Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 152
Edit: TiTan
Beta: Yến Phi Ly
Đến gần hơn, dung mạo người nọ liền bị ánh sáng đèn dầu chiếu rọi ra, cũng không khủng bố dữ tợn như tưởng tượng, cũng chưa tới mức đáng ghê tởm mà gã có vẻ rất bình thường như bao người, chỗ khác biệt cũng chỉ ở chỗ đặc thù của người Yết: mũi thấp và xương mày cao. Chúng làm người ta liếc mắt một cái đã có thể xác định được thân phận của gã, cũng làm gã nom thật sự chẳng có vẻ anh tuấn hay đoan chính gì cả. Nhưng mà khuôn mặt bình thường như vậy, cộng với biểu tình bình đạm không có gì lạ như thế lại đối lập với thứ gã kéo trên tay, mới làm người ta cảm thấy trái tim càng thêm băng giá run sợ.
Đây là một người dị năng hệ hỏa. Thông qua màu sắc lực sinh mệnh của đối phương, Nam Thiệu phán đoán ra. Sau thời gian dài quan sát lực sinh mệnh của nhiều thể loại, hắn đã tổng kết đại khái ra một ít kinh nghiệm. Trong đó ngoại trừ các dị năng tương đối hy hữu thì bây giờ hắn đã có thể liếc mắt một cái là phân biệt được lực sinh mệnh và độ mạnh yếu của năm hệ dị năng thường thấy kim mộc thủy hỏa thổ, đồng thời cũng biết ngoại trừ năng lượng trong tinh hạch zombie mọi dị năng hay biến dị đều có thể hấp thu, thì năng lượng trong tinh hạch động và thực vật biến dị chỉ có thể bị hấp thu bởi dị năng có cùng lực sinh mệnh. Ít nhất trừ bản thân ra, hắn chưa thấy ai có thể hấp thu mọi loại tinh hạch khác nhau như hắn. Có lẽ, đây mới là điểm đặc thù nhất của dị năng sinh mệnh.
Đây là một cao thủ. Trong khi Nam Thiệu đang phán đoán dị năng của đối phương, Từ Tịnh đang chống mình trên trần thông qua dáng đi, ánh mắt, biểu tình của đối phương đã định hành động, nếu không giành cơ hội ra tay trước thì chờ đến khi đối phương nhận thấy được sự tồn tại của Nam Thiệu, e rằng rất khó để hạ gã mà không đánh động những người khác.
Nhưng trong lòng cô vừa bật ra ý niệm này đã thấy người nọ đột nhiên dừng lại, đá về phía trước một cái, một ngọn lửa bùng cháy cọ qua vách núi kề sát chỗ Nam Thiệu rồi lao vao trong bóng đêm, Nam Thiệu và Cục thịt Trần tức khắc bị lộ, đỉnh hang không cao nên ngay cả Từ Tịnh cũng không thể tránh được bại lộ theo. Ba người thầm muốn chửi tục, lại thấy gã nọ không la lên cũng không kinh ngạc, như là sớm biết về sự tồn tại của mấy người, lại như hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của họ, ngọn lửa dưới chân đảo mắt hóa thành roi lửa không nhanh không chậm cuốn về phía Cục thịt Trần, Nam Thiệu rồi cuối cùng phóng lên đỉnh.
Người dị năng hệ hỏa bọn họ đã gặp qua không ít, nhưng người có thể dùng chân phát ra ngọn lửa và vận dụng thuần thục như gã này thì đây là người đầu tiên. Lúc này bởi vì ánh sáng từ ngọn lửa, bọn họ lập tức chú ý tới hai chân trần trụi của đối phương, có điều không nghĩ nhiều được nữa, mọi người vội vã dùng hết năng lực bản thân để tránh né chạy trốn roi lửa. Xèo xèo tiếng lông tóc cùng với mùi vải và da thịt bị đốt tản ra trong hang động, ba người chật vật tránh được vòng công kích đầu, tuy không bị nướng thành heo quay nhưng trên người cũng bị bỏng nổi bọng nước ít nhiều.
