Mật Thám Phong Vân

Chương 159 : Ngoéo tay

Đúng lúc hai đôi môi vừa chạm nhẹ vào nhau ... - Mẫu thân, ngài có ở trong không? Cả Lăng Phong lẫn Thành Bích đều giật mình. Lăng Phong y như kẻ trộm bị bắt quả tang. Thành Bích lại chả khác nào kẻ “muốn để người ta trộm mà bị bắt quả tang”. Thành Bích vội vàng sửa lại váy áo tóc tai, cũng không thèm nhìn Lăng Phong, nói : - Con ... con vào đây làm gì? - Con nghe nói mẫu thân đang có chuyện buồn, cho nên ... Văn Như Ý bộ dáng nhỏ nhắn đi vào, liếc Lăng Phong hỏi : - Thập Nhất, sao ngươi lại ở trong này nữa? - Tiểu thư, tại hạ cũng sợ phu nhân buồn bã, khụ khụ. Thành Bích liếc xéo Lăng Phong, lại nhìn con gái Văn Như Ý bất đắc dĩ. Con gái lo lắng chạy sang thăm hỏi, nếu là lúc bình thường nàng sẽ rất vui. Chỉ là, chẳng hiểu sao riêng lần này Thành Bích lại thấy Như Ý xuất hiện rất không đúng kịch bản. Giá như nó đến muộn hơn một chút ... Thành Bích nhắc khéo tên nào đó đang thừa thải trong phòng : - Ngươi ra ngoài trước đi, chuyện kia ta sẽ bàn sau. - Chuyện gì bàn sau? Đã bàn cái gì đâu? Lăng Phong mặt ngẩn ra. - Mau ra ngoài! Thành Bích đến buồn bực tên đầu gỗ này, mắt trừng lên. Lăng Phong đành ôm đầu đi ra. Hay là đã tra hỏi được gì đó từ chỗ Vương Diệu Mai, nhưng ngại Như Ý trong phòng nên đuổi hắn ra? Có thể vậy. Mà bỏ đi, cái này đã không trọng yếu. Trọng yếu là vừa rồi lại chẳng thể hôn được nàng ấy, thật con m* nó uất ức. Vừa rồi Lăng Phong tính toán nàng ta sẵn rượu nhẹ trong người, cho nên hắn mới làm liều, quả nhiên thành công. Chỉ là, vẫn thiếu một chút ... Cái gì? Thằng nào vừa nói Phong ca lợi dụng lúc người ta không thanh tỉnh làm việc xấu? Đây là hiểu rõ ý cảnh, đánh cược phong lưu biết không? Phong ca nếu không nắm rõ tỉ lệ thắng, làm sao dám xuống tay? Ngươi không tin thì đi mà tự mình làm thử, không ăn tát đã là tốt. ... Vừa ra khỏi phòng Thành Bích không lâu, Lăng Phong đã bị ai đó chạy theo gọi : - Thập Nhất ... - A, Như Ý tiểu thư, sao tiểu thư lại ra rồi? Như Ý mở đôi mắt tròn to, hỏi một câu đầy tính thời sự giật gân : - Ngươi đêm trước ở cùng mẫu thân ta? - Có thể nói ... là vậy. Như Ý hồn nhiên hỏi : - Hai người cùng nhau làm gì? Lăng Phong tuy tự nhận mặt dày, bị con trẻ hỏi như vậy cũng nhất thời xấu hổ : - Khụ, chuyện này, có một chút khúc chiết. Thực ra, có lẽ không được mùi mẫn như tiểu thư nghĩ. - Ta nghĩ? Ta nghĩ cái gì kia? Lăng Phong choàng tỉnh. Tiểu thư người ta mới có 8 9 tuổi gì đó, còn chưa dậy thì xong đâu. Bạn hữu sao lại nghĩ người ta đen tối như vậy được? Còn chưa kịp giải bày, đã nghe Như Ý hỏi : - Ngươi thích mẫu thân ta sao? Lăng Phong bị hỏi toàn câu khúc chiết, nhất thời không biết đáp ra sao. Trẻ con rất nhạy cảm, đừng tưởng cứ nói láo cười trừ là xong, sẽ bị khinh bỉ. Lăng Phong liền dùng kế đảo khách vi chủ, hỏi ngược lại : - Nếu ta thực thích, tiểu thư sẽ tán thành hay phản đối? Như Ý liền cúi đầu nghĩ nghĩ nói : - Ta ... không biết. Chỉ cần mẫu thân vui vẻ, ta sẽ không phản đối. Vả lại, ngươi có nhiều trò vui như vậy, ta thích ở cùng với ngươi. Lăng Phong trong lòng mừng như điên. Nói sao, muốn tán mẹ, trước phải tán con. A, không đúng. Lời này có điểm không hợp đạo đức. Là thằng nào vừa nói bậy? Nói chung, có tiểu thư ủng