Dưới sự chỉ huy của Sở Thiên, phòng thủ cửa Bắc đâu vào đấy. Tạm thời không có tang thi có thể giết lên tường thành. Này cũng làm cho nhóm binh sĩ và dị năng giả ở cửa Bắc tinh thần phấn chấn. Mà tinh thần lực của Sở Thiên cũng không có tạm ngừng, nhóm tang thi tiến công rất có bố cục, chỉnh tề nhất trí, khẳng định là có người điều khiển, có lẽ là một đám tang thi cao cấp, nhưng có lẽ..... Sở Thiên nghĩ tới cái phòng thí nghiệm thần bí kia. Đại khái nửa giờ sau đó, tiếng đạn bắt đầu biến yếu, cuối cùng, một viên đạn sau cùng bắn đi, vị quan chỉ huy gốc chạy tới bên cạnh Sở Thiên. “Trưởng quan, đạn đã...... Đã bắn hết!” Vẻ mặt quan chỉ huy gốc có chút thê thảm. Đạn pháo dùng hết, rất nhiều tang thi bị giết, nhưng trong làn khói đặc còn ẩn nấp càng nhiều tang thi. Thật khó có thể tưởng tượng, sau mấy tháng an bình, xung quanh căn cứ Lê Minh vốn rất ít khi thấy tang thi, nay lại vọt ra nhiều như thế. “Tất cả vũ khí đạn dược dọn sạch ra đi, từ giờ trở đi, có cái gì, dùng cái đó.” Sở Thiên thản nhiên nói, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì khác. Thấy Sở Thiên như vậy, lòng quan chỉ huy gốc dần dần bình tĩnh, nhìn đám tang thi xa xa như thủy triều, hắn cái gì cũng không nói, xoay người rời đi. Nhưng mà có một sĩ quan nhỏ hỏi ngược lại hắn một câu, trong giọng nói của người đó có vài phần run rẩy: “Cứ thủ như thế có tác dụng sao?” Xa xa đông nghìn nghịt một mảnh, gợi lên nỗi sợ hãi ở nơi sâu nhất trong nội tâm người đó. “Bằng không thì sao?” Sở Thiên quay đầu nhìn người đó: “Bằng không thì phải làm sao bây giờ?” Hắn như cười như không: “Trở về trong thành chờ chết? Hay chạy vọt vào trong đàn tang thi?” Sĩ quan nhỏ ngẩn người, nhìn nhìn trong thành rồi lại nhìn ngoài thành, không nói gì nữa, yên lặng nắm chặt cây súng trong tay. Thời điểm Sở Thiên nói chuyện giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mà người chung quanh lại có thể nghe rõ, không ai có thêm nghi vấn gì nữa, toàn tâm chiến đấu. Đúng vậy! Bằng không thì làm gì?! Đã không còn đường lui nữa, hướng về phía trước, toàn lực tự thủ, có lẽ còn một đường sống. Lại qua thêm nửa giờ, mất đi hỏa lực áp chế, công kích của nhóm tang thi dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, những con có thể vọt tới dưới tường thành, cũng càng ngày càng nhiều. Một hai người thất thần trong lúc đó, còn có mấy người bị kéo xuống dưới. Nhóm dị năng giả liên tục sử dụng dị năng suốt một tiếng đã có chút mệt rã rời, bọn họ chưa bao giờ trải qua cuộc chiến nào dài như vậy. Đạn dược lấy tốc độ nhanh nhất bị tiêu hao hết, không có viện quân, bởi vì ba mặt khác của cửa thành cũng không mấy lạc quan. Một khi đạn dược tiêu hao hết, quân đội sẽ mất đi sức chiến đấu, chỉ dựa vào hơn ba mươi dị năng giả chỉ sợ khó có thể bảo vệ cho bọn họ. Cho nên Sở Thiên vẫn luôn cố gắng hắn phải nhanh một chút tìm được ‘Người chỉ huy’. Cuối cùng, có một màn chắn tinh thần lực quen thuộc xuất hiện, màn chắn này không phải vì che giấu, mà để phòng ngừa gặp phải tinh thần lực công kích. “Hướng Tây Bắc, cách thành 1500 mét.” Sở Thiên thấp giọng thì thào nói một câu. Lúc này, dị năng