Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 177
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Diêm Tân lại cầm ra một phần giấy chứng nhận nhiệm vụ dự bị: “Đây là giấy chứng nhận nhiệm vụ từ A thị, có cái này là đủ rồi, nếu bọn họ kiên trì không ra cửa, chúng ta cũng không tất yếu phải đi vào.” Nói xong hắn nhìn Trịnh thiếu úy, Trịnh thiếu úy trên mặt mang theo một tia phiền muộn gật gật đầu.
Nhiệm vụ lần này của bọn họ là tới tiếp ứng những người còn lại của SH thị rút lui khỏi nơi này, nguyên nhân trọng yếu khác chính là – lấy được thiết bị A thị cần. Mấy thiết bị này không phải chỉ có một hai bộ, trước khi căn cứ SH thị thành lập chỉ kịp lấy ra hai bộ, hiện tại trong căn cứ cũng chỉ có hai cái đó. Bọn họ sớm muộn gì cũng muốn đi vào nội thành một lần đem những thứ còn lại lấy đi – chỗ cất giữ, Trịnh thiếu úy rõ ràng nhất.
Sở dĩ muốn đi tiểu căn cứ này xem tình huống, chủ yếu vẫn là vì thân nhân của Trịnh thiếu úy có khả năng vẫn còn sống, nếu có thể mang luôn bọn họ về căn cứ A thị thì không còn gì tốt hơn. Mà nếu thật sự tìm không thấy người thì chỉ có thể từ bỏ.
Thấy Hạ Tử Trọng đồng ý lần hành động này, Diêm Tân bắt đầu giải thích tình hình cụ thể trên tuyến đường này, hơn nữa dựa theo Khương Phong thăm dò chỉ ra vị trí chính xác nhất của tang thi cấp ba tụ tập, miễn cho đến khi đó Hạ Tử Trọng gặp phiền toái.
—————
Khu phố A tiêu điều một mảnh, tường thành mới vừa xây lên bị sập không ít, bên đường nơi nơi đều là người mang biểu tình chết lặng nhìn thi thể của thân nhân mình, ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
Người ở trong nhà, họa từ trời xuống.
Lúc tất cả nhân viên chủ lực đều vây trên tường thành, một đám tang thi có cánh bay lên cao, chúng nó thế nhưng ôm mấy tảng đá bên ngoài căn cứ ném xuống nội thành!
Lúc đại quân có cánh đột kích các dị năng giả tất cả đều đang ăn, ngủ ở trên tường căn cứ, người ở lại trung tâm cơ hồ đều là người thường, bọn họ làm sao ngăn cản được tai họa ngoài ý muốn từ trên trời giáng xuống? Không chút nào là ngoài ý muốn, không ít người bị đập chết. Mấy con tang thi hệ phong ném xong đá sau đó lại lợi dụng ưu thế trên cao phát động dị năng phong hệ, nếu không phải vì chúng nó đem tinh lực chủ yếu dồn vào đôi cánh mà nói, phong nhận bắn ra sẽ càng có uy hiếp hơn, nhưng cho dù như thế vẫn tạo thành uy hiếp rất lớn bên trong căn cứ.
May mắn, một ít dị năng giả lưu lại trong căn cứ nhanh chóng tổ chức phòng ngự, lúc này mới có thể kịp phản ứng để giúp mấy người sống trong căn cứ trốn vào mấy khu nhà.
“Rốt cuộc… Kết thúc.”
“Chết tiệt! Chính phủ đều chạy!”
“Nghe nói nửa tháng trước Tây Môn đã mở qua một lần, lúc ấy vài binh lính đã chạy đi rồi!”
“Ngày đó lúc tang thi hệ phong đến tập kích, nếu không phải do mấy tên đó chạy để toàn mạng, sao có thể chết nhiều người như vậy?”
“Ai nói đều chạy? Bọn ta vẫn mang theo người canh giữ ở trên tường vây! Ngươi dám nói lúc cùng xe chạy đều là binh lính sao? Ngươi nhìn đi, hiện tại trên tường người nào nhiều hơn?”
“Cmn, cmn…!”
……………
Căn cứ A thị loạn thành một đoàn, vừa qua tang thi triều, bởi vì cửa Tây, Nam trộm mở ra, đồng ruộng bên ngoài căn cứ đều bị phá hỏng hầu như không còn. Nhưng may mà vài người không để ý tới an nguy mà rời khỏi căn cứ đồng thời cũng dẫn đi không ít tang thi. Nhưng tang thì triều lần này mãnh liệt hơn, tứ phía tường vây đều bị tổn thất nghiêm trọng.
