Mật Thám Phong Vân
Chương 470 : Ngươi nhận ra ta?
Ở đây cũng không chỉ có mình Tiểu Uyển đang đứng, không hiểu sao tên thanh niên này lại tiếp cận nàng.
Tiểu Uyển tò mò hỏi :
- Ngươi đến tham gia Anh Kiệt sao?
Tên thanh niên cười gượng :
- Đúng vậy, tại hạ ... ngủ quên mất, haha ...
- Vậy thì đúng rồi, nghi thức đã xong, bọn họ cũng đã vào trong cả.
Tiểu Uyển vốn dĩ tốt bụng, lại ngỏ ý :
- Ngươi đến muộn vậy có muốn biết thể lệ không? Ta có thể nói qua cho ...
- Vậy thì không cần, ta cũng đã biết một ít.
Tên thanh niên nói xong vội vã chắp tay muốn đi vào.
Chỉ là, trong sát na ngắn ngủi hắn ta đảo mắt bước đi, Tiểu Uyển bỗng thấy điều gì đó, nàng vội gọi nhỏ :
- Ngươi chờ đã ...
- Sao vậy?
Tiểu Uyển nhẹ giọng :
- Ta biết chuyện này hơi đường đột, nhưng ... ngươi có thể cho ta biết tên được không?
- Tên ta?
Tiểu Uyển phát hiện, thanh niên nọ vừa nghe nàng hỏi tên, ánh mắt hắn đột ngột thay đổi, xem chừng e ngại người khác hỏi thân phận. Nàng liền giải thích :
- Ngươi đừng vội hiểu lầm, ta có một người thân đã lâu không gặp. Vừa rồi ta cảm thấy trên người ngươi có cái gì đó ... quen thuộc. Cho nên mới ...
Thái độ của thanh niên nọ mới hòa hoãn đôi chút, nói :
- Vậy sao? Tại hạ tên Chu Bá Thông. Cô nương thực sự quen?
Tiểu Uyển thất vọng :
- Chu Bá Thông? Vậy làm phiền rồi. Ngươi mau tham gia kẻo muộn.
Nói cũng phải, khuôn mặt quá khác biệt, giọng nói hình như cũng pha trộn phương bắc, hoàn toàn không phải đại ca.
Thực ra, bức chân dung Lăng Phong mà Tiểu Uyển giữ lâu nay, nàng đã đưa cho hai người Tần Quyền Bạch Ngọc Đường xem qua. Tần Quyền xem xong không khỏi tấm tắc khen giống Lăng Phong, nhưng là giống ... 3 năm trước. Tần Quyền vì vậy đã bổ sung vài điểm, tỷ dụ màu da sạm hơn, xương mặt cứng cáp hơn, đầu tóc khác hơn, lông mày rậm hơn, bờ vai rộng hơn, có vài vết sẹo hơn ...
Tiểu Uyển lúc đó không khỏi dở khóc dở dười. Này chẳng phải thành người khác rồi? Đừng nói gì Lăng Phong hiện tại không chỉ khác, mà còn thành hẳn “Chu Bá Thông”.
Tiểu Uyển thấy quen, là ánh mắt của hắn.
Thanh niên họ Chu vừa đi, Tiểu Uyển bỗng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn.
- Phi Yến?
Nàng muốn phi thân đuổi theo, thì có hai bóng người chặn lại.
- Vị cô nương này, bọn ta là thủ vệ Thục Sơn, nữ nhân không thể tham gia Anh Kiệt.
Tiểu Uyển khựng lại. Nàng chỉ kịp nhìn bóng dáng Phi Yến khuất vào rừng, hình như còn trùng hợp đúng hướng người họ Chu nọ.
Nàng không vui nói :
- Vừa rồi có một tiểu cô nương chạy vào, sao các ngươi không ngăn lại?
- Có sao? Sao bọn ta không thấy nhỉ?
Hai tên này từ đầu đã dính mắt vào Tiểu Uyển, thấy nàng động liền cố ý kiếm chuyện, căn bản không để ý tiểu Phi Yến.
