Edit: TiTan Beta: Yến Phi Ly Trong lối đi im ắng, không biết là vì trần thấp, không gian kín và không khí loãng hay là do nguyên nhân tâm lý, càng đi ba người càng cảm thấy áp lực, thậm chí có cảm giác không hít thở được. Từ Tịnh tuy rằng nhìn qua không thèm để ý, nhưng là người đã trải qua nhiều phen sinh tử, cô biết dù có nắm rõ được bảy tám phần tình huống bên trong thì cũng không được chủ quan. Rất nhiều lúc, con người ta thường chết bởi vì chủ quan đắc ý chứ không phải vì không đủ năng lực. Đường dài cũng sẽ có điểm cuối, hành trình dù xa cũng sẽ kết thúc, con đường phía trước rất nhanh đã rộng mở thông suốt, hiện ra một hang động thật lớn. Hết thảy đều giống như miêu tả của Trần Đống, nhưng mang lại chấn động mãnh liệt cho ba người hơn gấp trăm lần so với khi nghe y miêu tả. Hang động như được đào rỗng từ trong lòng núi dưới chân trại người Yết không rộng lắm, chỗ bọn họ đang đứng là một mỏm núi đá nhô ra giữa lòng núi, càng lên cao miệng núi càng thu nhỏ lại, men theo thế núi là một thang đá hẹp dựng đứng, bên trên tối đen như mực, bên dưới là đáy động phình ra to chừng năm sáu cái sân vận động, khoảng bảy tám ngàn con zombie rậm rạp dưới vách núi. Khoảng cách từ chỗ họ tới đáy động cũng không phải chỉ năm sáu mét theo lời Trần Đống mà ít nhất phải mười lăm mười sáu mét. Có thể vì Trần Đống vẫn luôn ở trong trạng thái khủng hoảng nên mới cảm thấy khoảng cách xít lại kinh khủng như vậy. Vòng quanh vách núi rộng lớn đều cắm đuốc nên có thể thấy rõ được mọi thứ, dưới chân đuốc là những vết khoan sâu khoảng nửa mét, nhìn như đào cứng từ trên vách núi ra, hẳn là dùng để cắm chân đuốc. Bởi vì có những cây đuốc này nên tuy trong động không thể nói là đèn đuốc sáng trưng nhưng cũng đủ để thấy rõ trong vòng hơn mười mét. Đối lập giữa ánh lửa và bóng tối, bọn họ như chiếc thuyền lá con giữa biển rộng bão táp, nhỏ bé mà yếu ớt. Nhưng ngoài dự đoán là trên đài không thấy hai người Yết theo như lời Trần Đống mà chỉ có một dàn tế lẻ loi nơi đó, mặt trên bày những chén lớn tế phẩm đen kịt không rõ thứ gì, vách núi đá trên dàn tế dùng thuốc màu đen đỏ vẽ một hình người ba đầu ước chừng ba mét, hình người thân trên ở trần, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, đầu người ở giữa lộ rõ đặc thù người Yết, đầu dê trên vai trái nghiêng duỗi, sừng cong hùng tráng, vai phải lại vẽ một cái đầu kền kền, hung lệ tham lam nhìn chăm chú đám sinh vật nhỏ bé phủ phục dưới chân nó, mép mỏ cong lưỡi câu còn thẫm lại một vết máu đỏ sậm tựa như mới ăn no. Màu sắc bức họa ảm đạm, có chỗ thậm chí đã mờ nét, hiển nhiên là đã vẽ từ xa xưa, nhưng dù vậy vẫn có một luồng ý chí hung tàn đánh thẳng vào mặt, áp chế đến mức người ta không thở nổi. Trong lòng ba người đều cảm thấy áp lực, hơn nữa không biết bọn người Yết đi đâu rồi, càng không muốn ngốc ở đây lâu, chỉ muốn mau chóng cứu người xong rồi rời đi. “Mọi người ở chỗ này!” Có Trần Đống nhắc nhở, hơn nữa những rễ cây mọc xuyên qua nhũ đá ngang núi rũ xuống vách núi thô to trông rất rõ, Cục thịt Trần dễ dàng tìm thấy những người bị treo bên vách đá. Có lẽ do số người Yết quá ít nên chưa kịp mang đi. Nam Thiệu đi qua, phóng tầm mắt xuống lũ zombie đang vung móng vuốt nhỏ dãi thèm thuồng, thấy chúng nó đều mặc trang phục dân tộc diễm lệ, có thể xác định là đám đã từng bao vây bọn họ mới cúi xuống đi xem người bị treo. Từ trong đó tìm được Kim Mãn Đường, hơn nữa còn ngoài ý muốn thấy được người