Mật Thám Phong Vân
Chương 473 : Nam đế bắc cái?
Lúc này, dưới núi.
Cảnh tượng chân Thục Sơn đã không còn nhộn nhịp như mấy ngày trước. Dù sao phân nửa thiếu niên tinh anh đã tham gia Anh Kiệt, còn lại chủ yếu là trung niên trưởng lão, mà đám này sẽ không ngồi tửu lâu bát quái như đám thanh niên.
Ngoài ra, đương nhiên phải kể đến nữ hiệp. Chẳng qua, mấy ngày qua, mặc dù chúng nhân bàn tán về Bát Mỹ, nhưng chân chính mỹ nữ thì một vị cũng chẳng thấy. Cũng có một vài “tỷ muội” xuất hiện, thì đều thể loại da sần sùi giọng vịt đực. Tiểu Uyển có lẽ là cá biệt duy nhất.
Tiểu Uyển đang rảo bước trên đường, cũng tập trung không ít chú mục. Nói ra, Tiểu Uyển không quá sắc sảo, nếu đặt ở thuyền hoa Tô Châu, căn bản không thể nổi bật. Nhưng công bằng mà nói, da dẻ trắng ngọc, thân hình thanh xuân, chừng đó trong chốn võ lâm hoàn toàn đã là cực mỹ.
Nghe nói hôm nay các nữ phái lớn mới đến Kiếm hội.
Võ lâm nữ phái không nhiều lắm, tới lui cũng chỉ vài cái tên. Cho nên chỉ cần xuất hiện liền sẽ bị bàn tán.
Lúc này, một góc hàng quán đang rộn lên :
- Kia hình như là đại diện Di Hoa cung.
Chỉ thấy một đoàn nữ tử xuất hiện, đặc biệt nổi bật là một thiếu nữ áo váy màu hồng. Dáng người căng mọng, khuôn mặt thon dài làn da trắng nõn, rất có mị lực dụ nhân. Chỉ là, khí chất có chút gì đó băng lãnh, không phù hợp lắm với dung mạo của nàng.
- Thật xinh đẹp, Chắc chắn sẽ là một trong Bát Mỹ. Có biết tên gì không?
- Nàng ta sao? Hình như Tuyết Cơ.
Lại nghe tên nào đó hô lên :
- Bỏ đi, nhìn bên này này. Dao Trì cung cũng đến rồi.
- Thực sự là Dao Trì cung sao?
Từ hướng gần đó, có một cỗ kiệu đang chầm chậm đi đến. Gió thổi nhẹ, rèm kiệu he hé, có thể thấy bên trong kiệu là một thiếu nữ mặc vô cùng kín kẽ, khắp người đều che, chỉ có thể thấy đôi mắt vô hồn của nàng ta lộ ra, căn bản không rõ dung nhan. Hộ tống bên kiệu đều là nữ tử, mỗi người đều đeo mạng, nhìn thoáng dáng dấp có thể đoán nhất định là mỹ nữ.
Lại nói, cả đoàn người đều là “mỹ nữ”, liệu có nói quá hay không?
Thực ra cũng không có gì khó hiểu. Đây là cách biệt giữa nữ phái và các môn phái khác. Nữ phái hầu hết đều xinh đẹp, bởi vì khi nhập môn đều lựa chọn cẩn thận. Hơn nữa, một nhóm nữ nhân sống chung, kiểu gi cũng ngầm cạnh tranh nhan sắc, việc tự chăm sóc sắc đẹp cũng sẽ kỹ lưỡng hơn. Các môn phái bình thường, tuy cũng có nữ đệ tử, nhưng họa hoằn lắm mới đào ra một vị gọi là mỹ. Có đôi khi rõ là xấu, nhưng vì vây quanh đều là nam, nên còn nghĩ mình rất đẹp. Nói tỷ dụ Dương Minh, không biết xấu đẹp ra sao, nhưng tính cách cũng bị ảnh hưởng kiểu này.
Hơn nữa, riêng Dao Trì cung có một chút đặc biệt.
Dao Trì cung nằm ở tận Tây Vực, đâu đó gần Côn Lôn Thiên Sơn. Nếu dùng địa lý hiện đại mà nói, thì tận Trung Á, đâu gần mấy nước gì đó “stan”. Vẻ đẹp của những nử tữ này bất đồng Trung nguyên, có gì đó lai tạp Đông Tây, làn da sẽ trắng tự nhiên hơn, sống mũi cũng sẽ cao hơn, thậm chí đôi mắt cũng sẽ khác, mặt bằng chung chính là “vẻ đẹp lạ”.
Tiểu Uyển cũng đang nhìn theo. Trong sát na rèm kiệu kia tung lên, Tiểu Uyển không khỏi nhíu mi. Cô cảm giác, hình như đã gặp cô gái trong kiệu kia ở đâu đó, chỉ là nhất thời không thể nhớ ra.
Chẳng qua, Tiểu Uyển nhìn đối phương, đối phương cũng đang nghi ngờ cô.
Một nữ tử Dao Trì cung nhìn Tiểu Uyển đang bên đường, bỗng thốt lên :
- Đợi chút!