Nói sao, một tiểu nha đầu thôi, cũng không phất lên phong ba bão tố gì, kể cả có đoạt được ngân bài, thì đến nơi vẫn sẽ bị loại.
Tiểu Uyển cũng nhận ra thái độ của hai tên này. Nàng có bản lĩnh, cũng không dễ bị đùa giỡn, chỉ lạnh nhạt vài câu thoát khỏi chúng, rồi quyết định trở về.
...
Lăng Phong căn bản không thể nhận ra Tiểu Uyển. Có nghĩ thế nào đi nữa, Lăng Phong cũng tuyệt đối không nghĩ Tiểu Hoa rách rưới gầy còm năm đó sẽ trổ mã nghịch thiên như vậy. Hắn tiếp cận Tiểu Uyển, chỉ đơn giản vì thấy nàng ta xinh nhất.
Lúc này, Lăng Phong đã tiến vào rừng.
Hắn âm thầm chọn lấy một điểm cao quan sát động tĩnh.
Dựa trên thần lực nghe lén vài nhóm nhân sĩ, về cơ bản hắn cũng đã hiểu thể lệ, đó là tìm cho mình một tấm ngân bài. Nhân tiện nói, thể lệ lần này hoàn toàn mới, Đại Tiếu cũng hoàn toàn không biết.
Lăng Phong nhận ra vài vấn đề.
Thứ nhất, ngân bài ở chỗ nào?
Hắn đến muộn nửa canh giờ, nhưng theo những gì hắn quan sát, thì hình như vẫn chưa có ai tìm ra tấm đầu tiên. 200 người sục sạo, thế nhưng ngay cả một tấm cũng chưa thấy, tất có điều cổ quái.
Xem ra ngân bài cũng không giấu ở những mỏm đá hốc cây đơn giản như vậy.
Thứ hai, đi một mình là bất lợi.
Tỷ dụ Toàn Chân Thất Hiệp, một người đi riêng chưa chắc đoạt được ngân bài, nhưng là 7 người cùng nhau đoạt, căn bản không ai dám cản. Cho nên gần như chắc chắn Toàn Chân sẽ chiếm 7 suất vào vòng trong.
Cho nên Lăng Phong cần phải tổ đội.
Chẳng qua, đại phái tham gia không chỉ Toàn Chân, còn có Cái bang Thiếu Lâm các loại. Mỗi phái này đều cử ít nhất 3 4 thiếu niên anh tài, nếu cứ chiến thuật số đông rồi chia nhau cùng vào, 40 suất 8 phần đều là các phái này, chỉ còn sót lại vài suất cho những người như Lăng Phong.
Mặc dù không thiếu nhân sĩ tự do có thể liên minh. Nhưng vấn đề là, bởi vì slot thừa rất ít, mỗi người đều sẽ lo cho bản thân trước tiên, ai mà biết được giúp xong sẽ bị bỏ rơi ngay hay không?
Ngay lúc đang không biết tiếp theo làm gì, Lăng Phong phát hiện có âm thanh.
Không lẽ tấm ngân bài đầu tiên đã lộ diện?
...
Ở một góc gần đó.
- Tiểu muội, ngươi làm sao lại lọt vào đây nha? Có cần ca ca đi cùng không?
Chỉ thấy có hai tên thanh niên đang vây quanh một tiểu cô nương tầm 13 14. Nàng ta tóc cột hai bên, thân thể nhu nhú, da dẻ phấn nộn.
Hai tên này là đệ tử Diêm bang, cũng không tính xa lạ với Lăng Phong. Anh em đà chủ Lưu Thái Lưu Thành.
Năm đó Lăng Phong quậy Diêm bang Đông thành, hai thằng này chính là kẻ phản trắc lươn lẹo gió chiều nào theo chiều đó, không nghĩ sống dai như vậy.
Vốn dĩ Diêm bang sẽ cử Phó Bang chủ, Tăng thúc và một thanh niên ưu tú đi Kiếm hội. Nhưng đến phút cuối, Phó bang chủ bận rộn, cho nên mới để hai tên này đi.
