nó nguýt dài một tiếng rồi trèo lên hàng rào. Vào đến bên trong, hai mắt nó hoa lên bởi vô số cây ăn quả sai trĩu trịt trồng đầy hai bên lối đi. Nhật Phong dùng phong thái chủ nhà nói: “Các cậu thích ăn gì thì tùy ý, trái cây nhiều lắm, không sợ hết đâu!” Vậy là bọn nó chia ra các loại cây khác nhau trong vườn. Nó cùng Nhật Phong chạy đến bên gốc cây dừa, Huyền Anh và Bảo Vy đứng trẩy táo ăn, Anh Quân dùng sào hái măng cụt cho Thiên Trang còn hắn và Quốc Lâm thì đứng nhìn nó trèo thoăn thoắt lên ngọn cây dừa với vẻ ngưỡng mộ. Đứng vắt vẻo ở trên ngọn cây cao, hai mắt nó long lanh nhìn những quả dừa tươi ngon. Nhật Phong đứng dưới gốc cây hét vọng lên: “Này, cậu hái dừa ném xuống đi, tớ hứng cho!” “OK!” Đáp lời xong, nó bắt đầu hái dừa. Nó giựt mạnh quả dừa ra rồi ném xuống dưới. “Đỡ nè, đỡ nè,..” Mỗi một tiếng “Đỡ nè” là một quả dừa bay vèo vèo xuống dưới. Nhật Phong nhảy choi choi quanh gốc cây để tránh dừa đập vào đầu, nhìn cậu như con khỉ đang đứng trên đống lửa vậy. Nó ôm cây cười như nắc nẻ, cười đến cái cây rung bần bật. Nhưng dù vậy, nó vẫn không ngừng ném dừa xuống dưới. Nhật Phong may mắn tránh được, cậu đứng bên gốc cây thở phù, nhưng lúc này, đột nhiên hắn hét lên: “Cẩn thận!” Nhật Phong giật mình ngửa đầu, liền thấy một quả dừa đang nhằm mặt mình hạ cánh. Hắn vội vàng lao đến, đẩy mạnh Nhật Phong qua một bên, và hứng nguyên cả quả dừa vào đầu. Không gian im ắng chỉ nghe tiếng gió xào xạc. Hắn ngất lịm ngay lập tức, bên cạnh quả dừa lăn lông lốc. Nó từ trên cây hét vọng xuống: “Cậu ta bị sao vậy?” Nhật Phong vừa định đáp trả lời, bỗng dưng nghe thấy âm thanh khiến cả đám sợ mất mật. “Gâu gâu!” “Trộm, trộm kìa!” Cả bọn sợ tái mặt, quay phắt lại nhìn. Đứng ở cửa vườn là vài ba người nông dân tay cầm thúng, cuốc, bên cạnh họ là ba con chó to lông xù dữ tợn. Mấy người nông dân vội vàng mở cửa vườn rồi cầm cuốc, thúng chạy xồng xộc vào vườn. Mấy con chó chạy theo sau. Không ai bảo ai, cả bọn liền quay đầu, vắt giò lên cổ mà chạy. Nó vẫn ở tít trên cây dừa cao kia, nấp mình hoàn toàn vào đám lá cây, không dám chường mặt ra, qua kẽ lá hé mắt nhìn xuống cuộc đuổi bắt đang diễn ra ở trong vườn. Nhật Phong vừa chạy đuổi theo đám kia vừa hét hết hơi: “Đợi… đợi đã!” Nhưng không ai làm theo lời cậu cả, tất cả bọn nó đều cắm đầu cắm cổ mà chạy, bởi phía sau là bốn năm bác nông dân cao to trên tay cầm thúng với cuốc, rồi còn ba con chó lông xù đang nhe răng sủa ầm ĩ kia nữa, ai có gan mà dám đứng lại chứ, nhỡ bị làm thịt thì sao. Lúc này, cả bọn đều tự hỏi tại sao lại nghe lời Nhật Phong mà đến vườn trái cây này cơ chứ, nếu bây giờ mà bị túm được, không khéo bị tẩn cho hết đường về lại nhà luôn. Mà không chừng ba mẹ tụi nó ở trên thành phố nghe tin bọn nó đi ăn trộm trong vườn nhà người ta bị bắt được lại xỉu rồi vào viện hết lượt thì khổ. Vậy nên, nhân lúc còn chạy được thì cố hết sức mà chạy đi. Anh Quân dẫn đầu cả đám, cậu vòng qua đám cây cối trong vườn rồi đâm thẳng về phía cửa. Ở đằng sau, Nhật Phong vẫn vừa chạy đuổi theo vừa thét gọi: “Khoan, khoan đã nào! Đừng có chạy mà!” Đám nông dân ở phía sau cũng vừa chạy vừa gọi với theo. Mấy con chó chạy ở đằng trước sủa lên một cách phấn khích. Chúng bám sát nút Nhật Phong. Ở cửa vườn, cú đâm của Anh Quân bị chặn lại bởi một bộ ngực lực lưỡng. Cậu ngước mặt lên nhìn, tái xanh cả mặt khi thấy một bác nông dân vạm vỡ đang nhìn mình bằng cặp mắt dò xét. Mà quên, còn một người nữa đang không hề biết gì về cuộc đuổi bắt náo nhiệt đang diễn ra trong vườn, hắn nằm thẳng