Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 180
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Bởi vì chuyện gia sự, cho nên người Tống gia nhất thời chưa phục hồi tinh thần, đợi đến khi thế lực có thể chạy đều chạy, căn cứ bị mọi người có thế lực chia cắt, Tống gia chỉ có chút vốn lại nhân tâm không ổn, Tống lão lại chết, Tống Hướng Hồng không còn chỗ dựa vững chắc nào, hắn cũng không đảm đương nổi trọng trách dẫn dắt, Tống Hướng Hồng mới phát hiện – trừ bỏ những người mình mang theo, thì mình không hề có thế lực!
Nếu biết phụ thân qua đời, mình đã nắm chắc mấy người này, nhưng Tống Hướng Hồng lại không hề nghĩ đến mình sẽ thảm như vậy, hiện tại căn cứ có nhiều thế lực mọc lên, cầm chắc binh khí đề cao cảnh giác, mà hắn, lúc trước trong căn cứ, là nhà có thế lực lớn nhất, cũng lập tức biến thành bang phái nhỏ nhất. Loại chênh lệch cực đại này như từ lòng sông đến mặt biển, cũng là một trong nguyên nhân hắn khóc thảm như vậy.
“… Nếu lúc trước không phái tiểu Diêm đi thì tốt rồi…” Tống Hướng Hồng tại hối hận, mà lúc đó ai có thể tưởng tượng được căn cứ sẽ bị tang thi vây công? Mà Diêm Tân bởi vì chọc tới Ngô gia, mà bị Lư gia cùng Ngô gia liên thủ chèn ép nên nhà mình không thể không nhượng bộ, chính hắn cũng không phản đối ngược lại lại chủ động muốn đi, phụ trách nhiệm vụ kia…
“Hừ, hắn cho dù ở lại thì dị năng ứng phó được sao, có thể dùng bao nhiêu chứ?” Tống Xảo Xảo đầy mặt không thuận khí, nếu không phải Ellen đã chết thì…
“Ai…” Tống Hướng Hồng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lúc này không còn khí lực để nói với con gái nhà mình nữa.
—————
Ăn xong cơm tối, Hạ Tử Trọng cùng Diêm Tân cùng mấy người phụ trách đoàn xe cùng lên xe chỉ huy, nói lại tình huống thấy được dọc đường đi, cùng với tình huống căn cứ nhỏ kia.
“Bọn họ ngay từ đầu đã nói lúc trước sau khi căn cứ SH thị bị phá hủy thì tình hình rất loạn, bây giờ trong căn cứ căn bản không có người phụ trách SH thị trước đó, cũng không biết đến tin tức tư liệu gì, sau đó lại nói có một người phụ trách chỉ là đang bị thương, lại lo lắng lai lịch của tôi không rõ ràng nên lúc trước không nói cho tôi biết.” Nói xong, Hạ Tử Trọng dừng một chút: “Bọn họ muốn chúng ta giúp họ dụ tang thi đang bao vây bên ngoài đi, sau đó đợi chúng ta vào hết trong căn cứ bọn họ mới giới thiệu vị ‘Phụ trách bị thương’ kia.
Một người cười lạnh một tiếng: “Đợi chúng ta đem tang thi dụ đi hết, bọn họ lại nói người đó đã chết đi.”
Mọi người đương nhiên cũng nghe ra vấn đề, Diêm Tân nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Trong căn cứ bọn họ có khi nào có bộ thiết bị chúng ta cần hay không?”
“Chỉ sợ không có.” Hạ Tử Trọng lắc đầu: “Lúc tôi đi ra có chú ý qua, diện tích bọn họ gieo trồng rất nhỏ, cơ bản không thể cung ứng đủ cho tiêu dùng, tôi nhìn thấy một ít người sống bên ngoài nấu canh đều bằng cỏ dại, không có thực phẩm mà Trịnh thiếu úy nói qua.” Ngay cả căn cứ A thị nổi tiếng ăn vặt – người dân trong đó cũng chưa từng thấy sản phẩm như vậy. “Tôi có hỏi qua bọn họ tình hình đồ ăn ở đây, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới vũ trụ thực phẩm của SH thị.”
Trịnh thiếu úy nhíu mày, có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Bộ thiết bị kia ngay từ đầu chỉ sử dụng trong quân đội, bởi vì số lượng đóng gói nguyên vật liệu quá ít, cho nên không thông dụng, nếu căn cứ nhỏ này do người thường tạo thành thì khẳng định sẽ không thể tiếp xúc được với cái đó.”
Mọi người không hề nghi ngờ trong căn cứ SH thị có bộ thiết bị đó hay không – bộ thiết bị đó người cấp cao của A thị đều biết SH thị đã có trước khi tận thế đến. Cho dù bộ thiết bị đó SH thị chưa đụng tới, thì sớm muộn gì căn cứ A thị cũng sẽ phái người đến lấy đi.
