Trang sức ngọc giới đeo trên cổ của Chung Hư Lữ chính là không gian ngày sau trợ giúp gã, là bàn tay vàng đầu tiên mà Chung Hư Lữ có được. Trong《Đế Vương Mạt Thế》tồn tại rất nhiều bàn tay vàng, nhưng theo như nội dung truyện phát triển sau này, bàn tay vàng cấp bậc thấp sẽ không còn giá trị nữa, xuất hiện thêm những cái mới thay thế cho những cái cũ. Vậy mà ngọc giới không gian này đến mãi lúc Thương Viêm xuyên qua cũng chưa thay đi, có thể thấy được cấp bậc của nó rất cao, như thế hỏi sao mà cậu không khẩn trương và hoảng hốt cho được. Chân Thương Viêm như mang theo sắt, từng bước nặng nề đi đến bãi đỗ xe, chầm chậm hồi tưởng lại nội dung vở kịch về không gian ở giai đoạn đầu trong《Đế Vương Mạt Thế》. Không gian còn gọi là ‹Phủ hư vô›, tuy rằng không có cái thứ như tu tiên gì đó, nhưng bên trong có thể nói là một thế giới khác, trời xanh mây trắng, thanh sơn lục thủy. Cậu nhớ rõ, đây là do Chung Hư Lữ trong một lần vô tình thích thú cái ngọc giới thoạt nhìn rất thấp kém này tại cửa hàng Taobao(*) nên dùng 200 nguyên để mua. Sau khi mạt thế đến, Chung Hư Lữ không cẩn thận bị đứt ngón tay, máu rơi trên ngọc giới kia, thành công trở thành chủ nhân của phủ hư vô. ‹Đoạt lấy nó› Thương Viêm còn chưa có hồi tưởng xong, thanh âm ngoan lệ của hệ thống đã xuất hiện trong đầu cậu, cái loại giọng điệu mang theo hận ý này khiến cho lòng Thương Viêm căng thẳng. Vừa rồi cố nhịn xuống không nhìn ngọc giới, Thương Viêm cũng đè nén luôn câu hỏi xem hệ thống vì nguyên nhân gì mà hận Chung Hư Lữ như vậy. ‹Biết càng nhiều thì chết càng sớm› Hệ thống cảnh cáo càng khiến Thương Viêm quyết tâm không thể hỏi. ‹Đoạt? Mi xác định? Tôi cảm thấy dùng trí sẽ tốt hơn› để dời đi chú ý của hệ thống, Thương Viêm phối hợp chủ ý trước đó của nó, tối trọng yếu hơn nữa là: Cậu cũng động tâm. Thương Viêm hoàn toàn không có cái loại áy náy là mình đã cướp đoạt bảo bối của Chung Hư Lữ, dù sao đối với nhân vật chính trong《Đế Vương Mạt Thế》mà nói, bàn tay vàng gã dùng đến già cũng không hết, cậu tin chắc Chung Hư Lữ nhờ vào ánh sáng nhân vật chính mà tuyệt đối sống vô cùng tốt tại thế giới này, bất quá tiền đề là đừng chọc tới cậu. ‹Ngươi… Không tồi› không chút nào che dấu ca ngợi, khiến Thương Viêm càng thêm chắc chắn hệ thống đối với Chung Hư Lữ vô cùng chán ghét. Điểm này Thương Viêm chỉ có thể mỉm cười cho qua. Viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, lần thứ hai Thương Viêm đến, khiến đám bảo tiêu sợ ngây người. Vị thiếu gia này tại sao lại tới nữa? Đối với mấy người râu ria kia, Thương Viêm chẳng thèm để ý tới, trực tiếp lờ đi biểu tình kỳ quái của bọn họ Thương Viêm bước vào phòng bệnh, nơi đây vẫn như cũ, nhưng tâm tình của Thương Viêm bây giờ lại bất đồng, lần trước vội vàng là do hệ thống thúc đẩy, sau khi nhìn thấy Diễm Quân Ly, lại vì hành vi của hệ thống mà khiến lòng Thương Viêm cảm thấy bất an lo lắng. Hiện tại bây giờ cậu mới có thể thảnh thơi mà quan sát mọi thứ. Thương Viêm chỉ có thể nói, không hổ danh là viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, tuy rằng chỉ có một gian phòng, nhưng cũng rộng gấp hai lần cái gác xép nhỏ khi xưa của cậu, Thương Viêm nhất thời trào dâng các loại hâm mộ ghen tỵ, nhưng khi cậu nhìn thấy Diễm Quân Ly nằm trên giường, phần cảm xúc này cũng tan biến tựa như mây trời. Gương mặt Diễm Quân Ly vẫn tái nhợt như trước, hai má gầy yếu khiến phần