hắn tuyệt đối không nghĩ tới. Hắn hơi híp mắt lại, cũng không do dự nói với Cục thịt Trần “Cứu người lên trước đã.” Mặc kệ hai người Yết kia đi đâu, có âm mưu gì, mục đích cuối cùng của họ vẫn là cứu người. Con những chuyện khác, khi không đoán trước được bước hành động tiếp theo của đối phương thì chỉ có thể binh tới tướng chặn, gặp chiêu nào phá chiêu đó. Để cẩn thận, họ kéo Kim Mãn Đường xuống đầu tiên. Đối với cô nàng tính tình ngay thẳng biết tri ân báo đáp này Nam Thiệu thấy cũng không tệ, đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do cô đã cứu Trương Dịch. Chỉ với điều này, dù tính tình cô có kiêu ngạo hay khó tính hơn nữa, chắc Nam Thiệu vẫn sẽ cảm thấy cô không tồi, huống chi cô cũng không có những tật xấu đó. “Đều là người một nhà.” Kim Mãn Đường được cứu lên sắc mặt xám trắng, nhưng không bị thương, dị năng vẫn còn dùng được, hiển nhiên là bị dọa sợ. Cũng may cô biết tình huống không cho phép mình chậm rãi hồi sức hoàn hồn, cố gượng giúp Nam Thiệu xác định thân phận mọi người “Có một tên Yết mang Trần Đống ra ngoài…” Nói đến đây, môi cô run run, nhớ lại cảnh tượng máu tanh khi Trần Đống bị bọn họ đập gãy chân, bình tĩnh lại mới tiếp tục “Còn hai tên khác lúc trước vẫn ở đây, hình như đang nói chuyện thần chết phía dưới sao nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích, có phải có chuyện gì không, thì thầm vài câu rồi không còn thanh âm nào khác nữa.” Bởi vì bọn họ bị treo dưới nham thạch nên chỉ có thể nghe được ít động tĩnh mà không nhìn được bất cứ cái gì, cho nên không thể cung cấp thông tin có tác dụng hơn. Toàn cảnh nơi đây, trừ gã người Yết dẫn theo Trần Đống ra họ không gặp những người khác, cho nên hai tên người Yết khác rất có khả năng đã đi thang đá nham thạch lên rồi. Việc này tạm thời gạt sang một bên, điều bọn Nam Thiệu để ý trước mắt chính là có thể bị vàng thau lẫn lộn, cứu phải người không nên cứu không, sau khi nghe được lời cô nói liền không hề chần chờ, bắt đầu lục tục kéo người còn lên. Những người bị treo tính cả Kim Mãn Đường tổng cộng là năm người, thì ra trừ Trần Đống bên ngoài còn có một người khác cũng bị bọn chúng bổ đầu mổ bụng đào ra tinh hạch trong não sau đó vứt xuống dưới đút zombie, khó trách sắc mặt cả đám đều xám trắng, thật sự bị dọa không nhẹ. Mục đích chính của người Yết chính là thế, đè ép tâm lý làm họ suy sụp, để bọn họ không còn ý nghĩ phản kháng, đến lúc đó chúng có thể tùy ý điều khiển. So với đám Nam Thiệu phần lớn là người thường nhưng mang theo lượng lớn súng ống đạn dược thì người dị năng dường như có sức hấp dẫn lớn với người Yết hơn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu chúng dùng cả đàn zombie để dồn đám Kim Mãn Đường tiến vào. Không biết là do cố ý hay vô tình, Nam Thiệu xếp Giang Hàng kéo lên cuối cùng, không ngờ khi kéo người thứ tư lên, trong động trống trải động đột nhiên vang lên tiếng trống trầm thấp. Tiếng trống truyền đến từ trên đỉnh, tuy rằng rất trầm, nhưng lại vang vọng từng tiếng, ầm ầm ầm như động đất làm màng tai người ta phát run, tinh thần không ổn. Hai bên đều chẳng xa lạ gì với tiếng trống này, bọn Kim Mãn Đường chính vì nghe được tiếng trống nên mới đến trại Yết, nhưng cũng bởi vì khoảng cách xa cho nên cảm thụ cũng không sâu như nhóm Nam Thiệu. Cho nên khi thấy sắc mặt ba người Nam Thiệu nghe thấy tiếng trống thay đổi, mỗi người lấy thứ gì đó trong túi ra nhét vào trong tai, đều hơi cảm thấy kỳ lạ. “Nhanh