Trong căn cứ xác thật có một số người cho rằng căn cứ khó có thể thủ vững nên đã chạy trước, những người ở lại cũng không ít, nhất là vài dị năng giả đứng đầu đội ngũ, bởi vì tin tức không thông, không ai thông báo cho bọn họ nên phần lớn đều lưu lại.
Mà chính phủ, bởi vì một ít quan viên chạy trốn nên sự tín nhiệm của dân chúng với bọn họ tuột tới mức thấp nhất, ngược lại, người cầm binh, người trưởng quan trẻ tuổi vẫn thủ vững tại tường vây phụ cận phụ trách nhóm phòng thủ, ngược lại có được nhân khí cùng danh vọng.
Căn cứ A thị sau đợt tang thi triều hung mãnh lần này đã tăng cường phòng thủ hơn, do đó cũng đạt được thành quả, có cơ hội tẩy rửa toàn diện.
————
“Em cũng phải đi!” Phương Hách trợn tròn mắt, đầy mặt khó chịu.
Hạ Tử Trọng cười xoa đầu cậu, đến gần bên tai cậu thấp giọng nói: “Ngoan, chờ anh trở lại, sẽ không gặp nguy hiểm.”
“Em cũng có thể cùng đi với anh.” Phương Hách kiên quyết kéo tay hắn không buông, trong mắt tràn đầy kiên định: “Em có thể vào không gian, hơn nữa nếu anh bị thương thì ai trị cho anh? Em ở chỗ này tùy thời đều có người bên cạnh, đến lúc đó anh tìm em em sẽ không tiện vào không gian!”
Phương Hách nói cũng rất đúng, cậu tuy rằng không giống Hạ Tử Trọng, Hạ Tử Trọng bây giờ cũng vô pháp thao túng phong hệ ngăn cách khí tức của người khác, nhưng Phương Hách có thể trốn trong không gian a!
Trong lòng hơi giật giật, Hạ Tử Trọng lại như trước lắc đầu: “Không phải anh không muốn, mà là chúng ta bây giờ có quá nhiều con bài chưa lật, nếu về sau có gì đáng sợ xảy ra chúng ta chỉ có thể sinh hoạt trong không gian.”
Hai người có không gian, mang theo bạch cầu của hai người cùng nhau nuôi động vật, làm vườn, lúc rảnh rỗi còn có thể xuống ao, bờ biển câu cá bơi lội, đúng thật là rất khiến người ta động tâm. Nhưng…
Phương Hách nhìn Yên Nhạc cùng Trương Tiểu Minh đang ngồi cùng nhóm người Luân Hồi, bên ngoài còn có bằng hữu của bọn họ, hơn nữa ở trong không gian thời gian rất lâu, sẽ tịch mịch a!
“Anh đáp ứng em, một khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra sẽ lập tức trốn vào không gian, bị thương cũng lập tức thông tri với em, để em thừa cơ vào không gian trị thương cho anh.” Nói rồi Hạ Tử Trọng cười lại xoa xoa tóc mềm mại lại có chút dài của cậu: “Tốc độ của anh tuy không nhanh bằng em, nhưng đối phó với cấp ba trở xuống cũng tuyệt đối không thành vấn đề, chờ anh đến ngục giam lập tức để bạch cầu thông tri bình an với em.”
Phương Hách cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, hơn nữa đem miếng ngọc không gian đeo trên cổ mình giao cho Hạ Tử Trọng, cậu vẫn không lay chuyển được ý tứ của Hạ Tử Trọng, huống chi Hạ Tử Trọng nói cũng đúng, dị năng của anh dùng cho chuyện này là có lợi nhất. Chỉ là… Phương Hách vẫn khó chịu, rất khó chịu rất khó chịu – dựa vào cái gì mà để lão công nhà mình đi dò đường? Mấy người bọn họ phụ trách đều ăn cơm không công sao?
Hạ Tử Trọng an ủi tốt thân ái nhà mình liền cùng Diêm Tân báo cáo, tỏ vẻ tùy thời có thể chấp hành nhiệm vụ. Diêm Tân giao cho hắn mấy gói lớn tinh hạch – cấp hai cấp ba là chủ yếu. Mấy tinh hạch này là mỗi lần phân chia dư lưu lại, dùng làm phần thưởng chuyên môn hoặc là lâm thời ứng phó tình huống khác.
Hạ Tử Trọng không khách khí, tiếp nhận tinh hạch bỏ vào ba lô thuận tay chuyển vào ngọc không gian, lại cẩn thận kiểm tra trang bị trên người mình.
