Edit: Yến Phi Ly Trương Dịch đang bàn bạc với Vân Tắc và mọi người chuyện mở rộng chiến trường, dù sao bị zombie chặn ở cửa cũng không phải điều khiến người ta vui vẻ, đặc biệt là lối vào của thung lũng Hồ Lô rất chật hẹp, tuy rằng dễ dàng cho phòng thủ, nhưng cùng lúc cũng hạn chế số lượng người đi tiêu diệt zombie, như vậy không chỉ kéo dài thời gian giết zombie tới vô kỳ hạn mà khi xuất hiện chuyện đột ngột cũng bất lợi cho ứng biến. Hơn nữa, sau này xử lý xác zombie và thu thập tinh hạch đều là vấn đề. Cho nên tốt nhất là có thể chuyển chiến trường ra trước một khoảng cách, chừa lại một lối vào thung lũng Hồ Lô đủ không gian để đi lại làm việc. “Đi Tây Bắc hả? Xác định được nơi nào rồi sao?” Nghe Lý Mộ Nhiên nói xong, Trương Dịch sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng hỏi. Việc này khá là đột ngột bởi vì không quá đúng lúc, trước mắt con đường bị phong tỏa, đoàn xe liên lạc với bên ngoài để nắm tin tức xung quanh đều phải dựa vào Lý Mộ Nhiên. Nếu như cô đi bây giờ, vậy không thể nghi ngờ sẽ khiến đoàn xe lâm vào tình cảnh mắt mù tai điếc giống căn cứ Vân Châu. “Anh ấy cũng không nói rõ.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu. Hiển nhiên cô cũng rõ ràng tầm quan trọng của mình đối với đoàn xe, thế nhưng Quỷ Bệnh mở miệng, cô không có khả năng từ chối. “Có thể chờ một thời gian được không? Chờ tụi anh về Dung Hà một chuyến sẽ đi với em.” Trầm ngâm một lúc lâu, Trương Dịch hỏi. Trên thực tế, ngay khi biết chuyện Lý Mộ Nhiên nhất định phải đi tìm thứ gì đó với Quỷ Bệnh, anh đã quyết định sẽ đi với cô. Không vì lí do gì khác, chỉ vì cô là người của tiểu đội Dương Dương. “Các anh muốn về Dung Hà ạ? Để em đưa anh…” Lý Mộ Nhiên hơi kinh ngạc, bật thốt ra nhưng còn chưa dứt lời bèn đột nhiên ngừng lại, bởi vì cô nhớ tới mình còn phải đi Tây Bắc với Quỷ Bệnh. “Để em đi hỏi anh Bệnh thử xem có thể chờ thêm mấy ngày được không.” Cô cũng là người nghĩ là làm, lập tức vội vã chạy đi, ném đám nhỏ lại cho Trương Dịch. “Trước mắt thuyết phục đoàn xe của Tống Nghiễn đến Dung Hà đóng quân xem ra là không thể nào, mọi người tính sao? Về Dung Hà hay là ở lại chỗ này?” Trương Dịch nhìn về phía đám Cục thịt Trần, dò hỏi. Thạch Bằng Tam nhất định phải trở về, cho nên anh không mở miệng, Cục thịt Trần nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia, cuối cùng cười nói: “Anh Dịch, chúng ta không phải luôn cùng nhau sao? Dứt khoát đi Tây Bắc với em gái Mộ Nhiên thôi.” Trương Dịch lắc lắc đầu, không tán thành: “Ý của anh là, mấy cậu tốt nhất là tìm chỗ tương đối an toàn, dốc toàn lực tu luyện, trước tiên nâng cao năng lực bản thân.” Dừng lại mấy giây anh mới bổ sung: “Vẫn nên ở lại đây đi, bên Dung Hà thì… mọi người về đó cũng không có nhiều tác dụng.” Nếu quả thật gặp phải thú biến dị lợi hại, đám Cục thịt Trần trở lại chẳng qua là tặng thêm mấy mạng. Mà anh nhất định phải đi chuyến này, nếu như anh không đi, Nam Thiệu khẳng định cũng sẽ không đi, để một mình Thạch Bằng Tam trở lại sao anh có thể yên tâm. Cục thịt Trần gãi đầu một cái, có vẻ không tình nguyện lắm, nhưng không phản đối. Bùi Viễn ở đây đã kết bạn với mấy đứa nhóc tuổi tác tương đương, có trở về hay không thực ra cũng không đáng kể. Hòa thượng xưa nay đơn giản ít có ý kiến, Từ Tịnh thật ra không có tình cảm sâu nặng với bên Dung Hà, hai người đương nhiên là theo số đông. Đã như thế, mọi chuyện tựa hồ bèn được xác định. Lý Mộ Nhiên trở về rất nhanh, mang theo tin tức là: “Anh Bệnh đồng ý, nhưng anh ấy dự định đi cùng chúng ta luôn, sau đó cũng không cần tốn thời gian trở về nữa mà trực tiếp khởi hành tới Tây Bắc. Vừa vặn ta cũng có thể đi đường khác, vòng qua nơi bị zombie ngăn chặn.” “Khi nào thì đi?” Trương Dịch thở phào một hơi. Anh thật sự sợ Quỷ Bệnh không đồng ý. “Ngày mai ạ. Em phải qua đưa người bên ga-ra về trước, sau đó đưa Lãnh Phong Trần vào căn cứ. Hơn nữa còn phải báo với chủ nhiệm một tiếng…” Lý Mộ Nhiên nói tới đây, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sầu khổ, cô cảm thấy chủ nhiệm có thể sẽ nổi nóng. Không ai có thể lý giải cảm thụ của cô, Trương Dịch thậm chí còn gật gật đầu tán thành: “Ừ, nên nói một tiếng.” Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên càng tỏ vẻ bất đắc dĩ nhiều hơn. *** Ngày đó chỉ đi hai chuyến. Vốn còn lại hai lần sử dụng dị năng, có thể đưa thêm sáu người trở lại nhưng Tống Nghiễn không đồng ý, bởi vì nếu như vậy thì Lý Mộ Nhiên sẽ phải qua đêm tại thung lũng Hồ Lô. Buổi tối hắn cần cô ở bên người, bởi vì vào lúc ấy khí thế tàn ác thô bạo trong lòng hắn càng nặng hơn so với ban ngày. Mãi đến tận khi rảnh rỗi, mượn đủ thứ cớ bận rộn rất lâu Lý Mộ Nhiên mới đành nói với Tống Nghiễn chuyện phải đi Tây Bắc cùng Quỷ Bệnh, sau đó cô im lặng thấp thỏm chờ mưa to gió lớn giáng xuống. “Nhất định phải đi sao?” Làm cho cô bất ngờ là Tống Nghiễn trầm mặc một lúc lâu lại chỉ bình tĩnh hỏi một câu như vậy. “Dạ. Lúc trước anh Bệnh đưa tinh hạch Vực cho em giúp em có thể sử dụng dị năng, yêu cầu của anh ấy chính là đi Tây Bắc với anh ấy, giúp tìm một thứ. Em đã hứa thì phải làm. Huống hồ sau đó anh ấy cũng đã giúp em rất nhiều việc.” Tuy rằng thấp thỏm trong lòng nhưng Lý Mộ Nhiên vẫn không do dự chút nào trả lời. “Lùi lại mấy ngày đi, trước tiên đưa đám Tiêu Thắng về thung lũng Hồ Lô đã.” Tống Nghiễn đáp ngay không cần suy nghĩ, ngữ khí vẫn duy trì bình tĩnh như cũ. Chuyện này quả thật giống như là hắn đã thay đổi thành một người khác. Lý Mộ Nhiên càng thêm bất an, vội vã đáp ứng, “Ngày mai em sẽ nói với anh Bệnh. Chắc anh ấy sẽ đồng ý.” Không biết trong câu này có chữ nào kích thích Tống Nghiễn, vốn hắn đang đưa lưng về phía Lý Mộ Nhiên ngồi ở trong bóng tối, đột nhiên xoay người lại, kéo cô ôm vào trong ngực, ngữ khí thiếu kiên nhẫn mang theo táo bạo: “Em là người của tôi, khi nào thì tới phiên hắn đồng ý!” Phát tác rồi! Rốt cục phát tác ra rồi! Tâm lý vẫn treo trên cao của Lý Mộ Nhiên cuối cùng cũng thả xuống, tựa như quả mìn chôn dưới đất rốt cục bị kích nổ, tuy rằng tình cảnh khủng bố nhưng lại không cần lo lắng đề phòng mà suy đoán khi nào mới có thể bạo phát nữa. Cảm giác được đôi tay rắn chắc của người kia không ngừng xoa nắn vuốt ve khắp người mình, tựa hồ muốn dùng bạo lực phát tiết lửa giận ngút trời, nhưng cũng sợ thương tổn Lý Mộ nhiên nên có vẻ hơi rút tay rút chân, cẩn thận từng li từng tí một, ngược lại càng khiến Tống Nghiên nghẹn đến lợi hại hơn. Lòng cô không khỏi nhũn ra, quỳ gối trong lồng ngực của hắn, người thẳng tắp, đưa tay ra vỗ nhẹ tấm lưng phủ kín vảy lân lạnh lẽo của người đàn ông này, nhẹ giọng nói. “Đúng, đúng, em nghe lời anh, không nghe anh ấy.” Tống Nghiễn hiểu rõ cô hệt như cô hiểu về hắn, làm sao có khả năng tin tưởng câu nói này, nhưng không thể phủ nhận là hắn vẫn được an ủi. Chỉ là trong thân thể có một đám lửa đang lan tỏa, không có cách nào dập tắt được, thực tại làm cho hắn rất tức giận, không nhịn được nhéo một cái lên eo Lý Mộ Nhiên, mắng: “Nhóc lùn, sao em không cao thêm chút hả!” “…Là lỗi của em.” Trách em hả? Lý Mộ Nhiên vô lực đáp lời, thế mới biết đàn ông cũng sẽ có lúc gây sự vô lý. Có điều mọi chuyện xem như thông qua, so với dự liệu còn tốt hơn rất nhiều. Chỉ là cô yên tâm quá sớm, cô không chú ý tới, Tống Nghiễn vốn dĩ không hỏi khi nào cô trở về, cũng không suy nghĩ tại sao hắn sẽ thay đổi chủ ý mà chỉ bảo cô đưa mấy người Tiêu Thắng về thung lũng Hồ Lô.