Từ Tịnh không đoán được còn chưa tiếp xúc tới người đã ăn lỗ nặng như vậy, trong lòng không khỏi chửi thề, không đợi đối phương công kích lần hai tới, người đã từ đỉnh vọt xuống như vượn, rút đao sắc bén nhanh chóng lao qua. Lúc trước cũng vì hai phương cách nhau hơi xa nên cô không có biện pháp xuống tay trước để đối phương chiếm ưu thế, nhưng trong khi di chuyển né tránh roi lửa, kẻ địch ở phía dưới thì sao cô lại khách khí được. Mà cùng lúc đó, Nam Thiệu cũng thừa dịp lúc né tránh đến gần đối phương hơn nhiều, thấy lực chú ý của gã bị Từ Tịnh dẫn đi, lập tức nắm chặt cơ hội tiến lên. Đối phó dị năng hệ hỏa, đương nhiên là càng gần thì đối phương sẽ càng kiêng kị, dù sao ngọn lửa một khi đã phóng ra thì không biết phân biệt người, mà đối với dị năng của hắn thì dù dựa vào vũ lực chém giết hay dùng dị năng thì cũng phải tới gần địch mới có thể phát huy tác dụng. Còn Cục thịt Trần bị lửa đuổi xém mông đã chạy lùi ra xa đến đường ra, chờ khi y lấy lại tinh thần thì đã trốn ra cửa hang, y tặc lưỡi, xoa xoa mặt, gom dũng khí một lần nữa lại quay trở về. Y sợ chết nhưng bên trong một người là bà la sát, một người khác là anh Thiệu, y dù thế nào không thể vứt bỏ họ, bỏ rơi họ thì y nào còn mặt mũi trở về gặp những người khác.
Không biết do gã người Yết kia trời sinh khuyết thiếu cảm xúc hay do quá mức bình tĩnh, dưới đao thế sắc bén của Từ Tịnh vẫn không chút hoang mang, tay phải nâng lên trực tiếp đón nhận lưỡi đao hạ xuống trên tay cô. Động tác Từ Tịnh không vì thế mà cứng lại, trong đầu chớp nhoáng đã đánh giá tình huống trước mắt, eo bỗng nhiên uốn lại, lăn xuống mặt đất, đồng thời đao trên tay đã bị cô xoay hướng đổi chiêu chém vào hai chân gã người Yết. Nhưng tuy rằng nhìn gã có vẻ chậm chạp không chút hoang mang, động tác tay chân lại không ngượng tí nào, thời gian dừng lại chỉ chưa đến một giây của cô đã bị gã bắt lấy chỗ trống, chân bên giẫm trên vách núi đá, đá liên hoàn về phía cô, mũi chân châm lên hai ngọn lửa xanh to bằng nắm tay, trước gió mà vẫn không bập bùng. Tuy nhìn không uy mãnh như roi lửa lúc trước nhưng độ nóng lại cao hơn mấy chục lần, chạm vào đá chỗ nào, chỗ đó bị hòa tan. Từ Tịnh nào dám đối kháng trực diện, mới vừa đứng lên được đã bị bức cho liên tục lui về phía sau, chặn lại khiến Nam Thiệu xông tới muộn một bước, không thể không thối lui theo.
Ngọn lửa cực nóng như vậy, dị năng hệ hỏa thông thường rất khó tạo ra, chưa kể phát ra sẽ tiêu hao hầu hết dị năng cũng không thể giữ lâu, cho nên trong chiến đấu không đến tình huống bất đắc dĩ sẽ không dám sử dụng. Nhưng nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của người này tựa hồ căn bản không lo dị năng hao hết. Gã không lo, nên bọn Nam Thiệu lo. Hang động tuy không nhỏ, đủ để hai người sóng vai đi, nhưng lúc đánh nhau thì trừ hai người đối đầu, những người khác trên thực tế rất khó nhúng tay vào chứ đừng nói tới vây công. Cho nên bọn Nam Thiệu mặc dù có ba người kỳ thật không được lợi thêm chút nào, mà đấu một một thì người này vũ lực cao dị năng mạnh, chỉ sau lần giao chiến này, ba người đã biết mình không phải đối thủ của gã.
Thời gian kéo dài càng lâu bọn họ càng bất lợi. Nam Thiệu nhanh chóng phân tích tình cảnh mấy người, dứt khoát quyết định. Cẩn tắc vô áy náy, hắn vốn muốn đến gần hơn chút nữa mới thi triển dị năng công kích, để tránh một kích không trúng khiến cho đối phương cảnh giác, nhưng thoạt nhìn bây giờ không có khả năng đến gần hơn nữa, mà chậm thêm một chút Từ Tịnh đứng mũi chịu sào sẽ bị lửa cháy nướng thành than đen, trước mắt chỉ có thể được ăn cả ngã về không, hy vọng lực sinh mệnh của tên người Yết này sẽ không quá mạnh như dị năng của gã, nếu không…
Nếu không thì sao hắn không dám nghĩ tiếp, tinh thần lực khống chế dị năng hóa thành một mũi gai nhọn cắm thẳng vào giữa mày đối phương, nơi mà lực sinh mệnh tràn đầy nhất. Chiêu này hắn đã dùng vô số lần, nhưng dùng trên người mới là lần thứ hai, lần đầu tiên là khi rời khỏi căn cứ Bác Vệ để giết đồng lõa của tên mặt chuột, khi đó hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, mà lúc này đây hắn không hề chắc chắn.
Tên người Yết liên tục tấn công không cho Từ Tịnh chút cơ hội phản kích nào đột nhiên lảo đảo một chút, mắt thấy như muốn quỳ xuống mặt đất rồi lại nửa đường dừng lại, gồng sức thẳng đầu gối lên, hơi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Nam Thiệu phía sau Từ Tịnh. Đây là lần đầu tiên hai bên chạm mắt kể từ khi giao chiến, ánh mắt kia như chứa độc, tràn ngập ác ý và lửa giận, hận không thể băm Nam Thiệu ra làm trăm mảnh.
Từ Tịnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tận dụng thời cơ lập tức nhảy dựng lên, đao trong tay bổ thẳng lên đầu đối phương, không có chút kĩ xảo đẹp đẽ dư thừa nào, thế bổ thẳng tiến không lùi. Thành bại đều trong một đao ấy, có bài học lúc trước, dù đối phương lại quay người giữa chừng chắn lại, cô cũng chém chúng không lầm.
Thực hiển nhiên gã nọ cũng muốn giở trò cũ lần nữa, chẳng qua tay phải mới vừa nâng lên một chút đã lại vô lực rũ xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao Từ Tịnh xẹt qua giữa mày, lưu lại một vết máu thật sâu trên mặt gã.
Nam Thiệu tập trung dị năng vào đôi mắt nhìn sương mù màu đỏ thẫm giữa mày gã nổ mạnh thành vô số điểm sáng, cuối cùng biến mất vô tích, dẫn đến lực sinh mệnh trên người gã cũng trong giây lát tiêu tán hầu như không còn, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, xem ra gã người Yết này tuy lợi hại hơn rất nhiều những người dị năng hắn từng gặp, nhưng vẫn không đỡ được dị năng công kích của hắn.
“Gã chết rồi.” Nhìn Từ Tịnh hình như còn muốn chém thêm một đao vào thân hình sừng sững chưa đổ xuống của gã, Nam Thiệu nói, ý bảo cô đừng lãng phí sức lực.
Từ Tịnh không để ý đến hắn, đao quét ngang, trực tiếp chém đầu gã nguời Yết rơi xuống mặt đất mới dừng tay. Làm người ta không ngờ được sợ hãi trong lòng là cái thân không đầu kia vẫn sừng sững không ngã, giống như là có cái gì đó chống đỡ nó.
