Hôm nay tâm tình Chung Hư Lữ có chút mất mát vì gã gặp cướp, may mắn là trên người của gã chỉ có mấy chục khối, hơn nữa gã rất phối hợp nên cũng không có bị thương. Nhưng những người đó lại đem ngọc giới gã vừa mua về không lâu cướp đi, khiến cho lòng của gã rất tiếc nuối.
Mà tâm trạng của Chung Hư Lữ luôn được Thương Viêm để mắt đến, hiện tại mạt thế còn chưa bắt đầu, Chung Hư Lữ không có bất luận là ánh sáng nhân vật chính gì, điều này làm cho Thương Viêm chiếm được tiện nghi lớn.
“Hoa Liên, mấy ngày nay cô cùng Hư Lữ đều vất vả, tháng này tăng lương gấp đôi.” Nguyên Hoa Liên vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà nhìn Thương Viêm, thật không biết người này lại muốn làm cái gì, bất quá không cần tìm hiểu quá nhiều, hôm nay vừa vặn là ngày phát lương , cô phải nhanh đến phòng nhân sự thông tri mới được.
“Cám ơn Mạc tổng. Tôi đi ra ngoài trước.” Nhìn bộ dáng Nguyên Hoa Liên có chút sốt ruột, Thương Viêm liền biết cô ta muốn làm gì, bất quá cậu cũng không có ngăn cản.
Tuy rằng không thiếu tiền, nhưng vô cớ nhận nhiều hơn một tháng lương vẫn khiến Nguyên Hoa Liên cao hứng trong lòng, đến nỗi ngay cả cái tên Diễm Quân Mạc đáng khinh thường này cũng càng lúc càng thuận mắt.
Nhìn Nguyên Hoa Liên gấp rút đẩy cửa rời đi, mặt Thương Viêm hiện lên một tia mỉm cười toan tính, tinh quang lộ ra ở đáy mắt khiến cho Thương Viêm nháy mắt có thêm một loại phong thái vô cùng tự tin.
‹Không tồi› Thanh âm khoái chí của hệ thống vang lên, không thể tưởng tượng được là Thương Viêm có thể đem ngọc giới đoạt lấy, tâm tình nó thật sự là vui sướng vô cùng.
‹Lại nói, thật sự không thể để cho tôi làm chủ nhân của ngọc giới hay sao?› Thương Viêm mặc dù là dùng giọng điệu tiếc nuối, nhưng trong lòng cậu chẳng thất vọng nhiều lắm. Cậu đã sớm nghĩ tới , đây là bàn tay vàng của nhân vật chính, có thể dễ dàng đoạt được là bởi vì hiện tại mạt thế còn chưa có bắt đầu, Chung Hư Lữ còn chưa mở ra.
Một khi mạt thế bắt đầu, cậu không dám đảm bảo rằng, đến lúc đó ngọc giới có trở về bên người Chung Hư Lữ hay không. Tuy nói ngọc giới là nhận chủ, nhưng Chung Hư Lữ là nhân vật chính, trước ánh sáng của nhân vật chính thì tất cả quy định đều như mây bay, cho nên, biện pháp tốt nhất bây giờ là trông cậy vào ánh sáng của nhân vật phản diện Diễm Quân Ly.
‹Đương nhiên, đây chính là đồ của điện hạ Diễm Quân Ly, ngươi mà dám dùng, thì coi chừng bản hệ thống› Trong lời nói của hệ thống tràn đầy cảnh cáo mạnh mẽ, nhưng nó dường như nhận thấy được Thương Viêm đối với ngọc giới không để ý lắm, nó cũng không làm ra cái gì, thực chất chỉ mang tính chất uy hiếp mà thôi.
‹Không gian còn chưa có làm xong sao?› Thương Viêm nhún nhún vai tỏ vẻ cậu không quá để ý, cậu đã sớm hiểu rõ rồi đó chứ. Chính là đã bao nhiêu ngày rồi mà không gian còn chưa có làm ra được, tươi cười của Thương Viêm chợt vụt tắt, không kiên nhẫn kèm theo một chút thất lễ mà hỏi ý nó.