lãnh khốc khi xưa chỉ còn lại mơ hồ, trên mu bàn tay chi chít miệng vết thương, đó là vết tích lưu lại khi bác sĩ đưa dung dịch nuôi dưỡng vào. Tuy nhiên Thương Viêm còn chưa kịp cảm thán xong, hệ thống đã trước sau như một mà đạp hỏng không khí, thanh âm lạnh tanh của nó vang lên trong đầu Thương Viêm. ‹Độ hảo cảm của Diễm Quân Ly: ♥♥♥› Tiếng của Loli vang lên thực chẳng đúng thời điểm chút nào, đem đám đồng tình xót xa của Thương Viêm toàn bộ dập nát. Có thể do sự tình ở bãi đỗ xe ban nãy nên hệ thống đối với Thương Viêm sinh ra một chút hảo cảm, cư nhiên bắt đầu giải thích cho Thương Viêm hiểu. ‹Độ hảo cảm tổng cộng có 5 trái tim, màu đỏ là số dương, tượng trưng cho sự yêu thích, xanh lam là số âm, tượng trưng cho sự chán ghét, đặt ra cái này để cho kí chủ có thể biết độ hảo cảm của điện hạ Diễm Quân Ly đối với mình. Vì sinh mạng bản thân, thỉnh ký chủ hãy suy nghĩ cách xoát hảo cảm› câu cuối cùng là hệ thống cẩn thận nhắc nhở, nhưng bên trong cũng kèm theo hàm ý trêu tức cậu. Nghe hệ thống thuyết minh xong, Thương Viêm còn chưa kịp tức giận với nó, thì trong mắt của cậu liền xuất hiện biểu đồ hình 5 trái tim, trên đó có 3 trái tim xanh lam, đã thế còn mơ hồ nhìn thấy trái tim thứ 4 nhợt nhạt, cái này là trắng trợn nói cho Thương Viêm biết, quan hệ của cậu cùng Diễm Quân Ly xa cách biết bao nhiêu. Tuy rằng cũng hiểu được Diễm Quân Ly đối với Diễm Quân Mạc có chán ghét, nhưng hiện tại cậu lại trở thành Diễm Quân Mạc, còn đang trong tình huống muốn gia tăng độ hảo cảm với Diễm Quân Ly, thì mấy trái tim màu xanh này chướng mắt đến cỡ nào. Cuối cùng, hệ thống thề không đùa chết Thương Viêm thì không thoải mái, bèn tặng thêm một câu ‹Quan hệ: Người xa lạ chán ghét›. Những lời này bị gia công phóng đại hiện trước mắt Thương Viêm, thiếu chút nữa làm Thương Viêm tức đến ói máu, thật muốn bóp chết Loli vừa nói kia. Dường như cảm ứng được Thương Viêm đã đến cực hạn, nó thở dài một hơi trong đầu Thương Viêm rồi không lên tiếng nữa, dù sao cũng phải có chừng mực, chơi Thương Viêm đến nóng nảy, thì người xui xẻo cuối cùng vẫn là nó, bất quá cấp bậc của Thương Viêm quá thấp, chơi chẳng tận hứng gì hết. Hệ thống im lặng khiến cho Thương Viêm có cơ hội bình phục tâm tình, đến tột cùng là tên khốn kiếp nào đã tạo ra cái hệ thống đáng ghét kia vậy, thật không biết kiếp trước cậu có thiếu hắn tiền hay không, cư nhiên để cho một cái hệ thống chẳng chút đứng đắn này đến bên người cậu. Thương Viêm chầm chậm bình tĩnh, cậu tận lực đắn đo tự hỏi xem phải làm như thế nào để có thể xoát độ hảo cảm của BOSS, cậu cố gắng nhớ lại đoạn nội dung trong 《Đế Vương Mạt Thế》, miêu tả thời gian Diễm Quân Ly ở viện an dưỡng, tuy rằng chỉ có đôi ba câu, nhưng bởi vì tác giả viết quá ít về sự việc trước mạt thế, cho nên cái này cũng không quá khó nhớ. Thương Viêm liếc mắt nhìn Diễm Quân Ly một cái, bấm nút mở TV LCD trên vách tường, căn phòng yên tĩnh lập tức nhiều thêm một tia ấm áp, thanh âm không lớn không nhỏ khiến mọi thứ xung quanh không còn nặng nề tử khí như trước. Trong thời gian hai năm ở đây, bởi vì có La Dịch Di nhúng tay, Thương Viêm tuyệt đối tin tưởng, trừ bỏ ba tên bảo tiêu kia thì không còn người nào ghé qua thăm y nữa, đừng nói đến việc kể chuyện cho y nghe. Cho dù có ý thức, nhưng không thể nhúc nhích, không thể mở mắt, không thể nhận biết ngày đêm, chỉ có thể yên tĩnh không tiếng động nằm trong phòng bệnh. Khiến một người thực vật có ý thức sống như vậy hai năm, nhàm chán sẽ làm cho người ta điên lên mất. Nghĩ như vậy, đồng tình dưới đáy lòng của Thương Viêm chậm rãi tăng lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt vô lực của Diễm Quân Ly, nhất thời trong tim cậu nảy sinh một tia thương tiếc. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, Diễm Quân Ly đại diện cho thế lực bóng tối hung tàn, sở dĩ y biến thành như vậy, đơn giản bởi vì cuộc đời y toàn những trải nghiệm đau khổ, khiến y cảm thấy trên thế gian này không còn bất cứ đồ vật gì cần phải quý trọng. Nhận thức của cậu về Diễm Quân Ly là một người mạnh mẽ, cho nên Thương Viêm cũng không có cảm giác trìu mến gì với y. Tuy nhiên lúc này, Thương Viêm thật tình cảm thấy chua xót thay cho Diễm Quân Ly, cậu không biết trải qua những ngày tháng như thế, sẽ khiến trong lòng Diễm Quân Ly bị tổn thương, chỉ dựa theo trong truyện viết thôi, thì cũng đủ biết Diễm Quân Ly chán ghét mọi thứ chung quanh đến cỡ nào. Tay Thương Viêm sờ vào trên tóc của Diễm Quân Ly, bởi vì không đủ dinh dưỡng cho nên tóc khô vàng thô ráp. Lông mày Thương Viêm lần thứ hai nhíu lại, thanh âm của TV quanh quẩn trong phòng, nhưng không có ai nghe cả. Thương Viêm như thế, Diễm Quân Ly cũng như thế. Diễm Quân Mạc là em trai của Diễm Quân Ly, nhưng y không có cách nào thích cậu ta, tuy nói là em trai, nhưng đối với y mà nói thì chỉ là một người đáng ghét. Cậu ta so với y hoàn toàn bất đồng, từ nhỏ đã được phỉnh trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, Diễm Quân Mạc cùng y căn bản là người của hai thế giới khác nhau. Y từ nhỏ thì biết mình là ai, đã từng được mẹ yêu thương, tuy rằng không giống như cái loại trìu mến của các bậc phụ huynh khác, nhưng cũng là nịnh nọt lấy lòng. Bị mẹ dạy dỗ tư tưởng rằng Diễm thị là đồ vật  của mình, cho nên phải xem đứa em trai kia như là kẻ địch. Thế mà cuối cùng lại bị mẹ bỏ vào cô nhi viện, thời gian đó chính là lúc y biết rõ nhân tính trên thế gian gọi là gì. Bắt đầu hiểu chuyện, sinh hoạt tại cô nhi viện đơn sơ kia so với cuộc sống lúc trước cứ như một trời một vực, ăn thì là những món lạnh lẽo như băng, giường lúc nào cũng tràn đầy mùi khai của nước tiểu, quần áo vàng khè cũ kỹ do các anh lớn để lại. Y bắt đầu trưởng thành với tốc độ mà người thường không thể nào so sánh được, tâm trí càng ngày càng thành thục. Diễm Quân Ly không phải là đứa nhỏ thảm nhất, nhưng 8 tuổi Diễm Quân Ly đã mang theo vô tình và lãnh tĩnh, từ tiểu quỷ lúc ban đầu bị khi dễ đến hiện tại là đối tượng mà ngay cả viện trưởng mập ục ịch tàn bạo kia cũng không dám chọc vào. Y cũng là đứa nhỏ duy nhất có cơ hội được học tập kiến thức, chỉ số thông minh cao đã định trước bằng cấp ưu việt của y sau này, khi 14 tuổi rời khỏi cô nhi viện, vừa đi học vừa gia nhập bang hội, học được tàn nhẫn và máu lạnh, thủ đoạn bình tĩnh ngoan độc khiến y chiếm được một ví trí nhỏ, cuối cùng bị Diễm Khôn Ngự tìm về. Hết thảy tất cả, không phải là thứ mà đứa em trai thiên chi kiêu tử kia có thể hiểu được, lúc trông thấy Diễm Quân Mạc mang theo bộ dạng kiêu ngạo nhưng đầu óc lại vô tri, thì y đã bắt đầu chán ghét, sau này bởi vì người đàn bà đầy dã tâm kia mà càng thêm chán ghét. Tuy nhiên y cũng hiểu được người nọ rất là ngu xuẩn, bị mẹ ruột nịch sát(*), mà chẳng hề hay biết. Từ lúc cậu ta tiến vào phòng bệnh thì y đã