Mật Thám Phong Vân
Chương 465 : Sư phụ không nên nhận bừa
Nhân tiện nói đến Cửu Âm của Lăng Phong. Hắn cũng không phải là người duy nhất luyện Cửu Âm. Vốn dĩ nó cũng không phải đồ chính chủ của Lăng Phong, mà do Cố lão cướp của Bạch Tiểu Thư ném sang.
Thực ra, Bạch Tiểu Thư cũng không phải chính chủ, ả mượn của huynh trưởng Bạch Vân Thành.
Mà kỳ thực, Bạch Vân Thành cũng không phải chính chủ, lão chép trộm từ chỗ Thiên Diện, đổi tên thành Cửu U.
Có điều, Thiên Diện hình như cũng không phải chính chủ ...
Nói chung, Lăng Phong cũng đã thuộc làu, giữ cũng chẳng làm gì. Cho nên, ngày đó ở Thái Nguyên trong lúc Như Ý tiểu thư bị uy hiếp tính mạng, Lăng Phong ném luôn Cửu Âm chân kinh cho hai tên Như Vân sát thủ Nha Đao Ma Phong để trao đổi.
Sẵn sàng trả lại đồ mình cướp được, Phong ca quả là một bầu trời tư cách.
Ném luôn chân kinh bá đạo nhất nhì thiên hạ, Phong ca có lẽ là người đầu tiên.
Dù sao thì, võ công là để cường thân kiện thể, tốt nhất là toàn dân đều tu luyện, cải thiện tầm vóc quốc gia, cùng nhau phi thăng tiên giới, có gì còn sánh vai cường quốc Kim Liêu, không nên giữ khư khư làm của riêng nha.
Chỉ không ngờ, lòng và lòng vòng một lúc, Cửu Âm lại về Kiếm hội.
Lại càng không ngờ đến, Cửu Âm thế mà hot đến như vậy.
Lăng Phong lúc này rút cục hiểu Bạch Mi đạo nhân vì sao nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Quá nửa vì Cửu Âm chân khí. Xem ra Cửu Âm là món hàng cao cấp đối với nhân sĩ võ lâm, liền ngay cả Thập Đại Cao Thủ cũng thèm muốn.
Có điều, càng như vậy, cái vụ lọt vào Anh Kiệt của Lăng Phong độ khó sẽ càng tăng.
Trước khi đi Thiên Diện nói qua, không phải lúc khẩn yếu tính mạng, không nên dùng đến Cửu Âm chân khí, thậm chí hai bộ Thiên Ma Truy Hồn cũng không nên đem ra. Lăng Phong đoán mấy thứ này liên quan đến Thập Ác, chính là kẻ địch của Kiếm hội, đem ra xài dễ kéo đến phiền phức.
Bây giờ Lăng Phong có thêm lý do thứ hai.
Chân khí trong thiên hạ có rất nhiều loại, đương nhiên không thể nhìn một cái là biết được đâu là Cửu Âm. Nhưng Cửu Âm lại có một điểm chí mạng dễ bị để ý, thì phải là cực kỳ tinh thuần, phàm cao thủ đều sẽ nhận ra ít nhiều.
Chỗ này cao thủ như mây, kiểu gì cũng có vài lão bất tử cỡ Bạch Mi, xác suất Lăng Phong vừa vận Cửu Âm ra ngoài bị nhòm ngó lên đến 90%. Cửu Âm đang là đồ hot chỉ dành cho Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân, một khi lộ ra Lăng Phong cũng có, vậy thì không cần nói xa 9 vị còn lại trong bảng Cao Thủ sẽ tìm đến thăm hỏi là cái chắc.
Oái oăm là, võ công của Lăng Phong về mặt kỹ thuật, ngoài Cửu Âm gần như không có gì nổi bật. Một bô quyền cước tổng hợp “Phong Ca Đấm Phát Chết Luôn”, một bộ phi đao chưa hoàn thiện “Phong Ca Ném Phát Dính Luôn”, một bộ MMA chắt lọc “Phong Ca Quật Phát Ngã Luôn”, vài chiêu thương pháp “Phong Ca Thọc Phát Xuyên Luôn”, vân vân các loại “luôn”. Không có chiêu cuối nào bá đạo.
