Hai người Hạ Tử Trọng đứng trong đội ngũ, chờ người trước mặt giải quyết thủ tục thuận tiện nghe một chút tin tức mà mấy người trong phòng nói chuyện với nhau. Cách đó không xa chỗ ghi danh thuê nhà, người đang tiếp lúc này là một dị năng giả. Hai người nghe thấy tiếng trò chuyện bên cạnh cửa sổ, kinh ngạc nhìn nhau liếc mắt một cái, vểnh tai lên hướng mấy người đang trò chuyện bên kia nghe ngóng. Người được giải quyết thủ tục thuê nhà là người cùng quân đội đi đến căn cứ, đa số bọn họ phát hiện đoàn xe căn cứ đi trên đường mới chạy theo tới đây, bản thân cũng không có đặc quyền gì, nhưng bởi vì người nắm giữ dị năng bị quân đội trưng dụng chiến đấu và thanh lý tang thi trong căn cứ, nên mới có tư cách được ưu tiên thuê biệt thự. Muốn thuê phòng ốc nơi này, thành lập thế lực của chính mình, cũng không phải là một chuyện đơn giản. Phòng ốc khu biệt thự bởi vì hệ số an toàn cao, chiếm diện tích lớn hơn nhiều so với nhà bình thường nên phí dụng thuê cũng cao đến kinh người. Những người này đều là nhóm người đầu tiên ra ngoài thu thập vật tư sau khi căn cứ đưa ra thông báo. Dị năng giả bên trong không thiếu người có dã tâm, phát hiện thế giới đại loạn bản thân lại có sức mạnh thần kỳ, một ít người thích ứng khá tốt, tố chất tâm lý kinh người rất nhanh liền tiếp nhận loại sự việc này, muốn là người đứng đầu trong thế giới mạnh được yếu thua này. Thành lập thế lực của chính mình, làm lão đại của một tổ chức nào đó sẽ được căn cứ coi trọng, thậm chí còn có thể có địa vị ngang bằng với mấy lão đại cầm binh, nói không chừng còn có thể xưng bá một phương… Không ít người ôm ấp giấc mộng này, rất nhanh liền thích ứng con đường ‘đánh tang thi, thu thập vật tư, về căn cứ trao đổi sinh hoạt’. Nghe bọn họ bên kia đàm tiếu, nhìn trong mắt bọn họ không hề che dấu chút dã tâm nào, Hạ Tử Trọng không chút thẹn thùng, mang theo thương hại nhìn lướt qua mấy người kia – người đăng ký ở đây lúc này không có một người nào kiếp trước hắn từng gặp qua. Cho dù bọn họ có thành công trước khi hắn đến căn cứ hay không thì danh tiếng bọn họ cũng không lớn, bằng chứng là kiếp trước hắn chưa từng nghe qua tên bọn họ. Hai người nghe một chút bát quái thỉnh thoảng cùng đội ngũ bước lên vài bước, phía trước đội ngũ bỗng nhiên truyền đến âm thanh tranh luận. “Các người thật quá đáng! Tên chủ nhà này rõ ràng là của lão đại chúng tôi! Lúc về căn cứ không đem theo giấy tờ thôi vậy mà cũng không cho là sao? Nội thành đã sớm mất rồi, bây giờ còn đi chỗ nào chứng minh!” Một người vỗ bàn lớn tiếng hỏi. Nhân viên công tác sau bàn mắt cũng không chớt, đáp: “Quy định chính là quy định, cấp trên đã quy định rõ, không có giấy chứng minh không thể có huy hiệu.” “Phòng ở rõ ràng là của lão đại chúng tôi, chẳng lẽ còn bắt chúng tôi mỗi tháng phải trả tiền thuê của nhà mình? Các người muốn vật tư đến điên rồi sao?” Nhân viên công tác cười lạnh một tiếng: “Anh nói với tôi cũng vô ích, quy trình đổi huy hiệu mới đã phát cho từng nhà, bây giờ có chuyện gì cũng không phải việc của tôi…” Nói chưa hết câu, chợt thấy người giữa đội ngũ mặt tối sầm, nhân viên công tác trề miệng một cái, có chút lúng túng ho khan, khẩu khí mạnh mẽ cũng nhẹ lại: “À… Kia, cái phòng ở kia là của anh đúng không?” Người kia tựa hồ gật đầu một cái, thanh âm ôn hòa hỏi: “Có thể phiền cô báo cáo một chút hay không, hiện tại phải làm chứng minh ở đâu? Dù sao với tình huống bên ngoài bây giờ, chúng tôi thực sự không tiện trở lại nội thành tìm vật