“A!” Kinh hô một tiếng, lách mình tránh khỏi móng vuốt của một con tang thi vồ tới, Tiêu Văn thuận tay nện một gậy vào đầu một con tang thi khác. Tang thi kia vẫn một biểu tình hung ác, tay duy trì tư thế duỗi về phía trước, đầu nứt toét não nhầy nhụa chảy ra. Mặt Tiêu Văn bị dính chút óc tanh tưởi nhưng cũng không rảnh mà quản đến, tay cầm gậy bận rộn đánh một con tang thi rất đói bụng khác.
Tiêu diệt xong một đám, Tiêu Văn không có thời gian mà cảm khái cho tinh thần không biết sợ hãi của tang thi! Vấn đề bây giờ là không trở thành bữa tối của chúng, cũng chỉ có thể coi đầu tang thi như hoa quả, vẫn là hoa quả hư thối không thể ăn đi! Đến con nào đánh bay con đó!
Thật vất vả mới giải quyết xong tang thi gần nhất bên cạnh, có thể thở chút rồi! Tiêu Văn xoa xoa cánh tay phải mỏi nhừ, nhìn ngó chung quanh.
Miệng há hốc, Tiêu Văn không động đậy, cả người cứng ngắc, một đống kia không phải tang thi, cả đàn đang chạy tới nơi này không phải tang thi…
Má ơi! Cả đàn tang thi kia ở đâu chui ra thế này! Tang thi quanh vùng này không phải đều bị diệt sạch sẽ rồi sao! Tiêu Văn kích động chạy về phía sau, đương nhiên không quên cầm theo vũ khí!
“Grru! Grru!” Nhóm tang thi đói khát gầm rú, con mồi phía trước thật thơm nha!
Chạy được một đoạn quay lại đánh giá tình hình, Tiêu Văn cảm thấy một trận tuyệt vọng, chết mất, ở đây chỉ có mình cậu là người sống thôi, bọn chúng lẽ ra bàn bạc phân chia với nhau trước rồi hãy ăn chứ, mỗi một mình cậu chẳng bõ dính răng cho bọn chúng đâu!
Dùng hết khí lực toàn thân cố gắng chạy về phía trước, Tiêu Văn cảm thấy cuộc sống hiện tại thật là nước sôi lửa bỏng! Mạt thế thật tốt, không cần thi cử, không cần đau đầu vì tiền! Nhưng mà nhiều người như vậy, không đúng, nhiều tang thi như vậy đều coi cậu thành con mồi đó! Tối thiểu thì ở mạt thế không có tương lai, cậu không cần vì thân gia tánh mạng mà lo lắng, bây giờ chỉ cần không cẩn thận là thành mỹ vị trong miệng tang thi ngay.
Cuộc sống này căn bản không phải dành cho con người! Tiêu Văn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cố gắng hướng về mục tiêu phía trước chạy tới!
Nhóm tang thi phía sau vẫn kiên trì không ngừng đuổi theo, ăn đối với bọn chúng mà nói là quan trọng nhất, đuổi theo đồ ăn là chuyện thường ngày ở huyện, hết cách, đồ ăn của bọn nó không biết vì sao luôn thích chạy khắp nơi, không thể ngoan ngoãn chờ bị ăn sao?
Phía trước cách đó không xa, một gã đàn ông vẻ mặt có chút ngây ngốc đang hung mãnh tàn sát đám tang thi thân thể cứng ngắc chung quanh! Người này đá vào đầu một con tang thi, tang thi kia động tác dừng một chút, sau đó đầu vỡ nát rớt khỏi cơ thể. Gã đàn ông mặc áo khoác đen, tóc hơi rối loạn, mặt không nhìn rõ biểu tình, chỉ thấy hắn từng cước dứt khoát giải quyết một con tang thi, gậy sắt trong tay như long hổ sinh uy, đôi khi một gậy có thể tiêu diệt tang thi bên cạnh, đồng thời theo quán tính còn có thể giải quyết đầu con tang thi đằng sau.