cẳng trên đất, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích tí nào trong suốt nửa giờ đồng hồ qua khi bọn Anh Quân chạy vòng quanh vườn để tránh mấy con chó. Mấy người nông dân cũng không quan tâm đến hắn. Bắt mấy đứa có chân kia đã, họ nghĩ, còn thằng nhóc này thì để lại sau. Ở trên cây, nó nhìn xuống hắn đang nằm ngất trên đất, lại chăm chú quan sát cuộc đuổi bắt bên dưới với vẻ hồi hộp. Đám Anh Quân đứng khựng lại, đâm sầm vào nhau vì Anh Quân dừng lại đột ngột, cả đám ngước lên nhìn bác nông dân vạm vỡ với vẻ sợ hãi trong mắt. Từ phía sau, Nhật Phong hộc tốc chạy đến. Cậu dừng khựng lại, thở hổn hển lấy hơi. Lúc Nhật Phong ngẩng lên, vừa định mở miệng nói thì từ phía sau, một trong ba con chó đã bám sát lấy cậu. Nó nhảy chồm người lên, và với một nỗ lực phi thường, con chó đè thẳng cậu chủ của mình xuống đất bằng cả bốn chân, và trong sự ngỡ ngàng của tất cả người xem vây quanh, hai con chó kia chạy lại và cùng liếm mặt Nhật Phong một cách hoan hỉ. Nhật Phong vừa cười không ngừng vừa cố đẩy con chó trên người ra: “Thôi nào, thôi nào, Tôny, xuống đi nào, nhột quá!” Con chó nghe lời trèo xuống nhưng vẫn không ngừng liếm mặt Nhật Phong. Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều ngây ngốc khó hiểu. Một trong những người nông dân đuổi tới ngạc nhiên hỏi: “Nhật Phong, là cháu à?” Nhật Phong ấn đầu con chó Tôny sang một bên cho nó khỏi liếm mặt mình rồi cười, đáp: “Bác Thành, cháu Phong đây ạ!” Nghe vậy, mấy bác nông dân cùng có một biểu cảm, họ vất cuốc thúng xuống đất rồi chạy lại đỡ Nhật Phong lên. Mấy con chó thôi không rửa mặt hộ cậu nữa mà chúng chạy quanh chân Nhật Phong, thi nhau cắn ống quần cậu mà lôi, mà nhá. Một bác gái ôm lấy mặt Nhật Phong, vui vẻ thốt lên: “Nhìn xem, thằng bé đã lớn chừng này rồi! À, vậy còn Nhật Anh đâu?” Nhật Phong hồ hởi đáp: “Anh cháu ở nhà, bữa nay cháu đến với mấy người bạn!” Lúc này, Quốc Lâm lên tiếng, cắt ngang cuộc hội ngộ: “Xin cho hỏi, đây là chuyện gì vậy?” Một lát sau, cả đám đã yên vị trong ngôi nhà ở cạnh vườn cây của vợ chồng bác Thành, là người phụ trách giữ vườn. Cả bọn ngồi trên ghế và cùng nhấm nháp nước ép trái cây. Hắn được vợ của bác Thành đưa vào phòng trong chăm sóc và đã tỉnh lại nhưng được khuyến mại thêm một cục u to tướng trên đầu. Mặc cho mọi lời xin lỗi của nó và đảm bảo rằng qua vài ngày cái u sẽ lặn đi, hắn vẫn cáu kỉnh và xị mặt ngồi cạnh nó trong nhà. Ngồi nói chuyện một lúc, cả bọn mới vỡ lẽ ra. Nguyên là lúc đầu chạy đuổi theo bọn nó mấy bác nông dân đã nhận ra Nhật Phong và cố gắng gọi bọn nó quay lại, nhưng vì quá hoảng loạn nên cả bọn không để ý tới và cứ cắm đầu cắm cổ chạy như một bọn dở hơi. Bác gái vỗ đầu nó nói: “Cô bé này giỏi lắm đấy, nếu không phải cháu báo cho mấy bác biết cậu trai này bị dừa rơi vào đầu thì chắc đến sáng mai mới cứu được cậu ta tỉnh lại!” Nó cười ngượng nghịu, hắn lúc này xen vào: “Vâng, cậu ta quả là một người rất… rất tài giỏi, nhưng là trước khi cậu ta chọi quả dừa vào đầu cháu từ độ cao mười hai mét và khiến cháu bất tỉnh suốt nửa tiếng đồng hồ!” Nụ cười của nó tắt lịm, nó lườm xéo hắn một cái rồi đứng dậy ra ngoài chơi. Đám Huyền Anh cũng xin đi ra theo. Nó ngồi bệt xuống hè nhà rồi chống cằm nhìn Nhật Phong chơi với mấy con chó. Cậu ta cứ chạy qua chạy lại khắp cái sân nhỏ và đằng sau là ba con chó đuổi theo. Hễ cứ bắt được cậu là bọn chúng lại đè ngửa Nhật Phong ra và giúp cậu ta rửa mặt. Cả cái sân ngập tràn tiếng cười của Nhật Phong và tiếng sủa gâu gâu của mấy con chó. Chơi chán chê