biết, nhưng y vô pháp nhúc nhích, y đã từng phát thệ trong lòng, nếu y lại có được ý thức, tuyệt đối sẽ khiến cho những người đó nếm trải tư vị địa ngục là như thế nào. Tuy nhiên bây giờ, người em trai mà y không thích kia lại xuất hiện ở nơi này, ngay lúc mà y sắp sửa hỏng mất. Sinh hoạt ở trong này đem y bức đến sắp điên, mà trong suốt hai năm đứa em trai này lại là người đầu tiên đến thăm y, tuy không biết mục đích của cậu ta là gì, nhưng trong lòng y có dâng lên một nỗi vui sướng không thể nào che giấu. Hơn nữa đứa em trai này còn mở TV lên, đúng ngay cái kênh tin tức XX mà khi xưa y đang xem, khiến y đối với cậu ta có thêm một tầng nhận thức mới, dường như từ trước tới giờ y chưa bao giờ hiểu rõ được cậu ta. Tiếp theo có một bàn tay đặt lên tóc y, y có thể nhận rõ được xúc cảm ấm áp, chưa từng có người nào vuốt ve y như vậy. Khi còn bé thì không có ai nguyện ý, đến lúc trưởng thành thì không có ai can đảm. Thời điểm tay kia rời đi y có chút gì đó luyến tiếc, loại cảm xúc này khiến một người quyết đoán như y cảm thấy hoang mang. Mà Thương Viêm thời điểm thu hồi tay của mình, cậu cũng bị hệ thống hù cho hoảng sợ, trước mắt Thương Viêm chậm rãi hiện ra biểu đồ hảo cảm, trên đó chỉ còn lại hai trái tim rưỡi màu xanh, phân nửa kia đã từ từ chầm chậm mà tan biến mất. Thương Viêm trợn tròn mắt, hệ thống cũng trợn tròn mắt. ‹Tiểu tử, lần này ngươi quả thật vận khí không tồi› thanh âm của hệ thống mang theo ghen tuông nồng đậm, người không biết còn tưởng rằng đang nói chuyện với tiểu tam giành người yêu nhà nó. Thương Viêm tặng cho hệ thống một cái xem thường, cái gì gọi là quả thật vận khí không tồi, vận khí cũng là một loại thực lực đó biết không hả? Trong lòng Thương Viêm tràn đầy cao hứng, xem ra Diễm Quân Ly thật có ý thức . Thương Viêm không làm thêm gì nữa, lỡ đâu nhiều quá lại có khi phản hiệu quả, dẫn tới hoài nghi. Thương Viêm ngồi ở một bên, thường thường vang lên thanh âm lật sách để báo cho Diễm Quân Ly biết cậu còn ở đây. Cậu ngây người ở phòng bệnh hơn 3 tiếng thì đứng dậy tắt TV, sau đó đến gần bên giường của Diễm Quân Ly, mang theo ôn nhu mà khe khẽ nói: “Ngày mai tôi lại đến”. Cậu tin tưởng Diễm Quân Ly sẽ nghe thấy, cũng là hy vọng. Cho dù Diễm Quân Ly chán ghét cậu, nhưng cậu chắc chắn Diễm Quân Ly lại càng thêm chán ghét cái loại sinh hoạt khiến người ta hít thở không thông này Quả nhiên, Thương Viêm vừa nói xong câu này, độ hảo cảm trước mặt Thương Viêm lại biến hóa thêm một lần nữa, tuy rằng không dao động lớn như lúc trước, nhưng có thể trông thấy nửa trái tim kia phai nhạt đi không ít, có xu thế biến mất. Nụ cười của Thương Viêm càng thêm xán lạn, đến ngay cả Diễm Quân Ly nằm ở trên giường cũng có thể cảm thấy Thương Viêm đang vui sướng một cách khó hiểu. Mấy ngày tiếp theo Thương Viêm vẫn đều đặn đến tìm Diễm Quân Ly, tuy nhiên độ hảo cảm của Diễm Quân Ly vẫn không có gì biến hóa, Thương Viêm cũng không vội, cậu hiểu được trước đó sở dĩ độ hảo cảm tăng lên cao như vậy là do Diễm Quân Ly tịch mịch rất lâu rồi, mà Thương Viêm tới rất đúng thời điểm, hơn nữa vài câu nói mang theo hàm ý quan tâm, khiến cho Diễm Quân Ly nhất thời cảm động. Đồng thời mấy ngày qua, Thương Viêm cũng không chỉ lo xoát hảo cảm với Diễm Quân Ly, cậu còn phải chạy sang công ty để lo một chuyện quan trọng, lấy được không gian của Chung Hư Lữ. Cách mạt thế còn 21 ngày… … . . . . .