- Sao vậy?
- Đại tỷ mau nhìn. Cô gái kia ...
Vị đại tỷ nọ nhíu mi :
- Ồ, nét mặt, hình như cũng là người Tây Vực chúng ta.
- Không chỉ có thế. Giống như còn có cả khí tức Huyền Nữ. Chỉ là rất yếu ớt.
Các nữ tử khác lập tức nhìn sang :
- Làm sao có thể? Chẳng lẽ Huyền Nữ năm xưa không chỉ có một hậu duệ?
Đoạn này bọn họ nói chuyện đều dùng ngôn ngữ ngữ hệ Tây Vực, chúng nhân sĩ gần đó chỉ nghe xì xào xì xầm, Tiểu Uyển cũng không ngoại lệ. Nàng phát hiện đối phương dò xét mình, chỉ có thể gật đầu xem như chào hỏi.
Đúng lúc này, lại có tiếng truyền tin hốt hoảng :
- Tin nóng tin nóng đây. Phái Tung sơn bị tuyệt diệt rồi.
- Có biết ai làm?
- Nghe nói là một tổ chức sát thủ thần bí. Chúng lấy mạng người xong còn mài mài da thịt, rất ghê rợn.
Có tiếng nữ nhân hỏi :
- Đoạn sau ngươi nghe ai nói?
- Khụ, là ta thêm vào. Nhưng chắc không sai đâu.
Tin dữ nhanh chóng lấn át tin tức mỹ nữ tề tụ. Võ lâm phong ba đã bắt đầu nhen nhóm. Đó là bọn họ còn không biết, ngay trên Thục Sơn, tranh đoạt Anh Kiệt cũng đang có vài vụ án mạng bí hiểm.
Đại Kiếm hội, cũng không vui như tưởng tượng.
...
Lát sau, ở một góc khách điếm gần đó.
- Đại nhân, có tình báo mới, một tiểu môn phái bị toàn diệt.
Nữ nhân này là Thái Điệp, thành viên Long tổ, nàng ta vừa lẫn vào đám đông trở về.
- Nguyên nhân?
- Không rõ. Có nói Ma môn, có nói là ân oán cũ, tạm thời chưa thể kết luận được.
Thanh niên mập Đinh Tử nói :
- Đám võ lâm này xung đột, chẳng phải là mong muốn của chúng ta sao?
Đại Tiếu trầm ngâm :
- Nói thì vậy. Nhưng còn phải xem là thế lực nào làm. Nếu là ngoại lực muốn gây rối loạn, thì phải ra tay ngăn chặn. Bản thân Kiếm hội này cũng đầy rẫy âm mưu của kẻ địch ngoại bang, không đơn giản đến thi thố giành đệ nhất đệ nhị là xong. Chỉ e trong mấy ngày tới nhất định còn có chuyện. Tăng cường nghe ngóng. Hy vọng Hắc Hổ và Phi Long có thể đi sâu một chút.
Nhân tiện nói, lần này Mật Thám tự không chỉ cử Lăng Phong tham gia Anh Kiệt, còn có một người hiệu “Hắc Hổ”, cũng không biết giả danh ai. Lăng Phong võ công tuy khá đấy, nhưng hành sự lại có chút ngẫu hứng, Mật Thám tự sẽ không đặt hết trọng trách vào hắn.
Đang lúc này, bên dưới đường bỗng có kẻ hốt hoảng chỉ tay :
- M* ơi, kia là ... thần tiên sao?
Chúng nhân đều quay sang nhìn.
Chỉ thấy lại có một nhóm nữ nhân trang phục kín kẽ xuất hiện, bọn họ đều đeo mạng che mặt. Mặc dù không ngồi trong kiệu, nhưng so với Dao Trì cung vừa lúc, chỉ có thần bí hơn chứ không có kém. Đặc biệt là người ở giữa. Cũng không hề thấy nàng cử động thân thể, thậm chí thân còn cách mặt đất hẳn nửa trượng, rõ ràng là đang ... bay lên Thục Sơn.
Đám đông dụi mắt há hốc mồm :
- Nàng ta ... nàng ta di chuyển kiểu gì vậy?
Nên biết, mặc dù các cao thủ võ lâm có thể khinh công, nhưng trong một đoạn thời gian đều phải có điểm bật nhảy để di chuyển, không thể nào liên tục phù không. Thiên Diện có thể bay trên không một lúc, nhưng nàng ta cũng phải liên tục dùng khí lực đạp không đổi vị trí mới được.
Một người bất động cứ thế di chuyển, căn bản đã là thần tiên.
Có ai đó la lên :
- Ta biết rồi. Thần Cung, chắc chắn là Thần Cung.
- Hahaha, lão tử đời này sống không uổng phí rồi. Rút cục có thể thấy thần nữ Thần Cung.
...
Cùng lúc, trên đỉnh Thục Sơn.
Trong làn mây mờ lượn lờ, có một tòa chính điện lộ ra. Cảnh vật có thể xưng làm tiên cảnh chốn phàm. Chẳng qua nói một câu phá hư phong cảnh thì, bởi vì xen lẫn trong mây, không khí có chút ẩm ướt, nếu cứ ngồi một chỗ một lúc, dám chắc áo quần sẽ ướt nhẹp đi.