này.” Nhân viên công tác do dự một chút, mới lấy ra giấy bút xoát xoát viết gì đó, nói khẽ với người kia. Do thanh âm thấp quá, Hạ Tử Trọng cách khá xa bởi vậy cũng không nghe thấy, chỉ biết là phía trước có mấy người bất mãn nói thầm: “Trước kia thủ tục không xong cũng không thấy bọn họ nhiệt tình như vậy?” “Đúng đó, chúng ta hôm qua có bản photo mà bọn họ nhất định không cho chúng ta làm, hiện tại tốt như vậy, giống như thấy cha đẻ ấy.” Âm thanh mọi người nói thầm với nhau cũng không dám quá lớn, bọn họ biết, trong thế đạo bây giờ nếu quả thật đắc tội mấy loại ‘tiểu quỷ’ này, đó mới là tự gây phiền phức. Dù sao, người cần tới nơi này giải quyết thủ tục, thân phận cao đến đâu cũng tuyệt đối không cao hơn mấy lão đại trong khu biệt thự, người có thể ở đây phụ trách công tác đăng ký, phía sau đều có người chống lưng. Chờ mấy người phía trước cầm địa chỉ nhân viên công tác viết cho xoay người lại, mọi người mới nhìn thấy dáng dấp của nhóm người này. Một người suất khí trẻ tuổi đi chính giữa, không quan tâm chút nào đến tầm mắt của mọi người bốn phía, ung dung từ trong túi lấy ra chiếc kính râm đeo lên mặt Hạ Tử Trọng nhướng mày, giấu đi nụ cười lạnh trong đáy lòng, chẳng trách nhân viên công tác kia trong nháy mắt trở nên yểu điệu, thì ra là vị nhân vật trước sau tận thế đều phong quang vô cùng lớn – Ellen. Thấy đoàn người Ellen đi ra cửa, người trong căn phòng lần thứ hai xì xào bàn tán. Bọn họ không phải chưa từng thấy minh tinh, diễn viên, chỉ là bên người vị này còn mang theo nhiều người như vậy, mà còn một bộ lấy hắn làm chủ thực sự rất hiếm thấy. Phương Hách kê đầu sát vào Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Chẳng trách nhân viên công tác kia nhiệt tình như vậy.” Hạ Tử Trọng cười hỏi: “Em cũng thích hắn?” Phương Hách thật nhanh lắc đầu: “Em thích người có thực lực, thân hình mạnh mẽ.” Lập tức nói ra một chuỗi nam nữ tài tử phái thực lực tuổi tác trung bình trên năm mươi, dứt lời, còn len lén liếc Hạ Tử Trọng một cái. Nhóm suất ca tuổi trẻ từ nhỏ tới lớn hơn hắn chỉ thích có một mình Hạ Tử Trọng, còn mấy idol thích phơi da, phơi thịt Phương Hách chưa từng ngó qua, trong mắt cậu, bọn họ đều là mây bay, chỉ có một mình Hạ Tử Trọng mới là nam thần trong mắt cậu. Hạ Tử Trọng hai mắt hơi cong lên, kéo tay Phương Hách đi về phía trước hai bước. Sau khi Phương Hách trả lời câu hỏi “Em cũng thích hắn?” của mình, hắn chỉ nhàn nhạt cười cười. Cho dù là kiếp trước hay trước tận thế, hắn đối với Ellen không có hảo cảm gì, từ ngoại hình đến thân phận, không có nửa điểm hấp dẫn hắn. Hắn thích Phương Hách thanh tú, sạch sẽ, thông suốt như vậy, chỉ là kiếp trước mắt nhìn của hắn thực sự không tốt, chọn sai người. Xếp hàng hơn hai giờ mới đến phiên hai người Hạ Tử Trọng, đồ Hạ Tử Trọng mang đến vô cùng đầy đủ. Bởi vì khu biệt thự mặc dù đã bán, nhưng thủ tục có vấn đề, cho nên chưa làm ra bản chính, không có giấy tờ nào được đưa đến tay chủ hộ, bởi vậy chỉ cần sửa tên chủ hộ trong máy tính, sau khi kiểm chứng là có thể xác nhận thân phận chủ hộ. Mà người chủ hộ phải chuẩn bị đầy đủ chứng minh thân phận, hộ khẩu các thứ, nếu không cho dù hồ sơ trong máy tính ghi tên của bạn, nhưng bạn cũng phải nộp tiền mỗi tháng cho ngôi nhà lẽ ra phải thuộc về mình. Biện pháp này khiến không ít người lên án, đại gia thật vất vả từ trong nội thành gian khó vạn hiểm chạy tới đây, vậy mà còn phải ‘thuê’ nhà mình ở, ai có thể chịu được chứ? Cũng không còn cách nào, người trông