Edit: Yến Phi Ly “Một lần em có thể mang mấy người?” Đã biết Trương Duệ Dương, Cục thịt Trần đều an toàn, tâm Trương Dịch cũng triệt để yên ổn, anh nâng tay kéo khăn quàng cổ cho Nam Thiệu còn thuận tiện giúp hắn sửa sang cho chỉnh tề, ánh mắt dừng lại một lát trên gương mặt hóa kiến non nửa nhưng cũng không nói gì thêm. Tiếp đó anh nhận cà mèn Lý Mộ Nhiên đưa tới, lại qua tay đưa cho Nam Thiệu. Trong cà mèn có một ngăn cơm nóng đầy ắp, một ngăn là canh măng và chân giò hun khói, mỗi người lại có một gói dưa muối ăn kèm, vừa mở ra mùi thơm lan tỏa khắp nơi, tức thì xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng, thế nhưng không có ai sán lại gần. Đều chẳng phải là người không biết ý, đừng nói hiện tại căn cứ bị bao vây, theo từng ngày từng ngày tiêu hao nên thức ăn khan hiếm, mà dù là trước đó thì lương thực cũng vô cùng quý báu, phàm là người có chút thể diện, ai lại bởi vì thèm ăn mà đi xin người khác? Cũng đâu phải thật sự trong tay hết sạch không có gì ăn. Lý Mộ Nhiên phân phát thức ăn xong mới cười tủm tỉm giơ sáu ngón tay với Trương Dịch, sắc mặt cô khó nén đắc ý, “Anh Dịch, nếu lúc này đi bệnh viện tìm thuốc thì chỉ cần mình em là đủ rồi.” Nhớ tới lúc trước ba người đi tìm thuốc cho Cục thịt Trần ở bệnh viện huyện Tử Vân, cô lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, hóa ra trong lúc không để ý, thực lực của họ đã tăng lên rất nhiều so với ban đầu. Môi Trương Dịch lộ ra nụ cười nhè nhẹ, bật ngón tay cái với Lý Mộ Nhiên: “Không tệ!” Đâu chỉ là không tệ, chỉ riêng chuyện cô đưa Dương Dương an toàn trở về đã đủ cho anh dùng tính mạng của mình ra để mà đền đáp. Lý Mộ Nhiên cũng cười tươi theo anh rồi sau đó nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta có đi không?” Bởi vì hiện tại chỉ còn lại năm người, dù cô dẫn người đi ngay tại đây cũng không vấn đề gì, dù sao đều biến mất hết rồi, còn quản người khác kinh ngạc hay không làm gì? Trương Dịch không đáp ngay lập tức, anh chậm rãi xúc mấy miếng cơm, thấy Nam Thiệu gắp chân giò hun khói đặt sang phần của mình thì cũng không ý kiến gì, chẳng qua anh lại gắp hai miếng chân giò trong canh của mình sang cà mèn của đối phương, xong xuôi mới hỏi: “Hai người tới đây tìm ai sao?” Lý Mộ Nhiên nhìn Tống Nghiễn, trả lời: “Chúng em chỉ đi ngang qua thôi, phát hiện căn cứ bị bao vây liền muốn nhìn xem có thể giúp được gì không.” Trương Dịch sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến lại là nguyên nhân này. “Có ai biết lí do vì sao căn cứ hút nhiều zombie và động vật biến dị thế không?” Tống Nghiễn mở miệng hỏi. Nếu như biết nguyên nhân, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Về phần cử chỉ của hai người đàn ông trước mặt quá mức thân mật thì hoàn toàn bị hắn xem nhẹ, chuyện Nam Thiệu thích đàn ông thì mọi người đều biết, thật sự không có gì phải ngạc nhiên. Trương Dịch lắc lắc đầu, “Việc này chúng tôi cũng thảo luận rồi nhưng đa số đều không hiểu ra sao.” Dừng mấy giây anh nhướng mày, không quá chắc chắn nói tiếp: “Có người suy đoán Tân Giáo hoặc là cấp cao của căn cứ có