“Mẹ nó, đóng giả anh hùng!” Cục thịt Trần ở đằng sau không có cơ hội ra tay đi lên một chân gạt ngã thi thể kia trên mặt đất, còn tàn nhẫn giẫm hai chân gã cho hả giận, nguyên nhân là do trên người cả ba đều bị thiêu cháy rách rưới, lông mày y còn bị cháy xém. Đương nhiên quan trọng nhất chính là mụ la sát bị bỏng, tuy rằng cô làm như không có việc gì nhưng mà y khó chịu.
Nam Thiệu không để ý đến y, cúi xuống giải cứu người bị gã người Yết nắm trong tay, cầm máu, ổn định lực sinh mệnh cho người này. Hai chân người nọ ở bên cạnh, nhìn qua mới bị chém không lâu, hắn có thể sử dụng dị năng nối lại, nhưng hiện tại không phải lúc, tiếp đây sẽ còn đối mặt với nhiều tình huống hung hiểm hơn, hắn không có khả năng dùng toàn bộ dị năng tại đây trên người này. Trên thực tế nếu không phải vì dể dò hỏi chuyện thì hắn thà giúp người này ra đi thanh thản nhanh chóng còn hơn.
“Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh đã làm gì không?” Từ Tịnh ra hiệu cho Cục thịt Trần lưu ý đằng sau, ngồi xổm xuống bên người Nam Thiệu, thấp giọng hỏi. Cô không nghĩ được vì sao đối phương đang chiếm ưu thế lại đột nhiên dừng lại, lý do duy nhất có thể giải thích chính là Nam Thiệu đã động tay chân, nếu không hắn sẽ không bình thản như vậy. Xem ra, hắn còn lợi hại hơn cô nghĩ rất nhiều.
Nam Thiệu biết sau này họ sẽ còn hợp tác, không giấu cô, nhàn nhạt ừ một tiếng xem như thừa nhận, chẳng qua cũng không thích nhiều lời, mà nhìn về phía người tuy hô hấp còn yếu nhưng đã vững vàng hơn, hỏi “Anh trả lời tôi mấy vấn đề, chờ chúng tôi cứu những người khác xong, tôi sẽ nối chân lại cho anh.” Sợ đối phương bởi vì cảnh ngộ gặp phải mà suy sụp không nói được gì, thậm chí muốn kéo người không liên quan chôn cùng, hắn ưng thuận chỗ tốt trước để dấy lên hy vọng sống sót của người này. Có hi vọng mới có băn khoăn, con người sợ nhất chính là tuyệt vọng, một khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng làm được.
Nghe vậy, người nọ mở đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, con ngươi tối đen như có vầng sáng sáng lên “Anh muốn cứu… cứu chúng tôi?” Sau khi được Nam Thiệu hứa hẹn, không đợi dò hỏi đã nói hết thảy những điều mình biết ra “Tôi là Trần Đống, chúng tôi từ căn cứ Bác Vệ… chạy ra, tổng cộng có bảy người… Còn có một dị năng hệ trị liệu, anh chỉ cần… chỉ cần cứu bọn họ ra, chân tôi cũng có thể cứu chữa……”
“Dị năng hệ trị liệu? Tên là gì?” Nghe được dị năng trị liệu, Nam Thiệu khẽ sửng sốt ngắt lời y.
“Kim… Kim Mãn Đường.” Trần Đống thở dốc hai hơi, mới nói tên ra được. Chung quy mất máu quá nhiều, dù Nam Thiệu đã ổn định lực sinh mệnh cho y, lúc nói mấy câu sau, y vẫn không khỏi cảm thấy suy yếu sắp xỉu.
Kim Mãn Đường! Trong nháy mắt nghe thấy tên này, Nam Thiệu không khỏi giật mình, cảm thán thế giới thật nhỏ đồng thời biết hành động cứu người lúc này không thể lại nửa đường trở ra.
“Bọn họ đều còn sống? Có bị thương không?” Hắn vứt đi ý nghĩ có thể quay lại bất cứ lúc nào, tiếp tục hỏi.
“Sống… Đều sống, không bị thương… Nếu không phải trúng thuốc mê, cũng không đến mức… không đến mức…” Trong mắt Trần Đống hiện lên cáu giận mãnh liệt “Bọn chúng có ba người… chỉ ba người!” Y hơi hơi nâng tay lên, vô lực đấm trên mặt đất, chỉ cảm thấy nghẹn khuất đầy bụng không chỗ xả ra.