Thấy người ở phía xa xa hầu như đã tiêu diệt hết tang thi, Tiêu Văn biểu tình rất là rối rắm, lông mày với mũi nhăn dồn một cục, khóe môi nhếch lên không biết là cười hay gì, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ. Quay đầu nhìn thoáng qua đàn tang thi đang bám riết đuổi theo mình không tha, Tiêu Văn nhất thời cảm thấy vẫn là chạy về phía trước thì hơn, ít nhất chạy đi sẽ không còn duy trì được một lúc, không chạy là lập tức bị ăn ngay!
Người mặc áo khoác đen đang thoải mái giải quyết tang thi, thấy Tiêu Văn chạy về bên này, phía sau dẫn theo một đàn tang thi, hắn chỉ nhìn nhìn, khóe miệng nổi lên ý cười, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong mấy con tang thi còn lại bên người!
Có điều vì sao hắn cười thì không ai biết.
Mà không, có lẽ Tiêu Văn biết!
Đến bên người nọ, Tiêu Văn tránh phía sau thở hổn hển, nghỉ một lát khôi phục thể lực cho trận đánh ác liệt tiếp theo!
Người kia một mực yên lặng không lên tiếng, khi nhìn Tiêu Văn trốn phía sau mình khóe miệng khẽ nhếch. Vừa lòng gật gật đầu, hắn xoay người vỗ vỗ đầu Tiêu Văn, ý là an ủi.
Đang mải thở, Tiêu Văn không thể thấy hắn cười, thời điểm bị vỗ đầu cả người cậu cứng ngắc một chút. Sau khi bàn tay kia rời khỏi đầu cậu, trong lòng Tiêu Văn còn sợ hãi giơ tay sờ sờ đỉnh đầu, tựa hồ đang xác nhận đầu mình có còn hay không? Sờ đầu xong, Tiêu Văn cảm thấy hành vi vừa rồi ngốc cỡ nào, nhị cỡ nào!
(*) Nhị là chỉ những người ngốc.
Nhưng mà trong mắt người kia, Tiêu Văn sờ nơi bị hắn vuốt qua là vì thích được hắn vuốt ve, gật gật đầu, âm thầm quyết định về sau không có việc gì làm sẽ sờ sờ đầu lương thực dự trữ nhà hắn! Ừm, hắn đúng là đủ tư cách làm chủ nhân!
Tiêu Văn đoán không được ý nghĩ của đối phương, bằng không cậu đi lại sẽ gặp trở ngại!
Binh đoàn tang thi đã tới, nhóm tang thi gầm rú bổ nhào và Tiêu Văn. Nhiệt tình như vậy, chuyên chú như vậy là vì trong mắt bọn chúng chỉ có Tiêu Văn, hoặc là nói trong mắt bọn chúng chỉ có Tiêu Văn là món ăn mỹ vị!
Nhìn đàn tang thi đang chạy về phía mình, Tiêu Văn rất là bất đắc dĩ. Vừa nhắc tới, cây gậy trong tay nện mạnh vào một con tang thi bên cạnh, lưu loát đánh rớt đầu, có điều thể lực bị tiêu hao còn chưa khôi phục nên động tác không được nhanh như lúc trước! Bớt chút thời gian trừng mắt người kia một cái, hâm mộ trong mắt không cần nói cũng biết, không bị tang thi chú ý chính là hạnh phúc! Sau khi trừng xong chỉ có thể tiếp tục khổ cực đánh tang thi!
Người kia đối với việc bị tang thi xem nhẹ lại không thèm để ý, nhìn đám tang thi bu vào Tiêu Văn, toàn thân hắn dâng lên một cỗ hơi thở khủng bố! Cư nhiên dám có chủ ý với đồ ăn của hắn, muốn chết! Dòng khí quanh thân hắn trở nên sắc bén hẳn lên, nhảy vào đàn tang thi hung hăng tàn sát. Tốc độ kia, cường độ kia, so với thời điểm vừa mới giết tang thi hoàn toàn bất đồng! Nếu nói vừa rồi là sát thủ thì hiện tại chính là sát thần!
