Vừa nghe câu hỏi của Chu Nhân, trong mắt Dương Nhị chợt lóe qua ánh sáng, tiến lên một bước, đáp: “Đúng là khiến tôi hỏi thăm ra chút thứ ngoài ý muốn.” Sau đó, Dương Nhị liền đến gần bên người Chu Nhân, thấp giọng đem chuyện mình hỏi thăm được thuật lại cho Chu Nhân nghe. Chu Nhân nghe xong, hào quang trong mắt chói lọi: “Nó thực sự có nhiều biến dị thú như vậy?” “Thưa vâng.” Trong mắt Dương Nhị ẩn giấu sự hung tàn, “Hai chị em nhà này có quan hệ không tốt với Cảnh Lâm, tôi tùy tiện hỏi một chút, hứa hẹn cho vài thứ tốt, hai chị em nó liền tuôn ra hết, không giống như nói dối.” Thật hay giả, đi xem liền biết. Chu Nhân suy nghĩ một hồi, vui vẻ nói: “Nếu đúng như vậy, lúc đến đó, là có thể mò một bút lời, vừa vặn bù đắp tổn thất lần này của ta.” Sau đó, Chu Nhân về căn cứ Phương Bắc, gọi tới đàn em đắc lực bên người mà miệng lại kín nữa, như vậy như vậy phân phó một hồi, cuối cùng nói với Dương Nhị: “Ngày mai cũng kêu cả tên họ Nhâm đến, còn có con rết đó nữa, cùng dẫn theo, ngươi lại đi thương nghị một chút với hai chị em nhà kia, căn dặn bọn chúng, chớ có để lộ ra manh mối.” Đám Cảnh Lâm không hề biết Chu Nhân đang tính toán làm gì. Cùng ngày hôm đó lúc cậu rời huyện, có hỏi Thi Lỗi đổi một viên ngọc về, trong căn cứ của hắn, vừa vặn có một chủ cửa hàng châu báu trên huyện chạy đến xin nhờ vả, ngoại trừ châu báu, ngọc thạch các thứ người đó cũng có một chút, tuy phẩm chất không bằng viên ngọc kia của Ngụy Chân, nhưng để Cảnh Lâm cầm về làm thí nghiệm, cũng đã không tồi rồi. Trên đường trở về, thùng xe hai chị em kia kéo đi vẫn trống trơn, nhưng trong mắt lại bừng lên hưng phấn không rõ, lúc người khác quét mắt tràn đầy kỳ quái về phía bọn họ thì mới biết thu liễm chút, nhưng hai người đều là kẻ có chuyện vui vẻ tức giận gì đều lộ ra bên ngoài, thì dù có thu lại diễn cảm đúng lúc, cũng không có khả năng không bị người phát hiện. Về tới nhà, đám Cảnh Lâm mới dỡ đồ vật xuống, anh em nhà họ Mã cùng Lý Phi Vũ, Triệu Thiểu Kiền đều tới. Cảnh Lâm mời mấy người tùy tiện ngồi, vội vàng rót mấy cốc nước cho bọn họ, Nghiêm Phi lại đi hái quả cà chua bổ cho mấy người ăn. Chờ ngồi xuống xong, Cảnh Lâm hỏi: “Như thế nào, ngày hôm nay bọn họ có chỗ nào kỳ quái sao?” Lý Phi Vũ lắc đầu nói: “Tôi không phát hiện ra cái gì cả.” Sau khi nói xong, hắn cầm một miếng trái cây cắn một cái, đôi mắt lập tức trừng to, cảm thấy loại quả này ăn quá ngon, sau đó hai ba ngụm liền gặm sạch, vẫn còn thèm thuồng mà nhìn số trái cây còn dư lại trên đĩa, có điều cũng ngại vươn tay ra lấy tiếp. Đám Triệu Thiểu Kiền rụt rè hơn so với hắn, chỉ nhìn hai cái liền dời mắt đi, trước nói chính sự đã, hắn nói: “Điều dị thường nào khác thì không có, có điều tuy hai ngày nay nơi chúng tôi đã không thu thập được món đồ gì, nhưng thái độ của hai chị em nhà họ so với trước kia phải lười biếng, mất tập trung rất nhiều, thật giống như hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện có thể thu thập được thứ gì hay không vậy.” Cảnh Lâm hồi tưởng lại một chút thùng xe trống trơn của hai chị em nhà họ, sáng tỏ mà gật đầu. Mã Thuần Chính lại chần chờ một chút, nói: “Nhắc mới nhớ. Tôi nhìn chằm chằm hai chị