Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Chương 19
Edit: Thanh Thạch
Tìm được Trang Thành rồi, Lăng Thanh Vân như buông được mọi gánh nặng trong lòng. Khi phát hiện Trang Thành còn chút trí nhớ về mình, thậm chí khắc chế bản năng, hắn hận không thể ôm lấy Trang Thành hôn mấy cái!
Nhưng con cún Tiểu Công đã nhắc nhở hắn, tuy Trang Thành quả thật còn chút ấn tượng đối với hắn nhưng nếu hắn đi trêu chọc, Trang Thành khẳng định sẽ ăn hắn!
Nhào vào hôn mấy cái cũng tính là trêu chọc đúng không? Tâm tình Lăng Thanh Vân rất tốt, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, ngay cả đám tang thi chung quanh vẫn luôn nhìn mình chảy nước miếng ròng ròng cũng không đáng ghét như vậy!
Ngày đầu tiên của năm 2015, trên thế giới nơi nơi đều có người tử vong, tất cả các thành phố nguyên bản náo nhiệt giờ đều thành khu vườn của tang thi, địa ngục của nhân loại. Mà Lăng Thanh Vân thì tìm thấy mục tiêu sống sót của mình.
Hắn muốn cứu Trang Thành, để cứu Trang Thành hắn phải giết tang thi tích cóp công đức, mà hắn cũng không hy vọng khi Trang Thành sống lại còn phải đối mặt với tang thi đáng sợ… Về sau hắn không thể không để ý tình hình giữa con người và tang thi, hắn cần phải thay đổi tâm tính, hắn cần phải giết nhiều tang thi!
Mặt trời đã lặn, tối qua Lăng Thanh Vân ngủ không ngon, hôm nay bận rộn cả một ngày, trải qua cực buồn rồi cực vui, cuối cùng chỉ còn lại mỏi mệt.
Trang Thành ở bên người hắn, là người yêu hắn mong nhớ ngày đêm, nhưng cũng là tang thi…. Hắn có thể ngủ sao?
Lăng Thanh Vân không sợ Trang Thành đột nhiên phát cuồng ăn mình, hắn chỉ sợ mình chết rồi, hai người không còn cơ hội ở bên nhau… Hắn còn muốn cứu Trang Thành, sau đó chính mồm nói cho cậu biết mình yêu cậu ấy nữa!
“Tiểu Công, Tiểu Công!” Lăng Thanh Vân thử gọi ở trong đầu, theo như con cún nói, hắn có thể trực tiếp dùng lực tinh thần khống chế ngọc công đức, nhưng hắn đúng là không biết lực tinh thần là cái gì…
“Có việc gì?” Khẩu khí con cún thật không tốt, đây là loại người gì vậy? Thế mà cùng tang thi tương thân tương ái, hắn không sợ tang thi kia quay đầu ăn luôn mình sao? Tang thi cấp ba tuy thông minh hơn, còn có một chút trí nhớ, nhưng bản năng chiếm cứ thượng phong có biết không?
Đương nhiên, hắn quá may mắn, tang thi ngoài kia bị ma khí xâm nhập đúng lúc vừa mới tiến hóa, cuối cùng trực tiếp biến thành tang thi cấp ba, ở đây không có người, chưa từng ăn thịt người cho nên mới không bị bản năng khống chế. Nhưng cho dù là vậy, không có mấy viên tinh hạch kia thì nó tin chắc tang thi này khẳng định sẽ ăn mất chủ nhân mới nhận thức của mình!
Hiện tại, phỏng chừng tang thi kia đang vội vàng tiêu hóa hơn mười viên tinh hạch cho nên mới không sờ đến hắn!
“Em ấy còn nhận ra tao! Về sau tao mang em ấy đi giết tang thi được không? Với cả, em ấy liệu có ăn tao nữa không?” Lăng Thanh Vân mặc kệ khẩu khí xấu của đối phương, cho dù bây giờ có người mắng hắn, phỏng chừng hắn cũng sẽ tươi cười đáp lại.