Mà Diêm Tân cũng phát hiện sau cổ phát lạnh, quay đầu lại liền đối mặt với cặp mắt mang theo hàn quang u oán, khó chịu của Phương Hách. Rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp, lúc này ánh mắt kia thế nhưng khiến Diêm Tân rét run. Hắn không chút nghi ngờ, nếu lần này Hạ Tử Trọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu niên xinh đẹp trẻ tuổi này khẳng định sẽ liều mạng với mình – hơn nữa mình chưa chắc thắng được…
Lại xác nhận bản đồ, Hạ Tử Trọng đem dị năng hệ phong hệ “Khoác” lên người, trong đầu chỉ huy bạch cầu bay ra giữa không trung giúp hắn xem xét tình huống, trên chân vận dụng phong hệ dị năng lướt đi.
Tốc độ đó, thật sự khiến dị năng giả tốc độ cấp ba xấu hổ – Phong hệ dị năng có thể chạy nhanh như vậy, thì hệ tốc độ của bọn họ làm sao sống, làm sao sống chứ.
Mọi người đều rõ ràng Hạ Tử Trọng đi liên lạc với người trong căn cứ đang bị tang thi bao vây, tuy rằng biết rõ hắn mạnh cỡ nào, nhưng khi nghe nói có chừng trên trăm vạn tang thi vây quanh ngục giam kia… Mọi người đều yên lặng hi vọng trong lòng, hi vọng hắn có thể trở về…
Trong lòng lo lắng không chỉ có mình Phương Hách, thấy Hạ Tử Trọng rời di, tiểu đội Luân Hồi quen biết nhiều nhất đều vây lại bên cạnh Phương Hách, an ủi đủ kiểu cùng tìm đề tài kéo cậu nói chuyện giúp cậu quên đi cảm xúc lo lắng trong lòng, mà Phương Hách đối với nhiệt tình của bọn họ chỉ muốn nói một câu: Phiền quá, cách xa ta một chút, ta muốn nhắm mắt!
Cậu còn muốn thông qua mắt bạch cầu nhìn thân ái nhà mình có gặp nguy hiểm gì hay không, các ngươi vây quanh ta như vậy là muốn nháo chuyện gì?
Hồn nhiên không cảm giác được hảo tâm của mình là chuyện không tốt, cũng giống với Yên Nhạc, đám người cầm đầu tiểu đội, như trước không biết mỏi mệt bồi bên cạnh Phương Hách, khiến cậu chỉ có thể tranh thủ thời gian nhắm mắt một chút, “Nhìn” thế giới qua mắt bạch cầu.
Bạch cầu lúc này đang bay giữa không trung, bay lên cao, nhanh lên, tới nữa. Nếu không phải hôm nay thời tiết không tốt, nơi nơi đều mờ mịt, mưa ảnh hưởng tới tầm mắt, nó có thể bay cao tới tầng khí quyển để nghiên cứu địa hình.
Hiện tại bay trên trời, bạch cầu không chỉ cần quan sát tình huống tang thi, còn hỗ trợ chú ý xem có biến dị thực vật, biến dị động vật hay không.
Năng lực của Hạ Tử Trọng có thể ngăn cách lực chú ý của đám tang thi, nhưng lại không thể khiến biến dị thực vật cùng biến dị động vật bỏ qua hắn. Tuy rằng không có mùi đối với biến dị động vật cũng có hiệu quả, nhưng nhóm động vật chung quy không bị mù, cho dù ngửi không được nó cũng sẽ công kích nhân loại vừa thấy là có thể ăn được.
Đoàn xe đứng ở cự ly xa tang thi nhất có thể, cho nên Hạ Tử Trọng chạy hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng tang thi, cho đến khi đi qua một khu di tích kiến trúc sụp đổ mới nhìn thấy qua mắt bạch cầu một hình ảnh – một tòa ngục giam tường cao bị vây chính giữa biển tang thi… Đúng vậy, là biển tang thi.
Trên trăm vạn tang thi vây quanh nơi này, hướng về phía tòa ngục giam không lớn lắm kia phát ra tiếng gầm gừ, tiếng rống giận dữ, ý đồ tấn công chỗ đó, ăn sạch người trong chỗ đó.
Mà ngục giam nhỏ kia giống như nhỏm đá san hô nhỏ giữa đại dương, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào, nhưng vẫn tồn tại – cho dù người ở bên trong chết sạch, nhưng tòa kiến trúc kiên cố kia vẫn như trước sẽ luôn ở đó.
