Phượng Hâm không làm phiền hai người họ nữa, cô khẽ khàng đứng bên cửa sổ. Nhìn đám tang thi đông chi chít kia, tâm tư đã bay đi rất xa. Nếu như cô tính không sai, thì muộn nhất là trong tối nay bọn người Hàn Tinh Diệu sẽ đuổi kịp tới đây. Bọn hắn sẽ làm như thế nào đây? Ở một bên kia, nhóm người bị Phượng Hâm hại thảm, cách giao lộ trăm mét liền dừng lại. “Đội trưởng, con đường phải đi qua thông đến thành phố A2 phía trước có không dưới hai trăm con tang thi đang tụ họp.” Cơ thể Trần Nghị đã hồi phục lên rất nhiều rồi, lần này hắn chịu trách nhiệm do thám. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, tâm tình mãi vẫn chưa bình phục được. Tang thi đông nghịt không thấy điểm cuối, cảnh tượng ngoạn mục mà tuyệt vọng làm sao. Mấy người bọn hắn chắc cũng không đủ để nhét kẽ răng cho bọn chúng. Trừ phi bọn hắn có thể mọc cánh bay qua, không thì nằm mơ cũng chẳng qua nổi. Đôi mắt trống rỗng của Hàn Tinh Diệu nhìn về phương hướng thành phố A2, trong đầu hiện lên bóng lưng mảnh khảnh đó. “Cậu có thấy cô ấy không?” Giọng nói mạnh mẽ hữu lực khiến cho Trần Nghị trong lòng bất an dần dần bình phục lại. Hắn đúng là càng sống càng trở nên lùi bước rồi, bệnh thì đã chuyển biến tốt, ngược lại con người thì càng dễ bị kinh sợ. Đội trưởng hỏi cậu ấy? Trần Nghị không cần nghĩ cũng biết là ai. Chính là cậu trai đã cứu hắn, hắn nợ cậu một mạng. “Không nhìn thấy.” Trần Nghị nghĩ một chút rồi bổ sung nói: “Đã có một trận chiến lớn xảy ra ở giao lộ thành phố A2, hai mươi mét quanh giao lộ có rất nhiều tàn thể của tang thi.” Hàn Tinh Diệu nhớ đến tiếng nổ inh tai nhức óc lần trước, có lẽ là từ đó phát ra. Cũng không biết cô gái điên khùng đó đã làm gì? Thực ra, hắn chỉ muốn biết cô gái đó hiện giờ thế nào rồi? Nhiều tang thi như vậy, cô làm cách nào để đi qua chứ, hay là… Hàn Tinh Diệu không suy nghĩ tiếp, cô gái đó vô cùng lợi hại, sao có thể dễ dàng bị hạ gục như thế. Hàn Tinh Diệu phất tay, “Nghỉ ngơi tại chỗ, bảo tồn thể lực.” Người nào đó trong tiệm hoa mũi chợt ngứa ngứa, sau đó không nhịn được hắt hơi một tiếng to. Cô vừa quệt mũi vừa mắng thầm: “Không biết tên khốn nào đang nói xấu mình đây.” Trời rất nhanh đã tối, cũng chỉ trong chớp mắt, bên ngoài là một mảnh tối đen không thấy rõ năm ngón tay. “Bố ơi, ở đây tối quá.” Tiểu Như ban ngày ngủ hơi nhiều nên đến tối liền không ngủ được nữa. Cô bé cố nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận được sự tối tăm xung quanh, tựa như có vô số cặp mắt đỏ dữ tợn ẩn trong đó. Cô bé không muốn làm phiền bố, nhưng mà cô bé thực sự rất sợ. Châu Thiên nhấc cánh tay vô lực lên, kéo cô bé vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng. Hắn và con gái đang trong phòng nghỉ của tiệm hoa, ở đây có một chiếc giường đơn, hai người vẫn có thể nằm chung được. Vốn dĩ hắn muốn Phượng Hâm và con gái vào trong này nghỉ ngơi, kết quả là người ta không thèm để ý đến hắn, quay người đi đến một góc ngồi. Cô em gái này của hắn là một người mặt lạnh tâm nóng, đáng để tin cậy, nếu như lần này hắn thật sự không thể qua khỏi thì Tiểu Như cũng có một nơi để nương tựa. Châu Thiên dùng một giọng khàn khàn rất nhỏ kể chuyện xưa cho con gái nghe. Lúc con gái còn nhỏ, tối nào cũng quấn lấy hắn đòi hắn kể chuyện xưa. Sau năm tuổi thì đứa nhỏ này lại không còn như thế nữa, ngày nào cũng tự giác ngoan ngoãn đi ngủ. Không nói đến thì trong lòng cũng khá là tưởng niệm. Tiểu Như nằm trong cái ôm dịu dàng của bố, nghe giọng nói vừa thân thuộc lại vừa hơi lạ lẫm, bất tri bất giác rơi vào trong mộng. Phượng Hâm ở bên ngoài nghe được nhất thanh nhị sở cuộc trò chuyện của hai người, cũng không phải là cô cố ý nghe trộm. Nhàn rỗi không có việc gì làm, trong lúc luyện tập cô lại vô tình lĩnh ngộ được dị năng “tinh thần nghe trộm.” Tang thi không biết nói chuyện, cũng chẳng có gì để nghe, vì vậy… không cẩn thận liền bị cô nghe thấy rồi.