Mật thám phong vân " new"

Chương 102 : Tin xấu

Toàn bộ huynh đệ Phong Vân đoàn có mặt trong sân đều choáng váng. Chỉ thấy một nữ nhân váy trắng tinh khiết đứng ngay trước cửa phòng Lăng Phong, mặc dù nàng đeo mạng che mặt, nhưng không thể che hết khí chất thần tiên của mình. Nàng ta xuất hiện rất nhanh, trừng mắt rồi lại đi vào phòng khuất dạng. - Tiên ... tiên nữ? Có tên thanh niên nào đó lắp bắp. Lăng Hổ bỗng trầm giọng niệm : - A-di-đà Phật, nàng ta ... rất mạnh. Lăng Hổ rất nhạy cảm với người mạnh hơn mình. Đây là một loại linh cảm đặc biệt của hắn. Lăng Phong liền hỏi Lăng Hổ : - Làm sao đệ biết? - Ánh mắt, khinh thường tất cả. Đệ từng gặp qua. - Mạnh cỡ nào? - Không biết, chỉ biết rất mạnh. "Nói cũng như không. Thế ta cũng biết." Lăng Phong thất vọng. Mặc lão tuổi già định lực tốt nhất, nhanh chóng tiến sát Lăng Phong, hỏi thầm : - Công tử, nàng ta là ai? Lăng Phong vẫn đang ngồi quay lưng, coi như không có gì xảy ra, gác tay sau gáy ngả lưng hồ đồ nói : - Ta cũng không biết. - Không biết? - Tần Quyền bật ngửa. Tần Quyền là kẻ thứ hai tỉnh táo, chửi thầm Lăng Phong đang nói láo. Khó trách hai hôm nay Lăng Phong cứ chạy qua phòng Tần Quyền đòi qua đêm. Lăng Phong thản nhiên : - Nàng ấy nói mình là người Thần Cung, ta cũng chỉ biết thế. Vừa rồi hỏi các ngươi chả ai biết, còn kêu thanh lâu. Tần Quyền giống như biết gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ lúng túng nói : - Nàng ta thực sự nói mình là Thần Cung sao? - Đúng vậy! Tần Quyền hỏi dồn : - Vậy tại sao nàng ta ở trong phòng huynh? - Nàng ấy nhảy vào chiếm, ta làm thế nào được. Lăng Phong bỗng ngáp dài, hôm qua ngủ với Cao Diệp hắn suýt mất ngủ. Tên Diệp kia ngủ thói quen không tốt lắm, ôm ấp rên rỉ loạn xạ, làm Phong ca phải co ro trong góc vì sợ. Tần Quyền biết Lăng Phong giấu diếm, chỉ than thở : - Tiếc thật, không nhìn được mặt, chắc chắn rất đẹp. Lăng Phong cười thầm, có chút đắc ý. Hiện tại chỉ có hắn từng ngắm qua khuôn mặt, cũng từng ăn qua cả người. Càng nghĩ càng thèm lần hai. Hóa ra cái cảm giác đại gia bao gái đẹp là thế này, anh em ngưỡng mộ, rất thư sướng nha. Tần Quyền vỗ vai Lăng Phong : - Phong ca, cái khác đệ không phục huynh ... - Gì? - Lăng Phong trợn mắt. - Nhưng vụ mỹ nữ, tiểu đệ bái phục. - Thế còn được. - Lăng Phong hả hê. Mấy huynh đệ khác đều quay lại, lần đầu tiên thấy hình như lão đại có tí bản lĩnh thật, trước kia chả thấy gì. Tần Quyền là người buồn bực nhất. Tên Tứ ca này, không biết bao lần như vậy. Những tưởng chui ra cái xó này sẽ không có mỹ nữ nào dính đến, hóa ra không thoát được. Chạy tới Bão Độc trại thì gặp Công Tôn Dao, bây giờ không dưng trong phòng có cả một mỹ nữ thần bí. - Huynh có bí quyết nào, chia sẻ cho bọn tiểu đệ với. Chứ cứ thế này, huynh đi đến đâu mỹ nữ bám đến đó. Thiên hạ nam nhân đều tức chết mất. - Ăn chay niệm Phật. - Lăng Phong đáp. Lăng Hổ vội niệm Phật hiệu : - A-di-đà Phật, không đúng. - A, Thất đệ, ta chỉ đùa thôi. Thấy huynh đệ vài đứa