khả năng biết một vài chuyện. Có điều bọn họ không nhất định chịu nói, bằng không đã tiết lộ từ lâu rồi.” “Tân Giáo?” Tống Nghiễn kinh ngạc nhắc lại. Võ Tông ở thủ đô đã đủ khiến hắn giật mình, không thể tưởng được nơi này lại xuất hiện thêm một Tân Giáo, xem ra thế giới này vừa hỗn loạn thì cái ma quái quỷ quyệt gì cũng có thể hiện ra. “Là một giáo phái do căn cứ Vân Châu lập ra khi xuất hiện động thực vật biến dị, trong đó người giỏi nhiều như mây, họ giúp căn cứ Vân Châu thuận lợi vượt qua tai họa lần đó, cờ hiệu của họ là ‘Càn quét zombie, tiêu diệt sinh vật biến dị’, hơn nữa không hề kỳ thị người thường cho nên được rất người sống sót hoan nghênh, lực ảnh hưởng của nhọ ở căn cứ Vân Châu rất lớn.” Trương Dịch giải thích. Nói đến đây, anh chợt nhớ tới chuyện miếng sắt đen bèn đưa mắt nhìn Nam Thiệu, không biết hiện tại nó có còn hay không. Chỉ cần Trương Dịch mở miệng thì ánh mắt Nam Thiệu luôn luôn dừng trên người anh, lúc này thấy anh nhìn qua thì Nam Thiệu không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi vấn. Trong mắt Trương Dịch hiện lên ý cười, khẽ lắc đầu tỏ vẻ không việc gì, sau đó nói với Tống Nghiễn: “Có đồn đại nói rằng đợt tấn công lần này có thể liên quan đến Tân Giáo, chính xác hay không thì chẳng ai rõ, thế nhưng có thể xác định nếu như không có Tân Giáo thì đám động vật biến dị và zombie biến dị kia e rằng đã xông được vào căn cứ.” Mặc kệ mọi người có chán ghét hành vi tìm kiếm mảnh sắt đen của Tân Giáo mà phô bày phương thức quá thô bạo và bá đạo hay không, hiện tại Tân Giáo đã thể hiện sức mạnh lúc nguy nan thì là điều không thể nghi ngờ. Tống Nghiễn ăn với tốc độ rất nhanh, trong khi Trương Dịch nói chuyện thì hắn đã giải quyết xong phần cơm của mình. Thu hồi cà mèn rồi ném cho Lý Mộ Nhiên, sau đấy dặn dò cô: “Tôi muốn ở lại đây một đêm để nắm rõ tình hình hơn nữa, em đưa họ về trước, ngày mai lại tới đón tôi.” Lý Mộ Nhiên còn chưa đáp thì Trương Dịch đã mở miệng: “Mộ Nhiên à, em đưa anh Thạch Tam và Giới Sân về trước đi, A Thiệu và anh cũng ở lại, có lẽ sẽ có tác dụng.” Từ sau khi tìm lại được con trai và Nam Thiệu, lòng Trương Dịch đã hoàn toàn yên bình. Kiếp nạn của loài người ngay trước mắt, anh có thể tránh thoát nhất thời chẳng lẽ có thể làm rùa rụt đầu cả đời sao? Trước kia là bị buộc đến đường cùng, có thể tránh một mạng thì tốt một mạng, dĩ nhiên đâu thể suy xét được nhiều, nhưng hiện tại bọn họ có lựa chọn, có đường lui, nếu còn trơ mắt nhìn một căn cứ hơn hai trăm nghìn người bị hủy diệt mà dửng dưng không làm gì cả, e rằng đường chết của họ cũng không xa nữa rồi. Anh muốn ở lại, Nam Thiệu khẳng định sẽ không rời đi, đây là chuyện chắc chắn, hỏi cũng khỏi cần phải hỏi. “Tôi cũng ở lại.” Thạch Bằng Tam vô cùng dứt khoát. “A Di Đà Phật, tính thêm một phần cho tiểu tăng nữa.” Giới Sân cười hì hì chắp tay chữ thập tiếp lời. Tuy rằng hiện tại nội lực của cậu còn chưa đủ thâm hậu nhưng chí ít không quá yếu đuối, hơn nữa còn có thể phụ giúp người khác, chỉ thế thôi cậu đã cảm thấy rất sung sướng. Một người cũng không chịu đi, Lý Mộ Nhiên há hốc mồm hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng ngắc ngứ nói: “Hay là em cũng ở lại nhé?” “Em ở đây có thể làm cái gì? Vướng chân vướng tay. Trở về!” Tống Nghiễn trực tiếp bác bỏ ý kiến của cô. Lý Mộ Nhiên cảm thấy bản thân mình hình như có khuynh hướng chịu ngược, khi Tống Nghiễn dùng loại giọng điệu gần như dạy dỗ này để nói chuyện với cô thì ngay lập tức cô sẽ có loại cảm giác toàn thân thoải mái, hoảng loạn và căng thẳng trước đó đều biến mất hoàn toàn. Về phần công lao của cô bị bỏ qua và năng lực bị đánh giá thấp đi thì cô cũng chẳng hề để ý. Trương Dịch tương đối nhạy bén, tựa hồ nhìn ra chút gì đó nhưng lại chỉ mỉm cười. Rồi sau đó dường như nhớ tới một chuyện, đưa mắt nhìn sang phía nhóm Thường Hán gần đó, nói: “Mộ Nhiên, anh cũng cho rằng em nên trở về, thuận tiện giúp anh đưa vài người đi.” “Dạ.” Lý Mộ Nhiên đồng ý cực kỳ sảng khoái, đối với yêu cầu của bạn bè mà cô tin tưởng, chỉ cần có thể làm thì cô chắc chắn sẽ không từ chối. Vì thế Trương Dịch lập tức gọi Thường Hán lại đây, nói sơ sự tình cho hắn một lượt. Sau khi nghe tin sáu người có thể rời khỏi căn cứ, Thường Hán gần như vui muốn phát điên, nhưng chung quy là người lăn lộn trong tận thế một năm, rất nhanh hắn liền bình tĩnh trở lại. “Vì sao mấy cậu không đi?” Thường Hán muốn biết cơ hội tốt như vậy tại sao lại nhường cho mình, dù gì quan hệ đôi bên cũng tương đối hời hợt. “Tiểu Trần, Từ Tịnh đã đi rồi, chúng tôi còn chút việc, ngày mai mới đi.” Trương Dịch đơn giản giải thích một câu. Nghe xong, Thường Hán không nói hai lời, xoay người đi về hướng đội của mình, rất nhanh liền mang theo bảy người lại đây, trong đó có năm thiếu niên và hai người đàn ông bị thương rất nặng. “Là những người này, làm phiền.” Nói rồi hắn khom lưng cúi đầu rất nghiêm túc trước mặt Lý Mộ Nhiên. Lý Mộ Nhiên cuống quít xua tay, co quắp đến mức tay chân đều không biết để đâu, liên thanh nói: “Anh đừng như vậy, anh đừng như vậy… Không có gì đâu.” Đồ ngốc. Tống Nghiễn thầm mắng trong lòng, nhưng hắn cũng không làm gì hay nói gì. Phải biết rằng đó sáu mạng người, đừng nói là cúi đầu, cho dù là quỳ xuống lạy mấy cái thì cô cũng có thể nhận mà không cần ngại ngùng. Nếu Lý Mộ Nhiên thông minh một chút sẽ nhân cơ hội này nói sự tình khó khăn ra sao, mình vất vả thế nào để khiến người ta mắc nợ. Nào có ai giống như cô, chẳng biết tự mở đường mở lối cho mình. Cô gái này vừa ngốc vừa keo kiệt, nhát gan, khúm núm, bộ dạng cũng chẳng ra làm sao, còn không ưa sạch sẽ… Tống Nghiễn âm thầm bày ra một đống khuyết điểm của Lý Mộ Nhiên, cuối cùng lại nặng nề mà thở dài một hơi, vô cùng thẳng thắn mà thừa nhận, mẹ nó, hắn lại cảm thấy cô nàng như vậy rất thuận mắt. Giờ moi ra đây một cô gái vừa hiểu sự đời lại xinh đẹp tài cán hay thông minh gấp trăm lần LÝ Mộ Nhiên thì hắn cũng không vừa ý. “Chỉ có thể mang theo sáu người thôi.” Trương Dịch không nghĩ nhiều giống Tống Nghiễn mà là nhìn những người Thường Hán mang tới đây, nhắc lại lần nữa. “Em không đi, chỉ qua góp vui thôi.” Một thiếu niên cười nói, hóa ra đó là cậu