Mạt Thế Chi Trọng Sinh
Chương 56
“Hắt xì!” Dịch Nhiên hung hăng hắt hơi một cái, không phải là bị ai rủa chứ?
Lão Tam đồng chí ngồi ở bên cạnh vừa thấy tiểu mỹ nhân đánh cái hắt xì, đau lòng muốn cầm tay tiểu mỹ nhân an ủi 1 phen, kết quả bị Dịch Nhiên nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, “Vẫn là chờ anh tôi đến rồi nói.”
Tiểu mỹ nhân khi thì lạnh lùng khi thì nhiệt tình như vậy làm cho lão Tam đồng chí càng thêm tâm ngứa, mặc kệ, dù cho thằng anh kia có xinh đẹp hơn tiểu mỹ nhân thì gã cũng muốn thưởng thức tiểu mỹ nhân này trước.
Liếc lão Tam đồng chí, Dịch Nhiên lạnh lùng cười, một hồi ta sẽ cho ngươi không dám đùa giỡn nữa.
Tâm lão Tam bị nụ cười của Dịch Nhiên làm thần hồn điên đảo, lúc này gã lần nữa cảm tạ tận thế xuất hiện, nếu không có tận thế, mấy ngày nay gã làm sao có thể chơi nhiều mỹ nhân như vậy? Hắc hắc, mà ngay cả những nữ minh tinh ngày xưa chỉ có thể xem ở trên TV cũng bị gã chơi hai cái, đáng tiếc, không có cảm giác như trên TV.
Mạc Phi Liên rất nhanh bị mang đến, khuôn mặt cương nghị làm cho lão Tam mất khẩu vị, bất quá nhìn kỹ, dáng người không tệ, ừm, tắt đèn vẫn là có thể ~~
Mạc Phi Liên ngược lại sững sờ, hắn không nghĩ tới sẽ ở chỗ này thấy Dịch Nhiên, đặc biệt Dịch Nhiên còn chéo chân ngồi tựa ở trên ghế sa lon, làm cho hắn không khỏi hoài nghi, nơi nguy hiểm này thật sự là khu an toàn sao?
Lão Tam lau lau dịch thể vô sắc khả nghi nơi khóe miệng, đang muốn ôm lấy Dịch tiểu mỹ nhân, lại mạnh mẽ bổ nhào 1 cái, lập tức có chút tức giận, sau tận thế gã chưa bao giờ nghẹn khuất qua như vậy, “Ta đã đem anh ngươi phóng xuất, hiện tại ngươi cũng nên chơi với ta.”
Dịch Nhiên đột nhiên cười, khóe mắt nheo lại, khiến cho cặp mắt phượng kia càng thêm ẩn tình, “Gấp cái gì ~~ còn không có đem còng tay xiềng chân của anh tôi tháo ra ~~” Cố ý phóng nhẹ thanh âm mang theo mị ý vô hạn.
Lão Tam hung hăng nuốt ngụm nước miếng, wow, tiểu tử này lúc trên giường khẳng định cực kỳ ngon, cảm giác được phía dưới trướng đau, lão Tam hận không thể hiện tại đi xé rách quần áo Dịch Nhiên, đem cậu tử hình tại chỗ.
Bất quá, Dịch Nhiên? Sao tên có điểm quen tai? Ách, không nghĩ, quản cậu khỉ gió gì, thượng trước nói sau.
“…” Mạc Phi Liên quá khiếp sợ mặt này của Dịch Nhiên mà bỏ lỡ thời cơ tốt gọi Dịch Nhiên là em trai để chiếm tiện nghi.
Lão Tam lập tức gọi người đem còng tay xiềng chân Mạc Phi Liên tháo ra, khóe miệng lại chảy dịch thể vô sắc khả nghi, nịnh nọt nói, “Dịch mỹ nhân, có thể đi?”
“Có thể, đương nhiên có thể.” Dịch Nhiên lạnh lùng cười, thân ảnh lóe lên, hai gã nam nhân vốn đang áp giải Mạc Phi Liên đột nhiên ngã xuống đất, trên cổ xuất hiện một đạo vết máu biểu hiện cái chết của bọn họ.
“Ngươi, các ngươi!” Lão Tam cả kinh, vô pháp đem sát thần cười lạnh lúc này so với tiểu mỹ nhân nũng nịu lúc nãy là 1 người, nhìn thi thể trên đất, gã phản ứng đầu tiên chính là chạy.
Sau một khắc, chủy thủ lạnh như băng ở cổ của gã, “Mang chúng ta đi tìm những người khác.”
