Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng
Chương 18
Edit: Thanh Thạch
Đặt Trang Thành vào không gian mang theo bên người, Lăng Thanh Vân càng nghĩ càng cảm thấy đây là biện pháp tốt. Dù sao Trang Thành ở lại đây rất có khả năng sẽ bị con người giết, hơn nữa, hắn cũng không muốn nhìn thấy Trang Thành ăn thịt người.
Trang Thành đã là tang thi, tang thi coi người là đồ ăn, nhưng hắn sẽ cứu Trang Thành… Nếu Trang Thành trở lại làm người xong biết được mình đã ăn thịt người, khẳng định sẽ chịu không nổi! Mà đừng nói là Trang Thành, ngay cả hắn cũng chịu không nổi! Dù sao hắn cũng là con người!
Hiện tại, Trang Thành hẳn là chưa từng rời khỏi công trường, ở đây cũng không có người tới, nhưng nếu hắn không trông chừng Trang Thành, khẳng định sẽ có ngày Trang Thành gặp được người sống…
Hoặc là cậu sẽ ăn thịt người, hoặc là cậu sẽ bị người giết… Không! Trang Thành không thể chết được!
Lăng Thanh Vân cảm thấy ý tưởng này rất tốt, nhưng khi con cún trở về, vừa nghe thế liền phẫn nộ: “Ngọc công đức sao có thể chứa tà vật như vậy? Nếu anh làm ô nhiễm ngọc công đức thì cả đời cũng đừng mơ đến cứu anh ta!”
Lăng Thanh Vân nhíu mày: “Nhưng tao không thể để người khác làm cậu ấy bị thương!” Bây giờ hắn sống là vì Trang Thành, làm sao có thể để người khác động tới Trang Thành?
Con cún nhìn biểu tình của Lăng Thanh Vân, chuyển vài vòng dưới đất: “Kỳ thật anh không cần lo lắng người khác làm anh ta bị thương, hiện tại anh ta rất mạnh đó… Người giống như anh ta, khi ma khí nhập thể thì vừa đúng lúc…. Tôi phỏng chừng toàn bộ tinh cầu này, tang thi mạnh như anh ta không vượt quá một trăm.”
“Tang thi sẽ không đánh tang thi, nhân loại mới là trọng điểm! Chỉ cần một quả bom…” Lăng Thanh Vân nghe ra trong lời nó nói có chút giấu giếm, nhưng có một số việc con cún không chịu nói, lúc nãy hắn hỏi rất nhiều lần cũng không hé răng nên hắn sẽ không hỏi nữa.
Hơn nữa, còn có một trăm? Hiện tại theo như khu an toàn thông báo, tang thi lợi hại nhất cũng chỉ là tang thi biến dị mà thôi, mà Trang Thành mạnh hơn tang thi biến dị nhiều, hắn còn tưởng rằng Trang Thành là độc nhất vô nhị, kết quả còn nhiều tang thi cường đại như vậy sao?
“Ai nói tang thi sẽ không đánh tang thi? Tang thi muốn tiến hóa thì nhất định phải lấy được năng lượng từ đồng loại của nó!”
“Năng lượng?” Lăng Thanh Vân lập tức nghĩ đến tinh thể trong óc tang thi biến dị, trên người hắn luôn mang theo thứ này.
“Đúng là nó, bên trong có năng lượng! Nếu anh muốn cho không gian lớn hơn thì tìm thêm nhiều tinh thể như vậy đến đây…”
“Tang thi có được tinh thể này thì có thể tiến hóa?” Lăng Thanh Vân không cần không gian lớn, hắn chỉ hi vọng Trang Thành có thể sống sót, nếu làm cho Trang Thành trở nên mạnh mẽ hơn…
“Đúng vậy! Tinh thể trong tay anh là chỉ có tang thi tiến hóa lần đầu tiên mới có, người kia không trải qua lần tiến hóa đầu tiên, lúc biến thành tang thi trực tiếp thành tiến hóa lần hai luôn… Vận khí rất tốt, theo tôi đoán anh ta hẳn vẫn còn sót lại chút trí nhớ lúc còn sống.”