Dùng hai mắt của mình cùng tầm nhìn của bạch cầu quan sát nửa ngày, Hạ Tử Trọng nhíu chặt mày bỗng nhiên hành động. Hắn nguyên bản là muốn tìm một đường đi qua, nhưng kết quả lại phát hiện – đám tang thi chen chúc dày đặc một con sát một con, căn bản không có khe hở, cơ hồ cho dù nâng lên cánh tay huy động cũng không có khe hở.
Làm sao hắn có thể đến bên dưới tường thành? Chẳng lẽ muốn lợi dụng đồng hồ báo thức dời lực chú ý của chúng nó?
Mà sau khi hắn lợi dụng tầm mắt của bạch cầu “Nhìn” biển tang thi bên dưới thì bỗng nhiên thông suốt – tang thi sát rạt như vậy, mình không chen vào được thì bay vào chẳng phải được rồi sao?
Phong hệ dị năng có tác dụng giảm trọng, mình cho dù dùng tác dụng đó rồi đạp lên đầu chúng nó mà đi chưa chắc bị chúng nó phát hiện, huống chi chúng nó căn bản ngửi không được hương vị của mình, tại sao nhất định phải chen qua bọn chúng chứ? Mình cũng đâu phải tang thi!
Nhân viên canh gác của SH thị ngáp dài, thuận tiện nhìn xuống phía dưới – căn cứ này ngoại trừ không thể ăn no bụng thì vẫn rất an toàn. Bỗng nhiên, một người kéo tay áo đồng bạn bên cạnh: “Ngươi nhìn… Đó là cái gì?”
“Cái gì là cái gì?” Đồng bạn vừa ngáp vừa trả lời ỉu xìu: “Tang thi?”
“Không đúng, không giống a! Nó giống như đang… Bay?”
“Phong hệ tang thi?” Đồng bạn lúc này mới nhìn về phía đó, lại phát hiện một thân ảnh đang ở trên không… Không đúng, tựa hồ là đang trên đỉnh đầu mấy con tang thi… Đang di về hướng căn cứ?
“Dị, dị năng tang thi?”
“Súng, súng đâu?”
“Ngắm chuẩn ngắm chuẩn!”
“Đầu người, kia giống như người a?”
“Nói hưu nói vượn cái gì vậy! Người sống như ngươi sẽ đạp lên đầu tang thi đi được sao? Khẳng định là dị năng tang thi! Dị năng tang thi không bị dụng cụ ảnh hưởng!” Loại tang thi này bọn họ cũng từng gặp qua, hơn nữa năng lực bình thường khó có thể chống đỡ, cho dù mấy dị năng giả khác nhau trong căn cứ liên thủ hành động cũng không nhất định có thể đánh thắng chúng nó! Chỉ có thể lấy vũ khí liều mạng đánh!
Hạ Tử Trọng ở giữa không trung, một mặt dựa vào phong hệ dị năng nhẹ nhàng đi qua đầu tang thi để chúng nó không cảm giác ra cái gì, một mặt thả ra dị năng tra xét tình huống bốn phía. Hắn biết động tác kiêu ngạo của mình bây giờ có thể gợi nên chú ý, nếu trong đám tang thi có con hệ trí lực không chừng sẽ phát hiện vấn đề, nên đề phòng một chút… Hiện tại mình đang ở giữa bầy tang thi, không có chỗ để tránh.
Tâm đang chuyển động, đột nhiên…! Quả nhiên cảm thấy có gì đó đang bay tới chỗ mình!
Người còn ở giữa không trung, eo lưng vặn vẹo, động tác tránh né này độ khó rất cao, Hạ Tử Trọng đã học võ công bí tịch trong không gian hồi lâu nên cũng không quá khó khăn, sau khi hắn tránh đi công kích lập tức dựng lá chắn quanh người bằng hệ kim.
Quả nhiên, vừa tránh thoát một cái sau đó lại có thêm hai cái!
“Oanh, oanh! Oanh!” Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên, là lựu đạn!
Thứ này không đánh trúng, bị bắn trúng có thể bị thương, hoàn hảo, kim hệ dị năng của Hạ Tử Trọng đã lên tới cấp bốn, hai lá chắn kia hoàn hảo bảo vệ hắn.
Quay đầu nhìn hướng đạn bắn ra, đồng tử Hạ Tử Trọng co rụt lại – là từ căn cứ ngục giam.
Trong lòng tuy rằng biết mình bị nhầm lẫn thành dị năng tang thi đáng sợ, nhưng hắn hiện tại không có biện pháp la lên – một là cự ly quá xa, đối phương không hẳn nghe được. Hai là đám tang thi trừ ngửi vị hành động ra, còn sẽ tấn công nhờ âm thanh.