Nhìn hắn ra tay tàn nhẫn, Tiêu Văn cảm thấy bản thân không biết nên cảm thấy may mắn hay là bi ai đây! May mắn lần này an toàn, sẽ không bị đàn tang thi phân thây sau đó làm thịt; bi ai vì về sau nếu muốn bỏ trốn sẽ rất khó khăn. Trong tay không ngừng khua gậy quất đầu tang thi, nhìn người kia một cước đá rớt ba cái đầu, Tiêu Văn cảm thấy tuyệt vọng. Không, chạy trốn không phải chuyện khó khăn, là tuyệt đối không có khả năng mới đúng!
Lên giây cót tinh thần, trước giải quyết mấy con tang thi chết tiệt này đã, ít ra còn có thể ảo tưởng chạy trốn! Như tình huống bây giờ có thể chạy trốn, còn thành công hay không cái đó không biết! Đúng là đả kích người mà! Tang thi chết tiệt!!
Tiêu Văn đột nhiên dũng mãnh hẳn lên, có lẽ đây là sức mạnh cừu hận đi?
Người kia một quyền giải quyết một con tang thi chỉ chực cắn Tiêu Văn, cảm thấy hơi hơi bất mãn. Đàn tang thi này thật sự đáng chết, cư nhiên muốn động vào đồ ăn của người khác! Hơn nữa người khác này lại là mình, không thể tha thứ!
Trong lúc vô tình thấy Tiêu Văn dũng mãnh đánh tang thi, hắn vừa lòng gật gật đầu, xem ra lương thực dự trữ cũng cho rằng bản thân chỉ có thể là của mình, ngoan quá. Đánh xong đàn tang thi vọng tưởng cướp đoạt đồ ăn này sẽ thưởng cho cậu sau, ừm, vậy sờ sờ đầu lương thực dự trữ thì sao, cậu có vẻ thích như vậy.
Giải quyết xong, thi thể tang thi phủ kín toàn bộ triền núi. Tiêu Văn hoảng hốt cảm thấy ngày trước chạy xong 8 km liền ngã nằm trên sân giả bộ làm tang thi, còn những thi thể này chân chính từ nhân loại biến thành!
Nhìn thi thể tang thi nhiều như vậy, đại bộ phận đều là tang thi huynh giải quyết, Tiêu Văn rất muốn cảm khái một câu, “tang thi huynh, hảo thân thủ!”
Tiêu Văn thoát lực tìm một chỗ không có thi thể tang thi đặt mông ngồi xuống, mệt thảm! Cũng không quản ống tay áo bẩn hay sạch, nắm lấy ống tay áo lau mặt. Lau mặt xong, Tiêu Văn nhìn thi thể tang thi đầy đất, chỉ cảm thấy thật bi ai, thế giới này thật điên cuồng!
Đột nhiên Tiêu Văn thân mình một trận cứng ngắc, tất cả thương cảm vừa rồi đều là quẳng xuống núi Himalayan đi, tang thi huynh a, ngài sẽ không thể không sờ đầu tôi được sao? Ngài cứ sờ như vậy, tôi liền cảm thấy ngài là đang sờ sờ xem tôi có mập lên hay không? Có thể hạ khẩu hay không? Ngài luôn làm tôi sợ, tôi chính là muốn mập ra cũng muốn không được a! Tiêu Văn khóc không ra nước mắt rồi, xúc cảm băng lãnh trên đỉnh đầu là tay tang thi huynh, lại bị tìm ra manh mối đỉnh!