coi bất động sản là binh lính súng thật đạn thật, cũng không ai dám đi gây sự. Hạ Tử Trọng trước khi mang theo Phương Hách xuôi nam đi ‘du lịch’ đã đem tất cả mọi thứ của mình ném vào không gian, những thứ này đương nhiên vẫn còn đầy đủ, sáng sớm hôm nay liền lấy ra. Đồ vật mang đến đầy đủ, tốc độ liền nhanh hơn không ít, đồ làm xong liền che che giấu giấu ném vào không gian, cầm tờ giấy thông hành mới được phát – kỳ thực chỉ là một cái huy hiệu có thể kẹp lên áo, chỉ hữu dụng trong căn cứ. Hai người mới chuyển hướng ra khỏi khu biệt thự. So với đường phố bên trong khu biệt thự, đường phố bên ngoài đã bị mấy cái sạp hàng nhỏ chiếm đóng. Hai ngày này ở khu chờ cửa bắc có không ít người chạy đến, từ hôm qua đến bây giờ đã bắt đầu lục tục tiến vào căn cứ. Những người mới đến làm cho đường phố hỗn loạn càng thêm chen chúc. Người được phân cho phòng ở có rất nhiều, nhưng người hai tay trống trơn chạy tới căn cứ không ít, những người này không có nhà chỉ có thể ở khu tránh nạn miễn phí ngủ ngoài trời, mỗi ngày được phát một bát cháo ăn no bụng. Không ít người khi chạy tới căn cứ, đều sẽ mang tới một ít đồ tự nhận là vật tương đối có giá trị. Lúc này xốc xếch trên đường tìm chỗ không có người bày sạp hàng, đồ còn dùng được thì để lại, đồ không dùng tới thì trưng ra đổi lấy lương thực. Hai người đi dạo chợ tự phát trên phố, thuận tiện nhìn bên đường người ta bán thứ gì, nhân tiện quan sát tình huống hiện tại của căn cứ. Trong căn cứ, bệnh viện lớn bị tang thi chiếm lĩnh đã được dọn dẹp sạch sẽ, binh lực hy sinh nhiều ít mọi người không biết, chỉ biết là thời điểm thanh lý bệnh viện gặp phải tang thi biến dị, khiến quân đội chịu tổn thất lớn. Bệnh viện bây giờ đã thu thập xong, ngoại trừ một phần duy trì tác dụng vốn có của bệnh viện, dùng để cứu trị người bệnh ở bên ngoài, các nơi còn dư lại tất cả đều đổi thành sở nghiên cứu, dùng cho việc nghiên cứu vắcxin phòng bệnh độc. Hai người vừa đi dạo bởi vì trước đó đã thu đồ vật vô cùng toàn diện, cho nên lúc này cũng không có thứ gì muốn mua, ngược lại trong lúc đi dạo lại phát hiện một quầy hàng bán dao găm. Trước gian hàng này người đến người đi rất náo nhiệt, đa số người đều chỉ nhìn một cái mà thôi, chắc chắn sẽ không mua – thân chủ này chào giá thật sự quá cao, năm trăm cân gạo, hoặc là đồ giá trị ngang nhau mới có thể đổi một cái dao găm! Hạ Tử Trọng ngồi xổm xuống tiện tay nhặt lên một cái, gảy gảy trên thân dao vài nhát. “Ê ê ê, có mua hay không? Chớ đụng lung tung, làm gãy phải bồi thường đó!” Thân chủ lật lên mí mắt chỉa về phía Hạ Tử Trọng. Hạ Tử Trọng cười cười, thả dao xuống đứng dậy: “Đi thôi.” “Muốn không?” Hai người bọn họ lần này ra ngoài cũng không thể lấy được loại vũ khí này, mặc dù trước tận thế Hạ Tử Trọng có tra được mấy nơi bán dao găm, cửa hàng dao găm quân dụng, nhưng mấy cửa hàng đó đều nằm ở trung tâm nội thành, số lượng tang thi quá dày đặc, hai người bọn họ không có cách nào đi vào, bởi vậy chỉ có thể tạm thời từ bỏ. Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Đều là dao găm chất liệu giống nhau, không dùng được mấy lần sẽ gãy. Nhìn là biết hàng sản xuất đồng loạt.” “Anh cũng biết mấy cái này sao?” Phương Hách vẻ mặt đầy kính nể nhìn về phía Hạ Tử Trọng, nhìn ra người nào đó lúng túng ho khan một cái: “Qua bên kia đi dạo đi.” Những chuyện này đều là kiến thức mà đời trước hắn phải dùng máu để trả mới có được, lúc đó người nào đó rớt vô cái hầm vũ khí mà không biết được giá trị của nó.