“Cậu ấy còn nhớ rõ chuyện trước khi chết?” Lăng Thanh Vân hưng phấn hỏi, chỉ cần Trang Thành còn nhớ rõ mình, chỉ cần Trang Thành còn nhớ rõ mình… Hắn cảm thấy tim mình đập đặc biệt nhanh!
“Lúc anh ta nhào về phía anh không phải khựng lại một chút sao? Nhưng cho dù còn trí nhớ nhất định, phỏng chừng anh ta cũng không ngăn được bản năng muốn ăn thịt, hiện tại anh ta ngồi ở chỗ anh vào, tạm thời anh đừng đi ra, nếu anh ta vẫn ở đây….” Con cún dùng móng vuốt cào cào đất, nó thiếu chút nữa thì quên điểm này: “Nếu anh ta vẫn ở đây anh liền không ra được!”
“Nếu em ấy nhớ rõ tao, khẳng định sẽ không ăn tao… Tao có không ít tinh hạch, cho em ấy ăn có phải em ấy sẽ tiến hóa không?” Lăng Thanh Vân nhìn Trang Thành im lặng ngồi trên nóc xe việt dã ở bên ngoài, giờ mặt trời đã xuống núi, cậu cũng đã ngồi thật lâu, không nhúc nhích.
“Anh làm anh ta mạnh hơn không phải là càng không trốn được sao? Đương nhiên, cấp bậc càng cao, hẳn là có thể nhớ được càng nhiều chuyện trước kia.” Con cún ghé vào mặt đất, bất đắc dĩ mở miệng, chủ nhân nó chọn lần này sao cứ tâm tâm niệm niệm một ma vật thế nhỉ?
“Vậy phải làm thế nào? Thật sự không thể để em ấy ở trong không gian sao? Cùng lắm là tao không vào đây tị nạn là được.” Không thể để Trang Thành chết, cũng không thể để Trang Thành chạy đi mất, lại còn phải để ý tính mạng mình… Lăng Thanh Vân cực kỳ bất đắc dĩ.
“Nếu anh không ăn uống thì sẽ chết đói.” Con cún nghiêm túc nhắc nhở, tình huống này thật là khó!
“Em ấy động đậy.” Lăng Thanh Vân nói, Trang Thành đang ngồi trên nóc xe đột nhiên nhảy xuống, sau đó đi về một hướng, cuối cùng linh hoạt leo lên khung cửa sổ đi vào một gian phòng, đó chính là nơi hắn và Trang Thành tị nạn.
Một tháng qua, Trang Thành vẫn luôn ở đó? Lăng Thanh Vân nắm chặt tay, trong lòng đau xót, hắn muốn lập tức ra ngoài tìm Trang Thành – vừa rồi biểu hiện của Trang Thành thật giống như lúc cậu còn sống…
“Hiện tại anh ra ngoài khởi động xe liệu có thể chạy thoát không? Chờ thực lực của anh mạnh hơn rồi trở lại bắt anh ta mang theo bên mình là được… Đúng rồi, tôi lấy cho anh công pháp tu luyện rồi đó!” Từ miệng con cún đột nhiên phun ra một khối ngọc.
Lại là ngọc à? Lăng Thanh Vân cầm viên ngọc kia, vừa đụng tới, vô số tri thức liền chui vào đầu hắn, lại là cảm giác đau đầu như mấy hôm trước!
Công đức thành Thánh… Tu công đức cũng là một loại tu tiên, tất nhiên cũng có thể luyện tiên thuật, nhưng người tu công đức cần dựa vào thân thể tự nhiên chuyển hóa mới thành công đức kim thân, cho nên không được tu luyện, nhưng có thể luyện lực tinh thần.