Đánh xong đám muốn cướp đồ ăn của mình, áo khoác đen thấy ‘đồ ăn’ nhà mình bộ dáng bị tổn thương, méo mó cúi đầu nghĩ. A! Còn chưa thưởng cho ‘đồ ăn’ nhà mình nữa, liền hào phóng giơ tay sờ sờ đầu ‘đồ ăn’, cảm giác ‘đồ ăn’ không còn thương cảm nữa, áo khoác đen cảm thấy ‘đồ ăn’ thật là dễ dỗ!
Áo khoác đen xoay người đi tới khu nhà phía xa xa, Tiêu Văn hiện tại đang ở lưng chừng núi, nhà lại ở ngọn núi khác thoạt nhìn không xa mấy, nhưng lúc đi lại có điểm xa. Áo khoác đen đi được hai bước, quay đầu nhìn Tiêu Văn, ý bảo cần phải trở về, xong thì một bước một bước tiêu sái xuống núi.
Thật vất vả mới chờ được tang thi huynh bỏ tay ra khỏi đầu mình, có thể thở một hơi, chợt nghe thấy tiếng bước chân, thời điểm nhìn về phía tang thi huynh chỉ còn cái bóng. Tang thi huynh quay đầu nhìn thoáng qua, Tiêu Văn thở dài, chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau tang thi huynh, hướng về phía phòng ốc xa xa đi tới.
Nhìn tang thi huynh ở đằng trước, Tiêu Văn lại thở dài một hơi. Bản thân là người sống hơn nữa lại ở cùng tang thi trong cùng một nhà, đây là kỳ tích a! Đúng vậy, phía trước kia chính là tang thi, không phải nhân loại, chính là so với tang thi khác, người này tựa hồ có tư tưởng của chính mình. Về phần cậu vì cái gì lại ở cùng một chỗ với tang thi này nhỉ? Cậu là bị “bắt” đến, sau đó tang thi vẫn còn chưa ăn qua thịt người này quyết định đem cậu thành kho lương dự trữ, cho nên hiện tại cậu chính dự trữ lương thực của hắn!
Một thi một người chậm rãi đi tới căn nhà họ sống. Chính là biểu tình kia của Tiêu Văn thấy thế nào cũng là đáng thương!
Tang thi huynh, cũng chính là người đàn ông mặc áo khoác đen sau khi vào nhà liền mất hút. Tiêu Văn vào sau tang thi huynh, giống như trước đây, mỗi lần vào cửa đều nhìn không thấy bóng dáng của tang thi huynh, Tiêu Văn nhún nhún vai, cậu đã muốn tạo thành thói quen, cũng chằng thèm suy nghĩ cẩn thận, dù sao chỉ cần vào nhà, tang thi huynh sẽ biến mất không thấy đâu.
Tiêu Văn thuần thục mở ngăn tủ trong một góc tường lấy ra thức ăn còn thừa, ngồi trên ván giường đơn sơ chậm rãi ăn. Đồ ăn này tuyệt đối là đồ ăn bình thường của nhân loại! Nhìn xuống ngăn tủ, Tiêu Văn lại thở dài, đồ ăn còn rất nhiều lại chỉ có một mình mình ăn, còn có thể sống thật lâu đây.
Thức ăn chính là thứ tối trân quý tại mạt thế, Tiêu Văn lại ăn không có cảm giác gì, nhạt như nước ốc!
Như thế nào liền biến thành như vậy đâu? Trò chơi trong máy tính còn chưa có chơi; hứa với mấy huynh đệ cùng đi ăn một bữa còn chưa có đi; muốn mua di động còn chưa có mua. Ăn xong gì đó trong tay, Tiêu Văn đóng ngăn tủ, vốn muốn khóa lại, sau ngẫm lại nơi này hiện tại cũng tìm không thấy khóa, cũng không có người sống thứ hai, chính là có khóa cũng phòng không được tang thi a!
Nằm trên tấm ván giường, Tiêu Văn gối lên hai tay, suy nghĩ chậm rãi phiêu xa…
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
128 chương
8 chương
33 chương
12 chương
23 chương