Lúc này, giữa đại điện, một vị nhân sĩ trung niên râu quai nón đang chắp tay nói :
- Diệp mỗ rất hân hạnh đón các vị đến Thục Sơn.
Diệp Tịch, chưởng môn Thục Sơn, thủ tọa Đại Kiếm hội.
Người này có thể xem là người Mật Thám tự muốn điều tra nhất. Kiếm hội do hắn chủ trì.
Trong võ lâm, Diệp Tịch không quá nổi tiếng, võ công của hắn mạnh yếu ra sao càng không ai biết. Theo tin đồn võ lâm, Diệp Tịch chính là hậu duệ của Kiếm Thần Diệp Vấn.
Còn Kiếm Thần Diệp Vấn là vị thần thánh nào? Tạm để sau. Mấy ngày qua cao thủ tề tụ, danh tự mới nói ra qúa nhiều, nói nữa về sau chúng nhân cũng sẽ quên mất.
Nói chung, vì phải cầm trịch tổ chức, Diệp Tịch sẽ không tham gia lôi đài Cao Thủ, căn bản không thể xếp hạng hắn. Lại nói, Cửu Âm chân kinh sẽ trao cho Đệ Nhất Cao Thủ lần này, do chính Diệp Tịch đem về Thục Sơn. Là hắn đánh được hay dùng mưu đoạt được không rõ, nhưng xem ra tu vi cũng sẽ không tệ.
Ngồi bên dưới, tạm chia làm hai hàng người.
Hàng bên trái, là đại diện Thiếu Lâm tự, Hoa sơn, Đường môn gì đó.
Còn hàng bên phải, ngồi đầu là một trung niên tầm 40, khuôn mặt hồng hào, dáng diệu cương mãnh. Cái bang Bang chủ, “Bắc Cái” Hồng Thất Công. Ngay tiếp sau chỗ Hồng gia là Toàn Chân Dương Thanh Phong và vài người khác.
Bọn họ chính là đương kim Thập Đại Cao Thủ. Mấy ngày nữa, sẽ chọn lại bảng Cao Thủ mới, thứ tự những người này chắc chắn sẽ thay đổi.
Trong Thập Đại Cao Thủ hiện tại, có 3 cái tên Lăng Phong “tạm gọi là quen”, đó là Cái bang Hồng Thất Công bài danh thứ nhất, Toàn Chân Dương Thanh Phong thứ 2, và Vạn Thú Sử Vũ Thi thứ 10.
Sử Vũ Thi Lăng Phong từng gặp ở Mã Chủng thôn, cảm thấy cũng không có gì là mạnh. Thực ra lần đó chủ yếu lão ta ngại mặt mũi tiền bối, thứ hai vừa bị Thiên Diện quạt cho tơi tả.
Hơn nữa, như Đại Tiếu đã nói, bảng 10 Cao Thủ không hẳn gồm 10 người mạnh nhất thiên hạ, bởi vì có rất nhiều lão trâu bò bất tử ngại phù phiếm không thèm tham gia. Ngay bản thân các phái cũng không hẳn đều sẽ để bang chủ chưởng môn tới, phần lớn đều là trưởng lão đại diện. Nếu để Lăng Phong ... khụ, để Thiên Diện tham gia, nàng ta hoàn toàn có thể chiếm một suất. Chẳng qua cũng không cần nữa, vì năm nay Thiên Diện kiểu gì cũng sẽ có tên, trong bảng Thập Ác.
Diệp Tịch cao giọng :
- Lần này ngoài chư vị Cao Thủ, còn vinh hạnh có Đoàn Hoàng Gia từ Đại Lý.
Một người ăn mặc giản dị tầm 30 tuổi đứng lên niệm Phật hiệu :
- A-di-đà Phật, lão nạp Đoàn Trí Hưng, lần này vì mộ danh võ lâm Trung nguyên mà đến.
Hóa ra là “Nam Đế” Đoàn Trí Hưng.
Kể ra thì, thân là vua một nước, lại chạy đi tham gia đại hội võ lâm, cũng là vô cùng liều lĩnh. Chẳng qua, Đại Lý chỉ là tiểu quốc góc tây nam, cả nước cũng chỉ có mỗi gia tộc Đoàn thị là có cao thủ. Đoàn Trí Hưng làm vua xứ mù mãi cũng chán, thôi đi sang nước khác đánh nhau một chút cho đỡ chán vậy.
Nhân tiện nói, thời điểm này vẫn chưa thể có ngoại hiệu “Nam Đế” “Bắc Cái”. Hơn nữa cái kia là Kim Dung đặt ra, không chắc dị giới cũng gọi. Tình hình này mà nói, không có “Hoa Sơn luận kiếm” gì cả, mà đổi thành “Thục Sơn luận kiếm”. Nói vậy mấy cái danh hiệu Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái kia, có khi vĩnh viễn cũng không xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
123 chương
90 chương
59 chương