“Bạch Cảnh Khanh, cậu vi phạm quy định của đoàn đội, đợi đến khi trở về tiếp nhận xử phạt!” Thẩm Duệ nghiêm khắc nói xong, quay đầu nhìn về phía Thẩm An, “An An, em cũng vậy.” Thẩm An ngượng ngùng mỉm cười. “Dương Sở Thuần, cậu cũng giống vậy!” Thẩm Duệ lại đưa mắt nhìn về phía Dương Sở Thuần, Dương Sở Thuần ha hả cười khan một tiếng, liền chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác. Chu Vũ tức giận Dương Sở Thuần, tại thời điểm Thẩm Duệ nói muốn xử phạt Dương Sở Thuần, Chu Vũ cũng không thèm nhìn tới Dương Sở Thuần một cái, liền lập tức đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh nam nhân bị Thẩm Duệ bắt tới, trong lòng nghĩ, nên cho Dương Sở Thuần một cái giáo huấn! Hòa bình thịnh thế không nói gì! Trong mạt thế tại sao có thể tùy ý thoát ly đoàn đội như vậy!! Còn Từ Trường Thiên, nhìn đến thần sắc Thẩm Duệ nghiêm khắc không để cho phản bác, há miệng thở dốc, cuối cùng liền ngậm lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Cảnh Khanh, đã thấy Bạch Cảnh Khanh cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm. Từ Trường Thiên không khỏi nắm chặt tay, trong lòng nhiều lần rối rắm trong chốc lát, vẫn cắn răng, mặc kệ, cũng nên cho Khanh Khanh một cái giáo huấn! Vì thế Từ Trường Thiên xoay người đi tới chỗ Chu Vũ. Từ Trường Thiên không biết, sau khi hắn xoay người, Bạch Cảnh Khanh giương mắt nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt tối nghĩa. Chu Vũ ngồi xổm bên cạnh nam nhân bị Thẩm Duệ chộp tới, nhìn nam nhân kia, diện mạo phổ thông, nhưng ánh mắt trắng quỷ dị, đồng tử chỉ có một chút, xem ra giống người phun tơ và người chim, đều là biến dị thể, nhưng là tự nhiên biến dị hay là nhân tạo biến dị thì phải chờ sau khi điều tra mới biết. Thẩm Duệ nói xong cũng xoay người đi đến bên cạnh Chu Vũ, lúc này Từ Trường Thiên đang cẩn thận lục soát đồ vật trên người nam nhân này. Nam nhân này đại khái là bị Thẩm Duệ hạ cấm thuật gì đó, không thể nhúc nhích, tròng mắt cũng thẳng lăng lăng. Thẩm Duệ nói, “Ánh mắt của hắn có khác thường, nhưng hắn không chịu nói, tựa hồ cùng nhìn, thấu thị gì đó có liên quan” đồng thời híp mắt nói rằng, “Tôi phong ấn huyết mạch toàn thân của hắn, cho dù bọn họ cài bom gì trong máu của hắn cũng không có thể tự nổ!” “Nhưng như vậy chúng ta thẩm vấn bằng cách nào?” Từ Trường Thiên hỏi. Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Thẩm An, “An An, em lại đây.” Thẩm An vẫn luôn muốn trộm tới gần, hiện tại nghe Thẩm Duệ vừa nói như thế, vội bước nhanh đi tới, nhỏ giọng hỏi, “Anh, cần em làm chuyện gì?” Thẩm Duệ nhìn thần sắc Thẩm An ngại ngùng lại có một ít lấy lòng, vẻ mặt nhu hòa hơn, vươn tay dắt Thẩm An ngồi xổm xuống, chỉ vào nam nhân kia nói rằng, “An An, em thử nhìn xem có thể lắng nghe tiếng lòng của hắn hay không?” Thẩm An sửng sốt, lắng nghe tiếng lòng? Nhưng mà … Cái thứ trước mắt này hình như là người a, có thể không? Bất quá nếu Anh hai nói, vậy thử xem sao! Vì thế, Thẩm An nhìn chằm chằm nam nhân bị Thẩm Duệ định trụ, khởi động dị năng lắng nghe, bắt đầu chuyên chú lắng nghe. Ngay từ đầu cái gì cũng không nghe được, rất tạp, nhưng tiếp theo, Thẩm An di một tiếng, giống như có một chút thanh âm? “… Giết tôi! Giết tôi! Tôi rất khó chịu! Tôi không muốn làm quái vật! Cầu các người! Giết tôi!” Thẩm An đem thanh âm chính mình nghe được nói cho Thẩm Duệ nghe, Thẩm Duệ nghe xong, khẽ nhíu mày, ôn hòa nói với nam nhân mắt trắng rằng, “Ngươi là như thế nào biến thành quái vật?” “… Đám ác ma kia!! Bọn họ, bọn họ lấy chúng tôi làm nghiên cứu! Cải tạo gen của chúng tôi! Còn khống chế chúng tôi! Chúng tôi rất đau khổ! Chúng tôi