Nghe rõ số lượng, nhóm Nam Thiệu nhìn nhau, nhưng cũng không cảm thấy nhẹ nhàng.
“Các anh có bảy người, chẳng lẽ trừ Kim Mãn Đường, những người khác đều không phải người dị năng? Sao lại bị giam giữ chỉ với ba người?” Nam Thiệu bắt được trọng điểm.
Trần Đống cười khổ, thu hồi không cam chịu trong lòng, trả lời “Đều bị… Đều bị trói rồi treo giữa không trung… Phía dưới… Phía dưới là đàn zombie không đếm được, giẫy khỏi dây trói… bị zombie ăn… Ai dám động?”
“Zombie ở trong này?” Từ Tịnh nghe đến đó, nhịn không được giật mình hỏi. Nếu thế thì bọn họ cứu người thế nào?
“… Không, không phải… Zombie ở dưới…” Trần Đống nói hai câu, cảm thấy lời này nói không rõ, cuối cùng đơn giản miêu tả đại khái địa hình bên trong “Bên trong rất lớn… Rất sâu… Rất sâu, từ nơi này đi vào là một cái… đài cao, zombie… zombie ở dưới vực… Đại khái cao khoảng năm sáu mét, không bò lên được…”
Điều này chứng thực suy đoán lúc trước của Nam Thiệu, cửa phía dưới là nơi tiến vào động zombie, chẳng qua hai động trên dưới tương thông. Nói cách khác, chỉ cần coi chặt cửa ra, bọn họ không cần lo lắng lại bị zombie bao vây.
“Bọn họ muốn mang anh đi đâu?” Nam Thiệu hỏi một nghi vấn khác. Nếu để cho zombie ăn thì trực tiếp ném người xuống là được, hà tất còn phải mang ra bên ngoài, người Yết tự ăn thì càng không phải làm thế.
Vấn đề này làm Trần Đống run lên, hiển nhiên y biết mình gặp phải thảm cảnh gì, một lát sau, y mới ép sợ hãi và hận ý trong lòng xuống, run giọng nói “Bọn họ tính đem tôi ra ngoài… dẫn một nửa zombie phía dưới ra, nói là… Nói còn có mấy người sống sót bị nhốt ở trong căn nhà trúc… Chúng muốn để thần chết vây đói chết bọn họ……”
“Thần chết?” Nam Thiệu mẫn cảm bắt lấy danh từ này.
Trần Đống thở dốc trong chốc lát, mới khẽ gật đầu “Bọn họ gọi zombie là… thần chết, hơn nữa… hơn nữa còn rất tôn kính……”
Đến tận đây, ba người Nam Thiệu rốt cuộc nắm giữ được ba tin tức quan trọng, tin thứ nhất là bên trong khả năng lớn chỉ còn lại hai người Yết. Tiếp theo, đối phương bởi vì nguyên nhân nhân số quá ít không thể chú ý cả hai nơi, nên còn chưa biết bọn họ đã trốn thoát, thậm chí mấy trăm zombie bao vây họ đã bị giết gần hết. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó chính là người Yết dùng người sống và mùi máu tươi nồng để dẫn dụ zombie, nghĩa là bọn họ cũng không thể tùy ý khống chế zombie như ta đoán.
Sau khi kết luận được ba điều này, cảm giác áp bách lớn về đủ loại thần bí mà trại Yết mang lại trong lòng mọi người rốt cuộc tiêu tán vài phần. Tuy biết người Yết có thủ đoạn khống chế, nhưng ít ra không thể đủ để lợi dụng chỉ huy chúng hoàn toàn tùy theo ý mình, chỉ điểm này đã khiến họ an tâm hơn không ít. Rốt cuộc thì số lượng zombie rất nhiều, dù không có trí tuệ nhưng con người giãy giụa gần một năm sau mới có thể miễn cưỡng đạt trạng thái cân bằng với chúng nó, một khi ai đó có thể khống chế chúng thì sẽ tạo thành lực phá hoại không đo đếm được. Mà nếu người biết chỉ huy zombie lại vừa lúc là người Yết tâm thuật bất chính, cộng thêm uy hiếp từ sinh vật biến dị thì thế giới này còn chỗ nào cho nhân loại tồn tại?