Lại lần nữa tăng lên tốc độ của mình, một mặt đem phong hệ dị năng tăng lên bằng với tốc độ của hệ tốc độ cấp ba, một mặt cẩn thận tránh thoát đạn bay ra từ trên tường vây căn cứ.
Bạch cầu lúc này bay trên không trung như trước, giúp Hạ Tử Trọng quan sát, chọn lựa nơi đặt chân tốt nhất. Có thể từ mắt bạch cầu nhìn ra, chính mình tựa hồ gợi ra lòng bất an của căn cứ, không ít người đang tại lên tường vây vội vàng điều động nhân lực, vũ khí.
Lúc Hạ Tử Trọng cách căn cứ không xa, mới móc ra cái loa không biết giấu chỗ nào ra – chính là loại trước tận thế thường được dùng cho rao bán dạo. Hướng bên kia rống qua: “Ta đến từ căn cứ A thị, đến liên lạc với người phụ trách của căn cứ SH thị!” Tiếng rống này không chỉ làm người trên tường vây sửng sốt, ngay cả đám tang thi cũng ngây ra, lập tức sôi nổi hướng tới nơi phát ra âm thanh.
Hạ Tử Trọng đã sớm thu loa lại, xoay người đạp lên đầu tang thi đang tán loạn bước đi – hắn không lên tiếng không được, bởi vì hắn đã mượn mắt bạch cầu để nhìn, trong căn cứ vận chuyển một lượng lớn hỏa dược, đang muốn tập trung bắn vào hắn!
Sau khi nghe được âm thanh người trên tường vây lại một trận rối ren, hơn nửa ngày mới có một người nhô đầu ra, thấy Hạ Tử Trọng quả nhiên không còn tiếp tục đi về hướng này, mà là dừng lại tại chỗ, càng không ngừng đạp lên đầu tang thi – hắn không dám đứng im một chỗ, sợ chúng nó vừa nhấc móng vuốt liền cho mình một trảo a.
“Ngươi là người?”
“Đúng.” Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ ngẩng đầu, ngước mặt lại rống lên một tiếng, lập tức lại lần nữa điều chỉnh vị trí.
“Đến chỗ kia!” Người nọ chỉ nào vị trí đó, chỉ thị Hạ Tử Trọng.
Tuy rằng chỉ vị trí cho Hạ Tử Trọng, nhưng lại không buông thang hay dây xuống, rõ ràng vẫn còn lo lắng – nếu hắn đi tới, hắn phải tự nghĩ biện pháp đi lên, bằng không không cẩn thận động đến mấy con tang thi thì làm thế nào?
Hạ Tử Trọng trái phải đánh giá một chút, nhìn chỗ trống trên tường vây kia, trong lòng chuyển ý niệm. Từ trong mắt bạch cầu cũng nhìn thấy, trước tường vây phía dưới ước chừng một mét thế nhưng không có một nửa tang thi. Tang thi giống như đều bị bức tường vô hình chặn lại, chỉ vây quanh ở bên ngoài, không có con nào có thể tiến vào, cho dù có tang thi chen vào được khu vực đó, cũng sẽ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Chỗ đó khẳng định có vấn đề, nhưng cụ thể là có vấn đề gì hắn lại không biết. Càng làm cho Hạ Tử Trọng cảm thấy nghi hoặc là – tang thi tụ tập trong cùng thế nhưng tất cả đều là tang thi cấp một, đúng vậy, một con tang thi cao cấp cũng không có, tất cả đều là tang thi cấp một.
Lại lần nữa mượn dùng tầm mắt bạch cầu xác nhận vị trí những người đó chỉ ra không có bẫy, chỉ là một đám người cầm súng bao vây chỗ đó, Hạ Tử Trọng lúc này mới dùng lực nhảy lên, mượn dùng phong hệ nâng người lên để khỏi ngã xuống, đao nhỏ trong tay đâm mạnh vào vách tường, mượn lực nhảy lên, dùng phương pháp đó nhảy dần lên vách tường.
Hắn có dị năng hệ phong có thể nâng người, cũng có dị năng hệ kim có thể dùng làm vũ khí cắt đứt tất cả, có thể cắm vào đá vô cùng cứng rắn. Chỉ là một bức tường cao hơn mười mét căn bản không làm khó được hắn – chỉ cần không ai quấy rối, ném đá hay bắn hắn từ trên cao xuống là được.
Lên tới nơi, một tay vịn tường, Hạ Tử Trọng an toàn nhảy vào trong, nghênh đón hắn là một loạt người khẩn trương giơ vũ khí về phía hắn.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
68 chương