“Anh ta đương nhiên sẽ ăn anh! Trừ phi anh tiếp tục đưa tinh hạch cho anh ta ăn. Nhưng phải nhắc anh trước, anh là người tu công đức, đương nhiên sẽ tu công đức kim thân, với anh ta mà nói, anh chính món bổ… Phỏng chừng anh so với người bình thường còn hấp dẫn tang thi hơn.” Đó là hơn mười tinh hạch a! Lấy đến cho ngọc công đức bổ sung năng lượng tuyệt đối có thể khiến không gian lớn hơn nhiều! Kết quả cứ thế cho tang thi làm đồ ăn vặt!
“Đó là chuyện sau này… Hiện tại vấn đề là tao ngủ kiểu gì giờ?” Lăng Thanh Vân suy nghĩ một chút, cùng lắm thì về sau tìm được tinh hạch liền đút cho Trang Thành, đi giết nhiều tang thi biến dị là được!
“Anh vào không gian ngủ, nhìn dáng vẻ anh ta chắc sẽ không rời đi.”
“Vào không gian? Để em ấy một mình ở đây?” Lăng Thanh Vân nhíu mày.
“Chẳng lẽ anh muốn ngủ cùng tang thi? Hơn nữa, chẳng lẽ anh định về sau đi cùng tang thi này, không trở về cái gì nhỉ…. Cái khu an toàn kia nữa à?”
“Có vấn đề gì sao?” Lăng Thanh Vân đúng là tính toán như vậy, về sau hắn liền cùng Trang Thành đi đến nơi có nhiều tang thi, cùng nhau giết tang thi, giúp mình thăng cấp, cũng giúp Trang Thành thăng cấp. Nếu gặp phải nguy hiểm, ví dụ như một đàn tang thi, mình còn có thể trốn vào không gian. Về phần Trang Thành, hắn nhất định sẽ giúp cậu thăng cấp thật nhanh, chờ thực lực của cậu đủ mạnh, trở thành tang thi lợi hại nhất thì chẳng tang thi nào có thể động đến cậu… Nghĩ đến lúc nãy Trang Thành dùng tiếng thét khống chế tang thi, tưởng tượng Trang Thành giúp mình khống chế một đám tang thi để mình giết, Lăng Thanh Vân nhịn không được nở nụ cười.
“Anh ở cùng nhân loại, gia tăng công đức sẽ nhanh hơn nhiều đi giết tang thi! Lúc trước có rất nhiều người tu công đức, bọn họ đều dùng biện pháp là giúp người khác, dưới tình huống này, anh cho người trong khu an toàn một ít đồ ăn là có thể được công đức! Hơn nữa, nếu có người bởi vậy mà cảm kích anh thì sẽ có ích lợi lớn!” Con cún bắt đầu muốn phát điên rồi, một mình giết tang thi, hắn định giết đến khi nào? So ra, một lần giúp khu an toàn giải quyết tai họa linh tinh còn có thể được nhiều công đức hơn!
Lăng Thanh Vân sửng sốt, hắn cũng nghĩ tới, nếu hắn có thể kiếm thêm ít thức ăn về phát cho người sắp chết đói, có phải cũng sẽ được công đức không? Mà hắn giết mấy kẻ ác hình như cũng được công đức thì phải? Về phần có người cảm kích mình…. Nếu con cún đã nói thì hẳn là sẽ có không ít ưu việt.
Nhưng nếu hắn trở về khu an toàn thì Trang Thành phải làm sao?
Con cún cũng nhìn ra băn khoăn của Lăng Thanh Vân: “Hiện tại nhiệm vụ cấp bách của anh là tăng cường thực lực!”
“Tao tăng cường thực lực là vì Trang Thành, không thể để em ấy cứ như các tang thi khác được. Tao tuyệt đối không để Trang Thành rời khỏi tao.” Lăng Thanh Vân nhíu mày, cho dù ở cùng nhân loại mới có lợi, nhưng hắn chỉ muốn ở bên Trang Thành.
“Thôi… Bây giờ anh cứ vào không gian ngủ đi đã.” Con cún bất mãn nói.
