Edit: Yến Phi Ly Hai chữ nhẹ vô cùng lại như là hóa giải một loại ma cấm nào đó, người đang ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên đứng lên, đi tới vị trí của Lý Mộ Nhiên. Tuy rằng hắn nện bước vẫn hơi bất ổn, nhưng tiếng thở dốc nặng nề cùng với vóc dáng cao to hùng tráng vẫn mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt áp lực. Lý Mộ Nhiên theo bản năng mà ngừng thở, thần kinh cô căng thẳng tới cực điểm nhưng lại không dám để tinh thần lực liếc lung tung, dù sao người kia không mặc gì cả. Mãi đến tận lúc đối phương càng đi càng gần, cô mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng truyền tới một loại gấp gáp và hưng phấn nào đó, tựa như con thú hoang đói bụng đã lâu nhìn thấy thức ăn thơm ngọt. Trong lòng cô thầm biết không ổn, chẳng dám chần chừ nữa mà xoay người định bỏ chạy. Cửa ở ngay sau lưng Lý Mộ Nhiên, chỉ cách hai, ba bước chân, thế nhưng khoảng cách ngắn ngủi ấy đối với cô mà nói lại xa tận chân trời. Ngay khi cô xuất hiện dấu hiệu xoay người, cái kẻ nửa người nửa thú kia đã nhún người nhảy lên, tựa như tia chớp nhào về phía cô. Bịch… Lý Mộ Nhiên té xuống đất, thảm trải sàn dày nuốt sạch sẽ tiếng thân thể hai người khi rơi xuống, cũng hóa giải không ít lực va đập cho cô, tuy nhiên vẫn khiến đầu óc cô choáng váng. Cô phản ứng cũng không chậm, dẫu vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng đã bắt đầu bò về phía trước, ý đồ giãy giụa tìm ra một chút hy vọng sống. Chẳng qua chỉ sau một khắc, cô cảm giác được cần cổ yếu ớt của mình bị một bàn tay với móng vuốt sắc bén kẹp lại, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy. Dù cho động tác người kia không thô bạo nhưng chỉ cần một móng tay trong đó nhích về phía động mạch chủ rồi vạch nhẹ một cái, dòng máu của cô sẽ trào ra, chút cơ hội sống sót nhỏ bé cũng chẳng còn. Toàn thân Lý Mộ Nhiên cứng lại, không còn dám động đậy nữa. Có một phút chốc nào đó, Lý Mộ Nhiên bắt đầu hối hận, tại sao cô lại muốn thể hiện mà một thân một mình xông tới nhỉ? Nhưng ý niệm này chỉ là thoáng qua một tích tắc, rất nhanh đã bị cảm giác ấm nóng bồi hồi trên cổ khiến cô sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi. Đây là muốn cắn cổ sao? Thôi vậy cũng tốt, như thế cô sẽ bớt đau đớn. Cô không cam lòng tự trấn an bản thân, cả người lại không khống chế được mà run cầm cập, cắn chặt hàm răng cố nén ý muốn kêu cứu. Lý Mộ Nhiên biết kêu cứu xong mình chưa chắc sẽ được cứu, thế nhưng cô chắc chắn làm vậy sẽ hại chết Tiêu Thắng và Ngũ Hà. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân có bao nhiêu vĩ đại, nhưng mà kéo đồng đội xuống nước là chuyện có chết cô cũng không làm được. “Chủ… Chủ nhiệm… Em… Em là Lý… Mộ Nhiên…” Một lát sau, Lý Mộ Nhiên cảm giác được cổ và mặt mình đều bị liếm, lại không có đau đớn truyền đến như tưởng tượng, trong lòng cô không khỏi dâng lên một chút hy vọng, vội lắp bắp nói. Tiếng thở dốc bên tai càng gấp gáp nặng nề, nhưng Tống nghiễn vẫn không trả lời, chỉ là móng vuốt đặt trên cổ cô bị thu về, tay hắn bắt đầu kéo quần áo của cô. Lý Mộ Nhiên sợ hãi, cô vốn không nghĩ được gì nhiều, cũng không nhận ra được móng vuốt kia đã cố gắng thả nhẹ sức lực, giờ đây cô hoàn toàn là theo bản năng mà nhận định đối phương muốn lột sạch mình để ăn cho tiện. Cái cổ vừa được tự do lập tức liều mạng giằng co, không biết làm sao mà thân thể đè trên lưng cô quá mức