Lão Tam nhãn châu xoay động, dẫn bọn họ đi, về sau bị lão đại biết nhất định sẽ giết ta, nhưng không dẫn bọn họ đi thì hiện tại liền chết, không bằng… Ta phải suy nghĩ còn cách nào…
Đột nhiên Dịch Nhiên nhéo cằm lão Tam, cưỡng chế mở miệng của gã, ngân quang lóe lên, một đoạn vật thể màu hồng rơi trên mặt đất.
“…” Mạc Phi Liên nhìn đầu lưỡi trên mặt đất, không khỏi sờ sờ đầu lưỡi của mình, nhận thức lâu như vậy sao không biết Dịch Nhiên có khuynh hướng S a? “Vì sao?” Không thể nói chuyện, dù cho dẫn đường cũng sẽ khiến người hoài nghi.
Dịch Nhiên đem lão Tam trực tiếp ném trên mặt đất, “Tôi vừa mới cho gã cơ hội, nhưng gã không thành thực, cho nên tôi không cần.” Cái trụ sở này không có người biết rõ, cho nên khi cậu trông thấy người nam nhân kia suy nghĩ lâu đã lập tức lựa chọn buông tha, dù sao nếu như vạn nhất rơi vào bẫy cũng không bù nổi tổn thất.
“Vậy dứt khoát giết gã cho rồi.” Vũ khí của Mạc Phi Liên đều bị lấy đi, cho nên hắn tìm bốn phía, cuối cùng ở trên người áp giải hắn tìm 1 cây đao, đang muốn động thủ, bị Dịch Nhiên ngăn lại, Mạc Phi Liên không hiểu nhìn Dịch Nhiên.
4 đường ngân quang hiện lên, hai tay hai chân hoàn mỹ bị cắt rời, lão Tam đau đến bộ mặt vặn vẹo, đáng tiếc tay chân không có, muốn ôm thân thể kêu đau đớn cũng không được.
Cuối cùng một đao, vào cổ lão Tam, thành công làm cho lão Tam hai mắt trừng trừng chết không nhắm mắt.
“…” Mạc Phi Liên sờ sờ cổ của mình, lập tức nghĩ đến trước kia không có đắc tội Dịch Nhiên, cuối cùng vạn phần may mắn hắn không phải loại người mang đến phiền phức, “Đúng rồi, Hy?”
“Liễu Hy ở bên ngoài.” Dịch Nhiên ở trên ghế sa lon lau máu trên chủy thủ, “Anh biết những người khác nhốt ở đâu không?”
Mạc Phi Liên gật gật đầu, tuy lúc đi ra bị bịt miếng vải đen, nhưng lúc đi vào không có mang a, thật không biết những người kia đần thật hay đần giả?
“Đợi lát nữa.” Dịch Nhiên lưu lại một câu, nhanh chóng chạy lên trên lầu, cầm hư hư thực thực quỹ bảo hiểm gì đó toàn bộ nhét vào không gian, hiện tại không có thời gian tìm, vẫn là trực tiếp dọn sạch a.
10 phút đồng hồ sau, Dịch Nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Phi Liên, thấy Dịch Nhiên như trước đeo 1 cái ba lô đơn giản trên lưng, Mạc Phi Liên chỉ có thể nghĩ ra ‘vừa rồi Dịch Nhiên là đi vệ sinh’.
“Mặc quần áo này.” Dịch Nhiên đưa cho Mạc Phi Liên một bộ quần áo, có thể nhìn ra hẳn là của lão Tam, Mạc Phi Liên so với lão Tam cao không bao nhiêu, đội nón độn bụng bia nếu không nhìn kỹ thật đúng là có thể qua mặt.
Mạc Phi Liên dựa vào hình dáng lão Tam mà độn bụng bia, mặc quần áo đội mũ.
“Ôm tôi đi ra ngoài.” Dịch Nhiên nói xong, thuận thế tựa lên vai Mạc Phi Liên, cả người thoạt nhìn ốm yếu phi thường.
Mạc Phi Liên kéo tốt mũ, tuy không rõ vì sao, nhưng lúc đi ra ngoài, người giữ cửa mang vẻ mặt hiểu rõ mà lại không ngăn trở, tựa hồ minh bạch cái gì.
Lão Tam chết đi tuy căn cứ nhất thời không biết, nhưng càng kéo dài tuyệt đối đối với bọn họ bất lợi, cho nên, bọn họ muốn cứu người ra trước khi bị phát hiện, “Bên trong nguy hiểm không?”