em họ nửa ngày cũng không phát hiện ra dị thường gì, có điều dọc đường có một lần tôi bị đau bụng, tùy tiện tìm nhà vệ sinh, lúc đi ra vừa vặn thấy hai chị em nhà họ tách ra với một người đàn ông.” Cảnh Lâm hỏi: “Người đàn ông kia anh biết không?” Mã Thuần Chính đáp: “Không biết cậu còn nhớ Thạch Lỗi lúc trước bị chúng ta đẩy xuống ao cá hay không.” Danh tự này phát âm tương tự với Thi Lỗi, Cảnh Lâm không nghe rõ hỏi lại: “Thi?” Mã Thuần Chính giải thích: “Không phải Thi, mà là Thạch. Chính là kẻ cầm đầu đám trộm nửa đêm vào nhà cậu cướp đoạt đó, thôn số 12.” Lúc đó Cảnh Lâm căn bản không nhớ những kẻ kia tên là gì, có điều nói tới chuyện ném xuống ao cá, nửa đêm cướp đoạt, ký ức của cậu đương nhiên chưa phai nhạt chút nào, “Có quan hệ với những người lúc trước đó sao?” “Chắc thế.” Mã Thuần Chính có chút lo lắng, “Bởi vì đều là một thôn, tuy không cùng thôn nhưng rất nhiều người trẻ tuổi tôi đều nhận biết. Lúc trước bị chúng ta ném xuống ao cá, ngoại trừ bộ phận nhỏ ở những thôn khác, thì phần lớn đều cùng một thôn với Thạch Lỗi, bên trong có một kẻ tên Dương Đại Long, em trai gã tên Dương Tiểu Long, biệt hiệu Dương Nhị, chính là người đàn ông mà tôi đã nhìn thấy kia, trước thời thế loạn lạc cũng là một tên du côn cắc ké không chịu yên phận, những tên trộm xấu xa kia mất tích, khẳng định người nhà bọn chúng cũng sẽ lo lắng. Vì thế tôi đoán, có phải là lúc trước Dương Nhị đã biết anh trai gã đang làm cái gì rồi hay không, về sau anh trai gã mất tích, gã khẳng định sẽ hoài nghi chúng ta, lần này tiếp cận hai chị em họ Ngô, cũng là muốn tùy thời trả thù.” Lý Phi Vũ nói: “Hẳn là không đâu? Anh A Lâm lần này có danh tiếng lớn trên huyện như vậy, gã khẳng định cũng biết bản lĩnh Cảnh Lâm không nhỏ, sao gã dám tùy tiện tìm tới cửa được?” Lúc trước diệt hoa ăn thịt rồi trở về, Cảnh Lâm đã đem quá trình đơn giản thuật lại, mọi người cũng đã lên trên huyện, nghe người khác truyền miệng đến tai, mới biết lần này diệt hoa Cảnh Lâm và Nghiêm Phi còn là đại công thần. Người thôn bọn cậu nhờ vậy mới biết Cảnh Lâm còn biết trận pháp thần kỳ, đang bị lão đại vài căn cứ mạnh mẽ lôi kéo làm quen đây! Có điều bởi vì một tay bản lĩnh bày trận này của Cảnh Lâm, khiến mọi người quá ngạc nhiên, nên công lao của những người khác ngược lại bị lấn át mất. Mã Thuần Chính sâu xa nói: “Sao lại không dám, tôi thấy gã và cái tên đại sư Chu Nhân kia rất thân cận, lần đầu tiên nhìn thấy gã gã đã đứng bên người Chu Nhân rồi, lúc đó tôi chỉ cảm thấy gã trông rất quen mắt, biết là gã tiếp cận chị em họ Ngô, tôi mới chợt bừng tỉnh ra.” Chu Nhân lái xe đi lại chung quanh, kiêu căng đến là vậy. Có thể đi xe, mấy ngày đầu cơ hồ cái nào đang chạy là cái đó bị vây xem, không những đám Cảnh Lâm thấy được, đám người Mã Thuần Chính cũng nhìn thấy, Dương Nhị phần lớn thời gian đều đi theo bên cạnh Chu Nhân đương nhiên sẽ không bị hắn bỏ sót. Nghiêm Phi suy đoán: “Vậy gã định dựa lưng Chu Nhân, cảm thấy có núi lớn tựa chắc, nghĩ đến chuyện tìm chúng ta báo thù?” Cụ thể tính tình Chu Nhân ra làm sao, xem cử chỉ hành vi của gã là có thể đoán ra một, hai rồi. Không giống với Ngụy Chân điệu thấp, lời nói của