‹Ngươi cho rằng không gian là củ cải trắng sao? Thời gian còn lại là: 107 giờ 34 phút 3 giây. Xét thấy biểu hiện của ngươi lần này, bản hệ thống sẽ đem không gian nong thêm gấp đôi, cho nên thời gian lâu một chút.› Hệ thống ngược lại hoàn toàn không so đo thái độ của Thương Viêm, phần thưởng cũng tùy theo mà đến.
‹Tôi nói, mi có thể khiến cho không gian rộng hơn nữa được không? Chúng ta ngồi cùng thuyền đó.› Thương Viêm thực không rõ, nếu hệ thống có thể chế tạo ra không gian, như vậy sao không làm một cái rộng thiệt rộng, cậu và BOSS cũng gia tăng thêm sự bảo đảm?
‹Chế tạo không gian rất tốn sức, đồng thời còn phải phòng ngừa thế giới ngăn cản, không gian càng lớn, tiêu hao sức càng nhiều, nếu không phải bản hệ thống vừa mắt việc ngọc giới, thì sẽ không thèm tiêu hao nhiều như vậy
Hệ thống đối với nghi vấn của Thương Viêm cũng không sinh khí, tuy rằng Thương Viêm muốn không gian lớn một chút, nhưng đó không phải là cái loại lòng tham không đáy, mà cậu đề xuất cái nghi vấn này thực ra phần lớn là do tò mò. Nghe thấy đáp án Thương Viêm cũng chỉ có thể dẹp ý tưởng muốn không gian lớn hơn một chút đi.
Hôm nay Chung Hư Lữ thật cao hứng, tháng này tiền lương của gã ước chừng nhiều gấp đôi, tuy rằng đối với ngọc giới bị cướp đi rất là mất mát, nhưng nó so với tiền tài trước mặt hoàn toàn không đủ nhìn, đối với ông chủ của mình càng thêm kính ngưỡng. Nhìn biểu tình cao hứng của Chung Hư Lữ, Thương Viêm hiểu được mục đích của mình đã đạt tới .
Cậu sở dĩ sẽ lựa chọn ngày hôm nay gọi Nguyên Hoa Liên tăng lương, bởi vì có mục đích riêng của mình, cậu sẽ không cho rằng Chung Hư Lữ là một người chỉ vì một khối ngọc thấp kém mà mất mát vài ngày. Tuy nhiên hệ thống cho Thương Viêm hiểu được, mạt thế càng tiếp cận, thì ánh sáng nhân vật chính của Chung Hư Lữ cũng càng ngày càng lan tỏa, đối với ngọc giới gã nhất định sẽ nảy sinh cảm ứng, cho nên cậu muốn dời đi lực chú ý của Chung Hư Lữ.
Mà đợi tới ngày phát lượng cậu mới đề xuất, vì cẩn thận sợ Nguyên Hoa Liên kia nhìn ra cái gì, tuy rằng không phải là cái chuyện động trời động đất gì, nhưng cậu cũng không muốn chuyện mình cần làm bị ngăn cản. Sau này cho dù cô ta nhận ra cái gì thì cũng đã chậm.
Thương Viêm nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ dài ngắn không đồng nhất nói cho Thương Viêm biết bây giờ là 11 giờ sáng, cậu hiện tại phải đi luyện miêu đao(*). Đó là một loại đao pháp mà Diễm Quân Mạc trước kia đã học qua, thân thể có độ quen thuộc nhất định, hiện tại Thương Viêm luyện tập lại lần nữa.
Tiếp theo khoảng 3 giờ trưa, cậu sẽ theo thường lệ mà đi thăm Diễm Quân Ly, tuy rằng thời gian mới chỉ có vài ngày, nhưng sớm đã thành thói quen, đều đặn đi đến viện an dưỡng.
