Editor: Ken Le Beta: Rosaline Ứng phó ước chừng hơn hai giờ, lúc đối phương muốn an bài Hạ Tử Trọng đi nghỉ ngơi thì Hạ Tử Trọng quyết định đứng dậy: “Tôi còn phải trở về báo cáo với cấp trên tình huống cụ thể.” “Đợi đã, nơi này…” Bọn họ đã bị bao vây vài tháng! Hoàn toàn không thể ra ngoài, chỉ một khối đất nhỏ trong viện, cho dù có dị năng giả hệ thực vật cũng không cung ứng nổi nhiều người ăn uống như vậy! Nếu có thể đem vài tang thi kia dụ đi thì… Vệ Kim Đao vẫn không nói chuyện sau khi nghe một bảo tiêu nói nhỏ gì đó bên tai, hắn vội vàng khoát tay: “Cái kia… Ngươi chờ một lát, bọn ta thương lượng một chút, còn phiền toái ngươi hỗ trợ báo cho lão đại nhà ngươi một chút.” Hạ Tử Trọng yên lặng trong lòng thầm thắp cây nhang cho thiếu tá Diêm Tân – hắn đã bị giáng chức thành “Lão đại”. Hạ Tử Trọng gật đầu đồng ý, vài người phụ trách chủ yếu cho dù bình thường có bao nhiêu bất hòa, nhưng lúc này đều không thể không cùng nhau thấp giọng thương lượng. “Hắn đi rồi mấy con tang thi kia phải làm sao?” “Có lẽ những người của A thị… Sẽ hỗ trợ?” “Làm sao có khả năng! Nhiều tang thi như vậy, đổi lại là ngươi thì ngươi giúp sao?” “Ý của ta là để hắn tiện thể nhắn trở về, giúp chúng ta dụ mấy con tang thi này đi là được.” “Hắn dựa vào cái gì giúp ngươi? Dụ đi? Nói thật dễ nghe, người dụ tang thi đi còn không phải chịu chết sao!” “Hay là như vầy được không? Bọn ta vừa nhớ ra, trong căn cứ bọn ta có một người lúc trước phụ trách SH thị, chỉ là bị trọng thương vẫn đang tu dưỡng, lúc trước chưa nói là vì đã quên?” “Đừng, thân phận người nọ vẫn đang bảo mật, lúc trước là sợ người đến lừa đảo mới chưa nói!” “Đúng đúng, như vậy tốt nhất.” Bạch cầu bay giữa không trung, đem hình ảnh bọn họ bàn bạc truyền vào mắt Hạ Tử Trọng, cho đến khi đối phương trở về nghe qua lời bọn họ vừa nói Hạ Tử Trọng liền biết bọn họ đang nói dối. Bạch cầu đương nhiên nghe không được bọn họ nói chuyện, nhưng sau khi bọn họ trở lại bỗng nhiên trăm miệng một lời, người ngốc cũng biết bọn họ đang tính toán cái gì. Hạ Tử Trọng bày ra cảm giác tính tình rất tốt cam đoan hắn nhất định sẽ nói, lúc này mới đứng dậy rời đi. Căn cứ này nghĩ thật hay. Tuy rằng có thể hiểu tâm tình của bọn họ nhưng Hạ Tử Trọng cũng không muốn thành cây súng mặc người sử dụng, nếu không phải do mình thắc mắc, hỏi thăm thế nào cũng chưa ra nguyên nhân vì sao tang thi chỉ vây xung quanh mà không tấn công vào, hắn trở về sẽ nói với Diêm Tân bỏ mặc bọn họ, mọi người trực tiếp vào nội thành lấy đồ là được. Ra khỏi phòng họp, trong đại sảnh tầng một vây quanh không ít người đang thấp giọng nói gì đó, thấy Hạ Tử Trọng xuống lầu, từng đôi mắt đều bắn về phía Hạ Tử Trọng, giống như hắn là khỉ vậy. Tùy ý để người trong đại sảnh đánh giá thì lại thấy được người trung niên vừa bưng trà rót nước, trong lòng Hạ Tử Trọng hơi hơi nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra người nọ là ai! Hàng xóm kến bên nhà của ông nội hắn. Lúc trước Hạ Tử Trọng học trung học sẽ thường xuyên tới nhà ông nội chơi, nghỉ đông và nghỉ hè thường xuyên thay phiên ở lại nhà ông nội hoặc ông ngoại chơi, bình thường được nghỉ cũng sẽ tới chơi. Người đàn ông này chính là hàng xóm của ông nội, Hạ Tử Trọng nhớ rõ nhà kia cũng có hai cụ, mà người này hình như là con rể, chỉ là sau đó hắn đã quên đi với ông nội qua