Ô Nha chỉ về phía đối diện, “Người đàn ông đó tặng cho mày, tận hưởng cho tốt.” Mập không ngừng xoa xoa hai bàn tay to như con gấu, mặt mày hưng phấn. “Lão đại vạn tuế, anh thật là quá tốt.” Người đàn ông mắt đỏ sọc, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ô Nha. Đây không phải là sự xúc phạm thông thường, mà chính là sỉ nhục nhục nhã, nếu là một người đàn ông thì không thể nhẫn nại trước chuyện này, hắn lại càng không thể. Cho dù có chết hắn cũng sẽ không để chuyện này xảy ra, chỉ là hắn có lỗi với Tiểu Như. Người đàn ông cúi đầu, nhấc bàn tay vô lực lên, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ, chỉnh sửa lại những sợi tóc rối bù của con gái. “Tiểu Như, con có sợ không?” “Có bố bên cạnh, Tiểu Như không sợ.” “Con gái của bố đúng là giỏi nhất.” Vẻ mặt người đàn ông vui mừng thanh thản. “Bây giờ chúng ta đi tìm mẹ, mẹ ở đó chờ lâu rồi.” “Vâng.” Tiểu Như tựa như nhìn thấy mẹ đang ở phía trước đang vẫy tay, nở nụ cười ngọt ngào với cô bé. Lúc này, thân thể người đàn ông tựa như vô lực chống đỡ, từ từ ngã xuống. Mắt thấy sắp ngã xuống đất, hắn đưa tay phải ra vịn vào vai Tiểu Như, nhìn qua dáng vẻ đang miễn cưỡng ngồi xổm xuống chống đỡ. Ô Nha ánh mắt âm độc nhìn chăm chú người đàn ông nhếch nhác thảm hại. Ai mà nghĩ rằng, chỉ mới vài ngày trước đây thôi, hắn còn là nỗi sợ hãi của toàn bộ hắc đạo thành phố A3. Chỉ cần một câu nói của hắn, toàn bộ hai giới hắc bạch đều run sợ. “Châu bang chủ sao thế? Có phải là đợi không nổi nữa muốn được hưởng thụ không?” Phượng Hâm từ đầu đến cuối bị đám người xem nhẹ, nghe giọng nói âm dương quái khí của Ô Nha da gà rơi đầy đất, buồn nôn chết đi được. Người đàn ông không nhìn Ô Nha nữa, hắn đem con dao găm sắc bén ánh lên tia lạnh lẽo, từ cổ dời xuống trước ngực cô bé. Lưỡi dao sắc nhọn đang hướng vào tim cô bé, cũng có thể nói là hướng vào trái tim của cả hai người. Chỉ cần người đàn ông hơi dùng lực một chút, lưỡi dao sẽ đâm xuyên trái tim của hai người. Dao găm bình thường sẽ không dài được như thế, nhưng thanh dao găm người đàn ông sử dụng là đặc biệt. Phượng Hâm kiếp trước đã thấy qua thanh dao găm này, cán dao có một vết lõm, ấn nhẹ một cái lưỡi dao sẽ không chỉ dài ra gấp đôi. Mục đích của người đàn ông không nói cũng biết, chính là muốn đồng quy vu tận. Phượng Hâm tay nắm sợi dây chuyền, bất giác lại siết chặt thêm. Đồng tử của Ô Nha co lại nhanh đến mức làm người khác không nhỉn ra được. Muốn chết? Đâu có dễ như vậy. Trong mười năm này, mỗi lần gã muốn tìm đến cái chết, nhưng cuối cùng lại vẫn còn sống đến hiện tại. “Mập, qua đó đi, Châu bang chủ không đợi được nữa rồi, mấy đứa khác cũng lên đi, thụ hưởng một chút, bất luận sống chết cũng không được dừng lại.” Mấy tên đứng sau nghe thấy lời này của gã, tên nào tên này đều đều không nhịn được nữa hăm hở đi tới muốn đến trước lựa chọn. Ô Nha không nhanh không chậm nói tiếp: “Châu bang chủ, hạ thủ nhanh một chút, cho dù thế nào thì lúc hai bố con các ngươi còn thoi thóp một hơi thở cũng sẽ được hưởng thụ sung sướng một chút.” “Mày đúng là đồ súc sinh!” người đàn ông nắm chặt dao găm trong tay, kéo con gái từ trước ngực về phía sau lưng. Hắn đã thay đổi chủ ý rồi. Ý tứ câu nói cuối cùng của Ô Nha chính là cho dù dăm găm có xuyên vào tim, con người cũng sẽ không thể chết ngay lập tức, vẫn phải chịu sự đau đớn nên có. Dù sao cũng phải chết, không bằng hắn liều mạng mở ra một con đường sống sót cho con gái. Trên mặt Ô Nha treo lên một nụ cười đạt được mục đích, nhìn Châu bang chủ đang chậm rãi gượng dậy, gã giơ tay vỗ to hai tiếng. “Tuyệt lắm, thật đúng với câu chết vinh còn hơn sống nhục.”