“Mạc tổng, ngài sắp đi sao?” Nguyên Hoa Liên thấy Thương Viêm đi ra lập tức hướng cậu hỏi ý kiến, cô không quan tâm Diễm Quân Mạc rời đi, cái mà cô quan tâm là Diễm Quân Mạc đi nơi nào.
Khi La Dịch Di biết Diễm Quân Mạc mấy ngày nay luôn đến chỗ của Diễm Quân Ly thì tìm đến cô, hỏi cô Diễm Quân Mạc có gì khác thường không, nhưng hiện tại Diễm Quân Mạc căn bản không gần không thân được, cô đối với nghi vấn của La Dịch Di chỉ có thể im lặng mà cho qua.
Nhìn biểu tình thất vọng của La Dịch Di, cô biết cô phải làm những gì để vãn hồi độ tin cậy trong lòng La Dịch Di.
Thương Viêm nhìn bộ dáng có chút vội vàng cùng nịnh nọt của Nguyên Hoa Liên, khóe miệng liền cong, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt, thoạt nhìn khiến người ta có một loại cảm giác không dám thân cận.
Bề ngoài điển trai cùng khí chất lạnh lùng như vậy, làm cho Nguyên Hoa Liên có chút thất thần, nhưng sau khi cô thấy rõ ở đáy mắt Diễm Quân Mạc là chán ghét, thì cô đột nhiên lời gì cũng đều không thể nói ra, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bóng lưng Diễm Quân Mạc rời đi.
Thương Viêm mỗi một ngày đều kiên trì đến chổ Diễm Quân Ly ngồi một chút, nhàn rỗi giống như là không biết mạt thế sắp đến. Cậu không vội tìm vật tư, bởi vì cậu đã nhớ rõ tất cả địa chỉ Trung tâm thương mại và vị trí kho hàng của tập đoàn Diễm thị, đến mạt thế thì những vật tư đó đều sẽ là của cậu.
Hơn nữa, hiện tại nhất cử nhất động của cậu đều bị La Dịch Di để mắt, thu thập nhiều tài nguyên như vậy sẽ bị phát hiện. Cuộc sống không ai coi mình ra gì, cũng không thể tự do tự tại, khiến Thương Viêm đối với La Dịch Di càng thêm chán ghét.
“Ca.” Bước vào phòng bệnh, Thương Viêm theo thường lệ hô một tiếng gọi Diễm Quân Ly, trong giọng nói hé lộ ra sự thân mật, ánh mắt chứa đựng ấm áp nhu tình. Thương Viêm hiểu được, mình đối với người nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích kia có cảm giác thân nhân.
Thương Viêm là một cô nhi, đã từng ở cô nhi viện một đoạn thời gian, cho nên cùng Diễm Quân Ly có một chút “đồng hương”, tuy nhiên sinh hoạt của cậu và Diễm Quân Ly cực kì bất đồng. Cuộc sống ở trong cô nhi viện của cậu rất tốt, cho dù không cha không mẹ nhưng vẫn lớn lên rất vui vẻ.
Nhưng Diễm Quân Ly thì khác, sinh hoạt thời thơ ấu của y quả thực rất bi thảm. Trong《Đế Vương Mạt Thế》không kể rõ Diễm Quân Ly ra làm sao, nhưng từ tính cách tàn bạo của y ở mạt thế cũng có thể kết luận được thời thơ ấu đó nhất định không tốt. Mà thời điểm đến thế giới này, thì thơ ấu của Diễm Quân Ly càng chân thật được bổ toàn, cũng là nguyên nhân tạo nên tính cách Diễm Quân Ly sau khi lớn lên.
Từ thám tử tư mà hiểu biết thêm nhiều về Diễm Quân Ly, cậu đối với nam nhân hơn 20 tuổi kia trở nên đồng tình sâu sắc. Nhìn bộ dáng y yếu ớt nằm trên giường, so sánh với Diễm Quân Ly trong 《Đế Vương Mạt Thế》cao cao tại thượng nhìn xuống thế giới, tương phản quá lớn khiến cho đáy lòng cậu càng ngày càng nhũn ra.