hộ, còn sợ không chiếm được phu nhân sao? Cách này, xác xuất thành công rất cao. Vì vậy, liền làm bộ kinh hãi : - A? Tiểu thư chẳng lẽ ... muốn ta làm kế phụ? - Kế phụ là gì? - Khụ, giống như phụ thân, nhưng còn thân thiết hơn cả phụ thân. Như Ý lại chà chà chân, nói : - Hôm trước chẳng phải ngươi nói, mẫu thân bởi vì một mình, cho nên quản thúc ta như một vị phụ thân sao? Ta muốn biết một mẫu thân đích thực sẽ ra sao ... Lăng Phong mở cờ trong bụng, cửa này mà qua, cửa sau 8 phần cũng qua. Mỹ phụ một con, nếu con đã theo chàng, thiếp còn không theo thì theo ai chứ? Liền hạo nhiên chính khí nói : - Tiểu thư, chỉ cần ngươi có lòng ủng hộ. Tại hạ dù dầu sôi lửa bỏng, cũng sẽ không từ nan. Nghĩ gì đó lại căn dặn : - Nhưng mà, chuyện này tiểu thư phải giúp ta giấu kín, tuyệt đối không được nói cho ai biết. Như Ý nhu thuận nhìn Lăng Phong. Để chắc ăn, Phong ca liền kiểm tra : - Nếu mẫu thân hỏi ta từng nói gì thì sao? - Không nói gì. Lăng Phong tiếp : - Vậy nếu Đao thúc hỏi? - Đao thúc chẳng bao giờ hỏi chuyện ta. - Nếu đám nha hoàn hỏi thì sao? - Chỉ có ta hỏi chúng, chúng không dám hỏi ta. Lăng Phong liền vui vẻ giơ ngón út ra trước : - Rất tốt. Ngoéo tay ước định. - Ước định! Như Ý cười vui vẻ làm theo. Phong ca còn đang định nói thêm vài câu oanh liệt, đã nghe tiếng ai đó : - Như Ý, con làm gì với hắn vậy? Ước định cái gì? Chỉ thấy Thành Bích đã mặc áo khoác dày tiến ra, nghi hoặc nhìn Lăng Phong, ánh mắt vô cùng bất thiện. Giống như đang nghi ngờ Lăng Phong lừa đảo con gái nàng, tỷ dụ dụ dỗ Như Ý ngây thơ làm chuyện bậy bạ cái gì đó. Dù sao, tên Lăng Phong này là một tên vô cùng xấu xa vô sỉ, ai mà biết có chủ ý biến thái gì hay không? Lại còn nghe loáng thoáng hai chữ “ước định”, Thành Bích không vội mới lạ. Lăng Phong không khỏi buồn bực trong lòng. Làm sao lại nghi ngờ phẩm chất ta như vậy nha? Dù sao, kế hoạch tiến công cần phải kín kẽ, trước tiên không thể để nàng ta biết. Lăng Phong vội lấp liếm : - Ahaha, tại hạ ... - Thập Nhất nói, hắn muốn làm kế phụ của con. - Cái gì? Thành Bích kinh hãi nhìn con gái, rồi lại nhìn Lăng Phong. Lăng Phong như bị sét đánh, mồ hôi tuôn như mưa : - Phu nhân, tại hạ vừa nhận được thư cấp báo 500 dặm, trong nhà có cháy lớn. Tại hạ xin nghỉ phép dài ngày, có lẽ dăm bữa nửa tháng. Xin cáo từ ... Vừa nói vừa quay đầu chuồn thẳng. Trong bụng xin thề, từ sau không ngéo tay gì với trẻ con. M* nó vừa quay lưng đã trở mặt. Phản bội, trắng trợn phản bội. Lăng Phong lại không biết, đuổi theo hình dáng hắn là một đôi ánh mắt đầy u oán. ... Lát sau. Trong một gian khuê phòng đâu đó, đang có một bồn tắm bằng gỗ lớn. Hơi nước nóng bốc lên, trên mặt nước còn thả vài đóa hoa tinh khiết. Ở bên trong bồn một nữ nhân nằm ngửa, một đầu tóc đen dán lấy hai má. Nàng ta mắt nhắm lại, ngâm mình trong nước nóng, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể no đủ của mình. Chỉ nghe nàng ta lẩm bẩm như mắng ai đó. - Bại hoại, nhát gan. Nói về là về. Ngươi ... tức chết ta. Thành Bích vừa tức giận, vừa buồn cười, lại vừa xấu hổ. Gần chục năm trước, nàng cùng sư huynh Đại Đao rời môn phái vào giang hồ, gặp gỡ Triệu Doãn. Lúc đó nàng còn quá trẻ, Triệu Doãn có mị lực của nam nhân trưởng thành, còn kèm theo sắc thái