lên.” Nam Thiệu nói với cục thịt Trần, sau đó nhìn về phía ba người đã được cởi dây thừng “Các anh tốt nhất nên lấy bông che lỗ tai đi, tiếng trống này có vấn đề.” Nói xong không để ý tới bọn họ, vội hợp sức với Cục thịt Trần đẩy nhanh hơn tốc độ kéo hai người còn lại lên. Hắn thật sự không trông cậy vào những người được cứu lên tới hỗ trợ, bởi vì chân ba người bọn họ mềm nhũn không đứng dậy nổi kia kìa. Công việc kéo người lên cần thể lực đương nhiên cũng sẽ không thể để con gái đi làm, Từ Tịnh khi họ cứu người đã dạo qua một vòng quanh núi đá, xác định trừ con đường nhỏ thông lên đỉnh hang thì không có đường khác, liền gạt hết đống đồ trên bàn tế xuống đất, dùng súng mang theo bắn nát. Lúc trước đối phó với gã người Yết có dị năng hệ hỏa cô không dùng được bởi vì sợ tiếng súng khiến cho người bên trong cảnh giác, đương nhiên bây giờ không còn băn khoăn này. Mà cùng lúc đó, trên một đài xi-măng được mài giũa bằng phẳng trên núi, một lão già khô cứng nhỏ gầy người Yết khoác một bộ trang phục kỳ quái làm từ đầu và da dê, trong tay cầm hai cái dùi đang bình tĩnh thong dong đánh từng dùi lên chiếc trống Hạt (một loại trống thời cổ của Trung Quốc) bằng da dê trên đài đá, tựa hồ không để ý chút nào tới những việc xảy ra trong hang động. Mà bên cạnh lão, một thanh niên người Yết thân hình cao lớn đối mặt với hai gian nhà trệt đang sử dụng dị năng làm thực vật biến dị cách đó không xa chậm rãi bò lên trên căn phòng, cuối cùng bao vây cả tòa nhà lại. Thì ra thang đá trong động dẫn tới đỉnh núi, bởi vì cửa ra hơi quanh co lại có núi đá che đậy, cho nên dù có đuốc bên trên, ánh sáng cũng sẽ không lọt xuống phía dưới. Ngoài cửa ra chính là đỉnh núi, có một phần đất bằng phẳng không lớn, chung quanh bị bao bởi thực vật biến dị. Một bên phần đất bằng xây hai gian nhà trệt thấp bé bằng đá, vốn là nơi ở ngày thường của lão già người Yết được làm sau mạt thế. Đối diện căn nhà đá, cạnh đài xi măng trồng năm cây dây leo cứng biến dị quấn quanh tạo thành kén sáu cạnh. Dây leo biến dị cực kỳ rắn chắc, dù rùng đao chém rìu bổ hay lửa đốt sét đánh cũng không chặt được, tạo thành lồng sắt kiên cố khó phá nhất. Nhưng theo từng tiếng trống trầm đục thong thả gõ vang, dây leo biến dị thế mà lại chậm rãi rút đi như bị cái gì đuổi, mơ hồ lộ ra sinh vật hình người bên trong đang đi tới. “Bây giờ con xuống núi thì mở cửa chính cho các vị thần chết rồi lập tức đi ngay. Tương lai thần chết thống nhất lục địa, đừng bao giờ nói cho bất cứ kẻ nào con là người Yết.” Thấy nhà trệt bị thực vật biến dị bao vây kín mít, động tác kích trống trên tay lão dừng lại, nói với người thanh niên. “Thầy tế, còn thầy thì sao?” Thanh niên hỏi. “Ta là thầy tế, phải tự thân hiến tế!” Thanh âm lão già người Yết già nua chậm rãi bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện quá đỗi bình thường. “Thầy tế…” Đôi mắt thanh niên hơi đỏ lên, còn muốn nói gì nữa lại bị lão già giơ tay chặn lời. “Không cần nói nữa, có thể lấy thân cúng thần là vinh quang chí cao vô thượng của một thầy tế. Con đi đi.” Nói xong, tiếng trống ngắt đoạn lại lần nữa vang lên, vang thấu trời cao, tựa như cõng trên mình ngàn năm lịch sử tang thương của những người Yết. Thanh niên quả thực không khuyên bảo nữa, quỳ xuống dập đầu với lão một cái, sau đó đứng dậy nhanh chóng biến mất trong rừng biến dị ở đỉnh núi bên cạnh. Hắn là dị năng giả hệ mộc mạnh mẽ, thực vật biến dị không chỉ không thương