không muốn giết người! Chúng tôi không muốn ăn thịt người!! Nhưng chúng tôi cái gì cũng không làm được!! Bọn họ đã khống chế hành động của chúng tôi!” Nghe Thẩm An thuật lại, Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều nhíu mày, Dương Sở Thuần trộm cọ tới lập tức quay đầu hỏi Bạch Cảnh Khanh vẻ mặt ngưng trọng, “Anh Cảnh Khanh! Anh đã nói giáo sư Phương Bình đã từng có ý tưởng đem gen động vật cùng gen nhân loại kết hợp, cái này không lẽ là…” “Sẽ không! Lão sư lúc trước chỉ là nói giỡn, thậm chí không hề nghiên cứu!” Bạch Cảnh Khanh lập tức đề cao âm lượng phản bác, “Lão sư sẽ không làm loại sự tình này!” Dương Sở Thuần sờ sờ cái mũi, hắn chỉ hỏi một chút mà thôi, sao anh Cảnh Khanh lại kích động như vậy? Từ Trường Thiên thấy vẻ mặt Bạch Cảnh Khanh kích động, tay lại nắm chặt thành quyền, vội mở miệng trấn an, “Đương nhiên, giáo sư Phương Bình sẽ không làm loại chuyện này.” “Là ai tạo ra bọn họ cũng không quan trọng!” Chu Vũ trầm giọng nói, “Vấn đề hiện tại là giáo sư Phương Bình rốt cuộc ở nơi nào?” “… Người các người muốn tìm, tôi biết, ông ta ngay tại tháp đông phương!” Thẩm An vừa nghe, kinh hỉ, “Hắn nói hắn biết giáo sư Phương Bình ở đâu! Giáo sư Phương Bình ngay tại tháp đông phương!” Bạch Cảnh Khanh vừa nghe, mắt sáng rực lên, ba người Thẩm Duệ Chu Vũ Từ Trường Thiên cũng liếc nhìn nhau. Thẩm Duệ lên tiếng hỏi, “Nói đi, ngươi nói cho chúng ta biết, nhất định là có yêu cầu đúng không?” Thẩm An sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân. “… Tôi đúng là có việc yêu cầu các người, nhờ các người nhất định phải giết bọn họ! Báo thù cho chúng tôi những người bị cường bách biến dị! Cuối cùng, giết tôi! Giết tôi! Giết tôi!” Thẩm An sững sờ một lúc lâu, mới chậm rãi nói ra yêu cầu của nam nhân. Thẩm Duệ mỉm cười, nói với nam nhân mắt trắng, “Cái này không thành vấn đề!” Chu Vũ bên cạnh nhíu mày, đang muốn nói gì, nhưng Thẩm Duệ đã đưa tay, năm ngón tay nắm lại, nam nhân liền bỗng nhiên hóa đá, sau đó, hóa thành mạt phấn. Thẩm An ngẩn người, nhìn Thẩm Duệ. Chu Vũ nhíu mày không đồng ý nhìn Thẩm Duệ, “Cậu tin tưởng?” Nếu lỡ người này là cái bẫy đối phương thiết kế, dụ dỗ bọn họ trúng kế, đây không phải là phiền toái sao? Từ Trường Thiên cũng vuốt cằm suy tư nói rằng, “Thẩm Duệ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên thương nghị thật kỹ lưỡng một chút thì tốt hơn.” Thẩm Duệ đứng dậy, dắt tay Thẩm An, nói rằng, “Không, hiện tại chúng ta liền đến đó! Đây là điều chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nếu đối phương là hướng về phía chúng ta, vậy không bằng đối mặt sớm một chút đối mặt càng tốt. Lão Từ, cậu đưa tiểu Bạch trở về.” Bạch Cảnh Khanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, vốn định mở miệng nói muốn cùng đi, nhưng cúi đầu nhìn hai chân chính mình, Bạch Cảnh Khanh không khỏi hai tay gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn. Lúc này, cách hừng đông còn có sáu giờ. ***** Mà ngay tại thời điểm mọi người chuẩn bị xuất phát, Từ Trường Thiên tính toán đưa Bạch Cảnh Khanh trở về, mặt đất đột nhiên chấn động! Thẩm Duệ lập tức hô lên, “Cẩn thận!” Lập tức, mọi người theo bản năng tụ lại gần nhau, lưng tựa lưng! Đằng trước, rậm rạp giống như ong vàng đang bay tới —— đó là cái gì?! Đợi đến gần rồi, Dương Sở Thuần nhịn không được mắng to, “Lại là sâu!” Thẩm An mở to hai mắt, thật sự là sâu, cái đầu nhỏ, lại còn ghê tởm như vậy.! Thẩm Duệ nhíu mày, nhìn đàn sâu sắp tới gần, nói với Từ Trường Thiên, “Lão Từ, các cậu hiện tại tạm thời không cần trở về, theo chúng tôi cùng đến đại bản doanh của đối phương nhìn xem!” Từ Trường Thiên