Cậu tự nhận mình không phải người có tình cảm phong phú, nhưng mà cậu cư nhiên dần dần sản sinh ra một loại ham muốn, xem người này như người thân thật sự.
Cậu còn nhớ rất rõ thời điểm lần đầu tiên cậu gọi Diễm Quân Ly “Ca ca”, độ hảo cảm của Diễm Quân Ly cư nhiên lại nhiều thêm nửa trái tim, biểu đồ hiện ra khiến cho cậu luống cuống, cậu chưa có kịp làm gì hết mà! [mặt khóc tang (╥ω╥`) ]
Sau đó, không biết cậu phát thần kinh cái gì ,khẽ cắn môi, cư nhiên kêu Diễm Quân Ly một tiếng “Ca”. Từ đó xưng hô của cậu dánh cho Diễm Quân Ly không thay đổi nữa, cậu gọi y là “Ca” được vài ngày, thì độ hảo cảm màu xanh của Diễm Quân Ly giảm đi một nửa, mà nửa trái tim khác càng ngày càng mờ, Thương Viêm càng ngày càng cao hứng.
Nhưng mà cậu cao hứng quá sớm rồi, sau mỗi lần gọi, độ hảo cảm sẽ thay đổi, nhưng chỉ gói gọn trong ba trái tim mà thôi, có khi ba trái tim màu xanh biến thành ba trái tim màu đen, có khi thì lại mờ đến gần như không thấy.
Xem đi xem đi, lần này lại biến thành 3 quả màu xanh tràn đầy, Thương Viêm tỏ vẻ ╮(‾▿‾)╭ cậu đã quen đến bình tĩnh.
Thương Viêm ngồi ở bên giường, tay quen thuộc mở TV, nhìn người dẫn chương trình quen mắt báo cáo tin tức, Thương Viêm nghe có chút nhàm chán, căn bản cậu không quan tâm cái loại thời sự này.
Chán đến chết, Thương Viêm ôm gối, đem mình chôn ở trên ghế sô pha lớn, trong phòng bệnh có phương tiện hoàn thiện nhất, đương nhiên không thể thiếu vật dụng gia đình. Thương Viêm trên tay ôm gối thực thoải mái, sô pha dưới thân mềm mại cũng thực thoải mái, cậu điều chỉnh tư thế của mình, tính toán đi ước hội cùng Chu Công.
Nhưng khi Thương Viêm đụng đến một thứ gì đó, biểu tình nhàn nhã trong mắt liền hoàn toàn biến mất, trên tay Thương Viêm chính là một cái camera nhỏ. Tuy rằng Thương Viêm không có tận mắt thấy qua, nhưng do phim Hàn, phim Hồng Kông, trong tiểu thuyết hun đúc trong thời gian dài, cậu có thể đại khái đoán ra loại đồ vật này.
Nhìn đến nó, Thương Viêm hoàn toàn đen mặt, trước đó không nghĩ ra, nhưng hiện tại đã hiểu được toàn bộ. Cậu tìm đến Diễm Quân Ly, La Dịch Di làm sao lại không phản ứng chứ?
Thì ra sự thật ngay tại nơi này, đối với việc mình tìm đến Diễm Quân Ly, không nghĩ là sẽ bị La Dịch Di biết, nhưng đầu tiên là vì hệ thống nên cậu quá mức sốt ruột, sau đó lại bởi vì thời gian gấp gáp nên cậu không thể không tới nơi này xoát hảo cảm. Nếu đã chọn trúng Diễm Quân Ly, việc cùng Diễm Quân Ly gia tăng hảo cảm là rất quan trọng, nếu không, lúc mạt thế cậu khó mà giữ được Diễm Quân Ly, lúc đó cậu biết khóc với ai.
Thương Viêm phẫn nộ cầm camera ném mạnh xuống đất, đạp một cước khiến nó vỡ tan tành. Ánh mắt nguy hiểm nhíu lại, lộ ra biểu tình không rõ ý tứ.
Cách mạt thế còn 16 ngày… … . . .
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
111 chương
157 chương
12 chương
171 chương