“Nói như vậy, căn cứ nhỏ này không muốn giúp chúng ta.” Nghe Hạ Tử Trọng cụ thể nói qua, mọi người đương nhiên nghe ra mấu chốt trong đó – vì để đoàn xe của mình giúp bọn hắn dụ tang thi đi mà nói dối là trong căn cứ mới có người mà bọn họ muốn tìm? Loại nói dối này chỉ có thể gạt con nít ba tuổi đi.
Một đường xuôi Nam này, đoàn xe không phải không gặp được người của căn cứ khác, vài căn cứ hoặc lớn hoặc nhỏ đều đang cố gắng tìm kiếm con đường sinh tồn. Khác với căn cứ A thị, bởi vì vài căn cứ càng nhỏ, thì làm việc ngược lại càng thêm dè chừng cẩn thận. Cho dù phát hiện một đội xe chạy qua, cũng không dám tiến lên giao tiếp, ngược lại sợ đưa tới tai bay vạ gió – tiểu căn cứ bị thôn tính, cướp bóc trong thế giới hôm nay là chuyện thường xảy ra.
Vì tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, đa số tình huống hai bên xa xa nhìn thấy nhau, sẽ tận lực vòng qua đối phương.
Nhất là lúc đối phương đang đánh tinh hạch, càng là lúc không muốn người khác đến gần.
Trịnh thiếu úy nghe vậy khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói – đừng nói người thân của hắn phỏng chừng không ở đây, cho dù có khả năng đi nữa, hắn cũng không thể kéo mọi người cùng chống lại trăm vạn tang thi.
Hạ Tử Trọng lúc này bỗng nhiên lại lần nữa mở miệng: “Căn cứ kia có chút quái.”
“Quái?” Diêm Tân quay đầu nhìn hắn.
“Đúng vậy, cách khoảng một mét xung quanh tường vây là mảnh đất trống, không có tang thi.”
“Có ý gì?” Tất cả mọi người mở to hai mắt ngạc nhiên.
“Bên ngoài căn cứ kia cho dù tang thi đông đúc đến nỗi không chen vào được, nhưng lại không có tang thi tình nguyện đi vào phạm vi xung quanh cách căn cứ một mét – phạm vi vòng ngoài của căn cứ trống không.” Hạ Tử Trọng vẽ một vòng trên bản đồ.
“Một vòng không có gì cả?”
Hạ Tử Trọng lắc đầu: “Không có, tôi có thể đi vào, cũng có thể thuận lợi đi ra, nhưng tang thi thì lại không được.” Nói xong, hắn nhìn mọi người một vòng – “Tôi cảm thấy căn cứ bọn họ có cái gì đó có thể ảnh hưởng đến hành động của tang thi, nhưng bây giờ còn chưa rõ là cái gì.”
Mọi người tại chỗ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày kế quyết định phân đội hành động.
Một đội bắt đầu giết tang thi, để đoàn xe bổ sung tinh hạch. Một đội khác phụ trách tiến vào nội thành – lấy thiết bị.
Vài không gian dị năng giả đem tất cả đồ vật đều lấy ra, chỉ mang theo vật tư cùng đồ ăn tất yếu, lần này do Diêm Tân chỉ huy đội, chỉ mang chừng hai mươi người cùng nhau tiến vào nội thành hành động.
Trước khi hành động Quách Binh bị hắn gọi lên xe chỉ huy không biết mật đàm những gì, một lát sau hai người mới đi ra.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cũng ở trong tiểu đội hành động, những người còn lại ngoại trừ vài người là thủ hạ vũ lực cao của Diêm Tân, phần lớn đều là thành viên tiểu đội Luân Hồi.
Trong đó Yên Nhạc cùng Trần Ninh là hai không gian dị năng giả, trong binh lính còn có một không gian dị năng giả, đồng dạng cũng là cấp ba. Ngoài ra còn có người của tiểu đội Bá Chủ như Khương Phong, Duẫn Đông, cùng với hai dị năng giả khác đội ngũ được điều động tới.
Từ sức chiến đấu, đến sự phối hợp mà nói, đội ngũ này không hề nghi ngờ là thập phần cường hãn.
Định ra kế hoạch hành động, tất cả mọi người cuối cùng kiểm tra trang bị trên người mình, Quách Binh đến gần Hạ Tử Trọng thấp giọng nói: “Vừa rồi hắn gọi tôi qua, hỏi tôi có phải có biện pháp mang đồ hay không.”
Hạ Tử Trọng hơi nghiêng đầu nhìn Quách Binh.