Lăng Thanh Vân không buồn ngủ, hắn không muốn rời khỏi Trang Thành, nhưng thật sự không có biện pháp vẹn toàn đôi bên sao? Không gian của ngọc công đức tại sao không thể chứa Trang Thành? Nếu có thể làm như vậy, hắn có thể giấu Trang Thành ở bên trong, sau đó kiếm được tinh hạch liền đút cho cậu ăn, quá đơn giản!
Lăng Thanh Vân nhìn Trang Thành ngồi một bên, đối phương thế mà đang nhìn hắn, trên khuôn mặt không chút thay đổi kia hắn lại có thể đọc ra – cậu muốn ăn mình! Cậu đói bụng!
Lăng Thanh Vân thở dài một hơi, không biết vì sao lại cảm thấy Trang Thành đáng yêu quá… Hiện tại Trang Thành khẳng định là nghe không hiểu lời mình nói, thế nên sẽ không có chuyện cậu ngoan ngoãn đi theo mình hoặc nghe lời mình đứng ở một chỗ nào đó đúng không?
Quay người lại, Lăng Thanh Vân nhìn những tang thi cách đó không xa đang nhe răng trợn mắt dùng biểu tình đói khát nhìn mình, trong đó một tang thi mặc tây trang thiếu nửa khuôn mặt trông còn khá quen mắt, đứng giữa một đám tang thi mặc đồ ngủ vô cùng nổi bật, lúc trước tang thi này đuổi theo hắn và Trang Thành rất lâu!
Cơn giận lại bùng lên, Lăng Thanh Vân nhấc gậy nanh sói nhảy xuống dưới đất, tìm đúng tang thi kia liền nện xuống.
“Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.”
Lăng Thanh Vân nghe giọng nói kia, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, hiện tại hắn cần làm nhất hẳn là giết hết tang thi ở đây! Không, không thể giết hết, Trang Thành tuyệt đối là phải bảo hộ tốt, hơn nữa, lấy thực lực hiện tại của hắn có lẽ cũng không giết được cậu.
Lăng Thanh Vân ở dưới giết tang thi, biểu tình hung ác, trên nóc xe Trang Thành lại im lặng nhìn hắn.
Thức ăn của cậu, hương vị rất dễ chịu, vừa rồi ngồi bên hắn khiến cậu muốn ăn lại luyến tiếc hạ miệng, cứ như vậy ngồi. Cậu đã tính toán muốn nuôi thức ăn này, lưu lại để sau này ăn, nhưng sao thức ăn của cậu lại nhảy xuống?
Đói thật, sao lại vẫn đói như vậy? Cậu nghiêng đầu, nhìn thức ăn đã nhảy xuống dưới, hắn không ở bên cạnh, dường như càng thấy đói bụng hơn… Cậu cảm thấy mình nên ăn luôn thức ăn này, nhưng mà thật sự là rất tiếc.
Thức ăn của cậu đang giết đồng loại của cậu, nhưng cậu không định đi giúp đồng loại của mình, bởi vì cậu không thích bọn họ, cậu cũng không muốn đi giúp thức ăn, bởi vì thức ăn đang giết đồng loại.
Thế nên cậu liền im lặng nhìn.
Thức ăn của cậu lợi hại hơn đồng loại, đồng loại này đều vô cùng trì độn, không biết làm gì, nhưng số lượng lại rất đông.
Cậu nhìn thấy thức ăn bị đồng loại vây quanh, đó là thức ăn của cậu, bọn họ tuyệt đối không thể đụng vào!
Cậu cảm thấy mình bị mạo phạm! Cậu muốn giáo huấn đám đồng loại này một trận! Cậu nhảy xuống xe định đuổi tất cả đồng loại đi, lại đột nhiên nhìn thấy thức ăn của mình biến mất.
Lại biến mất? Sao lại không thấy rồi? Cậu vẫn đuổi hết đồng loại đi, sau đó an vị ở chỗ thức ăn biến mất.
Hắn biến mắt, hẳn là sẽ lại xuất hiện nhỉ? Đó là thức ăn của cậu, là của cậu!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
40 chương
14 chương
22 chương
54 chương