rồi, Nhật Phong mới để ý thấy nó đang ngồi trên hè nhà nhìn cậu. Bỏ mặc mấy con chó đứng ở sân, cậu nhảy cà tưng đến ngồi bên cạnh nó, hỏi: “Sao ngồi đây cười hoài vậy? Nhìn mặt cậu ngu lắm!” Kết thúc câu nó, Nhật Phong bị nó đấm một phát vào đầu, cậu ôm chặt cục u mới mọc, ngồi rên rỉ vì đau. Nó không để ý đến cậu, đứng dậy nhặt mấy hòn sỏi, rồi đi đến cạnh hồ nước, chọi đá xuống mặt nước. Viên sỏi nảy đi làm tạo ra những vòng tròn trên mặt nước. Thấy hay hay, Nhật Phong cũng làm theo. Vậy là, một cuộc đấu nổ ra giữa nó và cậu. Hai đứa vừa hô hào vừa cố gắng làm cho viên sỏi nảy đi xa nhất có thể trên nước. “1, 2, 3, 4, tôi được 4, hơn cậu rồi!” Nó hí hửng nói. “Đừng vội mừng, hãy xem đây!” Nhật Phong hét lên, chọi viên đá xuống. Nhưng đáng thương thay, viên đá không nảy đi, mà chìm lỉm xuống đáy hồ. Nhật Phong đứng đấy, trong khi nó ôm bụng cười sằng sặc, miệng trễ xuống tận cằm, bất động hóa đá. Huyền Anh bê một đĩa hoa quả từ trong nhà ra, đặt xuống đầu hè rồi hướng hai người gọi: “Ngọc, Phong, lại ăn hoa quả đi này!” Nó lau nước mắt, kéo Nhật Phong đang hóa đá đi đến. Cả bọn ngồi trên đầu hè, vừa ăn trái cây vừa tận hưởng làn gió mát mẻ thổi qua. Mấy con chó chơi đùa với nhau ở ngoài sân, trong cái nắng gay gắt của buổi chiều. Nhật Phong cũng muốn nhảy ra chơi cùng nhưng bị nó nắm cổ áo lôi lại. Thiên Trang tốt bụng nhắc nhở: “Trời đang nắng lắm, cậu ra đó sẽ dễ bị cảm đấy!” Huyền Anh vừa gặm táo vừa hỏi: “Chơi đùa trong cái nắng gắt gần 40 độ C, bộ cậu không sợ cháy da hả?” Nhật Phong lắc lắc đầu. Nó nói xen vào: “Nếu cậu từ bỏ làn da trắng trẻo của mình để chơi cùng mấy con chó, tớ tin là sau khi về trường với làn da đen sạm, đám fan của cậu sẽ bỏ câu lạc bộ!” Nhật Phong đứng thẳng dậy, vỗ ngực nói: “Không có chuyện đó đâu! Có tin nếu giờ da tớ đen đi thì đám fan nữ sẽ càng mê mẩn tớ hơn không? Các cậu không biết à, nét quyến rũ của một người đàn ông là ở làn da đấy!” Bảo Vy xòe tay ra đếm, rồi ngẩng lên nói: “Phải cần hai năm trung học và mấy năm đại học, rồi ra trường, đi làm, cưới vợ, sinh con, ước chừng cũng phải hơn mười năm nữa cậu mới có thể được gọi là đàn ông, Nhật Phong!” Nhật Phong bĩu bĩu môi, nói: “Nhưng nếu tớ mà có làn da ngăm đen bánh mật, tớ chắc chắn sẽ trở thành một chàng trai quyến rũ xuất hiện trên báo Hoa học trò với tư cách là thần tượng tuổi teen quyến rũ nhất trong lịch sử!” Nó thản nhiên nói: “Cậu mới chỉ là một thằng nhóc học sinh năm nhất trung học, chả phải thần tượng gì sất!” Bảo Vy tiếp lời: “Và cậu chỉ nổi tiếng trong phạm vi 253 nữ sinh Royal Charming Academy School, còn ở bên ngoài, cậu chỉ là một thằng nhóc có vẻ ngoài đẹp hơn con gái mà thôi!” Thiên Trang cũng xen vào góp vui: “Nếu như người ta không đến , thì sẽ chẳng ai biết cậu là ai hết!”Huyền Anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi thủng thỉnh nói: “Tôi thấy làn da đen chỉ hợp với những người có gương mặt Châu Phi như Khải Minh hay Quốc Lâm thôi, còn cậu mà có làn da đen thì sẽ y hệt con gà bị thui trên lửa!” Nhật Phong toát mồ hôi hột trước nhận xét của bọn nó, cậu lắp bắp: “Này, này, có cần dìm tớ xuống tận đáy nước thế không?” Huyền Anh đốp chát: “Tất nhiên, bọn tôi còn có thể dìm cậu xuống hẳn đáy vực luôn ấy chứ!” Nhật Phong ỉu xìu ngồi xuống nhìn nó với vẻ mặt đáng thương. Một lát sau cậu quay sang đám hắn mếu máo: “Sao mấy cậu không động một ngón tay lên giúp tớ vậy? Để bọn họ hùa nhau ăn hiếp tớ thế à!” Nó lắc lắc cái dĩa trong tay, đính chính: “No, no, Nhật