ra vẻ nuối tiếc, Lăng Phong liền nhắc nhở thoáng môt cái, rồi giải tán. ... Bên trong Trường An. Quốc Tử Giám đến mùa thi hai năm một lần, đây là sự kiện khá lớn của kinh thành. Tinh anh giới đọc sách từ khắp nơi dồn về Trường An. Lúc này, ở Lăng phủ. - Tam muội, có thi thì cũng sắp đến rồi, học bây giờ cũng không vào, chẳng bằng để ta ra ngoài giải khuây, đầu óc thoải mái thì hơn. Lăng Hải đang nhăn nhó giải bày với Lăng Vân. Lăng Hải cũng đang chuẩn bị thi vào Quốc Tử Giám, nói trắng ra là dùng tiền lo lót để vào. Với một tên thiếu gia nhà giàu như hắn, có thể đọc viết đã là rất có văn hóa, trong đầu làm gì còn thứ gì khác mà ôn luyện thi cử. Lăng Vân bấy lâu chỉ lo việc buôn bán, để Lăng Hải tự tung tự tác. Lăng Vân cũng biết thừa tên này là mặt hàng nào, nhưng gã là niềm hy vọng của cả gia tộc, Lăng Vân cũng không thể quá thờ ơ. Lăng Vân nhíu mi : - Ngươi học hay không ta không quan tâm, nhưng đây là Trâu Nhị nương giao phó, ta không làm khác được. Lăng Hải tiu nghỉu, nghe đến lão mẫu, hắn hết đường phản bác, chỉ có thể bực dọc đi vào phòng, lại tiếp tục niệm “Tứ thư Ngũ kinh” cái gì đó. ... Lăng Vân quay lưng trở về phòng riêng. Lăng Vân vốn là con riêng của Lăng Chiến, tương tự Lăng Phong. Mẹ nàng chỉ là một nha hòan thấp hèn trong Lăng phủ. Bởi vì có mẹ là nha hoàn, nên Lăng Vân sinh ra cũng không có danh phận đại tiểu thư ngay. Mẹ nàng sau khi sinh, bởi vì sức khỏe không tốt, không lâu sau thì mất, để lại nàng bơ vơ. Cũng may Lăng Chiến còn chút nhân tình, bề ngoài nhận nàng làm con nuôi. Dần dà, bằng vào năng lực của mình, Lăng Vân chính thức trở thành Đại tiểu thư Lăng gia, vị trí mà nàng vốn nên có ngay từ lúc sinh ra. Chẳng qua, vì thuở nhỏ sống trong khó khăn, Lăng Vân hơi khác so với những vị Đại tiểu thư khác, ít nhiều nàng cũng hiểu chuyện và trầm lắng hơn. Lăng Vân trong đầu bỗng nghĩ vẩn vơ gì đó. Khương Vũ Y đi mất, Lý Minh Nguyệt cũng sắp đến ngày thi không thấy xuất hiện. Lăng Vân rất cô độc, nàng chẳng có ai để tâm sự. Nha hoàn Tiểu Tinh không hiểu chuyện, cũng không thể làm bạn với nàng được. Bỗng nhiên, trong đầu Lăng Văn hiện ra hình bóng ai đó. "Sao ta lại nghĩ đến hắn nhỉ?" Lăng Vân vỗ vỗ đầu thanh tỉnh. Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Tinh từ đâu chạy vào hớt hải : - Đại tiểu thư, Lâm thị có chuyện. - Lâm đại nương? Có chuyện gì? Lăng Vân không khỏi lo lắng. Nàng mất mẹ từ nhỏ, cho nên nàng có một ít tinh cảm đặc biệt với Lâm thị mẹ Lăng Phong. Tiểu Tinh run rẩy nói : - Nghe nói ... bà ấy ho ra máu, ngất xỉu trong phòng. - Cái gì? Mau mau gọi đại phu. Lăng Vân quýnh lên. - A Quý đã chạy đi rồi. - Vậy mau đưa ta đến đó. ... Lâm Nghi Anh nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh, mặt mày đã trắng bệch. Ngồi bên cạnh là Vương Diệu Mai. Vương Diệu Mai hiện tại là một kiểu thân phận kỳ cục trong Lăng phủ. Muội muội Diệu Hiên đã theo Tô Đóa Nhi đến phủ Hoàng tử sinh sống, nghe nói cuộc sông rất tốt. Vương Diệu Mai chính