Edit: Yến Phi Ly Ầm! Khi thú bay bị xé đôi ra, Tống Nghiễn cũng đồng thời rơi thẳng xuống mặt đất. Rơi từ nơi cao mười mấy hai mươi mét dù xương cốt có là sắt thép thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương không nhẹ. Ngay tại lúc sắp chạm đất, Tống Nghiễn đột nhiên ném hai nửa thi thể thú bay biến dị xuống dưới chân lót đường, sau đó hắn lăn mấy vòng, xác thú to dày cùng với lớp tuyết đã giúp giảm bớt sáu, bảy phần xung lượng, còn lại thì không là gì so với sức mạnh và thể chất bây giờ của hắn. Thế nhưng khi hắn đứng lên, thân thể vẫn hơi lay động một cái. Dáng vẻ của Tống Nghiễn nhìn qua cực kỳ đáng sợ, thân thể hắn lớn hơn lúc thường hai lần, quần áo và giày đều nứt toác ra, rách rách rưới rưới mà treo móc ở trên người, bị gió lạnh thổi phất phơ tới lui cực kỳ vướng chân vướng tay, hắn không nhịn được mà xé bỏ luôn. Thân thể cường tráng như thú hoang được che kín bởi lớp sừng lân, vai trái máu thịt be bét, vảy sừng lật lên, mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng bên trong. Rất hiển nhiên vừa nãy móng vuốt của thú bay cũng tạo thành thương tổn không nhỏ cho Tống nghiễn, song thứ chân chính đòi mạng lại là chất độc giỏi ẩn nấp vẫn đang len lỏi bên trong, làm cho hắn suýt đứng không vững. Tống Nghiễn đứng trong bóng tối, cách đó không xa là chiếc xe còn đang bốc cháy, bầu không khí chung quanh tràn ngập mùi máu tươi. Hắn nhắm mắt lại, tham lam hít một hơi thật sâu, cảm giác đói bụng mãnh liệt bao phủ tới, khi mở mắt ra lần nữa, bên trong thân thể hắn đã bị dục vọng ăn uống lấp kín. Tống Nghiễn lắc lắc cái đầu hỗn loạn, hắn loạng choạng mà đi tới xác thú biến dị cách đó không xa, chân hắn mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, sau đó không để ý hết thảy mà bắt đầu xé thịt ăn. Thịt tươi sống thơm lành vào bụng làm cho Tống Nghiễn trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, chỉ là dáng vẻ ăn thịt sống như dã thú hiện tại nếu như bị người sống sót nhìn thấy phỏng chừng sẽ hù chết một đám người. Trong lúc ăn, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng mà họ vừa đi tới, trong mắt lần thứ hai bắn ra hưng phấn và nôn nóng khi nhìn thấy con mồi, không hề hay biết chính mình còn đang bị thương nặng. Có điều rất nhanh Tống Nghiễn đã quay đầu nhìn về phía chiến trường thứ hai, bên đó cũng có thứ đang nhanh chóng tới gần, hắn thoáng không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn dùng chút lý trí còn sót lại mà lựa chọn né tránh. Trước lúc rời đi hắn còn tìm đầu của thú bay biến dị và sói chúa, đập nát đầu chúng lấy ra hai viên tinh hạch lớn chừng hột đào, đồng thời còn mang đi một tảng thịt thú to. Sau khi Tống Nghiễn rời đi không lâu, con rắn khổng lồ mà Lý Mộ Nhiên đã từng thấy xuất hiện ngay tại nơi hắn mới bỏ lại. Rắn biến dị băn khoăn nhìn xung quanh chốc lát, không thấy con mồi như trong mong đợi thì không nhịn được đói khát mà bắt đầu mở miệng nuốt phần xác thú bay còn lại. Một đám dơi biến dị cũng ùa theo ngay sau đó, khi chúng cảm giác được sự trấn áp mạnh mẽ của con rắn thì vội vàng cấp tốc tản vào trong bóng tối. *** Bởi vì ánh lửa hấp dẫn, cũng bởi vì chưa hoàn