Mắt Trái

Chương 120

Bạch Lập Nhân ở quán cà phê chờ người. Ngay khi anh mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ lần thứ 13, cuối cùng Đỗ San San mặc quần áo trắng tinh, áo khoác lông xù, cao quý như một đóa hoa xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính - đến muộn nửa tiếng cũng đã bước vào. “Thật xin lỗi, kẹt xe!” Cô ta ngồi xuống, câu giải thích này nghe thế nào cũng không hề có chút thành ý. Bạch Lập Nhân hôm nay không giống với ngày thường, thấy thế thì không chút vội vàng, đáp: “Không sao, tôi chỉ muốn nói chuyện tử tế với cô một chút.” “Có chuyện gì? Tôi rất bận.” Đỗ San San giả vờ bày ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn. “Tôi chỉ muốn hỏi cô, trong vụ việc này, cô đóng vai gì?” Thái độ của Bạch Lập Nhân càng lúc càng lạnh nhạt: “Bản thiết kế có phải do cô trộm hay không?” “Bản thiết kế? Bản thiết kế gì?” Đỗ San San giả vờ vô tội: “Công ty của các người bị mất bản thiết kế sao?” Quả nhiên đúng như anh đoán, đối phương sẽ không dễ dàng chịu thừa nhận, con đường chứng minh bản thiết kế bị ăn cắp xem ra rất khó khăn. Kỳ thật, chuyện cũng không cần thiết phải đi đến bước này. “Mục đích cô làm vậy là gì?” Đây mới là điều mà anh muốn biết. “Không có gì, phụ nữ ấy mà, ai mà chẳng tùy hứng, nếu như không chiếm được thứ mình thích thì chi bằng cứ đạp đổ còn hơn.” Cô ta trả lời với vẻ mặt rất ngây thơ. Bạch Lập Nhân nghe xong thì đột nhiên muốn cười. Bọn họ biết nhau đã hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên anh nhận ra, San San thật sự là một thiên kim tiểu thư. Thì ra trước kia cô ta luôn đem bộ mặt giả nhân giả nghĩa ra để gạt anh. Đúng là rất vất vả. “Cô quyết định muốn phá hoại tôi?” Anh phát hiện bản thân mình đã lầm, đáng lẽ anh không nên ôm chút hy vọng cuối cùng mà hẹn cô ta ra đây. Anh hối hận rồi, anh đã từng nghĩ, người bạn này của mình thật ra không cố ý làm vậy. Anh nghĩ, Đỗ San San cũng chỉ hơi tùy hứng một chút, nếu một tiếng xin lỗi của anh có thể giải quyết được vấn đề, anh không hy vọng vì chuyện của mình mà khiến Diệu Diệu vất vả. “Hẳn anh cũng biết, tôi có tiền, chỉ cần tôi bỏ chút tâm tư muốn đấu với anh thì chuyện đó cực kì đơn giản.” Đỗ San San cúi người lại gần, lộ ra nụ cười đắc ý: “Anh Lập Nhân, ai bảo anh có một ông bố có tiền mà lại không muốn dựa vào? Bây giờ thì ngay cả một đường để lui cũng chẳng có đâu!” Bạch Lập Nhân không nói tiếng nào mà đứng phắt dậy. Tính tình anh vốn cứng rắn, cho dù có hạ mình đến mấy thì vẫn không thể nào đi cầu cạnh phụ nữ được. Coi như hôm nay đi không công vậy. Vì anh phát hiện, hai người bọn họ cùng nhau lớn lên là một sai lầm. Trong lòng anh vốn nghĩ, nếu không có tình yêu thì vẫn còn tình nghĩa, nhưng hiển nhiên đối phương không nghĩ vậy. Ngay lúc Bạch Lập Nhân xoay người bước đi, Đỗ San San với tay giữ anh lại. “Anh Lập Nhân, anh không cầu xin tôi à?” Cô ta lại cười ha hả. Khóe môi Bạch Lập Nhân mím chặt, anh lười phải mở miệng nói thêm câu nào, chỉ hất tay định rời đi. “Động Lực do anh tự tay thành lập, bây giờ đột nhiên suy sụp như vậy, anh không cần sao?” Đỗ San San truy vấn. Không cần? Nếu không cần thì anh còn đến chỗ này làm gì?! Bạch Lập Nhân quay sang, lạnh lùng nhìn thẳng vào Đỗ San San. “Anh Lập Nhân, nghe nói sức khỏe mẹ Bạch không được tốt, kết quả kiểm tra sức khỏe mấy năm gần đây cho thấy creatinin trong máu cao hơn bình thường thì phải.” Ngay cả chuyện này mà cô ta cũng biết? “Nếu anh suy sụp, mẹ Bạch bị sốc, lượng creatinin không khống chế được tăng cao, biến thành suy thận, phải đi lọc thận, anh không có tiền thì sao làm người con hiếu thảo được?!” Cô con mẹ nó bị suy thận thì có! “Phải cảm ơn cô rất biết thay tôi lo lắng nhỉ?” Bạch Lập Nhân cười