Lăng Phong chỉ có thể dựa vào Cửu Âm, kích chân khí bản thân lên cao, dùng chiến thuật “A phát B luôn” bù vào.
Nếu bây giờ không cho dùng Cửu Âm, Lăng Phong rất khó có thể làm nên cơm cháo.
Thần pháp gây choáng cũng chỉ để kéo dài thời gian, không phải sát chiêu, hơn nữa cái thứ này còn dễ bị để ý hơn cả Cửu Âm. 3 năm nay có lẽ tất cả rắc rối Lăng Phong gặp đều từ nó mà ra, Lăng Phong rất ngại dùng.
Ài, đồ đạc đã ít thì thôi đi, lại còn bị vướng này vướng kia.
Biện pháp cũng không phải không có.
Ví dụ, cấp tốc đả thông Chính Kinh Thập Nhị Mạch.
...
Thực ra, Lăng Phong đã bắt tay vào luyện Thập Nhị Mạch ngay khi thông xong Bát Mạch.
Nếu Bát Mạch ít nhiều còn mờ ảo, chủ yếu để vận khí, thì Thập Nhị Mạch nắm giữ căn cốt thân thể. Mỗi một mạch đều gắn liền với những cơ quan trọng yếu, không tay chân thì cũng tim phổi. Tên 12 mạch vì vậy bắt đầu bằng Thủ và Túc, tỷ dụ mạch đầu Thủ Tam Âm nối phổi và tim. Động vào một mạch tương đương tự mình phẫu thuật thay thế nội tạng. Làm không cẩn thận bại liệt vĩnh viễn.
Luyện Thập Nhị Mạch và Bài Đả Công của Lăng Hổ ít nhiều giống nhau, đều là luyện thể, đều là khổ tu. Nói trắng ra là tự mình dùng tay ... đả huyệt. Mỗi lần luyện đều phải chịu đau, đến khi hoàn thiện thì chân chính “thoát thai hoán cốt”. Cho nên mới gọi là luyện “từ ngoài vào trong”. Cũng may Lăng Phong từng khổ luyện cùng Lăng Hổ, lại thường xuyên ăn hành, cho nên cũng quen ít nhiều.
Luyện Thập Nhị Mạch, vì vậy biến thân thể thành bất khả xâm phạm, bởi vì các huyệt vị trên người đều đánh qua, về sau có bị ai điểm huyệt cũng chẳng cần lo lắng.
Chẳng qua, huyệt vị gồm ma huyệt, sinh huyệt và tử huyệt. Luyện Thập Nhị Mạch khó là vì nó gồm toàn là ma huyệt và tử huyệt. Nghĩa là, luyện 12 mạch, thì phải chấp nhận liều lĩnh ít nhất vài chục lần lằn ranh sống chết, qua được thì thông mạch, không qua được thì ... vũ hóa phi thăng.
Vấn đề là, vốn dĩ thứ tự luyện đúng bài bản Thần Cung là Chính Kinh trước Kỳ Kinh sau, tức là chưa có khí đã phải luyện Thập Nhị Mạch, cho nên không cần khí lực, chỉ cần thời gian chịu đau. Nhưng Lăng Phong lại luyện Chính Kinh sau Kỳ Kinh.
Cho nên hắn mới nghĩ đến một biện pháp đi tắt ...
Luyện Bát Mạch là vận khí bên trong đả huyệt thông mạch. Như vậy, liệu có thể dùng cách tương tự với Thập Nhị Mạch hay không? Dù sao cả hai đều là kinh mạch cả thôi. Dùng tay đánh từ ngoài vào thấy thế nào cũng có điểm tự ngược.
Dùng khí lực ít nhiều đỡ đau hơn, lại rút ngắn được thời gian. Thậm chí, bằng vào Cửu Âm kích phát, chịu khó trong một hai ngày có thể thông hết cả 12 mạch cũng không chừng. Đến lúc đó, ra trận không cần Cửu Âm, ỷ vào thân thể siêu nhân lù lù tiến tới, vung tay chộp lấy Thập Đại Anh Kiệt.