toàn bịt kín lối vào bãi đậu xe dưới tầng hầm nên mùi người sống tản mát ra khá nhiều, bên ngoài rất nhanh đã hội tụ không ít thú biến dị. Có điều chúng khác với khi bao vây căn cứ Vân Châu, hiện tại từng con đều như là có trí khôn, con nào hơi yếu sẽ bồi hồi phía bên ngoài hay lặng yên rời đi tìm mồi khác, hoặc sẽ ôm ý đồ tìm ra đường khác để vào, tận lực tránh xung đột với  thú biến dị mạnh mẽ hơn; những con mạnh thì lại thăm dò lẫn nhau, sau đó dùng thực lực để tranh đoạt quyền sở hữu. Đương nhiên, đây là một quá trình cực kỳ máu me bạo lực. So với bị thực vật biến dị bao quanh căn cứ Vân Châu cản bước, con mồi trông có vẻ dễ tóm hơn ở nơi này rõ ràng càng có sức mê hoặc với chúng. Mọi người trốn trong bãi đậu xe nghiễm nhiên trở thành chim trong lồng, cá trong chậu, đã bị xem là đồ trong túi của bầy thú dữ ngoài kia. Mà tận đến giờ phút này, Tống Nghiễn vẫn chưa trở lại. Mọi người bắt đầu đứng ngồi không yên. Dù sao Tống Nghiễn không chỉ là thủ lĩnh mà họ kính phục, hắn còn vì an toàn của mọi người mà ở lại cầm chân, rút đi cuối cùng. Phàm là kẻ có lương tâm đều sẽ chẳng thể thờ ơ không động lòng. “Anh Thắng, để em mang mấy người đi giúp ngài Tống.” Có người không nhịn được đề nghị. “Phải đó, cả em nữa.” “Em cũng đi.” Lập tức có không ít người hưởng ứng, trong đó còn có cả người không dị năng, mà tất cả đều không ngoại lệ là lính xuất ngũ trước tận thế, cũng coi như là anh em tay chân theo Tống Nghiễn đã lâu. “Im lặng hết cho tôi, ai cũng không được phép ra ngoài.” Tiêu Thắng quát khẽ. Trên thực tế lòng anh cũng như lửa đốt, thế nhưng tình huống bên ngoài như bây giờ bọn họ đi ít nhiều đều sẽ thành bữa ăn khuya cho bầy thú biến dị, như vậy tâm sức của Tống Nghiễn sẽ bị uổng phí. Anh nhìn về phía Lý Mộ Nhiên đang rũ mắt ngồi ở trong góc, hỏi khẽ: “Mộ Nhiên, em có thể nhìn thấy anh Tống không?” Từ sau khi làm xong việc của mình, Lý Mộ Nhiên bèn bắt đầu dùng tinh thần lực tra xét tình hình của Tống Nghiễn, nhưng mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa tìm được tung tích của hắn, điều này làm cho cô vô cùng nôn nóng. Nghe thấy Tiêu Thắng hỏi cô chỉ khẽ lắc đầu, sắc mặt khá là khó coi. Sau đó cô cũng không hề từ bỏ, tiếp tục đánh giá thời gian và tốc độ mà Tống Nghiễn có khả năng đạt tới, xác định khoảng cách xa nhất rồi bắt đầu tiếp tục tìm tòi. Tiêu Thắng trở nên trầm mặc, anh bắt đầu suy nghĩ có nên phái người ra ngoài tìm hay không. Có thể Tống nghiễn không đi từ lối vào mà là đi lên khu trung tâm thương mại trên tầng hầm… Song anh cũng không cần nghĩ nữa, tính mạng người bị phái ra nhất định sẽ là ngàn cân treo sợi tóc. Anh biết rõ người có thể chủ động xin đi giết giặc không phải là kẻ sợ chết, nhưng ở hoàn cảnh tối thui chẳng hiểu ra sao mà đi chịu chết như vậy có đáng hay không? Anh Tống giao người cho anh, anh nhất định phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề này, dù cho anh hận không thể tự mình đi tìm. Tiêu Thắng nghiện thuốc lá khá nặng, theo bản năng thò tay vào trong túi sờ soạng, lại tìm không ra gì cả, lúc này mới nhớ tới bây giờ là tận thế, đào đâu ra những món đồ xa xỉ ấy. Anh không khỏi cười khổ một