Quách Binh bộ mặt khổ não: “Hắn chỉ sợ là lúc trước để ý tôi lấy tinh hạch ra thế nào.” Lúc trước gặp nguy hiểm Quách Binh không thể không lấy tinh hạch tồn động ra đưa cho các thành viên, người Bá Chủ tận mắt nhìn thấy, nhiều chai như vậy… Làm sao không bị nghi ngờ?
“Anh nói thế nào?”
“Ý của hắn là lần này đi vì đống thiết bị kia, chỉ cần có thể mang đi là được, tốt nhất là không dùng đến xe…” Quách Binh nói, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Tôi nói là có biện pháp, bất quá không nói với hắn là dùng cách gì.”
Khẽ gật đầu, dụng ý của Diêm Tân Hạ Tử Trọng hiểu, có thể tận lực không chiến đấu, bảo tồn thực lực, chỉ có thể dùng không gian lớn của Quách Binh hỗ trợ mang mấy thiết bị kia ra ngoài là lựa chọn tốt nhất. Mà Quách Binh phản ứng cũng có thể hiểu, nếu vận chuyển mấy thiết bị kia về căn cứ, đối với người trong căn cứ mà nói là một sự kiện rất quan trọng – đó là một bộ thiết bị chuyên môn sản xuất thực phẩm lớn, tuy rằng hương vị không được tốt lắm, nhưng có thể cam đoan mỗi người, mỗi bữa đều có thể hấp thu đủ dinh dưỡng, nhưng lại rất tiết kiệm không gian dễ dàng mang theo. Đối với tài nguyên khan hiếm ở tận thế mà nói, bộ thiết bị kia có tác dụng rất lớn.
Bất quá nói cho cùng, Hạ Tử Trọng vẫn thấy may mắn hắn không lộ ra không gian nhà mình, Quách Binh cũng chỉ thừa nhận hắn có biện pháp có thể né tránh máy kiểm tra không gian, không có đem chuyện ngọc không gian nói ra.
Có một số việc hắn nguyện ý nếu hắn đủ khả năng, và không thương tổn đến lợi ích bản thân cùng Phương Hách thì hắn sẵn sàng giúp một tay. Nhưng lại không muốn bị người khác bức bách kẹp ở giữa, không thể không xuất lực. Hắn không phải M, càng không có dũng khí hi sinh vì người khác, chuyện này nếu Quách Binh đã gánh vác, đối với bên nào cũng tốt.
Đội ngũ rất nhanh liền chuẩn bị hành động, người tham gia lần hành động này đều lên cùng một chiến xa, mặc dù có chút chật, nhưng bên trong xe bọn họ ngược lại có thể ngồi xuống.
Tuy rằng đối với việc làm sao vận chuyển thiết bị có nghi vấn, nhưng không ai đưa ra vấn đề này, đều thành thành thật thật ngồi trong thùng xe.
Trịnh thiếu úy quen thuộc tình huống ở SH thị lần này cũng cùng đi theo, Khương Phong ôm đầu, mắt tầng tầng quầng thâm, sắc mặt trắng bệch ngồi một góc, nếu ở trước tận thế, bộ dáng này của hắn chỉ sợ không phải bị xem thành kẻ nghiện thì cũng là bệnh nhân tâm thần – bệnh nhân tinh thần hệ thăm dò thật đáng thương, cấp bậc càng cao bị ảnh hưởng càng nhiều, vậy nếu như càng thăng cấp có phải hay không hắn sẽ bị thông tin mình nhận được làm nổ luôn đầu?
Xe xông vào trong phế tích nội thành SH thị, nhìn qua tình huống hiển nhiên so với A thị còn điêu tàn hơn, không nói mặt khác, chỉ nói đến phế tích kiến trúc mọi người nhìn thấy dọc theo đường đi, làm toàn bộ thành thị có vẻ càng hoang vu hơn.
Mấy tòa nhà cao tầng trước tận thế bị sụp hết một nửa cũng không ít, hoặc sụp đổ toàn bộ.
Trịnh thiếu úy thở dài một tiếng, từ cửa sổ nhìn quanh bên ngoài: “Lúc vừa tận thế, vì cứu giúp một ít nhân viên quan trọng nên bọn ta phái quân đội trực tiếp lái vào thành thị, mấy tòa kiến trúc này đa phần đều vì vậy mà sập. Kiến trúc loại này trước tận thế đâu đâu cũng có, lúc ấy có vài người lúc chạy đi không chú ý đến những chuyện khác, không cẩn thận làm cháy nhà, lửa lớn thiêu ruội một mảnh, lại gặp khí thiên nhiên nổ mạnh, nên cả khu phố đều bị hủy.”
Mọi người trầm mặc không nói, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
68 chương