tiêu hao quá độ khiến hai mắt hắn có chút mơ hồ, liên tục dùng tinh thần lực bao phủ toàn bộ đàn tang thi bên ngoài để tìm mục tiêu, khiến hắn tiêu hao quá lớn. Sở Thiên theo thói quen lấy ra chai nước tùy thân uống, lúc này mới phát hiện Bạch Minh Hi đã đem tất cả nước trong không gian để duy trì nhóm dị năng giả ở nơi này. Ngay từ đầu, bọn họ chỉ tưởng là nước bình thường, chiến đấu lâu như vậy, bất kể là thể lực hay dị năng đều bị tiêu hao gần hết, một chai nước thì làm gì có khả năng bổ sung lại những gì họ cần chứ. Nhưng mà, bọn họ rất nhanh phát hiện, khi nước chảy vào dạ dày, thể lực và dị năng của họ bắt đầu tồn trữ và khôi phục. Bọn họ tuy rằng kinh ngạc và tò mò, nhưng càng nhiều chính là vui mừng, thể lực và dị năng khôi phục lại thì cơ hội sống sẽ nhiều thêm. Dưới tình huống khẩn cấp như vậy không ai rảnh rỗi đi hỏi thăm nguồn gốc của chai nước, thể lực khôi phục thì lập tức đi chiến đấu. Trước mắt tang thi càng ngày càng nhiều, bọn họ chỉ có thể càng không ngừng giết giết giết! “Hiểu Vũ, Tiểu Bạch, tôi nhất định phải đi ra ngoài! Tôi tìm được đám người phòng thí nghiệm. Tôi hoài nghi, tang thi triều này và bọn họ có quan hệ, tôi phải đi xem sao.” Sở Thiên dùng sóng tinh thần truyền đạt nội dụng cho Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi. Toàn Hiểu Vũ trước sau như một không có hỏi nhiều, chỉ nói: “Em với anh cùng đi.” Vo cùng kiên định. “Tôi cũng đi. Cùng đến thì phải cùng đi.” Bạch Minh Hi cũng nói, hắn hiếm khi không hỏi nhiều, thầm nghĩ dù cho chết, mọi người cũng phải chết cùng một chỗ. Lúc này đây Sở Thiên cũng không có phản bác, mà là gọi quan chỉ huy gốc đến: “Tôi phát hiện vị trí của người chỉ huy đàn tang thi, tôi phải đi xem.” Quan chỉ huy ngây người: “Ở đâu?” Sở Thiên chỉ vào đàn tang thi ở hướng Tây Bắc: “Ở đó, trong đàn tang thi.” Quan chỉ huy nhất thời nghẹn giọng, nhìn cái mảng tang thi triều trước mặt, làm thế nào để xông vào trong được chứ? Sở Thiên cũng không có tâm tư giải thích nhiều với hắn, một lần nữa trao trả quyền chỉ huy cho hắn liền dẫn Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi rời khỏi. Quan chỉ huy gốc giải thích với quân lính và dị năng giả mục đích của bọn họ, xem như để trấn an lòng người. Đánh suốt một tiếng, dưới sự chỉ huy thích đáng của Sở Thiên, tất cả đều ngầm thừa nhận và tin tưởng người chỉ huy đột nhiên xuất hiện này. Hiện tại hắn phải rời khỏi, mọi người nhất thời mang một loại cảm giác mất đi người đáng tin cậy. Đương nhiên, không có người nào cho rằng bọn họ đang lâm trận bỏ chạy, bởi vì bọn họ muốn đi chính là tiền tuyến chứ không phải hậu phương. Đối mặt với đám tang thi nhiều vô số kể, đi ra đó đúng nghĩa là tự tìm đường chết. Nhưng, bọn họ vẫn đi, nghe nói phát hiện ra người chỉ huy tang thi! “Các vị, chúng ta cũng không thể lùi bước. Tôi không muốn nói những người hiên ngang lẫm liệt bảo vệ quê hương vân vân, chúng ta ít nhất, phải bảo vệ tốt mạng của mình! Đánh đi! Có lẽ bọn họ thật sự có thể giết chết tên chỉ huy thì sao!” Quan chỉ huy thản nhiên nói, sau khi bị Sở Thiên dày vò, hắn trái lại cũng nhìn thấu. Hiện tại trừ bỏ liều mạng đánh một