tiếng, thu tay về day day trán. “Anh Thắng, lấp kín lối vào đi.” Ngay lúc này, Lý Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng, giải thoát cho anh khỏi giày vò. “Có phải là anh Tống về rồi không?” Trên mặt Tiêu Thắng vui vẻ, không tự chủ đứng thẳng dậy. Người chung quanh cũng lập tức đưa mắt tới chỗ Lý Mộ Nhiên, trong mắt mang đầy mong đợi. Lý Mộ Nhiên chần chừ một lúc, sau đó mới khẽ gật đầu, nhấc ngón tay chỉ lên bên trên. Cô không hề nói gì thế nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, Tiêu Thắng có thể nhìn ra trong đó có ẩn tình. Anh cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức sai người đi thông báo dị năng hệ thổ canh giữ ở cửa có thể bịt kín toàn bộ lối vào. “Anh đi lên gặp anh Tống, Mộ Nhiên đi cùng anh.” Chờ sắp xếp xong mọi chuyện, Tiêu Thắng mới gọi Lý Mộ Nhiên đã sắp đứng ngồi không yên. Tống Nghiễn trở về làm cho anh thở phào nhẹ nhõm, còn những chuyện khác dưới cái nhìn của anh đều không là vấn đề. “Gọi người dị năng hệ trị liệu theo đi.” Đi ra một khoảng cách sau, Lý Mộ Nhiên nói khẽ với anh. Tiêu Thắng nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô rất khó có thể hình dung, biết rằng tình huống có thể khá phức tạp, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu lại gọi: “Ngũ Hà, cậu theo anh.” Trước tận thế Ngũ Hà là binh lính cấp dưới của Tiêu Thắng, làm người đáng tin, rất khiến người khác yên tâm, đây cũng là nguyên nhân Lý Mộ Nhiên bảo Tiêu Thắng chọn người. Một người thanh niên dáng dấp nhỏ gầy nhưng rất có sức sống nghe tiếng gọi thì nhảy dựng lên, chạy chậm đuổi theo bọn họ. Mặt mày cậu chàng còn mang theo chút ngây ngô, nhưng cũng đã mơ hồ hiển lộ ra vẻ kiên nghị dũng mãnh của người lính. Ngũ Hà chỉ mới mười tám tuổi, còn nhỏ hơn cả Lý Mộ Nhiên, vì vậy cậu ngượng ngùng gọi cô là chị. Lý Mộ Nhiên được người ta gọi chị cũng quen rồi, nhưng vẫn bị tiếng gọi của cậu lính này làm cho mềm lòng. Có đôi khi giữa người và người thật ra vô cùng đơn giản, một xưng hô bé nhỏ phát ra từ đáy lòng thôi cũng có thể rút ngắn khoảng cách với nhau. Ba người đi lên trung tâm thương mại bằng cầu thang cuốn đã ngừng vận hành, cửa chính của trung tâm đã bị đóng chặt rồi dùng kim loại bao kín, thêm vào lượng lớn thú biến dị đều tập hợp ngoài lối vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, cho nên trong thời gian ngắn không lo bị công phá từ trên này. Nhưng để cho an toàn, sau khi ba người đi lên tầng một bèn tắt đèn pin, hoàn toàn dựa vào Lý Mộ Nhiên chỉ dẫn mà tiến lên. Trung tâm thương mại này có bảy tầng, lòng đất hai tầng, trên đất năm tầng, các tầng ở trên đánh số không tính bãi đậu xe dưới đất, ba người thông qua cầu thang lên tới tầng năm, tầng này có rạp chiếu phim, cửa hàng ăn uống cùng với khu vui chơi thiên đường băng tuyết. Zombie ngày trước còn lưu lại đã bị xử lý sạch sẽ, lúc này cả tầng yên tĩnh khiến người ta nảy sinh sợ hãi. Xuyên qua tường thủy tinh có thể nhìn thấy ánh sáng từ dị năng của đám thú biến dị dưới đất, mang theo một loại tàn khốc mỹ lệ khó lòng miêu tả. Thú biến dị thức tỉnh dị năng, điều này đối với loài người vốn đã rất gian nan hoàn toàn là chó cắn áo