Phong, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Bọn tớ chỉ ăn thôi, chứ không hiếp! Ok?” Nhật Phong á khẩu, mặc kệ bọn kia cười hích hích. Bọn nó lưu lại nhà của bác Thành đến chiều tối thì đi bộ trở về. Trước lúc đi, vợ chồng bác Thành còn tặng bọn nó một bao bột mì nhỏ, mấy cân đường cùng một thúng đầy trái cây và rất nhiều bánh ngọt. Hắn vác bao bột mì trên vai, Quốc Lâm ôm đường, Anh Quân đội thúng trái cây trên đầu còn Nhật Phong tí tởn đi bên cạnh nó, hai đứa chóp chép xử lí từ từ đống bánh ngọt trái cây. Lúc này, ánh nắng mặt trời đã tắt bớt và trời trở nên râm mát hơn. Cả bọn thả bộ chầm chậm từ vườn cây về đến nhà đã sáu giờ tối. Vì lúc chiều đã nốc đẫy một bụng đầy hoa quả tươi và nước ép nên không đứa nào còn nghĩ đến chuyện ăn tối, bọn nó chất đồ vào tủ rồi lên nhà tắm rửa, đồng thời tranh thủ ngủ một lúc vì đêm nay bọn nó có việc để làm. Đến 11 giờ, nó thức dậy đầu tiên, mặc quần áo xong xuôi rồi gọi mấy đứa kia dậy. Lúc bọn nó đi ra cửa phòng, trùng hợp thấy bọn hắn cũng đang ra đến hành lang. Sau khi đã khóa tất cả các cửa nhà lại, bọn nó bước xuống đường. Đêm nay trăng rất sáng, rất thích hợp để hành sự. Nhật Phong đưa cho mỗi đứa một cây đèn pin cầm tay rồi cả bọn đi ra nghĩa địa. Đường từ nhà ra nghĩa địa không xa nên chỉ mất gần 30 phút sau là bọn nó đã tới nơi. Đến gần cổng nghĩa địa, bất chợt nó rùng mình. Bầu không khí lặng thing đáng sợ. Cả bọn lò dò đi vào trong, ở giữa có một con đường nhỏ, hai bên là những nấm mồ lớn đắp lên lộn xộn, không có thứ tự, tạo thành những khoảng trống hốc trống huơ. Nó run người, hỏi Anh Quân: “Được rồi, giờ thì bọn mình làm gì đây?” Anh Quân cười bí mật: “Được rồi, đây gọi là trò chơi thử thách lòng can đảm, các cậu sẽ đi quanh nghĩa địa này một vòng, từ chỗ này, đi vòng ra đằng kia rồi quay trở lại đây. Nghĩa địa này không rộng lắm đâu, tớ đã thám thính trước rồi, ở một ngôi mộ tớ có đặt mấy quả cà chua, các cậu cầm lấy rồi đem về đây. Nếu ai đem được cà chua về thì sẽ thành công, rồi tớ sẽ bấm giờ để xem ai về nhanh nhất, các cậu đã hiểu chưa?” Cả bọn gật đầu. Cuộc thi bắt đầu. Người đi đầu tiên là Nhật Phong. Cậu theo lời chỉ dẫn của Anh Quân, đi vòng ra sau mấy ngôi mộ, vòng qua đám cây được trồng trong nghĩa địa rồi đi thẳng về phía trước. Càng đi, cậu lại càng thấy sợ sệt. Nỗi ám ảnh tối hôm qua vẫn không rời khỏi cậu. Lòng bàn tay Nhật Phong ướt đẫm mồ hôi. Cậu đi mà trong lòng run rẩy vô cùng. Lát sau cậu đến được ngôi mộ mà Anh Quân đặt mấy quả cà chua, cậu chọn một quả rồi đi tiếp. Bất ngờ, từ trong bụi cây vang lên tiếng răng rắc, rồi một vật gì đó xồ ra. Ở bên này, bọn nó nghe thấy tiếng thét vang của Nhật Phong, cả bọn đồng thời giật mình. Một lúc sau, bọn nó thấy Nhật Phong dùng tốc độ ánh sáng lao thẳng về bên này, đèn pin đã vất đâu mất. Sắc mặt cậu tái nhợt kinh hoàng, quả cà chua bị bóp nát trong tay, nhỏ nước ròng ròng. Anh Quân bấm giờ, nói: “12 phút 47 giây 5 tích tắc. Cậu đã hoàn thành rồi, chúc mừng Nhật Phong!” Không để ý đến lời của Anh Quân, Nhật Phong ngồi xụi lơ trên cỏ, thở dốc vì mệt. Tiếp sau cậu, là đến Huyền Anh. Không như Nhật Phong, Huyền Anh vững dạ hơn, cô luồn lách qua các ngôi mộ một cách bình tĩnh, ánh đèn pin cứ loang loáng sau mấy ngôi mộ làm bọn nó tưởng là ma trơi. Đến đúng ngôi mộ có cà chua, Huyền Anh lẩm bẩm: “Không biết Anh Quân nghĩ gì mà lại dùng cà chua cơ chứ!” Cô chọn một quả và tiếp tục đi. Nhưng bỗng nhiên, từ trong bụi cây, một vật xồ ra, treo lơ lửng trước mặt cô. Huyền Anh hét toáng lên, phi thẳng qua vật đấy và chạy