tổn hắn mà còn để hắn sai khiến. Cho nên rừng biến dị với những người khác mà nói là ác cảnh hung hiểm, với hắn lại là con đường bằng phẳng an lành, từ nơi này đi xuống sẽ nằm ngoài dự kiến của kẻ địch. Sau khi thanh niên rời khỏi, tiếng trống trên tay lão già người Yết tăng nhanh, dây leo vốn đã dừng lại lần nữa lui đi như rắn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoàn toàn thả ra năm con zombie bị trói chặt bên trong. Năm con zombie cũng ăn mặc trang phục lộng lẫy như người Yết, hai cái ba đực, hai mắt ảm đạm không sức sống, nhưng khác với những con khác, làn da mỗi con đều hơi kỳ quái. Có một con đen bóng như chui ra từ than đá, hai con khác màu xanh đậm làm người ta liên tưởng đến quỷ dữ mặt mũi hung tợn, răng nanh sắc bén của chúng nó còn lộ ra khỏi khóe miệng, còn một con màu đá xám trắng, con còn lại nhìn qua tương đối bình thường, chỉ khi ánh lửa chiếu xạ ngẫu nhiên trên người nó mới thấy lập loè ánh kim loại. Mấy con zombie vừa được tự do, liền nhào tới vật còn sống duy nhất giữa sân. Lão thầy tế cũng không hoảng sợ, không chút hoang mang buông dùi trống, sau đó rạp người quỳ hướng mấy con zombie đang nhào đến, một con còn đang gặm xé đầu lâu dê trên bộ trang phục của lão. “Lão lấy thân tế dâng lên thần, nguyện xin ánh sáng thần tối cao bao phủ đại địa, tộc của lão…” Thanh âm già nua run rẩy cầu xin, mà thượng thần của lão lại không cho lão cơ hội nói xong tâm nguyện, chớp mắt đã xé xác lão, không biết khi hơi thở cuối cùng của lão dừng lại, lão có từng hối hận với hết thảy những việc đã làm, có từng hoài nghi tín ngưỡng kiên định lão tin tưởng hay không. Quá trình chia ăn diễn ra hòa bình, nhưng khi chỉ còn cái đầu, mấy con zombie lại nhào lên đánh nhau. Chuyện này lão thầy tế có lẽ không ngờ tới, lão nghĩ mọi cách cung cấp nuôi dưỡng ra năm Thần chết cấp cao, hy vọng có thể thông qua các ngài cùng với gần vạn thần chết cấp thấp phía dưới để tộc Yết trở thành kẻ thống trị đại địa, tái hiện vinh quang của tổ tiên, lại không nghĩ chỉ bởi vì một cái đầu của lão đã làm người một nhà giết nhau trước. Zombie không có trí tuệ, chỉ hứng thú với máu tươi thịt sống, với người còn sống, chưa từng có hứng thú với đồng loại, thú vị hơn là, chúng nó ăn được thì ăn, không ăn được thì xoay người tránh đi, cùng lắm sẽ loanh quanh quanh chỗ có mùi người mùi máu tươi một thời gian, chưa bao giờ đánh nhau với đồng loại, cho dù nhìn trúng khối thịt đồng loại đang gặm, thì cùng lắm thì nhào ra tranh ăn thôi, sẽ không đánh nhau. Nói thật ra thì như thế còn có tình người hơn cả nhân loại. Cho nên khi năm con zombie này chỉ vì một cái đầu không còn tươi mà tàn sát nhau, từ một góc độ khác mà nói, phương thức tạo thần của lão già người Yết đã thành công, lão làm lũ zombie không có bất kỳ tình cảm gì sinh ra dục vọng độc chiếm. Cuộc chiến kịch liệt nhưng cũng không diễn ra lâu lắm, cuối cùng khi con zombie nhìn bình thường kia đạt được thắng lợi, ba con zombie bỏ mình, một con chạy trốn thì kết thúc. Con zombie chạy trốn màu xám trắng, nó vừa thấy tình huống không ổn đã xoay người chạy vào trong hang động. Zombie thắng lợi cũng không đuổi theo nó mà quyết đoán vọc móng vuốt sắc bén vào óc lão già người Yết quấy loạn, cuối cùng lấy ra từ bên trong một viên tinh hạch sáng bóng nhầy nhụa máu dịch nuốt xuống, rồi sau đó làm y như thế với ba viên tinh hạch trong ba con zombie còn lại, lấy ra nuốt vào. Toàn bộ quá trình, vẻ mặt nó tuy