rách. Nhưng mà vào lúc này, bọn họ lại không nghĩ quá nhiều được nữa, có thể sống trở lại thung lũng Hồ Lô hội hợp với mọi người mới là chuyện quan trọng nhất. Khi đi đến sảnh lớn ngoài rạp chiếu phim số ba, Lý Mộ Nhiên ngừng chân, cô tựa hồ có hơi do dự. Tiêu Thắng không biết cô đang kiêng kỵ cái gì, anh định mở miệng dò hỏi thì Lý Mộ Nhiên đã thấp giọng nói: “Em không xác định được liệu anh ấy có muốn gặp chúng ta hay không.” Hả? Tiêu Thắng kinh ngạc, nhưng nơi này quá tối, anh chẳng thể nhìn thấy sắc mặt của Lý Mộ Nhiên, mà cũng không thể vẫn luôn đứng ngốc như vậy, vì thế anh bèn nói: “Để anh thử xem.” Nói rồi Tiêu Thắng bước lên, mò tới cửa rạp chiếu phim định đẩy ra, nhưng lại bị Lý Mộ Nhiên ngăn cản. “Chờ đã, anh không thể đi.” Trên lưng Lý Mộ Nhiên chảy xuống mồ hôi lạnh, cô có thể tinh tường nhìn thấy ngay khi Tiêu Thắng bước tới gần, “người” ngồi trước màn ảnh lớn bèn bắt đầu nóng nảy bất an, tựa hồ có hơi hưng phấn nhưng cũng hơi chống cự, khiến trong lòng cô dâng lên dự cảm không tốt. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thắng dừng lại, nhịn không được hỏi. Lý Mộ Nhiên nuốt ngụm nước bọt, không biết nên giải thích thế nào hoặc là không biết có nên nói ra hay không. Cô chẳng có cách nào quyết định thay cho Tống Nghiễn được. “Để em vào cho. Anh chờ ở đây nhé, khi nào em gọi thì vào.” Cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng trước chuyện này. “Có nguy hiểm không?” Tiêu Thắng cảm giác được chuyện không đúng lắm từ những biểu hiện của Lý Mộ Nhiên, anh không quá yên lòng giữ cô lại. “Không đâu, chủ nhiệm ở trong đó.” Lý Mộ Nhiên cười hơi miễn cưỡng, nhưng cô trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định, đủ khiến hai người bên cạnh tiêu tan lo lắng, song trong lòng cô thật ra lại vô cùng bất an. Tình trạng của Tống Nghiễn bây giờ thực sự không thể nói là tốt nhưng dù sao cũng cần có người đi tiếp xúc với hắn, trước mắt ngoại trừ cô ra thì hình như không có lựa chọn tốt hơn. Dù sao đối với tình trạng dị hóa của hắn, cô là người hiểu rõ nhất. “Vậy em nhớ cẩn thận.” Tiêu Thắng buông tay ra, bởi vì trong mắt anh và thậm chí đa số người của đoàn xe đều nhìn ra cô và Tống Nghiễn đã sớm là một đôi, cho nên cô đi vào trước cũng chẳng có gì không thích hợp. “Chị ơi, chị đừng đóng cửa nhé, có việc thì gọi em.” Ngũ Hà vẫn luôn rất yên tĩnh đột nhiên dặn một câu. “Ừ, chị biết rồi.” Lòng Lý Mộ Nhiên vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng đáp lại rồi sau đó cắn răng đẩy cánh cửa cách âm dày và nặng kia ra. Sự chú ý của cô vẫn dồn lên trên “người nọ”, thấy hắn cũng không có phản ứng quá kịch liệt mới thăm dò mà bước vào. Cánh cửa rạp chiếu phim sau lưng cô lặng yên không một tiếng động khép lại, nhưng cũng không ai phát hiện được. Trong rạp tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, còn có cảm giác ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở, tựa như trong kia là một con mãnh thú hoang tàn tới từ thời kỳ hồng hoang. Lý Mộ Nhiên đi được hai bước, thì cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, cô ngừng lại vịn vào lưng ghế dựa bên cạnh, thấp giọng gọi: “Chủ nhiệm.”