đi. Ở bên này, bọn nó giật mình đánh thót vì tiếng hét của Huyền Anh to và khủng khiếp hơn tiếng của Nhật Phong nhiều. Cũng may Quốc Lâm kịp thời tạt nước chứ nếu không là Nhật Phong sẽ nằm ngay xuống cỏ mà ngất không chừng. Chạy được một quãng, Huyền Anh dừng gấp lại, thở hồng hộc, cô ngó ra đằng sau, lẩm bẩm: “Cái… cái gì thế không biết?” Bình tĩnh lại, Huyền Anh đi từ từ về chỗ tập kết. Cô đưa quả cà chua cho Anh Quân rồi gục luôn vào vai nó, thở vì mệt. Anh Quân đọc to kết quả: “9 phút 52 giây 25 tích tắc. Huyền Anh tạm thời dẫn đầu! Tiếp theo là ai đây?” Thiên Trang cầm lấy đèn pin, mỉm cười: “Tớ đi!” Không giống như Huyền Anh, Thiên Trang đi chậm hơn. Cô cẩn thận soi đường rồi mới bước, vì cô sợ mình sẽ trượt chân phải một hòn đá nào đó và ngã uỵch xuống đất. Đến được ngôi mộ cần tìm, Thiên Trang cẩn thận cầm quả cà chua trong tay, trong lúc vô ý, cô nhìn thấy một vật gì đó rất giống đồng tiền nằm ở dưới đất. Thiên Trang quỳ xuống, dùng đèn pin rọi vào và phát hiện ra tờ giấy bạc 100 nghìn ai đó đánh rơi đang nằm tơ hơ dưới đất. Vui vẻ, Thiên Trang nhặt lên, và, không để ý đến, cô bước thẳng qua cơ quan bẫy đặt dưới đất, và cái vật, cái thứ đã dọa Nhật Phong và Huyền Anh chạy trối chết ấy, vẫn im lặng nằm trong bụi cây. Đi được một đoạn, cô thấy cây đèn pin Nhật Phong đánh rơi nằm lăn lóc dưới đất, Thiên Trang nhặt lên rồi đi tiếp. Trong lúc vô tình liếc mắt, cô thoáng thấy có ánh sáng lập lòe giữa những ngôi mộ, nhưng nghĩ là ánh đèn pin của những người khác, cô không để ý nữa, đi thẳng về chỗ tập kết. Sau khi đưa cà chua cho Anh Quân, cô lại đứng im lặng bên cạnh nó, vẫn cười mỉm như thường. Anh Quân có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cậu lại chú tâm vào cái đồng hồ tính giờ. “9 phút 57 giây 50 tích tắc, Huyền Anh vẫn xếp thứ nhất!” Tiếp sau Thiên Trang là hắn. Với tinh thần không sợ bất cứ thứ gì, bởi vì hắn đã trải rất nhiều thứ đáng sợ hơn trong 16 năm đầu đời, Khải Minh đi ra đằng sau những ngôi mộ. Mắt nhìn thẳng và không để ý đến thứ gì, hắn suýt thì không để ý đến ngôi mộ với một đống cà chua nằm ở trên. Bất ngờ, hắn giẫm phải cơ quan bẫy, và thứ đang nằm trong bụi cây liền xồ ra, treo lơ lửng trước mặt hắn. Có một chút giật mình bất ngờ, nhưng Khải Minh nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn nhìn thứ đang đung đưa trước mặt mình với ánh mắt lãnh đạm. Một con rối lớn mặc một cái áo rách tả tơi, trên cái đầu trọc lóc chỉ còn vài sợi tóc là một khuôn mặt quỷ với một bên mặt bị một vết chém, máu chảy ròng ròng, hai mắt trợn trắng, răng nanh thò hẳn ra ngoài. Hắn nghĩ thầm, “cái thứ dùng để dọa trẻ con mẫu giáo này chắc chắn là trò của Anh Quân rồi, hồi nhỏ mình hay thấy cậu ta dùng trò này để dọa mấy đứa trẻ nhà hàng xóm. Không thể tin được là thứ này cũng có thể dọa sợ hai kẻ kia. Chậc chậc. Xem ra IQ của mình vẫn cao hơn hai người đó!” Hắn cúi đầu tìm tìm thứ gì đó trên đất, sau khi tìm thấy sợi dây thừng nhỏ nằm vắt ngang qua mặt đất, hắn lại giẫm mạnh lên một lần nữa. Nhanh chóng, con rối kia liền bị kéo thẳng vào trong bụi cây. Đầu ngẩng cao, hắn vừa định bước qua chỗ đó, bất ngờ nhìn thấy mấy quả cà chua trên ngôi mộ, hắn thở dài một cái, cúi xuống nhìn vào tấm bia một lúc, lẩm bẩm: “Trần Đình An, chậc, số anh này khổ ghê! Trẻ vậy mà đã yểu mệnh!” Hắn cầm quả cà chua trong tay, nhìn ngôi mộ nói: “An nghỉ nhé!” Xong rồi đi thẳng. Anh Quân tròn mắt nhìn đồng hồ: “5 phút 2 giây 15 tích tắc. Khải Minh đang vươn lên dẫn đầu!” Đến lúc này thì nó cũng hồ hởi tham