hùng vĩ nặng nề, dù cho Lý Mộ Nhiên thức tỉnh dị năng thì sức của cô vẫn không đáng kể như cũ. “Đừng… a… Chủ nhiệm, em… Hay là… anh cắn cổ trước đi…” Cô giãy giụa mấy cái cũng không thể dịch chuyển về phía trước được chút xíu nào, trái lại rước lấy người bên trên lại càng phản ứng kịch liệt hơn. Nước mắt của cô đều sắp rớt xuống rồi, nghĩ đến mình sắp bị ăn sống, cả người cô đều muốn ngất luôn, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì. “… Em lâu rồi chưa tắm… vừa bẩn… vừa hôi…” Phí công nắm thảm trải sàn dưới thân, Lý Mộ Nhiên phát hiện mình không sử dụng được dị năng cứu mạng vào lúc này, trong lòng cô càng tuyệt vọng. Nhưng mà nói một hồi, đột nhiên cô phát hiện không đúng. Hóa ra mùa đông cô mặc rất dày, Tống Nghiễn dù đã dị hóa nhưng dường như vẫn còn giữ được chút lý trí. Hắn không muốn làm Lý Mộ Nhiên bị thương, nắm mấy lần vẫn không thể kéo quần áo xuống liền bỏ qua, đổi thành nhào nặn, sờ soạng người cô cách lớp vải vóc. Cô cảm giác được giữa hai cái đùi lớn giam bên mông mình có thứ gì đó vừa thô vừa cứng lung tung ma sát cọ cọ, còn có tiếng thở dốc khó nhịn bên tai, nhưng hoàn toàn không truyền đến đau đớn khi bị cắn xé. Dù Lý Mộ Nhiên ngốc đến mấy cũng phản ứng lại hiện tại là tình huống thế nào, vẻ mặt cô lập tức cứng đờ, sau đó đỏ bừng bối rối. Cô choáng váng, tâm lý thì hơi hoảng loạn và nhiều hơn là sợ hãi, nhưng cũng không buồn nôn phản cảm như khi còn là thiếu nữ phát hiện lão cha dượng nhìn trộm mình tắm. Cô không biết là bởi vì mới vừa sống sót sau nguy hiểm nên chẳng thể nghĩ quá nhiều, hay là bởi vì đó là Tống Nghiễn. Có điều cô cũng không hy vọng mình lại bị ép buộc một cách thô bạo như vậy. Chỉ là tình huống trước mắt tựa hồ cũng không thể tùy theo ý cô được. Kinh hoàng mà nằm nhoài trên sàn nhà, Lý Mộ Nhiên cũng không dám lên tiếng trêu chọc người đàn ông dường như thần trí mơ hồ chỉ còn sót lại bản năng trên thân, cô chỉ có thể lúng túng nhẫn nại chịu đựng động tác khiến người ta khó có thể mở miệng, tận lực không đi kích thích hắn làm ra chuyện quá mức hơn. Dần dần, từ động tác của hắn cô lại cảm nhận được khát vọng cấp bách nhưng lại cố gắng liều mạng dồn nén, không khỏi vì vậy mà nhẹ dạ. Thế nên sau một hồi đối phương tỏa ra hơi thở nóng rực kết hợp với động tác mạnh mẽ rõ ràng, trong lòng cô bèn dần dần dâng lên cảm giác khác thường. Bên ngoài rạp chiếu phim, Tiêu Thắng và Ngũ Hà dựa vào tường chờ đợi, rất lâu đều không nhận được hồi âm thì bắt đầu lo lắng. “Mộ Nhiên…” Tiêu Thắng thăm dò mà nhỏ giọng gọi một tiếng, tất nhiên không ai trả lời. Lo lắng trong lòng anh càng lúc càng mãnh liệt, giơ tay lên thuận theo vách tường mò mẫm tìm cửa rạp chiếu phim, khi phát hiện cánh cửa khép chặt thì không khỏi thất thanh nói: “Gay rồi.” Anh không lo được nhiều nữa, vội vã đẩy cửa ra định xông vào. Có điều rất nhanh động tác của anh liền cứng lại, đôi mắt không nhìn thấy nhưng tai anh có thể nghe rõ tiếng thở dốc đầy ái muội, thân là đàn ông sao anh không rõ đang xảy ra chuyện gì. Nhưng mà… “Cút ra ngoài!” Giọng Tống Nghiễn khàn khàn vang lên trong bóng tối, mang theo lửa giận dồi dào. Mặt Tiêu Thắng đỏ ửng, anh nhanh chóng lui ra, còn không quên tiện tay lôi Ngũ Hà đằng sau mình theo, sau đấy đóng chặt cửa lại. Tiếp đó trước vẻ mặt khó hiểu của Ngũ Hà anh chỉ nở nụ cười, đập một cái lên gáy cậu chàng, tâm tình triệt để được thả lỏng. Lý Mộ Nhiên có cảm giác xấu hổ muốn chết luôn cho rồi, nhận thấy giữa mông mình xuyên qua vải quần truyền đến cảm giác ẩm ướt cùng với mùi tanh nồng, cô khóc không ra nước mắt. Vừa nãy khi Tiêu Thắng xông tới, Tống Nghiễn ấy vậy mà chôn giữa hai chân cô thoải mái tiết ra, thứ dinh dính vẫn còn vương trên quần cô.  