đời nên không tới nhà ông nữa. Sở dĩ Hạ Tử Trọng nhớ rõ người này, là vì lúc hắn học tiểu học có cùng với cháu gái của nhà này chơi hết một kì nghỉ hè nên hắn tương đối có ấn tượng, tuy rằng sau đó không còn thấy cô gái kia nữa, nhưng nam nhân này cơ hồ không thay đổi quá nhiều – người này từ trước mạt thế đã có dáng người gầy gò, bộ mặt già nua, kết quả sau khi tận thế, bởi vì trời sinh hai đặc điểm đó nên ngược lại không có thay đổi gì… Không, không chỉ là sau tận thế, chỉ sợ trước khi tận thế ông ta vẫn có bộ dáng đó đi? Hắn nhớ rõ mẹ của cô gái kia là một đại mỹ nữ. Trong lòng ý niệm chợt lóe mà qua, nhìn thấy người này bất quá chỉ khiến hắn nhớ lại ký ức rải rác của tuổi thiếu niên trước tận thế mà thôi, hiện tại, hắn có chuyện càng quan trọng hơn để làm, còn có người quan trọng muốn bảo vệ, không rảnh cùng lão hàng xóm không quen biết lôi kéo tình cảm. Trở lại trên tường vây – đúng vậy, tuy rằng bọn họ cần người từ A thị đến giúp dụ tang thi đi, nhưng lại như trước không muốn mở cửa lớn để Hạ Tử Trọng ra ngoài, tuy rằng tang thi không thể đến gần cửa bọn họ trong phạm vi một mét. Hạ Tử Trọng lúc đi với lúc về tốc độ như nhau. Sau khi hắn đến căn cứ ngục giam cùng vài người thương nghị mất khoảng ba tiếng, cộng thêm thời gian đi đường thì mất khoảng hơn ba tiếng. Tiếc là bây giờ trời tối nhanh, chờ hắn trở về đoàn xe đã châm lửa, đội viên phòng thủ suýt nữa cho rằng hắn là tang thi, xém xíu nữa đã công kích hắn. Phát hiện người trở về là Hạ Tử Trọng, người trực ban lập tức thông báo với Diêm Tân, mấy người đang ngồi bên ngoài ăn bữa tối đều nhìn về phía hắn. “Thế nào?” Diêm Tân đứng dậy nghênh đón. “Gặp được, bất quá không gặp được người cũ phụ trách SH thị.” Hạ Tử Trọng đơn giản nói qua một chút, sau đó trả lời Trịnh thiếu úy đến hỏi thăm tình huống: “Hôm nay gặp được ba người phụ trách chủ yếu, một tên là Cổ Thiên, bốn năm mươi tuổi. Một tên là Trâu Lực, khoảng ba mươi tuổi, còn có một tên là Vệ Kim Đao, cũng hơn ba mươi.” Trịnh thiếu úy trên mặt toát ra một tia biểu tình thất lạc, nghĩ nghĩ: “Lúc trước SH thị hình như có một tiểu đội dị năng giả, đội trưởng họ Trâu, bất quá ta cũng chưa gặp qua. Trong bọn họ…” Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu: “Không giống quân nhân, theo như ý bọn họ, chỉ sợ là nhóm người lúc căn cứ SH thị bị phá thì đúng dịp chạy trốn tới tòa ngục giam kia.” Trịnh thiếu úy nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện này cũng không có biện pháp…” Lúc Hạ Tử Trọng trở về, vừa vặn mọi người vừa cơm nước xong, Diêm Tân muốn hỏi vấn đề tương đối nhiều, hắn lại đi một ngày đường – nghe nói hắn ở bên kia cũng chưa ăn gì, liền để hắn nghỉ ngơi trước. Vài người trực ban đến ăn cơm liền cùng hắn cười nói: “Hên là lúc nãy ngươi vẫy tay với bọn ta, nếu không vừa rồi bọn ta đã định tấn công ngươi rồi.” Hạ Tử Trọng cười khổ một tiếng: “Nếu không phải động tác của tôi nhanh, vừa rồi ở bên ngoài căn cứ kia cũng thiếu chút nữa bị bọn họ bắn thành cái rổ, đương nhiên sẽ cẩn thận hơn.” Một đám người vội vàng hiếu kì đều đi qua hỏi thăm tin tức, cổ tay Hạ Tử Trọng đột nhiên bị một tay khác giữ chặt: “Ăn cơm trước!” – vợ người ta đến bắt người, mọi người chỉ có thể lập tức giải tán. Sau khi Hạ Tử Trọng đi Phương Hách thật vất vả tìm lý do ôm chăn giả bộ ngủ trên xe – thật ra