gia. Nó đi luồn lách qua các ngôi mộ, nhảy qua các bụi cây thấp, vừa lẩm nhẩm trong miệng một bài hát yêu thích. Không mất bao lâu nó đến được ngôi mộ kia. Cầm quả cà chua trong tay, nghĩ đến tối qua nó dọa bọn con trai sợ chạy như vịt, bất giác khóe môi nó cong lên. Lúc nó quay đi, vô tình giẫm phải sợi dây, con rối lại xuất hiện. Bằng một cách nào đó, nó đã biến tiếng hét của mình thành một tiếng rít nghẹn. Nó trợn mắt dòm thứ kinh khủng đang lơ lửng trước mắt. Trong ánh đèn pin, con rối trông càng đáng sợ. Nhưng cũng không mất quá lâu để nó nhận ra thứ nó thấy chỉ là một con rối dọa người. Thở phào nhẹ nhõm, nó cúi người đi qua con rối, thầm nghĩ trong đầu nó rốt cuộc cũng đã hiểu cảm giác của bọn hắn vào tối hôm trước. Thong thả như đi bộ thể dục, nó đi ngang qua các ngôi mộ, và vô tình, nó nghe được những tiếng động thình thịch, giống như có ai đó đang dậm mạnh chân xuống đất. Đứng lặng một lúc để nghe ngóng, những tiếng thịch thịch trở nên rõ ràng hơn. Rón rén, nó tiến gần hơn vào trong khu nghĩa địa. Ở khoảng cách này, nó nghe thấy tiếng người lao xao. Toát mồ hôi hột, nó tắt đèn pin rồi lặng lẽ đi sâu vào trong. Bất ngờ, nó nghe được một tiếng “Cứu..”. Tiếng kêu không quá lớn, và là giọng con gái, nghe tắc nghẹn như thể có ai đó đã chặn lại. Đến lúc này thì nó chắc chắn, đang có chuyện gì đó xảy ra, trong khu nghĩ địa này. Lén lút, nó đi vòng ra sau các ngôi mộ và trở lại con đường khi nãy, rồi hộc tốc chạy về chỗ đám kia đứng. Không để ý Anh Quân hô hào, nó kéo ngay lấy áo của người đứng gần nhất, nói không ra hơi: “Có… có chuyện rồi… có chuyện rồi…” Nghe nó nói vậy, cả bọn liền xúm lại. Thiên Trang lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Nó vẫn tiếp tục níu áo người kia, thở dốc. Bất chợt, một bàn tay vuốt lưng cho nó, nó ngẩng lên, đang định cảm ơn thì nhận ra người đứng trước mình là Quốc Lâm, và từ hồi nào giờ tay nó vẫn túm chặt lấy áo cậu. Ngượng ngùng, nó bỏ tay ra khỏi cái áo và đứng lùi ra xa một chút, chợt nhớ ra việc mình đã thấy trong nghĩa địa, nó liền liến thoắng: “Không hay rồi, vừa nãy lúc đi qua khu nghĩa địa, tớ thấy có tiếng người lao xao, và nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái, tớ nghi là có chuyện không hay rồi!” Sắc mặt của những người khác liền ngưng trọng. Nhật Phong vuốt cằm suy nghĩ: “Chậc, lẽ nào là bọn đào trộm mộ?” Nó lắc đầu: “Không phải đâu, thời nay còn ai chôn đồ quý giá theo người chết đâu, vả lại, bọn chôm đồ không phải phần nhiều là nam sao, những tiếng mà tớ nghe thấy là giọng nữ!” Khải Minh nhìn nó nói: “Dù sao đi nữa, chúng ta cứ đi thử xem sao?” Huyền Anh lo lắng nói: “Nhỡ đó là bọn trộm mộ thì sao? Chúng ta chỉ là một đám con nít, sao đấu nổi đây? Không chừng bọn chúng còn có vũ khí nữa!” Bầu không khí u ám bao quanh mọi người. Rốt cuộc, nó lên tiếng: “Dù thế nào chúng ta cũng phải đi, vì đây là chuyện liên quan đến một mạng người. Chúng ta không thể khoanh tay mà đứng nhìn được!” Im lặng. Cuối cùng, chậm, thật chậm, cả bọn nhìn nhau, khẽ gật đầu. Nó nở một nụ cười biết ơn. Vậy là, cả bọn rón rén bám đuôi nhau, đi luồn qua những ngôi mộ, và tiến đến gần chỗ xảy ra chuyện. Đến lúc này, thì tất cả đều nghe thấy những âm thanh mà nó đã nghe. Tiếng người lao xao trò chuyện. Tiếng động của bước chân người nện mạnh trên đất. Tiếng kim loại va vào nhau khe khẽ. Và quan trọng hơn, tiếng kêu cứu yếu ớt của một cô gái. Nó nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình, quay sang gọi Nhật Phong” “Cậu biết số của công an phường