Lý Mộ Nhiên cũng không biết sắp tới làm sao xuống đối mặt với mọi người được nữa. “Thật muốn đè em ra làm mấy lần!” Tống Nghiễn đột nhiên phủ bên tai cô nói một câu, âm thanh khàn khàn gợi cảm, mang theo vẻ lưu manh lúc thường hiếm thấy. Lý Mộ Nhiên là cô gái có tính cách vô cùng bảo thủ, sao có thể chịu được mấy lời vô lại như này, hơn nữa chuyện mới xảy ra khiến cô vừa thẹn vừa giận vừa lúng túng. Cô cũng không trả lời, chỉ im lìm không lên tiếng mà muốn đẩy Tống Nghiễn ra, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này. Thực ra đối với cô thì Tống Nghiễn rất đặc biệt, nếu như đổi thành một người khác, không chừng cô sẽ liều mạng với kẻ đó từ lâu rồi. Phải biết rằng ban đầu khi còn ở thị trấn Vọng Dương, cô đã từng giết chết một gã có ý định xâm phạm mình rồi thiến và vứt ra ngoài cảnh cáo kẻ ôm ý đồ xấu khác. Đương nhiên… cũng không loại trừ hiện tại về mặt sức mạnh cô không bằng được Tống Nghiễn. “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em thêm một lát.” Tống Nghiễn cũng không định buông tha cô đơn giản như vậy. Chẳng qua giọng điệu của hắn không còn vẻ ngả ngớn mà bình tĩnh hơn rất nhiều. Đại khái là biết Lý Mộ Nhiên nhút nhát, lỡ như chọc giận cô thì sẽ không có lợi cho hắn. Lý Mộ Nhiên trốn tránh nhưng không thể động, người sau lưng như là đá tảng đè lên cô. Cô biết câu nói này không phải thương lượng, trong lòng phiền muộn nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm úp sấp tại chỗ. “Cô bé ngoan…” Cảm giác được Lý Mộ Nhiên có vẻ bối rối, Tống Nghiễn cười nhẹ, cọ cọ môi lên gáy cô, không quá đứng đắn mà khen một câu, giọng hắn lưỡng lự uyển chuyển, âm cuối khẽ run quyến rũ trêu ghẹo lòng người vô cùng. Lý Mộ Nhiên tê cả da đầu, cho là hắn sẽ muốn nói lung ta lung tung gì đó nữa, ai ngờ ngữ khí của hắn đột nhiên thay đổi, trở nên chân thành ấm áp: “Cám ơn em.” Lý Mộ Nhiên vừa mờ mịt vừa ngơ ngác, chẳng hiểu sao hắn không đầu không đuôi lại nói một câu như vậy. Cô chợt hồi tưởng lại kể từ khi hai người quen biết tới nay, tựa hồ đây là lần đầu tiên nghe thấy mấy chữ này. Mặc dù cô hơi tức giận hành vi trước đó của Tống Nghiễn, nhưng lại bị câu nói này quấy phá, hình như ngượng ngùng vẫn chiếm phần nhiều hơn. Lý Mộ Nhiên sẽ không thể hiểu được ý nghĩa to lớn của lời cảm ơn này, Tống Nghiễn cũng sẽ không giải thích cho cô. Hóa ra trước đó Tống Nghiễn dị hóa khiến thần trí không thể tỉnh táo, hoàn toàn là bằng vào bản năng và ánh lửa chỉ dẫn tìm tới trung tâm thương mại này. Bãi đậu xe dưới đất và binh lính chờ hắn trở về đối với con thú hoang trong trạng thái đói bụng như hắn là sức hấp dẫn không gì sánh kịp. Thế nhưng hắn mơ hồ còn cất giữ một chút lý trí, hắn biết không thể thương tổn người ở bên trong cho nên mới tránh đi, bò đến tầng cao nhất này từ một mặt tường khác, ẩn thân vào trong đó, dùng khoảng cách ngăn chặn và khắc chế thú tính của mình. Thế nhưng nếu như không ai tìm đến hắn, cứ mặc hắn tiếp tục như vậy, nhân tính sót lại không nhiều bên trong thân thể của hắn có lẽ sẽ bị đói bụng và hung tàn trong máu chậm rãi làm hao mòn sạch