gật đầu, “Hiểu được!” Nhìn đối phương tựa hồ tùy thời tùy chỗ đều có thể xuất động công kích, Từ Trường Thiên cũng không dám cùng Bạch Cảnh Khanh hai người cứ như vậy trở về đoàn đội! Như vậy quá nguy hiểm! “Tốt! Chú ý! Không cần phân tán mục tiêu! Công kích diện tích lớn!” Thẩm Duệ nói ra, vì thế, lời nói vừa mới hạ xuống, Chu Vũ bắt đầu ném ra sấm sét! Ngay sau đó, Dương Sở Thuần và Thẩm An cũng bắt đầu ném ra các loại dị năng! Cuối cùng, Thẩm Duệ hơi hơi rũ ánh mắt màu tím đen, khóe miệng ôm lấy nụ cười, hai tay vừa nhấc, ầm vang một tiếng, ngọn lửa như hình cây nấm đột nhiên bùng nổ, nở rộ trong đàn sâu! Sau khi công kích cường đại như thế kết thúc, Thẩm An quơ quơ thần, lập tức ho nhẹ một tiếng, thân sâu vỡ thành từng khối … Đặc biệt cái loại chất lỏng màu vàng này, thật sự là … Bẩn. Thẩm Duệ nhíu mày nhìn từng khối thịt sâu, xoay người nói với đám người Thẩm An, “Tôi dùng thuấn di, trực tiếp đem tất cả đi qua! Đến nơi phải chú ý, không được phân tán, nếu phân tán lập tức liên hệ tôi, chú ý an toàn! Sau khi phân tán không cần ham chiến!” “Hiểu được!” Từ Trường Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cảnh Khanh, ánh mắt Bạch Cảnh Khanh yên tĩnh, nhưng là đang suy nghĩ, Từ Trường Thiên do dự một chút, nhìn về phía Thẩm Duệ, còn chưa mở miệng, Thẩm Duệ đã lên tiếng, “Tiểu Bạch đi theo lão Từ là được, chú ý an toàn.” Từ Trường Thiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn, Thẩm Duệ cũng không nói Khanh Khanh tham dự chiến đấu. Từ Trường Thiên không chú ý tới, bàn tay Bạch Cảnh Khanh đặt trên tay vịn xe lăn lần thứ hai nắm chặt. ****** Địa điểm thuấn di tới được là bên trong một bãi đậu xe ngầm cách tháp đông phương một trăm mét. Vừa thuấn di rơi xuống đất, Thẩm Duệ nháy mắt kéo kết giới, cẩn thận quan sát tình huống bốn phía. Cùng lúc đó, Từ Trường Thiên và Chu Vũ cũng kiểm tra trang bị trên người mỗi người, Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên còn có Thẩm Duệ đều có mang ba lô đến, trong ba lô trừ bỏ súng ống đạn dược, còn có dược phẩm chữa bệnh khẩn cấp. Ba lô của Thẩm An tuy rằng không bổ sung đầy đủ, nhưng đồ vật nên có đều có, Bạch Cảnh Khanh còn có vài cái hộp nhỏ, trong hộp đều là thuốc độc. Hiện tại, Bạch Cảnh Khanh đang đem hai cái cái hộp nhỏ chứa thuốc độc đưa cho Dương Sở Thuần và Thẩm An. “Cầm! Một chai thuốc độc có thể giết chết mấy chục con cọp, dùng tiết kiệm.” Bạch Cảnh Khanh nói xong. Dương Sở Thuần tiếp nhận, tò mò không thôi, “A, cái này chính là vũ khí sinh hóa trong truyền thuyết!” Bạch Cảnh Khanh hừ một tiếng, “Nếu thật là lợi hại như vậy cũng tốt, nghe đây, Tiểu Dương Tử, thứ này tôi vừa mới nghiên cứu ra đến, cậu cùng cẩn thận một chút dùng. Biết không?” “Khẳng định! Khẳng định! Anh yên tâm!” Dương Sở Thuần cười hắc hắc, liền tiếp đi qua. Thẩm An cẩn thận nhận lấy cái hộp nhỏ, bỏ vào ba lô của chính mình, do dự một chút, làm bộ đưa tay vào túi quần, lấy từ trong không gian ra hai viên đan dược, hai viên đan dược này là hai trong năm viên Anh hai Thẩm Duệ tìm được trong không gian, có thể xác định là đan dược cứu mạng, Thẩm An đem một viên đan dược nhét vào tay Bạch Cảnh Khanh, tại Bạch Cảnh Khanh không hiểu nhìn về phía hắn, hắn ha hả cười gượng một tiếng, “Anh Cảnh Khanh, cái này là đan dược tổ truyền nhà em, anh cầm, dùng khi khẩn cấp.” Bạch Cảnh Khanh sững sờ một chút, liền như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm An một cái, đan dược tổ truyền? Thẩm gia của Thẩm đại nhân lúc nào cũng chơi đùa đan dược? Này… Hẳn là có quan hệ với tu luyện? Bạch Cảnh Khanh nghĩ như vậy, trên mặt lại là nở nụ cười, “Cảm ơn! Tiểu An.”