bé đi theo Thường Hán. Hiển nhiên người bên họ đã bàn bạc qua, cho nên nghe thấy lời cậu nói thì Thường Hán hoàn toàn không ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía thiếu niên dường như thấm đẫm dịu dàng yêu thương. Hiển nhiên cậu thiếu niên ở lại là vì Thường Hán, bằng không lấy địa vị của Thường Hán trong đội thì muốn một vị trí cho người của mình căn bản không phải việc khó. Trương Dịch gật gật đầu, không nói gì thêm. Lý Mộ Nhiên cũng không luyên thuyên, thu dọn cà mèn cất vào trong ba lô rồi dẫn vài người đi, mục đích vẫn là căn nhà mà Trương Dịch thuê, sau đó từ nơi ấy mới đưa người rời khỏi. Chẳng qua chuyện mang người về đoàn xe cô chỉ làm lén lút, không dám để Dương Dương trông thấy, chỉ sợ nhóc con đòi ba rồi lại khóc bù lu bù loa. Sau đó cô bàn bạc với Tiêu Thắng một chút xem có thể dọn ra một nơi đặt chân ở phía trước cách chỗ họ hiện tại vài cây số hay không, tiện cho cô có thể mang thêm nhiều người trở về. Chung quy mỗi lần đi một chuyến đều phải vì chút khoảng cách ngắn mà tốn một lần dị năng, đi đi về về liền mất hai lần, rõ ràng có thể là năm lần nhưng vì lí do ấy mà chỉ có thể đi ba lần, thật sự không có lời. Lý Mộ Nhiên cảm thấy nếu phải đánh nhau, cô không giúp được quá nhiều, vậy nên có thể cứu thêm càng nhiều người càng tốt. Cô mang sáu người và số lần cực hạn là mười, bởi vì có chuyến là một mình cho nên bù trừ vào nhau thì một ngày hẳn là có thể đi sáu bảy lượt và mang khoảng bốn mươi người. Nếu so sánh với số lượng hai trăm nghìn người trong căn cứ thì quả thật nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng chung quy còn hơn là bó tay ngồi im không làm gì. Tiêu Thắng xúc động đáp ứng, lúc này anh cử ra ba mươi mấy người dị năng hệ mộc và hệ thổ tạo thành tiểu đội mở đường trong rừng biến dị, tại một đường núi cách đó 5km tạo một tường đá thật dày cắt đứt biển zombie, sau đó lại phái ra lượng bộ đội lớn tiến đến để xử lý. Trong 5km ấy không hề ít zombie, nhưng con nào đã đi qua thì đều bị tường ngăn không có khả năng quay trở về, mà phía sau lưng họ thì zombie trong các thành phố đã trống không, cho nên giết sạch sẽ chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi. Khó đối phó nhất là động vật biến dị ngẫu nhiên nhào tới, nhưng số lượng không nhiều nên chẳng thể gây ra vấn đề gì quá phức tạp. Đợi dọn dẹp tương đối ổn thỏa thì trời đã chuyển tối, Lý Mộ Nhiên vẫn vào căn cứ Vân Châu. Dị năng trong một ngày của cô còn chưa dùng hết số lần, nếu lãng phí sẽ rất đáng tiếc. Tuy rằng trời tối, đợt tấn công của động vật biến dị không dừng mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. Nhóm Trương Dịch đã không còn ở chỗ cũ, chẳng biết chuyển tới nơi nào rồi, Lý Mộ Nhiên không hề lo lắng, bởi vì cô biết năng lực của Tống Nghiễn có bao nhiêu đáng sợ, cũng biết nếu như Trương Dịch không nắm chắc phần nào thì tuyệt không có khả năng khiến bạn bè của anh phải lâm vào nguy hiểm. Cô đứng trong một căn nhà làm bằng đất lụp sụp cách tường phòng ngự không xa trông thấy Thường Hán và thiếu niên từng gặp, còn có một người đàn