vương giả, khiến Thành Bích xiêu lòng, một lần thất thân rồi sinh ra Văn Như Ý bây giờ. Chỉ là, từ sau khi Thành Bích sinh nở, Triệu Doãn cũng bắt đầu kế hoạch làm phản, dần dà bỏ rơi hai mẹ con. Hơn thế tuổi tác dần tăng, bị Vương phi quản chặt, chuyện nam nữ của Triệu Doãn cũng bỏ bê, hoàn toàn không còn đụng đến Thành Bích. Thành Bích còn chưa đến 30, tuổi rực lửa nhất của một nữ nhân, ham muốn tình dục đòi hỏi rất cao, điều này cũng khiến Thành Bích rơi vào tình cảnh khốn khổ. Mặc dù Lăng Phong thấy bề ngoài Thành Bích quyến rũ phong tình. Thực tế cuộc đời nàng cũng chỉ trải qua một nam nhân là Triệu Doãn. Nàng là “đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc”, nàng có tự tôn của mình. Lâu nay vẫn chăn đơn gối chiếc, lúc xuân tình bột phát chỉ có thể tự mình an ủi. Triệu Doãn vẫn còn đó, nàng tuy chẳng còn tình cảm gì với lão ta, nhưng chung quy là nữ nhân, rút cục cũng cần một nam nhân dựa vào. Tuổi tác mỗi năm một tăng, cái cảm giác bất an cần chỗ dựa càng tăng. Nàng vì vậy mới đấu tranh một chút, mong muốn bước vào phủ Yên vương, làm thiếp thất cũng được. Có một cuộc sống ổn định, nuôi Như Ý khôn lớn, thế là đủ. Đương nhiên, nàng cũng có những bí mật chưa thể nói ra lúc này. Nói chung, có quá nhiều thứ ngăn trở nàng, tỷ dụ Yên Vương phi, hoặc Triệu Hanh. Vương phi ghen ghét nàng trẻ đẹp, còn Triệu Hanh nhìn ra Thành Bích có dã tâm nên ngăn cản. Chỉ có Triệu Diễn có ý qua lại với mẹ con Thành Bích, chỉ không ngờ gã ta có mục đích ghê tởm. Thành Bích lúc trước hoàn toàn không ngủ say, cũng không uống bao nhiêu rượu. Lúc Lăng Phong tiến vào, bình thường có lẽ Thành Bích sẽ tỉnh lại ngay, chẳng qua chút rượu nóng làm nàng cũng suy nghĩ khác đi. Tất cả hành động của Lăng Phong nàng đều biết, vì nàng có Khai Thần Thuật. Chẳng qua Thành Bích vẫn cố ý nằm im chờ xem, trong lòng vừa hồi hộp, vừa mâu thuẫn. Không hiểu sao, kể từ khi Lăng Phong xuất hiện, xuân tình của Thành Bích rất dễ bị kích động. Nàng có một cảm giác, kẻ này chỉ e chính là “oan gia” kiếp trước của nàng. Hôm nay hắn lại nói ra, thực sự muốn làm kế phụ của Như Ý? Nam nhân tiếp cận nàng, khen nàng xinh đẹp ra sao, tặng nàng bảo vật quý thế nào, hứa hẹn trời biển ra sao, Thành Bích đều sẽ chẳng buồn quan tâm. Nhưng nếu hắn nói, “ta muốn làm cha của Như Ý, cùng nàng chăm sóc nó”, thì nàng sẽ sụp đổ. Bấy lâu nay, nàng vẫn chờ một người nói ra câu này. Chẳng qua, Phong ca mồm lúc nào cũng tự xưng phong lưu, cái gì kỹ chiến thật tiến công, rút cục lại bỏ lỡ thời cơ. Lúc này, Thành Bích trong đầu tưởng tượng gì đó, mặt nàng ửng đỏ, cặp đùi thon dài dưới nước kẹp lại một chỗ, chân dài banh thẳng tắp. Nàng một tay đang duỗi ở nơi xấu hổ, cổ họng phát ra tiếng trầm thấp rên rỉ, hô hấp dần dồn dập. Đột nhiên, nàng toàn thân chấn động run rẩy, răng trắng cắn môi hồng nhuận, cả người giật nhẹ. Toàn bộ thân trên ưỡn khỏi mặt nước, bộ ngực lớn như hai tòa núi ngọc nhô hẳn lên, hai hạt anh đào đã cứng hẳn lại ngạo nghễ vươn cao. "Aaa" Một tiếng rên rỉ cao vút vang vọng. Trong làn hơi nước hầm hập lúc này đã là một khuôn mặt xinh đẹp lấm tấm nước tắm lẫn mồ hôi, kiều mị lẩm bẩm : - Sắc lang chết tiệt, có gan sờ không có gan ... hừ. Làm hại người ta khổ sở thế này.