trận ra, bọn họ đã không còn đường lui nào khác. Mà trong một giờ này, nội thành đã đại loạn. Không ai có thể mắt điếc tai ngơ với lửa đạn ngút trời kia, mọi người bắt đầu thu gom vật tư, chuẩn bị chạy trốn. Trong mạt thế, thời thời khắc khắc cũng phải chuẩn bị, chỉ chạy trối chết thôi không phải sao? Nhưng mà, bọn họ không biết, bọn họ đã là chim trong lồng, không còn chỗ trốn. Cảnh tượng lúc sơ kỳ mạt thế dường như lại trình diễn lần nữa ở trong căn cứ Lê Minh, trong thành tiếng khóc tiếng la tiếng kêu rên vang tận trời cao. Tất cả những hỗn loạn bị căn cứ kiềm hãm, tại giờ phút này bắt đầu sống lại. Mọi người bắt đầu di chuyển đến xung quanh cửa thành, bọn họ muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng mà bọn họ nào biết rằng, ở ngoài cửa thành, mới là nơi nguy hiểm nhất. Trong tòa nhà của Tướng quân. Đám người cao tầng không thể đạt thành ý kiến thống nhất, vì thế dứt khoát tản đi, tự ai náy tìm đường sống. Tướng quân từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, vẫn đang suy nghĩ mình sao lại bị vứt bỏ? Cũng là lúc này, hắn mới hiểu được sức mạnh của người kia kinh khủng như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, tướng quân vẫn không tìm ra câu trả lời, cuối cùng đem hết thảy đổ lên mấy người Sở Thiên! Là bọn hắn đến nơi này phá tan hết thảy bình yên! Cho nên, Tướng quân giữa lúc hoảng hốt, hỏi thân tín của mình: “Mấy người trong Cố trạch đâu?” Thân tín làm thế nào cũng không ngờ được, đến lúc này rồi, Tướng quân vẫn còn nhớ thương đến việc này, vì thế hắn không trả lời, mà lo lắng nói: “Tướng quân, những người khác đi rồi, chúng ta cũng phải nghĩ cách thoát thân chứ!” “Chạy trối chết?” Tướng quân đã ngẩn ngơ: “Trốn đi đâu?” Hắn cười khổ: “Chung quanh đều là tang thi, trốn đi đâu?” Thân tín tới gần Tướng quân, thấp giọng nói: “Phòng thí nghiệm! Chúng ta có thể trước trốn vào chỗ đó, ngài quên rồi sao, nơi đó được xây dựng cực kỳ vững chắc, còn có thức ăn dự trữ! Chỉ cần chờ tang thi triều qua đi, chúng ta vẫn có thể lần nữa trở mình!” Trong thư phòng của Tướng quân còn có đường hầm đi thông tới phòng thí nghiệm. Tướng quân lúc này rốt cục tỉnh thần! Không sai! Còn có phòng thí nghiệm, lúc ấy vì để phòng ngừa sự việc bị bại lộ, nên đã xây chỗ đó hết sức kín đáo, hoàn toàn bí mật! Hắn có thể bảo tồn sức lực, đợi cho đến khi tang thi triều rút! Tướng quân rốt cục khôi phục ánh mắt sắc bén như ngày thường, hắn nhất định sẽ còn trở lại! Trên đường lớn, chung quanh đều là đoàn người chạy trốn, Gia Luân Hủ thật vất vả cùng đội ngũ của mình hội hợp, bắt đầu thương lượng làm thế nào để thoát khỏi trận tai họa đáng sợ này. Nhưng mà hiện tại căn cứ Lê Minh đã hoàn toàn mất đi trật tự, đám đông chen chúc, đem Gia Luân Hủ tách rời khỏi đội người của An gia. Người duy nhất ở bên cạnh, một tấc cũng không rời theo sát hắn, là thiên kim của Tướng quân. Ả này như cao dán chó vậy, bất kể ra sao cũng không thể thoát ra được! Mà lúc này, đối với thiên kim tướng quân mà nói, người đàn ông trước mặt này chính là cọng rơm cứu mạng! Cô là dị năng giả, đúng không có sai, nhưng mà dưới tình huống không có dị