Nghe được Dịch Nhiên nhỏ giọng hỏi, Mạc Phi Liên lắc đầu, “Bên trong phòng thủ không nghiêm, chỉ là…”
“Sao?”
“… Bên trong rất dơ bẩn.” Mạc Phi Liên thở dài, nếu không phải hắn có chút kỹ năng, chỉ sợ sớm bị người ở bên trong nuốt sống, bất quá bọn họ vẫn tốt, nhốt mới hai ngày, ngoại trừ suy yếu chút, vẫy vẫy dị năng vẫn có thể dọa người, bất quá, lâu thì khó nói…
Hiện tại Mạc Phi Liên còn nhớ rõ thảm trạng của nữ nhân trẻ tuổi ở phòng giam bên cạnh hắn, tùy ý ném xuống đất như vải bố, toàn thân, trên người dính đầy dịch thể trắng đỏ.
Theo hướng Mạc Phi Liên đang nhìn, ngoài cửa đứng nhiều người, xem ra nếu muốn đi vào chỉ có thể đả thảo kinh xà, cho nên kế hoạch đánh nhanh rút gọn tự nhiên bị bỏ, bất quá, khá tốt, cậu còn có một cái kế hoạch khác, “Về trước đi, buổi tối.”
“Được.” Mạc Phi Liên cũng nhìn thấy những người kia, hiện tại xác thực không phải thời cơ tốt cứu người.
Lại nhớ tới biệt thự lão Tam, không nói, thật đúng là không có người nhận ra người đội mũ giả trang, có lẽ bọn họ an nhàn lâu cho nên buông lỏng cảnh giác a, bất quá cái này đối với Dịch Nhiên bọn họ mà nói lại là chuyện tốt.
Vào bên trong, hai người trước tiên rửa sạch bùn đất, toàn bộ thi thể ném tới trong phòng khách, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất có người tiến đến nhìn qua thì sao?
Cứ như vậy hai người ngồi suốt đêm, giữa đêm Dịch Nhiên dùng cớ đi toilet lại vơ vét một lần, đương nhiên, so với lần trước cẩn thận rất nhiều.
Lúc này, có một ngoài ý muốn xảy ra, Dịch Nhiên nghe tiếng bước chân có người bên ngoài đi vào, vội vàng kéo Mạc Phi Liên vào khách phòng lầu 1, cửa nửa mở.
Hai người ngã xuống giường, kéo chăn lên, chỉ đem khuôn mặt Dịch Nhiên lộ ra chút ít.
Mạc Phi Liên nhìn liền hiểu, vội vàng thuận tay đem quần áo lão Tam ném xuống đất.
Nghe tiếng mở cửa bên ngoài, Dịch Nhiên phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ‘cạch’, cửa mở phân nửa bị mở ra thêm chút ít, một thanh âm vang lên, “Lão Tam! Suốt này chỉ biết chơi!! Lại tiếp tục như vậy ta thấy ngươi nên đi làm tiểu đội trưởng đi!!”
Dịch Nhiên sợ tới mức vội ôm Mạc Phi Liên, Mạc Phi Liên đối với người sau lưng lắc đầu.
Người nọ tựa hồ cũng chỉ là dọa mà thôi, hừ một tiếng, lại đi ra ngoài.
Đợi người đi ra ngoài, Dịch Nhiên vội vàng đẩy Mạc Phi Liên ra, Mạc Phi Liên sờ sờ cái mũi, lòng tôi đã trao nơi khác, cũng sẽ không đối với cậu làm cái gì, sao lại tránh như rắn rết như vậy?
Dịch Nhiên không nói gì, cậu chán ghét cùng người tiếp xúc, đặc biệt còn là nam nhân.
Có lẽ là màn vừa rồi quá sâu nhân tâm, cho nên khi ánh trăng treo cao cũng không còn người tới quấy rầy.
Hai người thay quần áo màu đen, thừa dịp bóng đêm, chuồn ra biệt thự, có lẽ lúc này đều đi tầm hoan tác nhạc đi, cho nên người trước kia canh giữ ở bên ngoài biệt thự cũng không còn bóng dáng.
Tránh thoát đội tuần tra, trên đường đi địa lao, Dịch Nhiên cho Mạc Phi Liên 1 cái thủ thế, bảo hắn đi lại chỗ ban ngày cậu phát hiện có xe lái đi, chờ cậu đem người cứu ra lập tức chạy trốn.
Mạc Phi Liên cho cái OK, nếu ngay cả chút việc nhỏ ấy đều làm không được hắn cũng không nên lăn lộn nữa.