Lại nói, cổ đại rất bại hoại. Thôn quê thiếu nữ 13 đã có thể lấy chồng, 16 đã vài mặt con. Ở thành thị có thể văn minh hơn chút, nhưng chơi đùa tiểu muội cũng là một thú vui của đám công tử thiếu gia, mỗi tên đều nuôi trong nhà vài ba đứa hầu nữ, hứng lên có thể đem ra trao đổi tiêu khiển như vật nuôi.
Lưu Thái Lưu Thành sống ở phố phường kinh thành, cảnh công tử thiếu gia chơi đùa tiểu loli bọn chúng từng xem, cũng rất thèm muốn được một lần như vậy. Nay đang trong hoang sơn dã lĩnh, lại bắt gặp một tiểu muội thủy linh, lập tức lộ ra tà dâm.
Tiểu cô nương nọ sợ sệt vừa nhìn vừa lùi ra sau.
- Đừng sợ, lại đây với ta.
Lưu Thái vừa nói vừa lao tới, chụp lấy tay tiểu cô nương nọ.
Tiểu cô nương hoảng hốt vùng vẫy, đáng tiếc làm sao tránh được thanh niên sức dài vai rộng, chỉ kịp ú ớ không nói được lời nào.
Lưu Thái hai mắt tỏa sáng, ý dâm càng đậm :
- Ý, bị câm sao? Hahaha, tốt quá, tốt quá.
Lưu Thành ít nhiều tỉnh táo hơn, nhắc nói :
- Đại ca, chỗ này giữa trời, huynh thực sự muốn ...
- Hừm, sợ cái gì? Đám kia đều đi sâu vào trong tìm ngân bài cả rồi. Cực phẩm như vậy, ở kinh thành đều là đồ chơi yêu quý của đám thiếu gia đó. Lại còn bị câm nữa.
- Biết đâu nó là đệ tử môn phái nào đó thì sao?
Lưu Thái không cho là đúng :
- Chỗ này đang chọn Anh Kiệt, làm sao lại lọt ra một nữ đệ tử chứ?
- Lỡ như là người Thục Sơn?
Lưu Thái cười khinh :
- Thục Sơn? Ngươi đến đây mấy ngày cũng nghe rồi đấy. Cái phái này chẳng qua chỉ là một đám bù nhìn. Diêm bang ta người đông thế mạnh, Toàn Chân Cái bang thì có thể e ngại, Thục Sơn tính cái c*t. Vả lại, nhìn đồ nó mặc mà xem, nhu nhú nhu nhú nha, căn bản không phải luyện võ gì đâu. Ta đoán là nha hoàn nhà nào đi lạc đi ...
- Nhưng mà, còn ngân bài thì sao? Không tìm sớm sẽ không còn nữa.
- Ôi dào, chúng ta chủ yếu là đi chơi cho biết cái gì là Kiếm hội võ lâm thôi. Ngươi không lẽ thực sự nghĩ sẽ vào Thập Đại đi?
- Đệ thấy cố một chút, biết đâu ...
- Biết đâu gì? M* nó đám kia đều là đệ tử danh môn, ta với ngươi liền Bát mạch thông được hai cái đã tịt, tranh cái gì? Nghĩ nghĩ xem, đi Kiếm hội, chơi được vui, lại có chuyện kỳ thú thế này, trở về kể cho đám A Cẩu A Báo nghe là được. Haha ...
Thấy Lưu Thành vẫn lưỡng lự, Lưu Thái lại nói :
- Còn nghĩ cái gì? Chúng ta chỉ đến đây mấy ngày, tham gia xong là về kinh, cách cả ngàn dặm. Chỉ cần kín một chút, khoái hoạt sảng khoái, ai biết đấy là đâu chứ?
Lưu Thành xem như đồng thuận, Lưu Thái lập tức bế hẳn tiểu cô nương kia lên, chọn lấy một đám bụi cỏ cao tiến lại, bỗng ...
- Này, dừng tay!
Có tiếng người quát. Lưu Thái mất hứng nhìn lại.
Chỉ thấy có hai người đi đến. Đi trước là một thiếu niên tuấn tú, người đi sau mặt vàng vọt, chính là Lăng Phong. Người vừa hô dừng là thiếu niên.