mình cũng không rõ đang làm cái gì ở đây. Chờ đợi Triệu Khánh tới đưa đi một lần nữa? Hay là cứ mặc kệ sống tiếp, chấp nhận làm một nha hoàn? Lâm thị đối với Vương Diệu Mai không tệ, hoàn toàn không xem nàng là nha hoàn. Sống với nhau một thời gian, nàng ta cũng sinh tình cảm với bà. Nay thấy bà đột nhiên ngã ra đó, Vương Diệu Mai cũnng lo âu không kém. Lăng Vân vừa vào liền nhìn Vương Diệu Mai tỏ vẻ trách mắng : - Tiểu Mai, chuyện này là sao? Vương Diệu Mai cũng không thích Lăng Vân mấy, hờ hững đáp : - Không liên quan đến ta. - Ngươi là nha hoàn của đại nương, làm sao có thể nói không liên quan nhẹ nhõm như vậy? Lăng Vân nghi ngờ cũng dễ hiểu, chuyện đêm nọ vẫn còn ở đâu đó. Vương Diệu Mai vốn là quận chúa, nào có thể chịu được thái độ của Lăng Vân, đứng phắt dậy trừng mắt : - Ta nói không biết, thì là không biết. Cô có thể làm gì được ta? - Ngươi ... Lăng Vân mắt hạnh tức giận. Có điều, nàng cũng không phát tác lên Vương Diệu Mai, ngược lại trong đầu lại nghĩ đến ... Lăng Phong. Nữ nhân kia là do hắn mua về, có rắc rối cũng đều do hắn hết. Tên đáng chết! Lúc này, có tiếng bước chân đằng sau : - Đại tiểu thư, đại phu đã tới rồi. Chỉ thấy quản gia A Quý dẫn theo một trung niên bên hông đeo hộp thuốc đi vào. Lăng Vân không thèm chấp nhặt với Vương Diệu Mai, phân phó : - Mau để hắn xem cho đại nương. - Vâng, Đại tiểu thư! Lát sau ... - Thế nào rồi Lý đại phu? Đại phu nọ lau lau mồ hôi : - Thứ cho lão phu tài năng kém cỏi, không thể nhìn ra nàng ta bị cái gì. Có lẽ là choáng váng đi, có điều ... cũng không giống lắm. Nàng ta rút cục bị cái gì? Lăng Vân á khẩu. Ngài là đại phu còn hỏi bọn ta? Nhìn tình hình này biết có nói dài cũng vô ích, Lăng Vân liền phân phó : - A Quý, trả tiền cho Lý đại phu, lại đưa hắn trở về. Lăng Vân nhớ ra gì đó, lại nói : - Chạy một chuyến đến Phong Vân tiêu cục, đưa tin cho Lăng Phong. - Vâng, nô tài đi ngay. ... Trong lúc Lăng Vân đang lo lắng, ở một góc hậu viện Lăng phủ, có hai kẻ đang nhỏ giọng. - Bà ta bắt đầu phát độc rồi sao? - Vâng, công tử. Tuy một bên xưng “công tử”, kỳ thực đều ăn mặc hạ nhân, xem ra là kẻ lạ trà trộn vào phủ từ trước. - Ngươi làm có lộ cái gì không đó? Đây là lần đầu chúng ta hành động ở kinh thành, tuyệt đối không được để lộ ra cái gì. - Công tử yên tâm. Độc cho vào thức ăn liên tục cũng đã vài tháng trước. Nô tài mỗi lần đều chính mắt kiểm tra, cả hai mẹ con hắn đều ăn vào không sót chút gì. Sau khi đủ liều lượng cũng liền dừng. Bây giờ bà ta đã phát độc, ước chừng tên kia sớm muộn cũng sẽ bị. Tên “công tử” nọ lại lên giọng răn đe : - Hừm, kéo cả bà ta vào cũng chỉ để tung hỏa mù. Trọng yếu là tên Lăng Phong kia. Được rồi, chuyện ở đây coi như xong. Ngươi ở lại thêm một thời gian, đợi tình hình lắng xuống thì tìm cái cớ rời đi là được. - Vâng, công tử. Tên công tử bỗng cảnh giác : - Có người ... Lập tức có tiếng oang oang đầu cổng : - Người đâu cả, m* nó ra đây hết, quạt quạt cho bổn thiếu gia đọc sách ngay. Là Lăng Hải.