Chu Nhân phi thường kiêu căng. Ngụy Chân đối xử với những kẻ tình nguyện như bọn y có bao nhiêu trọng đãi, thì Chu Nhân có tỉnh lại cũng không đến gặp qua bọn y một lần, nói thế nào đi nữa cũng là bọn y cứu gã trở về, không cần cầu gì khác, ít nhất cũng phải đến cảm ơn một câu. Chỉ bằng chuyện này, ấn tượng của Nghiêm Phi đối với Chu Nhân đã không tốt rồi, Cảnh Lâm cũng thế. Suy đoán Nghiêm Phi, cũng chính là tiếng lòng của mấy người đang ngồi đây. Cảnh Lâm liền nói: “Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Không biết chị em họ Ngô đã nói điều gì với Dương Nhị, chúng ta đều cẩn thận hơn chút, trước không được bứt dây động rừng.” “Chuyện này chúng tôi đều sẽ chú ý.” Đám Mã Thuần Chính đáp, đều chuẩn bị quan sát xem sao. Nghĩ đến người nhà họ Ngô vì tư lợi, sắc mặt mọi người lúc đứng dậy rời đi đều âm trầm. Nếu nói, toàn bộ thôn bọn cậu đều là kẻ thù của Dương Nhị, nếu như Dương Nhị thật sự định trả thù, thì chị em họ Ngô này khẳng định đến cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi, chỉ mong bọn họ có thể nghĩ đến điểm này, sẽ không làm ra việc bất lợi đối với thôn. Nhưng nghĩ tới chỉ số thông minh của hai chị em nhà họ, mọi người hầu như không ôm chút hi vọng nào. Sáng sớm hôm sau, mọi người theo thường lệ tập hợp ở cửa thôn, bọn họ đợi một lát không thấy chị em họ Ngô đến, đợi mãi tới cuối cùng chỉ có một người đến, vừa vặn là lời nhắn từ Ngô Mỹ Lệ, nói không đi. Đám Cảnh Lâm biết rõ nội tình nhất thời sắc mặt trở nên quái dị, ngày hôm qua bọn cậu còn nói lại quan sát thêm một đoạn thời gian, không nghĩ tới hành động nhanh như vậy? “Chúng ta làm sao bây giờ? Còn đi nữa không?” Mã Thuần Chính tới gần Cảnh Lâm, thấp giọng hỏi. “Trước cứ đi đã.” Cảnh Lâm đáp. Đám Mã Thuần Chính tâm thần không yên cưỡi lên xe. Không lâu sau khi đám Cảnh Lâm rời đi, Mã Nhân Thiện dậy sớm cũng đi vào phòng nhỏ bên chân tường vây, trong tay cầm một quyển sách. Từ sau khi người trong thôn đi lên huyện thu thập đồ vật, mỗi ngày ông đều sẽ cùng mấy người già thân thể còn khá cường tráng trong thôn luân phiên trực ban, tại sau khi mọi người ra thôn thì ngồi trông coi tại chỗ này. Ông đọc sách một lúc, Ngô Mỹ Lệ đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng nhỏ, cứng nhắc nở nụ cười chào hỏi ông, nói: “Chú Nhân Thiện, chú đi ra đây một chút, cháu có chuyện muốn hỏi chú.” Mã Nhân Thiện gập sách lại, còn kỳ quái hỏi: “Mỹ Lệ hôm nay không lên huyện à?” Mã Thuần Chính không kể lại mấy chuyện dị thường của hai chị em bọn họ cho Mã Nhân Thiện, cũng là bởi vì ông không biết che giấu tâm tình sợ lộ ra manh mối, lại không nghĩ tới hai chị em nhà bọn họ bỗng nhiên chọn cửa đột phá là ông, ngày hôm qua cũng không có căn dặn nhắc nhở đặc biệt gì. Vì thế Mã Nhân Thiện không có bất luận tâm phòng bị với Ngô Mỹ Lệ mà đi ra khỏi phòng nhỏ. Ông ra khỏi phòng nhỏ, còn không nghe được Ngô Mỹ Lệ nói gì tiếp, thì sau gáy ập tới một trận đau đớn, trong mắt ông xẹt qua vẻ khó tin, mắt nhắm nghiền lại, lập tức ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Sau lưng ông, là Ngô Kiến Hùng trong tay cầm gậy gỗ khẩn trương đứng ở nơi đó. Gã là một kẻ nhát gan, dù lúc trước