ông hẳn là mới bị thương. Người đàn ông kia mất một cái chân, thiếu niên đang suy nghĩ biện pháp để cầm máu cho hắn. “Em đưa mọi người về đoàn xe.” Lý Mộ Nhiên lặng yên lại gần rồi nói. Mãi mà chẳng cầm được máu, thiếu niên gấp đến độ mồ hôi chảy đầy mặt, nhìn thấy Lý Mộ Nhiên thì cậu không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng lại lắc lắc đầu: “Chị đưa Trình Tân đi thôi, em phải ở lại đây, có người bị thương thì em cũng có thể giúp một chút.” Bức tường đất của ngôi nhà nghiêng nghiêng đổ nát tứ phía, không nhóm lửa nên chỉ đành dựa vào chút ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào. Không dùng tinh thần lực nên Lý Mộ Nhiên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của thiếu niên, thế nhưng cô lại cảm thấy người đối diện có nét đẹp thanh tú nói không nên lời. Bông băng cầm máu chẳng có, cũng không có thuốc thang băng vải, em có thể giúp được cái gì? Lý Mộ Nhiên thầm nghĩ những chung quy chưa nói ra lời đả kích người. “Ừ.” Cô gật đầu, xoay qua nâng người đàn ông nằm trên mặt đất bởi vì mất máu mà thân thể đã bắt đầu rét run lên. “Chờ… Chờ một chút.” Thiếu niên đột nhiên gọi cô lại, khi Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn về cậu thì cậu ngập ngừng chỉ chỉ bên ngoài, “Chỗ đó có rất nhiều bị thương người chẳng ai lo hết, chị có thể đưa họ đi luôn được không?” Trong căn cứ thắp vài ngọn đèn cao áp, tuy rằng hiện tại nhiên liệu rất khan hiếm, thế nhưng người vẫn thua kém những loài động vật biến dị có thể nhìn rõ trong bóng tối, cho nên chiếu sáng vào ban đêm là điều cần thiết. Đêm nay trời không đổ tuyết, dưới ngọn đèn chiếu rọi có thể nhìn thấy rất nhiều người bị thương ngã trái ngã phải nằm trên bãi đất trống, tiếng khóc thương, tiếng rên đau đớn vang lên liên tiếp, có người được chăm sóc, có kẻ lại lẻ loi không hề nhúc nhích rụt ở một góc như là đang chờ chết. Người dị năng hệ trị liệu trong căn cứ có hạn, cho nên chẳng thể lo cho nhiều người bị thương như vậy. Về chuyện tổ chức người thường thành đội cứu hộ thì trong mắt nhiều người đã hoàn toàn không cần thiết, không có dị năng hệ trị liệu nhanh chóng chữa trị thì dù có cứu về e rằng những người này trong thời gian ngắn cũng không thể tái chiến, chỉ tiêu hao lương thực và dược phẩm, gây thêm phiền toái mà thôi. Căn cứ còn chẳng biết có thể chống đỡ được đến khi nào, trừ người thân bạn bè thì ai mà có tâm tư đến cứu bọn họ? Nhìn tới sự thê thảm của những người đó, Lý Mộ Nhiên chợt thấy lòng khó chịu, cô không chút do dự mà đồng ý: “Nhanh lên, em mang hết người sang bên này, chị còn có thể đi một chuyến.” Trong bóng đêm, thiếu niên nhếch môi cười ngây ngô, rồi sau đó chạy như điên ra ngoài, rất nhanh cậu liền kéo vài người bị thương nặng nhất trở về. Cậu không dám liên lụy quá nhiều vì sợ làm cho người khác chú ý mà rước phiền toái về cho Lý Mộ Nhiên, thế nên cậu đều cắn răng kéo người về góc âm u này. Đợi gom đủ sáu người, Lý Mộ Nhiên cũng không chậm trễ, cô lập tức đưa người về nơi đặt chân đã dọn sẵn, Tiêu Thắng cũng đã để lại người và xe ở đó tiếp ứng cho cô.