Dịch Nhiên một mình rất nhanh tới gần địa lao, một trận gió thổi qua, 4 người canh giữ ở cửa ra vào bị mất mạng tại chỗ, thi thể còn chưa có ngã xuống đã bị Dịch Nhiên đặt tựa ở bên tường.
Vào bên trong, đầu tiên là một đoạn bậc thang xuống dưới, ngọn đèn rất ám, cái này cho thấy thiết bị phát điện của căn cứ nhỏ này không đủ.
Quả nhiên như Mạc Phi Liên nói, bên trong phòng thủ cũng không nghiêm mật, có lẽ bọn họ cho rằng những người này đói bụng đã vài ngày căn bản không đáng đề phòng, hơn nữa hai bên là cửa sắt, cho nên khi Dịch Nhiên đi vào, chỉ nghe ẩn ẩn tiếng rên rỉ cùng tiếng thở mạnh, toàn bộ nhà tù phiêu đãng trong một loại xạ vị, làm cho Dịch Nhiên không khỏi đình chỉ hô hấp.
Hai bên có người trông thấy Dịch Nhiên, đang muốn kêu cứu, Dịch Nhiên vẫy vẫy đao trên tay, rất có xu thế ‘ngươi hô một tiếng ta liền diệt khẩu’, cho nên những người kia đành phải hy vọng vị đại hiệp này cứu được người thuận đường cứu mình.
“Đội trưởng?” Tô Vân trước hết nhất trông thấy Dịch Nhiên, hắn bị thương, nằm trên mặt đất không có người quan tâm.
Dịch Nhiên cũng nhìn thấy hắn, không đợi Dịch Nhiên làm cái gì, Tô Vân trước tiên hừ một chút, sau đó chỉa chỉa đằng sau, Dịch Nhiên gật gật đầu, chỗ đó chính là nơi phát ra âm thanh.
Dịch Nhiên trực tiếp đi đến chỗ phát ra âm thanh, không đợi người phát giác thì xuống tay trước, hai nam nhân nằm trên 1 nam 1 nữ lập tức bị mất mạng, một nam một nữ ngẩng đầu lên, Dịch Nhiên mới phát hiện nữ nhân trong đó rất quen thuộc, là Thước Mị.
Không có cùng Thước Mị ôn chuyện, Dịch Nhiên trước tiên mở cửa sắt những người không quen biết, những người kia vừa thấy được cứu trợ, vui mừng liền xông ra ngoài.
Sau đó Dịch Nhiên thả những người N thị ra, có những người kia làm mồi nhử, bọn họ muốn chạy hẳn là dễ dàng chút ít a.
Đếm đếm, chỉ còn 22 người, 8 quân nhân, 14 dị năng giả, đối với căn cứ mà nói, quân nhân tính chất uy hiếp so với dị năng giả còn lớn hơn, dù sao người phía trước đại biểu chính là quốc gia, cho nên cho dù là 8 quân nhân cũng mỗi người nửa chết nửa sống, cần người vịn mới có thể đi đường.
Dịch Nhiên nhìn tàn binh, trong nội tâm không xác định, chính mình cứu những người này thật sự đúng sao?
Bởi vì Dịch Nhiên trầm mặc, cho nên ai cũng không có nói vì người chết báo thù, dù sao đây là tận thế, Dịch Nhiên chịu đến cứu bọn họ đã rất không tồi, bất quá, sỉ nhục hôm nay, bọn họ một ngày nào đó sẽ trả lại gấp đôi! Thước Mị trong mắt phẫn nộ, nếu không có Dịch Nhiên, cô đã bị…
Mới ra địa lao, Mạc Phi Liên lái một cỗ xe buýt vọt tới trước mặt bọn họ, những người còn lại tranh thủ thời gian lên xe, Dịch Nhiên cản phía sau.
Đột nhiên Dịch Nhiên song đồng co rút lại, cách đó không xa chằng chịt mắt đỏ nho nhỏ đang nhìn về bên này, chạy như bay mà đến, Dịch Nhiên vội vàng mở cửa sổ nhảy lên, “Nhanh! Lái xe!!”
“Nhưng…” Hiện tại lái xe chính là tiểu chiến sĩ, hắn nhìn xem phía dưới còn có một đội viên bị người cuốn lấy.
Một phen đẩy ra người nọ, Dịch Nhiên trực tiếp lái xe phóng tới cửa chính, xe vừa mới phát động, đám mắt đỏ nho nhỏ lập tức bao trùm chỗ xe vừa đậu lúc nãy, nơi đi qua, chỉ còn xương trắng.
Là con chuột! Tang thi chuột!!
Hết chương 56.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
8 chương
26 chương
16 chương