Tinh thần công kích, tinh thần khống chế…
“Tao có thể khống chế tang thi sao?” Nếu có thể khống chế Trang Thành, hắn liền mang theo Trang Thành đi khắp nơi giết tang thi, như vậy mình vừa có thể tích cóp công đức, vừa có thể giúp Trang Thành thăng cấp, tăng cường thực lực.
Mang theo Trang Thành, có lẽ không thể quay về khu an toàn nữa… Cùng lắm thì không về! Hắn ở bên ngoài cũng tuyệt đối không chết đói!
“Có thể, nhưng đến khi anh luyện được khống chế anh ta thì đã sớm chết đói rồi.” Con cún cào cào, mấy cọng cỏ đều bị móng vuốt của nó đè bẹp dí xuống đất, nó cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Mấy thứ này, xác thực là không phải một chốc mà học xong! Lăng Thanh Vân một ngày chưa ăn gì giờ đã sớm đói bụng, bị đối phương nhắc nhở cũng nghĩ đến trong xe có thức ăn.
Mặc kệ thế nào, giờ không có Trang Thành trên nóc xe, vẫn là lấy đồ ăn lấp đầy bụng quan trọng hơn!
“Tao ra ngoài lấy đồ ăn trong xe đã.”
“Được! Chỉ cần anh nghĩ muốn ra ngoài là có thể ra ngoài.” Con cún đứng lên, cuối cùng cũng có chút tinh thần.
“Đúng rồi, tao gọi mày là gì? Không thể vẫn luôn gọi cún con được đúng không?”
“Anh anh anh… Anh gọi tôi là cún con? Tôi là linh khí ngọc công đức! Căn bản không phải là chó!” Con cún đột nhiên nhe răng trợn mắt, cố gắng thể hiện sự phẫn nộ của nó.
Nhưng nó đứng cả bốn chân lên vẫn chỉ bé bằng bàn tay Lăng Thanh Vân, những thứ nhỏ xíu như vậy làm cái gì cũng thật đáng yêu. Nếu lúc này người nó gặp không phải Lăng Thanh Vân mà là cô bé nào đó, phỏng chừng đã sớm ôm vào lòng xoa mấy trăm lần!
“Vậy mày gọi là gì?” Lăng Thanh Vân không quan trọng chuyện xưng hô, tùy tiện gọi là gì cũng được.
“Chủ nhân trước gọi tôi là Tiểu Công!”
“Được! Về sau liền gọi mày là Tiểu Công.” Lăng Thanh Vân lập tức đồng ý, không cảm thấy có gì kỳ quái, thẳng đến khi có người hỏi hắn – “Tiểu Thụ đâu?”
Lăng Thanh Vân ấn lời con cún nói, nghĩ muốn đi ra ngoài, quả nhiên lập tức ngã trên nóc xe. Hắn không dám chậm trễ, lập tức từ cửa sổ trần chui vào trong xe, nhét túi đồ mình chuẩn bị vào không gian, sau đó hắn liền nhìn thấy Trang Thành nhảy từ cửa sổ xuống chạy về phía này.
Lăng Thanh Vân vốn định cầm đồ ăn trở lại không gian, lúc này đột nhiên không muốn đi.
Hắn đóng lại cửa sổ trần, sau đó liền nhìn thấy Trang Thành phi nhanh tới, nhảy lên đầu xe, quỳ xuống nhìn hắn.
Bốn mắt giao nhau, Trang Thành nhe răng với hắn, vẫn là hàm răng trắng noãn kia, chỉ là làn da đã tái xanh….
Trang Thành ở trên đầu xe nhìn chằm chằm Lăng Thanh Vân một lúc, sau đó bắt đầu dùng tay đập kính thủy tinh, khí lực của cậu mạnh hơn các tang thi khác nhiều, đập đến độ cả xe rung lên.
