Ánh lửa yếu ớt trong màn đêm tối đen lại vô cùng bắt mắt. Phượng Hâm vẻ mặt yên bình bên đống lửa, nhìn qua giống như đang đi dã ngoại cắm trại. Mạt thế sau ba tháng, mọi người đều sống trong sự kinh sợ sinh hoạt trong một góc tối tăm, ai mà có gan quang minh chính đại ngồi bên ngoài ngắm sao kia chứ. Trong cơn gió mát lạnh pha tạp mùi vị máu tanh nhè nhẹ, có thể nghe được tiếng gào rống của tang thi thấp thoáng từ xa vọng lại. Phượng Hâm lấy ra một cái ly thủy tinh rỗng, nhìn cũng không thèm nhìn ngửa đầu uống. Nếu như có người ở bên cạnh cô lúc này thì sẽ kinh ngạc phát hiện, lúc cô đưa tay lên thì cái ly thủy tinh rỗng kia đã chứa đầy nước trong vắt. Phượng Hâm một hơi đã uống hết một bình nước rồi. Thật sự là quá ngon rồi, mùi cỏ đạm đạm, uống thế nào cũng thấy không đủ. Phượng Hâm nhắm mắt, dựa vào thân cây, tựa như đang ngủ thì nghe thấy tiếng mấy chiếc xe máy từ thành phố A2 chạy ra truyền đến. Tốc độ vô cùng nhanh. Cô không kiên nhẫn mở mắt ra, cô chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, tại sao lại khó như vậy. Chỉ hai ba phút sau, mấy chiếc xe máy xuất hiện trước mắt Phượng Hâm. Phân chia thành hai phe rất rõ ràng, còn là hai phe đối địch nhau. Chiếc xe đầu tiên ngồi một nam một nữ, nữ là một cô bé trên dưới mười tuổi, người nam bị che không nhìn rõ mặt. Phía sau có bốn chiếc xe bám sát, mỗi chiếc đều có hai người ngồi. Trong chợp mắt đã đi đến chỗ Phượng Hâm. Phượng Hâm ngồi đó không động đậy, trong lòng đang nghĩ về điều tốt đẹp. Mấy người này nhất định sẽ đi khỏi chỗ này. Rất rõ ràng là sự tình đi ngược lại với nguyện vọng của cô. Chiếc xe dẫn đầu lúc chỉ còn cách Phượng Hâm một mét thì dừng lại. Hai người ngã xe rơi xuống đất. Trong đó có cô bé ngồi phía trước ngã bay về phía Phượng Hâm. Người nào đó hắc tuyến đầy đầu, cô đây là nằm cũng trúng đạn sao. Đỡ?  Mấy người phía sau nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Không đỡ? Mấy người phía sau nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho cô. Phượng Hâm do dự đỡ hay không đỡ trong tíc tắc, người đã bay đến trước mặt cô rồi, tiếp đó thì tốt rồi, không còn được lựa chọn nữa, cô vừa giơ tay, người đã ngã vào trong lòng cô. Kết quả là lực văng quá lớn. Phượng Hâm trực tiếp tiếp xúc thân mật với thân cây sau lưng. “Chị ơi, chị mau chạy đi, mấy người kia đều là người xấu.” Cô bé vừa nói vừa cố gượng dậy, cô bé không muốn liên lụy tới người vô tội. Lúc trước bố đã từng nói với cô bé rồi, lần này, bọn họ sẽ đi đến thiên đường gặp mẹ. Cô bé rất nhớ mẹ, cũng muốn mãi mãi được ở bên mẹ. Trong lòng cô bé cũng biết, chỉ có người chết mới có thể lên thiên đường. Chị gái nhất định là không muốn đi rồi. Phượng Hâm nghe giọng nói non nớt, đánh giá cô bé trong lòng, ngoài quần áo trên người bẩn thỉu thì cô bé không có chút vết thương nào. Người đàn ông bị ngã xe kia thì lại không may mắn như vậy. Chân hắn bị xe mô tô đè, nửa ngày mới rút ra được. Người đàn ông không đi về phía cô mà chỉ miễn cưỡng đứng lên, quay lưng về phía cô, đối diện với đám người từ phía sau đang xuống xe. Phượng Hâm không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, trên mặt hắn có một vết sẹo xiên từ đỉnh đầu đến khóe miệng, máu tươi không ngừng chảy xuống, hơn nửa khuôn mặt bị máu che phủ. Trên người đàn ông càng không có chỗ nào là lành lặn, khắp nơi đều là vết tích đao chém để lại. Cô bé từ trong lòng Phượng Hâm đứng lên đi về phía người đàn ông. Thân ảnh nho nhỏ đó toát lên vẻ quyết tuyệt, có thể nhìn ra được sự kiên định trong đó. Phượng Hâm cầm đồ vật trong tay, nghĩ tới câu nói lúc rời đi của cô bé. “Chị ơi, lát nữa chị hãy trốn đi, đây là vòng cổ mẹ tặng cho em, em tặng cho chị, nó sẽ bảo hộ chị một đời bình an.”