không?” Nhật Phong lắc đầu. Cậu không sống ở đây, nên không thể biết được. Bất ngờ, Huyền Anh reo lên khe khẽ: “Đúng rồi, bác Thành, cậu gọi thử cho bác ấy đi, nhờ bác ấy gọi hộ cảnh sát, nói là có bọn đào trộm mộ, kêu họ đến nhanh đi!” Nhật Phong gật đầu, nhẹ nhàng lôi máy từ trong túi ra, nó vòng tay che cho ánh sáng điện thoại không phát ra, chờ Nhật Phong bấm số. Tiếng máy chờ dài thật dài, khiến bọn nó trong lòng như có lửa đốt. Nó nghiến chặt hai hàm răng. Một lúc sau, từ đầu bên vang lên giọng của bác gái: “Alo” “Alo, bác Liên ạ, cháu Phong đây” Nhật Phong nói liến thoắng” Bác ơi, làm ơn giúp cháu liên lạc với công an phường, kêu họ đến nghĩa địa khu ba nhanh đi ạ. Ở đây đang có bọn đào trộm mộ!” “Cháu nói cái gì? Bọn đào trộm mộ?” Bác gái hốt hoảng hỏi. “Đúng vậy ạ, bác ơi, bác giúp cháu gọi họ, kêu họ đến nhanh nhất có thể nha, còn có một cô gái đang bị hại ở đây!” “Này, cháu đang nói đùa phải không Phong?” Giọng bác Liên nghi ngờ. “Không đâu ạ!” Nhật Phong lo sốt vó, mồ hôi đầy trên trán “ Cháu nói thật đó bác ơi, bác làm ơn tin cháu đi, ở đây có người bị hại thật đấy!” “Ừm, được rồi, các cháu cẩn thận, bác sẽ gọi ngay cho công an đây!” “Cháu cảm ơn bác nhiều ạ!” Nhật Phong cúp máy, cả bọn lau mồ hôi, ngồi tựa vào ngôi mộ đằng sau, thở phù một cái. Lúc này, chẳng còn đứa nào lo đến chuyện đang ngồi dựa vào mộ nữa, bọn nó chỉ lo cho tính mạng cô gái kia, cầu mong cô ấy trụ được cho đến lúc công an đến. Lúc này là hai giờ sáng, trời vẫn tối mò. Cả bọn ngồi sít lại gần nhau, nhìn thời gian trôi đi với tâm trạng thấp thỏm. Nó nghe những tiếng kim loại va vào nhau mà run cầm cập. Hình như bọn trộm đang bắt đầu làm việc rồi, có tiếng xẻng xúc vào đất.Hăn Nó cảm thấy lo cho cô gái kia, không biết cô ấy thế nào rồi. Đột nhiên, trong bóng đêm, có tiếng một người con gái vọng sang: “Cứu, cứu mạng…” Tiếng của cô ấy bị ngắt lại giữa chừng và nó mơ hồ nghe được tiếng bốp. Có vẻ như cô gái đã bị đánh. Chịu không nổi, nó định lao ra nhưng đám Thiên Trang đã vội vàng ấn nó ngồi lại xuống. Một lúc sau, lại những tiếng bốp, bốp truyền tới, nó tự hỏi, rốt cuộc bọn chúng đang làm gì cô gái kia vậy. Thêm một khoảng thời gian dài đằng đẵng, nó ngó mông lung vào màn đêm, mong sẽ nhìn thấy ánh đỏ của xe cảnh sát xuất hiện giữa màn đêm, và kết thúc sự chờ đợi khủng khiếp này. Nhưng chờ hoài, trước mắt nó vẫn chỉ có màu đen. Rốt cuộc, nó không thể chờ đợi thêm được nữa, nó lại định lao ra, nhưng bỗng nhiên, cả người nó bị kẹp lại trong một vòng ôm chặt, nó giãy dụa muốn thoát, nhưng thanh âm của hắn đã vang lên bên tai: “Nghe kĩ đi, cậu nghe thấy gì không?” Nó im lặng trở lại. Không thấy tiếng gì cả. Nó lại tiếp tục căng tai lắng nghe. Dường như có tiếng gì đó. Ngắn thôi. Giống như là… như là… tiếng còi xe cảnh sát! 12 giây sau đó, tiếng còi xe inh ỏi vang lên, và gánh nặng trong lòng bọn nó được buông xuống. Huyền Anh reo lên khe khẽ: “Công an đến rồi!” Quả thực, trong bóng đêm mờ mịt đang sáng dần, bọn nó thấy những chùm đèn màu đỏ tiến lại gần. Tiếng còi xe vang lên xao động sự bình yên của khu nghĩa địa. Tiếng còi xe làm giảm gánh nặng trong lòng bọn nó, nhưng lại làm bọn trộm kinh động. Trong giây lát nó nghe tiếng kim loại va vào nhau gấp gáp, và tiếng bước chân hỗn loạn rời khỏi. Nó nói thầm: “Chúng ta phải ngăn không cho bọn trộm trốn thoát!” Cả bọn gật đầu, chia nhau ra nấp sau các ngôi mộ. Nghe tiếng chân đến gần, nó lao ra, rọi thẳng đèn pin vào mặt tên kia. Trong lúc hắn đang choáng váng, nó đá mạnh một cái vào