“Trang Thành, em còn nhớ anh không?” Lăng Thanh Vân nhìn ánh mắt đối phương không mang theo chút tình cảm nào, hắn cảm thấy có lẽ mình điên rồi, từ thời điểm Trang Thành đẩy, hắn đã điên rồi! Cho nên mới muốn nói chuyện với tang thi.
Trang Thành thế mà dừng lại động tác.
Lăng Thành Vân mở cửa sổ trần, nhô lên nửa người, sau đó đặt đống tinh thể mình thu thập được lên nóc xe.
Hắn gắt gao bám vào xe, không biết lần này vào giây phút nguy hiểm, con cún có kéo hắn vào không gian nữa không… Sau đó hắn nhìn thấy Trang Thành đứng lên, nhặt mấy viên tinh thể nhét hết vào miệng, rồi nhìn thoáng qua hắn, leo lên nóc xe, ngồi xuống cạnh cửa sổ trần.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Vân cách tang thi gần như vậy, nhưng tang thi trước mắt này không phải ai khác, là Trang Thành…
Tang thi chung quanh ngửi được mùi người sống lại vây tới bên này, từ cổ họng Trang Thành đột nhiên phát ra tiếng “Ca ca”, sau đó đám tang thi toàn bộ thối lui, du đãng bốn phía.
Lăng Thanh Vân bỗng thấy an tâm, hắn cũng leo lên nóc xe, lấy thức ăn từ trong không gian ra ăn, ăn xong liền lẳng lặng ngồi.
Trang Thành không thể vào không gian, nhưng rõ ràng cậu còn nhớ một ít chuyện trước kia cho nên sẽ không thương tổn mình…
Có lẽ, hắn có thể kiếm tinh hạch trong óc tang thi biến dị cho Trang Thành ăn, nuôi cậu, đợi đến khi mình tích đủ công đức liền biến cậu trở lại thành người!
Cậu ngồi trên đỉnh xe, im lặng nhìn đồng loại mình đi dạo xung quanh, không để cho bọn họ tới gần. Bọn họ là đồng loại của cậu, nhưng cậu chán ghét bọn họ, không muốn tiếp xúc với bọn họ!
Cậu không rõ vì sao thức ăn đột nhiên biến mất, cũng không biết vì sao thức ăn của mình phát ra hương vị thật quen thuộc, chính bởi vì hương vị này, cậu ngồi trên nóc xe thật lâu.
Ngồi lâu đến mức hương vị quen thuộc không còn nữa, cậu lại nhớ tới gian phòng mình thích nhất kia, nhưng thoáng chốc, cậu lại nghe thấy hương vị của thức ăn.
Cậu nhảy xuống, sau đó liền nhìn thấy thức ăn ngồi trong cái hộp đó, cậu nhìn thấy hắn, lại không cảm nhận được mùi của đối phương, ở giữa cách cái gì vậy, điều này khiến cậu thấy căm tức.
Cậu muốn phá tan tầng ngăn cách này, nhưng thức ăn đột nhiên chui ra trần xe, lại là hương vị quen thuộc, hơn nữa, đói quá, thật sự là đói quá!
Thức ăn đột nhiên đặt mấy cái gì đó trước mặt cậu, mấy cái đó thật thơm, đến gần mới phát hiện nó còn hấp dẫn hơn cả thức ăn.
Cậu ăn mấy cái đó xong, cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong bụng mình, tuy rằng vẫn đói nhưng đỡ hơn nhiều rồi, không thèm khát muốn ăn nữa. Hơn nữa, cậu rất thích hương vị của thức ăn, không nỡ ăn hắn!
Có nên nuôi hắn không, để hắn đi tìm mấy viên trong suốt sáng ngời kia cho mình ăn, cho hắn ngồi cùng mình? Khi nào thật sự đói bụng liền ăn hắn luôn!
——————
Lời tác giả: Rốt cuộc là ai nuôi ai… Đó là một vấn đề….
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
40 chương
14 chương
22 chương
54 chương