lạnh. “Liêu Diệu Trăn có biết không?” Vẻ mặt cô ta đột nhiên trở nên đồng tình: “Cô ta có biết anh kì thật không phải kẻ có tiền không? Nếu gả cho anh, không chỉ một căn nhà tân hôn không có, lại còn có thêm một bà mẹ chồng bệnh tật, hiện tại ngay cả công ty cũng sắp phá sản, tương lai còn có hy vọng gì sao?! Đối với một người phụ nữ mà nói, loại tương lai này thật sự rất đáng sợ!” Cô biết, cô đều biết hết! Bạch Lập Nhân cuộn chặt tay. Nguyên nhân là vì Liêu Diệu Trăn đều biết rõ, chính điều đó mới khiến anh mất đi tự tôn! “Anh Lập Nhân, bây giờ ngoài chuyện cho cô ta một cơ thể cường tráng, anh còn có cái gì nữa?” Đỗ San San cười hỏi. Lời nói này như mũi tên bắn xuyên qua tim anh. “Nói xong chưa?” Nói xong rồi, thì anh có thể đi được rồi chứ?! Nhưng Đỗ San San vẫn nắm chặt tay anh không buông. Lòng bàn tay Bạch Lập Nhân bỗng có cái gì cứng cứng đặt vào, anh vừa cúi đầu thì thấy… Là chìa khóa. Chìa khóa khách sạn. “Anh Lập Nhân, không bằng anh đem cơ thể cường tráng của mình cho tôi mượn một đêm, sau khi dùng xong, tôi cam đoan sáng mai anh sẽ nhận được điện thoại của ngân hàng! Như vậy, cả tình cảm lẫn tiền tài của các người đều được bảo toàn, không phải sao?!” Đỗ San San đưa ra giao dịch, cười quyến rũ: “Dù sao đối với đàn ông các anh mà nói, vụ mua bán này chỉ có lời, chứ không có lỗ!” Liêu Diệu Trăn cướp bạn trai của cô ta, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu! Chỉ cần Bạch Lập Nhân cắn câu... Đối với đoạn tình cảm này, từ yêu đến hận, Đỗ San San vốn chỉ có dục vọng phá hủy, hơn nữa cô ta muốn có được anh, sau đó ra sức sỉ nhục anh! Nếu, nếu anh đồng ý... Đêm nay, cô ta nhất định sẽ không khách khí! Bạch Lập Nhân nhìn gương mặt đơn thuần trước mắt, đột nhiên không rét mà run. Bọn họ thật sự từng biết nhau sao? Từng ngón từng ngón, trước vẻ mặt ngày càng cứng đờ của đối phương, Bạch Lập Nhân gỡ tay cô ta ra. “Bạch Lập Nhân! Anh!” Không biết tốt xấu? Bạch Lập Nhân quay người ngồi lại lần nữa, ngay lúc Đỗ San San kinh hỉ ra mặt, tưởng anh đổi ý. Chỉ thấy, anh lạnh lùng xé túi khăn ướt đặt trên bàn, khó có thể chịu được đem năm ngón tay vừa bị người khác chạm vào lau sạch sẽ. Sau đó, lịch sự vứt vào thùng rác. Trước vẻ mặt tái mét của Đỗ San San, Bạch Lập Nhân mở miệng: “Tạm biệt.” Sau đó không thèm quay đầu lại mà ngoảnh mặt đi thẳng. Vì vừa có người đem chút tình nghĩa còn sót lại của bọn họ đạp đổ. Bỗng dưng... “Bạch Lập Nhân, anh chờ đi, tôi sẽ mua đứt công ty của anh, từng bước từng bước phá hủy nó!” Đỗ San San ở phía sau điên cuồng gào thét. Anh ta dám sỉ nhục cô! Trước tình hình này, anh ta dám không quỳ xuống đất cầu xin cô, mà lại dám sỉ nhục cô! Bạch Lập Nhân bước ra khỏi quán cà phê. Đột nhiên anh cảm thấy, thật ra nếu nhìn kỹ thì bầu trời cho dù có bị ô nhiễm đến mấy vẫn luôn luôn là màu xanh. Anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc. “Đang ở đâu?” Bạch Lập Nhân hối hận, tự dưng giữa trưa lại chạy đi hẹn Đỗ San San ra ngoài, không bằng đưa cô đi ăn cái gì đó bồi bổ còn hơn. Gần đây, cô vì anh mà phải ngồi xe lăn hết chạy hướng Đông rồi lại chạy hướng Tây, rất vất vả. “Em đang ở...” Diệu Diệu ở đầu dây bên kia cứ ấp a ấp úng mãi. “Em ở đâu?” Bạch Lập Nhân lập tức cảnh giác. “Em mời quản kí ngân hàng đi ăn cơm, xem có nhờ họ giúp đỡ được không.” Diệu Diệu ngập ngừng một hồi rồi mới trả lời. Phải không? Anh cau mày. “Hai người đang ở chỗ nào? Anh cũng qua.” Bạch Lập Nhân lập tức yêu cầu. “Không cần, anh không thể đến!” Cô hốt hoảng. Anh không thể đến? “Liêu Diệu Trăn, em nghe đây, bất luận em đi gặp ai cũng không được đồng ý bất kì điều gì mình không làm được!” Anh lo lắng Bạch Lập Nhân lo lắng nói. [iBéo: Tiếp đến là tra nam tái xuất giang hồ ┴─┴ ︵ ╰(‵□′╰)