chân hắn. Bên kia, đám Anh Quân, Quốc Lâm đang ghì chặt lấy một tên thân hình to con. Thiên Trang và Huyền Anh nấp ở một bên, liền chạy đến nơi cô gái kia bị hại. Bọn trộm chỉ có hai tên, nó đánh cho tên kia khuỵu xuống, nhưng hắn lại vùng lên, và nó nhìn thấy ánh sáng của cái cuốc sắc trong ánh đèn, liền vội vàng tránh qua bên. Tiếng lưỡi cuốc bập xuống đất sắc ngọt, nó hơi hoảng hồn, nghĩ mình vừa thoát chết trong gang tấc. Hắn và Bảo Vy nấp ở gần đó liền xông vào giúp nó, tên trộm bị gì chặt, nó vội vàng giật cây cuốc ra khỏi tay hắn và vất ra xa. Nghe tiếng động, toán cảnh sát đang đứng ở cửa nghĩa địa liền xông đến. Trời đang dần sáng lên và mọi thứ được nhìn rõ hơn. Nó đấm liên tục vào bụng tên kia, hắn trông có vẻ gày gò, và khuỵu xuống, nhưng chốc sau, hắn đã vùng dậy, hất văng Bảo Vy và Khải Minh sang một bên và túm lấy nó. Bị kẹp vào hai cánh tay chắc nịch, nó há miệng, cạp một phát vào tay tên kia. Hắn bị đau liền hét lên, đẩy nó sang một bên. Nó ngã ngồi trên đất, thở dốc vì vừa bị bóp cổ. Bảo Vy nhìn Anh Quân và Quốc Lâm chật vật khóa chặt tên kia liền chạy đến giúp một tay. Phía nó, tên trộm nhìn nó bằng vẻ căm hận, hắn rút con dao từ trong thắt lưng ra, tiến về phía nó. Rồi, trong ánh nhìn hoảng loạn của nó, con dao của hắn giơ lên, tên trộm cười gằn: “Chết đi!” Ánh dao sáng loáng trong tia nắng mặt trời vừa rọi lên, nó chỉ kịp nghe thấy tiếng của hắn. “Cẩn thận!” Hai mắt nó nhắm chặt lại, chờ đợi cơn đau đến với mình. Nhưng không, nó cảm nhận thấy một thứ chất lỏng dinh dính chảy trên bụng mình. Nó đã bị đâm rồi sao? Nhưng tại sao, nó lại không bị đau chút nào? Từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên nó thấy, khuôn mặt tái nhợt của hắn. Trên lưng, con dao cắm sâu vào da thịt hắn. Hai mắt nó mở trừng trừng. Lúc này, cảnh sát ập đến, trói gô hai tên trộm lại. Và, trước khi nó kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn gục xuống trên vai nó. Trên lưng, ướt đỏ một tầng máu. Nó mở mắt nhìn trân trân vào con dao cắm trên lưng hắn, hoàn toàn không tin vào mắt mình. Kể cả đến khi xe cứu thương đến chở hắn đi và lúc ngồi trước phòng cấp cứu, nó vẫn không thể nào hình dung được những chuyện đã xảy ra vừa rồi. Nhát dao đó, Khải Minh đã đỡ cho nó. Người đang nằm trong phòng bệnh kia, là Khải Minh mà không phải nó. Nước mắt nó rơi từng giọt, nhưng nó cũng chẳng buồn lau. Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó. Nó quay đầu, thấy Quốc Lâm đang ngồi bên cạnh. Cậu dúi vào tay nó một lon nước lạnh, nhẹ nhàng nói: “Uống đi, cậu ấy sẽ không sao đâu. Khải Minh mạnh mẽ lắm mà!” Nó gạt nước mắt, khàn giọng: “Tại vì tớ mà cậu ấy mới bị đâm, tớ phải làm sao đây?” Nó gục mặt vào hai bàn tay, vai run lên, nước mắt qua kẽ tay nó chảy xuống. Quốc Lâm nhẹ nhàng vỗ vai nó: “Đừng lo lắng, Khải Minh sẽ không sao hết. Cậu ấy sẽ vẫn bình an thôi!” Nó vẫn khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt. Nó ngước khuôn mặt đẫm lệ nhìn hai cánh cửa phòng bệnh, trong lòng trống rỗng. Ở góc tường, có một đôi mắt buồn buồn theo dõi hai người. Chốc sau, đôi mắt ấy lại lẳng lặng dời đi. Nó đứng bên cạnh cửa phòng bệnh suốt hai tiếng đồng hồ, đợi đến lúc bác sĩ mở cửa đi ra. Ông bác sĩ nhìn nó hỏi: “Cô bé, cháu là người nhà bệnh nhân sao?” Nó đang định đáp không phải, nhưng vội kìm lại, suy nghĩ một lát, nó đáp: “Dạ, cháu là em gái của bệnh nhân!” Ông bác sĩ gật đầu: “Anh trai cháu đã qua cơn nguy hiểm rồi, vết đâm rất sát, chỉ thiếu 0.5 mili là vào đến tim, nhưng may sao. Cậu ấy có v