vẫn mang vẻ mặt của một xác sống, nhưng toàn thân đều để lộ một loại cảm giác thực sung sướng. Nếu có người nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ kinh sợ, hoảng loạn. *** Tiếng trống đột nhiên ngừng, chỉ còn lại  tiếng vang quanh quẩn trong động. Khi mọi người còn đang kinh ngạc bán tín bán nghi, Từ Tịnh vẫn luôn giám thị thang đá đột nhiên lên tiếng, ý bảo bọn Nam Thiệu nhìn bên trên “Đó là cái gì?” Nhưng mà chờ khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì trừ vách núi xám trắng và bóng tối thâm trầm bên ngoài thì không có bất cứ vật gì cần chú ý cả. “Không có gì mà. Có phải chị hoa mắt không?” Cục thịt Trần hỏi, hang động tối đen, tuy có đuốc thắp sáng nhưng nếu trong thời gian dài nhìn chằm chằm một phương hướng, hơn nữa dưới áp lực tâm lý thì việc bị hoa mắt rất có khả năng xảy ra. Từ Tịnh cẩn thận nhìn chằm chằm hướng lúc nãy vài lần, kể cả khu vực chung quanh, nhưng xác thật không có gì cả, người luôn tự hào về thị lực của mình như cô cũng không khỏi hơi chần chờ. Lúc này tất cả mọi người đã được kéo lên, nhưng họ không chỉ bị treo lâu mà còn bị hoảng loạn không nhẹ, ngoại trừ Kim Mãn Đường được kéo lên đầu tiên, bốn người còn lại còn không đứng dậy nổi, cho nên chỉ có thể chờ sau khi họ khôi phục một chút mới có thể ra ngoài. Thấy sắc mặt Từ Tịnh, đoàn người đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có sắc mặt Nam Thiệu vẫn không tốt lắm. “Mỗi người đỡ người bên cạnh, lập tức rời khỏi nơi này.” Hắn quyết đoán đưa ra quyết định. Nếu không phải lối đi chỉ đủ hai người sánh vai nhau, hắn sẽ đề nghị mỗi người đỡ hai để còn có người chuẩn bị đối phó với địch bất cứ lúc nào. Trước mắt không lo được nhiều như vậy, chỉ cầu có thể mau rời khỏi nơi làm cho tâm thần hắn không yên này là được. Mọi người đều đã nếm ít nhiều đau khổ ở chỗ này, chẳng một ai lưu luyến nơi đây cả, nghe vậy không phản đối tiếng nào, hận không thể mọc luôn cánh hai bên sườn mà bay ra. Kim Mãn Đường dứt khoát đi qua, một tay kéo Giang Hàng lên, cô không biết bạn Nam Thiệu có biết những việc quá đáng Giang Hàng từng làm không, đề phòng không ai khiêng anh ta nên đơn giản tự mình chủ động, không làm khó mọi người và đỡ trì hoãn thời gian. Nam Thiệu bây giờ không rảnh để ý tới Giang Hàng, lúc trước tuy hắn bị làm nhục nhưng cuối cùng đổi lấy được giúp đỡ của Kim Mãn Đường, không chỉ giúp hắn cứu Trương Dịch đã gần chết còn chữa trị cho mấy người bạn của hắn, cũng coi như là giao dịch công bằng. Xong việc rồi hắn chẳng rảnh cố ý trả thù Giang Hàng, nhưng nếu có cơ hội thì thật ra có thể thuận tay suy xét vấn đề này. Trước mắt tình huống phức tạp không rõ, hắn làm gì còn tâm tư cân nhắc những việc ấy, nếu có thể bình an rời khỏi nơi đây thì bảo hắn không động tới Giang Hàng hắn cũng bằng lòng. Kim Mãn Đường dìu Giang Hàng đi rồi còn hai nam một nữ ở lại, cô gái kia tự nhiên giao cho Từ Tịnh. Cô gái kia sau khi được kéo xuống khỏi vách đá, vì quá sợ bị ngã xuống cho nên té ngã lộn nhào đụng vào bên trong vách núi mới dừng lại. Bây giờ thấy Từ Tịnh tiến lại, cô cũng sợ làm chậm thời gian của những người khác mà bị bỏ lại cho nên muốn tự vịn vách núi đứng lên. Đúng lúc này, cô thấy Từ Tịnh đang đi đến bên mình đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng bất an định mở miệng hỏi làm sao vậy liền cảm thấy da đầu bị kéo căng giống như bị bàn tay túm tóc, sau đó bả vai đau nhức như bị cái gì hung hăng cắn nát.