biết cựu anh rể dẫn đàn bà trở về nhà nổi giận đùng đùng đòi đánh người, cũng chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Lúc này, tay gã có chút run, còn lo lắng nói với Ngô Mỹ Lệ: “Mau nhìn xem ông ta còn thở hay không.” Ngô Mỹ Lệ ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của Mã Nhân Thiện, vỗ vỗ lồng ngực: “Còn sống.” Sau đó hai chị em lấy ra dây thừng, trói Mã Nhân Thiện lại, nhét đầy vải rách vào trong miệng rồi buộc chặt lại, một lần nữa đẩy người vào trong phòng nhỏ. Ngô Mỹ Lệ sốt sắng cắn đầu ngón tay mình, hỏi Ngô Kiến Hùng: “Mày xác định đám Chu đại sư chút nữa sẽ tới chứ?” Bọn họ không dám giấu Mã Nhân Thiện đi nơi khác, bởi vì còn có con mèo lớn đi tuần tra, những con mèo đó rất thông minh, nếu như bị bọn chúng phát hiện ra Mã Nhân Thiện khác thường, nhất định sẽ thông báo cho những người khác, đến lúc đó hành vi của bọn họ cũng sẽ bị phát hiện. Ngày hôm qua bọn họ đã nói tình hình trực ban tuần tra trong thôn cho Dương Nhị, bởi vì Chu đại nhân muốn thừa dịp đám Cảnh Lâm ban ngày không ở nhà, trước giải quyết hết biến dị thú trong thôn, chờ đến lúc chạng vạng đám Cảnh Lâm trở về, sẽ thành bắt ba ba trong rọ, bọn họ biết đánh ngất một Mã Nhân Thiện, cũng không nhất định sẽ đánh ngất được kẻ thứ hai, nên ngày hôm qua đã nói tốt nhất đám Chu Nhân đến càng sớm càng tốt. Tiện nhắc đến, ngày đầu tiên Dương Nhị đến hỏi bọn họ chuyện liên quan tới Cảnh Lâm, bọn họ còn có chút do dự, cũng không nói gì, nhưng lúc đi, Dương Nhị nói Cảnh Lâm đắc tội Chu đại sư, Chu đại sư nhất định sẽ trả thù trước khi trở về, đến lúc đó bọn họ – những người xung quanh cậu ta – đều sẽ không chiếm được lợi ích gì, còn nói đại sư rất nhanh sẽ rời đi nơi này, dọc đường đang thiếu hụt tôi tớ hầu hạ. Dương Nhị nói mình cũng là kẻ hầu, gã nói quá lên cái nghiệp hầu hạ này nào là tiền đồ rộng lớn vân vân, gì mà đi theo Chu đại sư, về sau sống lâu trăm tuổi là chuyện cỏn con, bởi vì địa vị đại sư cao quý, khiến rất nhiều người sùng bái ngóng trông, những tôi tớ hầu hạ đại sư này cũng cực kỳ được người tôn kính. Nói chung, gã nói cái chuyện hầu hạ người này trở thành nghề nghiệp cao cả, để đạt được nghề này nhiều người phải tranh đoạt nhau, tư chất hai chị em bọn họ bình thường, có điều nếu như bọn họ lấy ra thành ý quy hàng, thêm bản thân cố gắng hết mình, như vậy trăm phần trăm có thể được đại sư tuyển chọn, từ đó rời đi ngọn núi thôn nhỏ này, không còn phải sầu lo ăn uống nữa, một bước lên mây. Chị em họ Ngô kiến thức nông cạn, cũng xác thực nhìn thấy Dương Nhị đi theo Chu Nhân có mấy phần mặt mũi, thêm nữa bọn họ vốn không có quan hệ tốt cùng Cảnh Lâm, biết được cậu đắc tội Chu đại nhân, bao gồm cả người nhà cậu cũng sẽ không có kết cục tốt, đều không ngớt mà cười trên sự đau khổ của người khác. Chỉ qua dăm ba câu, Dương Nhị liền biết được Ngô Mỹ Lệ thường bị người trong nhà coi khinh, cùng Ngô Kiến Hùng lười nhác không có chí bị người trong thôn xem thường, rất nhanh lay động được tâm lý bọn họ. Ngô Mỹ Lệ suy nghĩ được nhiều hơn so Ngô Kiến Hùng, cô biết bản tính Ngô Kiến Hùng lười biếng, việc hầu hạ người này gã nhất định không làm được, hai người đồng thời