là dùng tầm nhìn của bạch cầu quan sát tình huống của Hạ Tử Trọng bên kia. Tuy rằng tầm nhìn của bạch đầu phần lớn đều giúp Hạ Tử Trọng dò đường, nhưng lâu lâu vẫn sẽ giúp Phương Hách nhìn Hạ Tử Trọng. Sau khi xác nhận hắn không sao, Yên Nhạc lại kéo Trương Tiểu Minh đến tìm cậu, lúc này Phương Hách mới không nhìn chằm chằm bên kia nữa, mà lâu lâu chỉ nhìn một lần. Đương nhiên, cậu cũng nhìn thấy một màn đám người trên tường cao kia dùng súng tấn công Hạ Tử Trọng, vốn đang đồng tình với nhóm người bị vây khốn kia, nhưng sau màn đó Phương Hách lập tức sinh ra ác cảm thật lớn với những người đó – cư nhiên dám lấy súng tấn công chồng mình! Lúc này thừa dịp mọi người không chú ý, cậu đầu tiên kiểm tra thân thể Hạ Tử Trọng xác nhận không sao rồi mới vội vàng đem đồ ăn mình đã chuẩn bị tốt, thay đổi rồi đưa cho hắn. ————– Căn cứ A thị, sau đợt tang thi triều tẩy rửa rốt cuộc lại lần nữa bình tĩnh lại, cửa thành mở lớn, hàng loạt người trào ra cửa thành, cầm công cụ lớn nhỏ bắt đầu thanh lý thi thể tang thi, đào tinh hạch! Có tinh hạch, thì có thể thăng cấp dị năng! Có tinh hạch, thì có thể dùng để đổi lấy lương thực cùng đồ ăn! Căn cứ A thị trải qua đợt này xém chút nữa đã hủy cả thành, người có thế lực lập tức điểu chỉnh lại, mượn sức, trùng tu, nhanh chóng lại xuất hiện một thế lực mới. Mà nhóm thế lực này cũng là nhóm hành động đầu tiên khi cửa cửa thành mở ra – thi thể tang thi đầy đất, đều do bọn họ giết lúc phòng thủ, lúc này, đám người thu hoạch đều là kẻ thù! Cho dù có người bị tang thi chưa chết hẳn cắn ngược lại một cái, mọi người cũng sẽ thanh lý luôn mấy người đó, rồi tiếp tục công tác. Chỉ có trở nên càng mạnh, mạnh hơn, mạnh hơn nữa! Mới có thể sống sót! Chỗ sâu trong khu biệt thự, giữa một dãy biệt thự rộng rãi đột nhiên truyền ra tiếng khóc thảm thiết, ở tầng một trong phòng khách gần cửa ra vào để một khung ảnh trắng đen, Tống Hướng Hồng cùng Tống Xảo Xảo mặc đồ trắng đang cúi đầu khóc. Tống lão chết, hắn không chết khi cùng tang thi chiến đấu, cũng không chết vì bị kẻ thù hại, lại càng không phải do lớn tuổi, mà là chết khi bị tang thi hệ phong tấn công trên không. Lúc ấy, ai cũng không nghĩ tới tang thi sẽ ra một chiêu như vậy, một đám bảo tiêu trợn mắt há mồm nhìn Tống lão gia đột nhiên bị đá từ trên trời rơi xuống trực tiếp đập chết… Đáng cười cỡ nào a? Châm chọc cỡ nào? Không chết trên chiến trường, hay chiến đấu mà chết. Tống Hướng Hồng cảm thấy chuyện này có vấn đề – nhiều bảo tiêu như vậy, bọn bảo tiêu phần lớn đều là dị năng giả, làm sao có khả năng không chú ý tới chứ? Tống lão đột nhiên tử vong khiến Tống Hướng Hồng lập tức rối loạn tay chân, chờ hắn phục hồi tinh thần – thế lực trong căn cứ đã phân chia xong! Tống lão trước đây không đồng ý rời khỏi căn cứ, nhưng Tống Hướng Hồng trong lòng lại có chút không xác định – vạn nhất căn cứ A thị bị phá thật thì sao? Bất quá có Tống lão đè nặng, hắn đương nhiên nghe lời phụ thân mình. Nhưng phụ thân chết, ai cũng chạy đi hết… Cho dù Tống gia cũng thu thập chuẩn bị rời đi, nhưng mẫu thân hắn, nghe nói lão bạn đã mất, cũng té xỉu. Cho dù hắn muốn chạy cũng không có cơ hội, khi hỏi thăm được – đám người bỏ đi cũng dụ ít nhất một nửa tang thi theo sau, bọn người đó ra ngoài ngược lại có khả năng bị tang thi làm thịt, còn không bằng kiên trì ở lại đây!