Chỉ là, cái này cũng chỉ Lăng Phong tự nghĩ mà thôi.
Vì sao Thần Cung lại lựa chọn luyện Chính Kinh trước Kỳ Kinh, hoàn toàn tách biệt với võ lâm? Lăng Phong tin tưởng bọn họ có lý của mình. Bản lĩnh Liễu Thanh Nghi ra sao Lăng Phong thấy rõ. Lăng Phong không nghĩ mình có thể thông minh hơn mấy chục đời Cung chủ Thần Cung.
Hơn nữa, không ai chắc chắn hoàn thiện Thập Nhị Mạch sẽ đem đến hiệu quả to lớn ra sao. Ở đây chỉ có một mình Lăng Phong có bí kíp này, căn bản không thể thỉnh giáo ai. Chấp nhận hao tốn khí lực bản thân cho một khả năng không rõ ràng, là chuyện không nên.
Lại nói, Thanh Nghi năm đó có lẽ cũng phải chôn mình bế quan, tự ngược chịu đau mà luyện Thập Nhị Mạch đi, khó trách tâm tính nàng ấy kiên cường ít nói như vậy. Lăng Phong nghĩ đến càng thấy thương nàng hơn.
Xem ra vẫn là cứ thong thả chậm mà chắc đi. 3 năm qua chậm quen rồi.
Đường đến đầu cầu tất thẳng, không dùng nắm đấm lấy được Thập Đại Anh Kiệt, thì ta ăn gian ... à không đúng, dùng chiến thuật hợp lý.
Có điều, phải dùng chiến thuật gì đây?
Đang mông lung, đột nhiên Lăng Phong nhìn thấy trong dòng người môt bóng hình già cỗi.
Nhân duyên tốt cũng không có cách nào ngăn trở, Phong ca lại gặp người quen.
...
- Tiền bối, tiền bối! Xin dừng bước.
Lăng Phong lách qua dòng người, may mắn đuổi kịp người nọ.
Không thể không nói, lão nhân này nhìn bề ngoài có lẽ đã cách ngày xuống lỗ không xa, nhưng thân pháp rất cao minh.
Lão nhân quay đầu, một bộ mờ mịt :
- Ngươi là ai?
- A?
Quên mất, Phong ca đang mang mang mặt nạ “Chu Bá Thông”.
Lăng Phong nhìn trước nhìn sau, vội nhỏ giọng :
- Tiền bối, xin mời ngài vào đây một lát. Ở đây không tiện nói.
- Làm gì? Muốn cướp ta?
Lăng Phong dở khóc dở cười.
- Tiền bối, ngài cũng nhìn lại một chút, trên người có gì để cướp đâu chứ?
- Nói cũng đúng ...
Lão nhân nọ xoa xoa người, sực nhớ ra cái gì, hai tay vội che ngực :
- Ấy, không đúng, ta còn có thân thể tuyệt mỹ.
Lăng Phong ho sù sụ :
- Khụ. Thân thể ngài quả là tuyệt mỹ, nhưng thân thủ lại như thần tiên, vãn bối có muốn cướp cũng khó a.
- Vậy còn nghe có lý chút. - Lão nhân gật gù.
...
Lát sau, trong một con hẻm nhỏ.
Lão nhân nọ trên tay đang có mấy cái đùi gà thơm ngon, Lăng Phong vừa rồi đi tháo mặt nạ, tiện tay mua về. Lão nhân đầu tóc rối tung rối mù, chính là “lão đùi gà” trong truyền thuyết.
Lão đùi gà cắn xé đùi gà trong tay, nhìn Lăng Phong một lát, lại hỏi :
- Ngươi rút cục là ai? Làm sao biết ta thích ăn đùi gà?
- Tiền bối ... không nhớ vãn bối sao?
- Không nhớ.
Dù sao cũng nhanh 3 năm, lão nhân gia là đại cao thủ, xem ra quen biết nhiều, không nhớ ra Lăng Phong cũng có thể lý giải.