ở bên người đại sư, gã phỏng chừng không đến hai ngày sẽ bị đại sư chán ghét. Mà cô, thân là nữ nhân, bởi vì trong thôn không thiếu ăn uống, sinh hoạt trôi qua tạm được, tướng mạo bản thân cô lại khá được, vì thế so với phần lớn nữ nhân bây giờ trông bắt mắt hơn rất nhiều. Nếu như đến lúc đó đại sư nhìn trúng cô, vậy những tháng ngày đi theo đại sư, sẽ càng dễ chịu. Đến lúc đó, ba với mẹ sẽ cực lực lấy lòng cô, Ngô Kiến Hùng không thể không nhìn sắc mặt cô mà sinh hoạt, cô muốn làm gì thì làm, bọn họ cũng không có biện pháp phản kháng. Mộng đẹp càng vẽ càng nên thơ, không ai có thể tự thức tỉnh được, chỉ có thể dần dần lún sâu vào bên trong, Ngô Mỹ Lệ tựa hồ đã thấy được một ngày kia, ngày mà cô vươn mình làm chủ đứng trên người nhà. Hai chị em nơm nớp lo sợ canh giữ cạnh cổng, không chút nào biết, đám Cảnh Lâm sau chốc lát rời đi cửa thôn, lại để những người khác trong thôn giống thường lệ lên huyện, cậu và Nghiêm Phi, mấy anh em họ Mã, mấy người Triệu Thiểu Kiền nữa, tất cả đều quay ngược đầu trở lại, đem xe giấu ở bên trong bụi cỏ, lặng lẽ đi tới cửa chính tường vây thôn mình, bật người nhảy vào trong. Vị trí bọn cậu nhảy xuống, vừa vặn cách phòng nhỏ có một đoạn, hơn nữa còn là mặt sau của phòng nhỏ. Thần thức Cảnh Lâm vừa thăm dò qua, liền thấy được hai chị em họ Ngô đứng cạnh cổng tường vây liên tục nhìn ngó xung quanh, cùng với Mã Nhân Thiện bị đánh ngất xỉu trói cứng lại ném trên mặt đất. Sắc mặt Cảnh Lâm phát lạnh, lặng lẽ đi tới. Cậu bước đi không một tiếng động, đi tới sau lưng hai chị em họ, dùng tay thay dao, giơ tay chém xuống. Hai chị em cũng như đám Mã Nhân Thiện, còn chưa kịp phản ứng lại cái gì, liền mang theo một vẻ mặt khó mà tin bị đánh hôn mê bất tỉnh. Mã Thuần Chính nhìn cha già té xỉu, căm hận đá chị em họ mỗi người một cái, “Chờ mọi chuyện xong xuôi tôi lại tính sổ với các người!” Chu Nhân lúc này, đã đi trên đường rồi, gã ngồi trong xe đang đung đa đung đưa, lười nhác hỏi: “Xác định đám Cảnh Lâm vẫn như cũ vào trong huyện chứ?” “Xác định.” Dương Nhị chắc chắn nói, trong giọng tràn đầy khinh bỉ, “Cả một khu ở lớn như vậy, sao có thể cam lòng không thu thập nhiều hơn một điểm chứ.” Dưới cái nhìn của gã, Cảnh Lâm quá thiển cận, có một phen bản lĩnh trong tay như vậy, hà tất phải đi khổ cực, tùy tiện nhờ vả một thế lực, lo gì không có ngày tươi đẹp, thế mà lại thanh cao cự tuyệt người khác lôi kéo. Có điều khéo khi Cảnh Lâm lại giả thanh cao, lùi một bước để tiến hai bước cũng không chừng, thả dây dài câu cá lớn, nếu đúng như vậy thì dã tâm của cậu ta đúng là rất lớn. Chu Nhân thì lại lạnh lùng cười, gã và Ngụy Chân là đối thủ một mất một còn, kẻ giao hảo với Ngụy Chân ở trong mắt gã chính là kẻ địch, nếu Cảnh Lâm lựa chọn Ngụy Chân, như vậy gã không ngại trước tiên giết chết cậu khi cậu còn chưa triệt để trưởng thành. Xe lảo đảo chạy về hướng thôn Cảnh Lâm, có thể là do hung hăng càn quấy thành quen rồi, nên trên đường đi Chu Nhân không có nửa điểm che lấp gì. Gã muốn bắt ba ba trong rọ, cũng không biết đến cuối cùng ai là kẻ đi bắt, ai là ba ba. Có trách chỉ trách bọn gã, tìm ai không tìm, lại khăng khăng gặp trúng phải chị em họ Ngô.