Trần Đống chỉ biết từng ấy, rốt cuộc bọn họ bị bắt lại đây vốn không bao lâu, hơn nữa ba người Yết đa số thời gian đều dùng tiếng dân tộc nói chuyện với nhau, căn bản nghe không hiểu. Mà cơ hội hành động cũng không có, hai người Yết còn lại có năng lực gì đương nhiên y cũng không biết.
Mắt thấy không hỏi ra thêm được gì, bọn Nam Thiệu liền để Trần Đống lại tại chỗ tiếp tục đi vào trong. Sở dĩ không đưa người này ra cho nhóm Trương Dịch chăm sóc là bởi vì mùi máu tươi trên người Trần Đống quá nồng, mang ra bên ngoài chỉ sợ lại dẫn zombie trong hang theo như mong muốn của người Yết. Cũng may trong động có đèn, còn có một thi thể người Yết mà Trần Đống hận đến nghiến răng nghiến lợi để y trút giận, không sợ một mình y ở đây miên man suy nghĩ đến phát điên.
“Tôi cảm thấy mọi chuyện có điều gì đó không đúng.” Sau khi đi ra một khoảng cách, Nam Thiệu đột nhiên mở miệng, bởi vì cảm giác hoảng hốt trong lòng hắn cũng không giảm đi chút nào “Vì sao gã người Yết kia từ đầu tới cuối cũng chưa phát ra tiếng cảnh báo nào?”
“Có gì khó đoán đâu, lúc đầu gã cho rằng có thể giải quyết chúng ta, cảm thấy không cần thiết gọi những người khác, sau đấy…” Từ Tịnh nhìn Nam Thiệu, nghĩ đến dị năng của hắn trong lòng không khỏi hơi đề phòng “Sau đấy hẳn là không kịp phát ra tiếng.” Cô chỉ phỏng đoán nhưng hiển nhiên không ngờ mình thế mà đã chạm tới sự thật. Thì ra gã người Yết kia từ trước khi thức tỉnh dị năng đã có tiếng hung hãn trong tộc, tuy rằng tính cách trầm mặc ít lời nhưng lại cực kỳ tự phụ, gã vốn tưởng rằng lấy sức bản thân là có thể giải quyết ba người. Hơn nữa sự thật nhìn qua cũng như thế, dưới ngọn lửa có sức nóng khủng bố cùng với thân thủ xuất sắc của gã, ba người Từ Tịnh tới gần cũng không thể, càng đừng nói phản kích. Gã cần gọi đồng bạn sao? Đương nhiên chẳng cần nếu như không tồn tại dị năng của Nam Thiệu. Vì thế sau khi công kích của Nam Thiệu thành công, gã hối hận cũng đã muộn. Nhưng mà dưới tình huống như vậy, gã không chỉ không ngã xuống, còn có thể chỉ liếc mắt một cái liền kết luận được người tấn công là ai, bởi vậy có thể thấy được năng lực gã kỳ thật đáng sợ thế nào. Nếu không phải Nam Thiệu đánh du kích bất ngờ, có thể thắng gã hay không còn rất khó nói.
Giải thích như vậy cũng đúng, chẳng qua cảm giác bất an của Nam Thiệu vẫn không hề giảm bớt. Hắn lựa chọn tin tưởng trực giác bản thân, bên trong hẳn là còn người hoặc vật gì đó đáng sợ hơn đang chờ bọn họ. Hắn nghĩ đến người không có dị năng nhưng lực sinh mệnh lại tràn đầy hơn cả người dị năng đã từng nhìn thấy kia. Phải chăng là kẻ đó?
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
42 chương
9 chương
46 chương
45 chương
57 chương
23 chương