Lăng Phong liền kể kể môt chút chuyện 3 năm trước, lão cứu hắn ở đổ phường Thiên Địa ra sao, sau đó chỉ dạy cho hắn thế nào.
Lão đùi gà nghe xong, vẫn thong thả vừa ăn vừa hỏi :
- Ta còn dạy thân pháp cho ngươi?
- Chính xác! Không tin ngài xem ...
Nói rồi thi triển một chút Tiêu Dao bộ vòng vòng quanh thân lão.
Lão đùi gà phết phết mỡ bên miệng, nói :
- Đây là võ công của ta sao?
Lăng Phong trán hiện vết đen.
Đùi gà đã dâng, nói cũng đã đến tận đây rồi, sư phụ ngài còn diễn sâu như vậy. Chẳng lẽ không giả vờ khách sáo nói một câu đại khái “hóa ra là ngươi” được sao?
“Từ từ, có lẽ nào thực sự quên?”
Dám lắm, già như vậy, có khi bị bệnh hay quên đi.
3 năm qua đi, Lăng Phong rút cục biết trân quý tình cảm thầy trò, lần này tuyệt đối không để lão già này chạy mất. Lão nhân gia năm đó nói bừa mấy câu, đã đủ cho Lăng Phong xài dư 3 năm. Có chết cũng phải bái lão ta làm sư phụ, không thì để lão ta bái mình làm sư phụ cũng được, nói chung bằng mọi cách phải thiết lập quan hệ lâu dài.
Linh cơ chớp động, Lăng Phong bỗng ôm lão đùi gà khóc lớn :
- Sư phụ, sao ngài lại ra nông nỗi này rồi ...
- Ngươi vừa rồi vừa gọi ta là tiền bối, bây giờ đã là sư phụ rồi?
- Sư phụ quên rồi sao? Năm đó ngài nhận con, luôn dặn dò phải gọi là tiền bối, đệ tử vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Chỉ là, hôm nay nhìn thấy sư phụ lại mắc phải chứng bệnh kinh niên, trong lòng làm sao chịu được, không thể không gọi a. Sư phụ thứ tội.
Lão đùi gà ánh mắt mơ màng :
- Ngươi là ... đệ tử của ta?
Lăng Phong kiên quyết nói :
- Đương nhiên. Từ bây giờ đệ tự phát thệ, sẽ không rời xa sư phụ nửa bước. Sư phụ nếu không tin, để con dập đầu 3 cái ngay chỗ này là được.
Phong ca thầm nghĩ, một khi dập xong, không nhận cũng phải nhận.
- Từ từ đã ...
“Đen, tỉnh như vậy?”
Lão đùi gà bỗng trợn mắt quát lớn :
- Ra là ngươi! Nghiệt đồ. Cái loại đệ tử khi sư diệt tổ, rút cục cũng để ta tìm được.
- Không phải đâu sư phụ, ngài nhầm với ai rồi đi?
- Không thể sai được. Lão phu hôm nay phải thanh lý môn hộ.
- A? - Lăng Phong toát mồ hôi hột.
Lão đùi gà cũng không dông dài, đột ngột vung tay ném đống đùi gà lên người Lăng Phong.
“Vèo vèo”
Lão đùi gà là ai? Siêu cao thủ.
Xương gà trên tay lão chính là ám khí. Lão ném cũng không phải ném chơi, các vị trí đều là huyệt chí mạng của Lăng Phong. Lăng Phong tự phụ nhanh nhẹn, cũng từng luyện né ám khí Truy Hồn Đao, thế nhưng căn bản không thể tránh, toàn bộ đều dính chiêu.
“Bụp bụp bụp”
- Ááá ...
Lăng Phong toàn thân đau như cắt, chân khí hoàn toàn tiêu thất, trước mắt chỉ thấy một mảnh trắng xóa rồi đen ngòm.
Trước khi bất tỉnh chỉ kịp nghĩ, đi lại giang hồ, tuyệt đối không nên nhận bừa sư phụ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
123 chương
90 chương
59 chương