thú, Thuần Thú Sư chẳng khác gì người thường! Cô phải nghĩ cách, lừa gã đưa mình về tòa nhà Tướng quân, chỉ cần cô có thể về nhà, sẽ được cha che chở. Bên ngoài cửa Bắc. Tinh thần lực của Sở Thiên ngưng tụ thành một cái vòng bảo hộ, che chở cho ba người xông vào đàn tang thi. Tốc độ đi của bọn họ rất chậm, hiện tại tang thi đã không còn như khi sơ kỳ mạt thế, ba người đi vào đàn tang thi, giống như dê vào miệng cọp vậy. Lúc này bọn họ vô cùng nhớ nhung sự tồn tại của Tạ Minh Hiên, nhưng Tạ Minh Hiên lúc này lại đang ở trong không gian của Toàn Hiểu Vũ ngủ ngon lành. Nửa giờ qua đi, nhưng mà tốc độ chỉ khoản ba trăm mét. Ở thời điểm này ngay cả Sở Thiên cũng sắp mất đi lòng tin. Cũng may bọn họ vào lúc xuất phát đã bàn bạc xong, nếu chống không nổi thì tất cả đi vào không gian của Toàn Hiểu Vũ, đây là viễn cảnh tồi tệ nhất, kỳ thật Sở Thiên không muốn như vậy, bởi nó chỉ có thể bảo vệ được mạng sống của mình nhưng không thể giải quyết tận gốc vấn đề. Thứ Sở Thiên muốn, nhiều hơn như vậy. Người đàn ông trốn trong sự bảo vệ của đám quái vật, một mực chú ý đến cuộc chiến, thần thái của hắn nhàn nhã, hắn lấy tư thế thưởng thức đem hết thảy xung quanh thu hết vào trong mắt. “Không thể ngờ được, mấy đứa trẻ này lại chấp nhất như vậy, đáng tiếc là lúc trước không xem trọng, sớm biết chúng hiện tại có thể sống thành như vậy, lúc trước hẳn nên đem chúng giữ bên người.” Người đàn ông hình như đang nói với người đứng ở phía sau, nhưng người phía sau hắn không có trả lời, mà hắn lại như không cần. Vì thế hắn tiếp tục tự nói tự nghe: “Một khi đã như vậy, thả chúng trở về là được. Thấy chúng vất vả như vậy, thật khiến người ta đau lòng.” Nói xong, chính hắn cũng cười. Bên này, ba người Sở Thiên vẫn tiếp tục kiên trì, thuyết phục mình không được trốn tránh, chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Bất thình lình, áp lực giảm bớt, tang thi trước mắt như mất đi sức chống cực, thoáng cái bị bọn họ giết sạch. Không lâu sau đó, bọn họ phát hiện, đám tang thi bắt đầu đi ngang qua bọn họ, giống như bọn họ không hề tồn tại vậy. Bạch Minh Hi trừng lớn đôi mắt: “Đây là có chuyện gì?” Sở Thiên ngẩng đầu, tiếp tục nhìn về hướng Tây Bắc, kỳ thật trước mắt toàn bộ đều là tang thi, ngoại trừ một số tang thi tàn tạ ghê tởm ra, hắn không thể nhìn thấy gì cả. Nhưng mà Sở Thiên vẫn nói: “Hắn đang gọi chúng ta tới. Quả nhiên, tang thi triều có liên quan đến hắn.” “Cái kẻ ác độc của phòng thí nghiệm?” Bạch Minh Hi nói. Sở Thiên gật gật đầu, quyết đoán triệt bỏ tinh thần lực phòng ngự, người ta đã mời bọn họ rồi, loại chuyện phòng ngự lãng phí thể lực như vậy không cần thiết phải duy trì. “Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Sở Thiên nói. Vì thế ba người chen nhau trong đàn tang thi, giống như đám đông trong dịp lễ hội, trước mắt đầy rẫy những khuôn mặt bị tàn phá, mũi đầy mùi thối khiến người ta buồn nôn, chen chúc đi ngược hướng với đàn tang thi. Ba người chen chúc hết sức chật vật, người đàn ông ngồi xa xa lại vui hết sức, vui sướng khi người gặp họa rồi cười khanh khách như trẻ con vậy: “Những đứa trẻ này thật đáng yêu.” Hắn nhận xét.