sẽ, cuối cùng hoàn toàn quên mất bản thân là ai rồi hòa vào đông đảo thú biến dị bên ngoài. Mà nếu như tiến vào tìm hắn là Tiêu Thắng hoặc là Ngũ Hà, rất có thể Tống Nghiễn sẽ vì mùi trên người đối phương mà chẳng thể áp chế hung ác trong cơ thể được nữa, trực tiếp nuốt hai người kia vào bụng, đẩy nhanh tiến trình hóa thú của hắn. Chỉ có Lý Mộ Nhiên, trong lòng Tống Nghiễn thì sự đặc biệt và hormone tỏa ra từ người cô sẽ kích thích tình dục chưa từng có của hắn tăng vọt, chế ngự dục vọng ăn uống. Tất nhiên nếu như lúc đó cô phản kháng quá khích hay điên cuồng, chỉ sợ hắn vẫn không khống chế được mà xé cô thành mảnh nhỏ. Cho nên có thể nói là hương vị thân thuộc của Lý Mộ Nhiên, thân thể cô truyền đạt đưa ra thông tin, cùng với thân phận là nữ giới đã cứu cô một mạng, cũng cứu rỗi hắn. Mà sau khi Tống Nghiễn hoàn toàn hóa thú lại vẫn có thể duy trì lý trí và không gây tổn thương thực chất tới cô, cũng không giết chết người trong đoàn xe, chỉ dựa vào phần lực tự kiềm chế này đã hiếm người có thể sánh kịp. “Anh không sao là tốt rồi.” Một lúc lâu sau, Lý Mộ Nhiên rốt cục không chịu nổi sự tĩnh lặng trong bóng tối và cảm giác thân thể hai người kề sát cùng với bầu không khí kỳ quái dần dần đan dệt thành vẻ ái muội, khó khăn lên tiếng. Cô phải thừa nhận, ban đầu khi nhìn thấy hắn biến thành dáng vẻ kia, trong lòng cô rất lo lắng, bằng không cũng không đến nỗi một thân một mình lại dám đi vào. Thế nhưng hai người đều đã thành như vậy, sau này biết đối diện với nhau thế nào? Nói xong, cô không được tự nhiên khẽ nhúc nhích, lỗ tai nóng bỏng mà giục: “Anh Thắng đang chờ ở bên ngoài, trên người anh bị thương, để Ngũ Hà vào chữa…” Nói còn chưa dứt lời, cô đã cảm giác tóc và tai bị chạm thật nhẹ, sau đó cả người cô bị lật lại, đôi môi nóng bỏng của người kia hôn xuống. Đầu lưỡi mềm mại ấm nóng len vào khoang miệng Lý Mộ Nhiên, không coi ai ra gì mà tàn phá bừa bãi. Hai mắt cô lập tức trợn thật lớn, nhưng cô không dùng tinh thần lực nên chẳng thể nhìn thấy gì. Cảm giác yếu mềm tê dại từ bên tai xuyên thấu qua đầu lưỡi lan truyền đến toàn thân, nháy mắt đã làm tan biến hết thảy sức mạnh của cô. Cả người cô vừa nóng vừa mềm nhũn, ngay cả động tác cự tuyệt tượng trưng cũng quên mất. “Mộ Nhiên, tôi sẽ giống như người bình thường.” Tống Nghiễn dùng môi mổ nhẹ lên môi cô, như là đang cam kết điều gì đó vô cùng thiêng liêng. Lý Mộ Nhiên bị hôn đến ngây ngất, nghe thấy lời này của hắn thì lông mày không khỏi nhíu lại. Đầu Tống Nghiễn hơi nghiêng sang bên nỗ lực muốn tỉnh táo để nhìn kỹ hơn, có điều hắn sợ hù dọa cô cho nên cuối cùng vẫn cố khắc chế. Trên thực tế dáng vẻ của Tống Nghiễn hiện tại không quá tốt, chỉ là hơi ổn định hơn so với khi nãy đôi chút, so sánh với lúc thường thì nom có vẻ cao to hơn, lớp sừng lân trên người và trên mặt lại không rút đi, miễn cưỡng cũng có thể nhìn ra đường viền khuôn mặt, so với Nam Thiệu thì hắn càng thêm nghiêm trọng. Nếu để như bây giờ đi ra ngoài, không thông báo sẽ hù sợ biết bao nhiêu người. Hắn cũng không để ý người khác thấy thế nào, nhưng lại không muốn nhìn thấy vẻ e dè và xa lánh của Lý Mộ Nhiên. “… Chúng ta ra ngoài đi.” Lý Mộ Nhiên rốt cục tỉnh táo lại, cảm giác được dưới bụng lại có vật cứng chọc vào, cô nào còn dám ở lại nữa, trong giọng nói đã mang theo ý cầu xin. “Ừ.” Tống Nghiễn không làm khó cô thêm nữa, giọng hiếm thấy mà trở nên dịu dàng vô cùng.