- Chuyện gì?
- Các ngươi tính làm gì? Gian dâm giữa ban ngày?
Lưu Thái hừ lạnh :
- Hừ, thì sao? Các ngươi quản hơi nhiều rồi đó.
- Ta muốn quản đấy thì sao?
Cũng phải nói, vị thiếu niên này, ngoài chất giọng có chút cao, dung mạo tuấn tú cũng không giống thường. Khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh mũi thon gọn, đặc biệt là dưới cổ không lộ ra hầu kết. Lông mày tuy xếch lên cứng cỏi, nhưng hình như đã bị vẽ lại.
Lăng Phong đứng sau vuốt vuốt mũi.
Không lẽ nữ giả nam trang?
Đây cũng không phải trọng yếu, trọng yếu là ở kia lại là Phi Yến.
Vừa rồi Phi Yến chạy theo Lăng Phong, đáng tiếc thân pháp của hắn quá khủng bố, nhoáng cái đã mất dấu, không ngờ đến đụng phải đám sắc lang này.
Lăng Phong đang nghĩ cách làm sao cứu Phi Yến, thì nghe ...
“Hự”
Hóa ra, Lưu Thái tuy mạnh miệng, nhưng làm chuyện dâm tà bị người bắt quả tang, cũng không khỏi chột dạ, nhất thời buông lỏng. Lợi dụng lúc đó, Phi Yến lập tức thúc gã một cái giãy ra, nhanh chân chạy lại trốn cạnh Lăng Phong.
Lăng Phong kéo nàng sang bên, buột miệng hỏi :
- Sao ngươi lại ở đây?
Phi Yến giương hai mắt tròn xoe nhìn hắn, rồi bỗng nhoẻn miệng cười vui vẻ. Lăng Phong phát hiện, Phi Yến hóa ra cũng là một phôi mỹ nữ. Lúc trước hắn không để ý, một là vì trong lòng có quỷ muốn tránh, hai là có Hồng Lăng yểu điệu làm cho rối trí.
“Chờ đã ...”
- Ngươi ... nhận ra ta?
Rõ ràng Lăng Phong đang mang mặt nạ Chu Bá Thông. Nên biết là, cái mặt nạ này cũng không đơn thuần chỉ là một tấm da mặt giả, đắp lên biến đổi hình thù khuôn mặt. Thiên Diện lúc nhận một cái thậm chí từng nghi ngờ xuất xứ của nó, xem ra còn có tác dụng huyền bí khác.
Chỉ là, Phi Yến thực sự lại gật đầu.
- Làm sao nhận ra?
Phi Yến chỉ chỉ vào mũi mình.
- Mùi của ta?
Phi Yến gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Lăng Phong không khỏi lấy làm kỳ. Nói không chừng bệnh câm của nàng ta cũng không phải do chuyện cha mẹ làm kinh hãi quá độ, mà là thiên sinh như thế. Một khi thức tỉnh dị năng giác quan khác, khả năng trò chuyện sẽ dần yếu đi.
Lại nói, không biết có phải vì là một tướng hồn, hay còn nguyên nhân gì khác, nhưng tóm lại Phi Yến cực kỳ nhạy cảm với Lăng Phong, hắn hóa trang mà vẫn có thể nhận ra. Không chỉ Phi Yến, hình như Tiểu Uyển cũng tương tự. Tiểu Uyển quen Lăng Phong chỉ vài tháng ăn mày làm thuê, còn chưa đến trình độ thân thiết như ruột thịt mà phải nhất quyết đi tìm.
Còn nhớ Thủ tọa Tinh các từng nhận định, tướng hồn trừ phi có nhân duyên mới cảm nhận ra mà tìm đến nhau, còn lại sẽ rất vô tình với phàm nhân.
Lăng Phong và Phi Yến Tiểu Uyển có nhân duyên tiền kiếp?
Hay là, cũng không phải vì nhân duyên cũ, mà vì trên người Lăng Phong có thứ gì đó? Tỷ dụ như, phong độ, mị lực, hương thơm, hoặc là ... hào quang ẩn giấu?
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
123 chương
90 chương
59 chương