Phượng Hâm lánh người vào không gian, không khí trong này vẫn tươi mới như thế, khiến cho tâm tình người ta buông lỏng hơn rất nhiều. Việc đầu tiên cô làm là tìm chậu hoa dạ lan màu xanh mà ban ngày cô đã đưa vào đây. Cuối cùng cô cũng tìm được bông hoa nhỏ của cô trong một góc rồi. Phượng Hâm chuyển bông hoa từ trong chậu ra vào trong đám hoa khác, một bông hoa nhỏ màu xanh giữa một đám hoa màu vàng thật sự rất bắt mắt. Việc khiến cho Phượng Hâm càng thêm kinh hỷ là, những hạt giống cà chua mà cô đã gieo trồng đã cao lên hơn nửa mét rồi. Mặc dù trước đây cô chưa từng trồng qua cây trồng, nhưng cô cũng biết rằng hạt giống sẽ không thể nào sinh trưởng nhanh như vậy được, chỉ có một cách giải thích duy nhất là đất trồng trong không gian rất đặc biệt, không thể dùng góc độ bình thường để xem xét. Phượng Hâm chỉ nghỉ ngơi trong không gian một chút rồi ra ngoài. Vốn dĩ cô muốn thay quần áo, thời tiết tháng sáu quá oi bức, cô lại vận động trong thời gian dài, trên người cứ dính dính vô cùng khó chịu. Nhưng nghĩ đến hai người bên ngoài nên đành nhịn, cô phát hiện một người hành tẩu tương đối thoải mái hơn. Hầy! Lúc này Phượng Hâm quyết định, tìm một cơ hội thích hợp tách khỏi hai người họ, còn về việc nhân tuyển, trong lòng cô đã có quyết định. Thật sự là rất cảm ơn anh Hàn Tinh Diệu, nhờ anh mà cô bớt được bao việc. Phượng Hâm vừa ra ngoài liền đối diện với bóng tối trong căn phòng, cùng với tiếng gào rống ngẫu nhiên của tang thi bên ngoài. Cô đã không còn bất kỳ cảm giác nào nữa rồi, chậm rãi mở cửa phòng nghỉ, sờ soạng trong bóng tối đi đến bên giường. Cô vẫn rất lo lắng cho đại ca, cơn sốt của hắn đã giảm một chút trước khi đi ngủ, nhưng vẫn chưa giảm hoàn toàn. Đêm nay còn lên cơn sốt, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Phượng Hâm đi đến bên giường, lúc đưa tay ra thì bị một đôi tay to nóng ran giữ lấy. “Đại ca, em đến xem anh đã hạ sốt chưa.” Phượng Hâm có thể cảm nhận được bàn tay to đang nắm lấy tay cô siết chặt một chút, rồi chầm chậm buông ra. “Anh không sao, cô đi nghỉ đi.” Giọng nói khàn đặc còn nghiêm trọng hơn so với lúc trước. Trong lòng Phượng Hâm thắt một cái, “Đại ca, anh lại sốt rồi.” lúc trước uống thuốc hạ sốt, nhiệt độ đã giảm đi một chút, lúc này lại bắt đầu tăng rồi. “Yên tâm đi, anh không sao, cô đi nghỉ ngơi cho khỏe, tiết kiệm thể lực.” Trong lòng Châu Thiên hiểu rất rõ, sợ là hắn không xong rồi, hắn không muốn liên lụy Phượng Hâm, cô nhóc này cần phải bảo tồn thể lực của mình, ai mà biết được sau này sẽ có chuyện gì phát sinh đây? Hắn chết hay không chẳng sao cả, chỉ hy vọng cô nhóc này có thể đưa con gái hắn theo bên mình. Phượng Hâm không nói nhiều, đưa tay sờ lên trán đại ca, nóng, nóng quá rồi. Cứ thế này, nếu nhiệt độ đêm nay còn không hạ, ngày mai người không chết thì cũng bị phế rồi. Đây không phải là kết quả mà cô mong muốn. Nói thực lòng, Phượng Hâm cứu Châu Thiên là có tư tâm, cô cần đồng bọn cường đại, mà Châu Thiên là một trong những đồng bọn mà cô muốn lôi kéo. Qua kiếp trước, cô có một số hiểu biết về vị Châu quản gia này, con người hắn tuy lạnh lùng, nhưng là một người đàn ông biết tri ân báo đáp. Mắt thấy con mồi sắp vào tay mà lại muốn biến mất, ai mà can tâm kia chứ. Ít nhất là Phượng Hâm sẽ không. Châu Thiên cảm giác Phượng Hâm đi ra ngoài cửa, không cần nghĩ cũng biết cô đi tìm cách rồi. Cơ thể của hắn hắn rất rõ, sốt cao như vậy vì miệng vết thương bị nhiễm trùng. Nếu như không được tiêm thì chỉ có thể chữa được ngọn chứ không trị được gốc, chỉ lãng phí thời gian cũng chẳng làm được gì. “Em gái, cô đừng vì anh mà lãng phí thời gian nữa, đại ca chỉ có một tâm nguyện…” Phượng Hâm dừng cước bộ, đột nhiên quay người lại, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm. “Đại ca, anh phải hiểu rằng bây giờ là mạt thế, là thời đại người ăn thịt người, đừng dễ dàng tin tưởng một ai, con người quy ra chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.” Châu Thiên sững sờ, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn vậy mà không dám cử động dù chỉ một chút, tựa như chỉ cần hắn hơi cử động thôi là tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.