Mật Thám Nương Tử
Chương 40 : Khanh bản tuyệt tình
“Đây là doanh trướng phủ Đô đốc nào?” Phó Lệnh Nguyệt tò mò hỏi
“Phủ nào cũng không phải” Viên Li tinh tế nhìn kỹ, biểu tình rất kỳ quái ‘không phải là tinh kỳ của Ngũ quân Đô đốc phủ, cho dù là Trung quân phủ thì ít nhất cũng phải có tinh kỳ dẫn đường”
“Người nào!”
Đột nhiên có người cao giọng gọi, có lẽ vừa rồi động đất đã khiến quân đội chú ý
Nhìn quanh không có chỗ trốn, hai người nhan chóng nằm úp sấp xuống, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Nhưng một thanh âm bén nhọn vang lên, lính tuần tra đã bắn tên lửa, hai người muốn giấu cũng khó
“Đi ra” đối phương hét to không khách khí
Rơi vào đường cùng, Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt đành đứng dậy, phát hiện một loạt cung thủ đang giương cung. Tuần tra ban đêm mà mọi người trang bị như vậy sao? hai người đều sinh nghi chẳng lẽ Hoàng đế ngự giá?
“Đến dọ thám sao?” đối phương vừa mở miệng đã định tội cho bọn họ “lén lén lút lút nhất định không phải là người tốt, loạn tên bắn chết”
“Chậm đã” Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng che chở cho chủ tử ở sau “đừng ngộ thương, chúng ta không phải là mật thám” nàng lớn tiếng hô. Chưa từng thấy ai như vậy, còn chưa hỏi han gì đã trực tiếp muốn giết chết người ta
Viên Li ở phía sau nàng chậm rãi đẩy nàng ra, trầm ổn nói “ta là Viên Li, thế tử của Tả quân Đô đốc phủ, mời thủ lĩnh các ngươi đi ra nói chuyện”
Thế tử Tả quân phủ?thủ lĩnh tuần tra, nghi ngờ nhìn Viên Li mặt xám mày tro mới từ trong bùn đất chui ra
“Là giả hay thật, thủ lĩnh các ngươi nhìn thấy sẽ biết” Viên Li tháo ngọc bội bên hông ném qua. May mắn thứ có thể chứng minh thân phận của hắn không có rớt mất
“Chờ đi” quân lính liếc sơ một cái, bỏ lại hai chữ rồi quay đầu đi
Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt đợi rất lâu, cung tiễn giám thị bọn họ lại ăn ý chia làm mấy tổ, thay phiên nhau trông coi và nghỉ ngơi. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đây là binh dưới trướng ai mà quy củ đến vậy?
Cho đến khi ánh mặt trời hiện lên phía đằng đông, rốt cuộc mới có một đội người từ doanh trướng đi ra. Hai người cầm đầu, một người mặt xiêm y thêu kim long tứ trảo, dưới ánh lửa chiếu rọi, sáng long lanh, rất chói mắt. chính là Trăn vương Lý Thành Khí. Nhìn thấy người đi sau hắn, Phó Lệnh Nguyệt liền ngây người
Người nọ tuy mặt hắc y, bịt mặt kín mít nhưng nàng vừa nhìn đã lập tức nhận ra thân phận của hắn.
“Triệu Thực…” nàng hơi hé miệng, môi bất động, chỉ dùng đầu lưỡi hộc ra hai chữ
Sao hắn lại ở cùng một chỗ với Lý Thành Khí? Nàng cũng tiết lộ cho Viên Li biết người bịt mặt là Triệu Thực
Lý Thành Khí vừa đi vừa trao đổi chuyện gì đó. Triệu Thực nói, còn Lý Thành Khí nghe và gật đầu,khi bọn họ đến gần, hai người cũng đã nói xong câu chuyện.
Cùng lúc đó, hơn mười hắc y nhân tay cầm cường nỏ nhanh chóng tạo thành vòng tròn, vây quanh bọn họ
Phó Lệnh Nguyệt cảm nhận được đây là người cùng một nhà. Vạn nỗ liên phát, công phu cao tới đâu cũng có thể nháy mắt biến ngươi thành con nhím
“Trăn vương gia thế nhưng ở trong doanh trướng Trung quân” Viên Li chắp tay nói “thực sự là duyên phận ah”
Lý Thành Khí lại rất phong độ, không trách không giận, còn gật đầu hoàn lễ
“Viên đại công tử, đây là từ nơi nào đến a?” ngữ khí của hắn không chút hoang mang.
“Một lời khó nói hết, vượt qua núi lở, từ trên núi rơi xuống” Viên Li cười khổ lắc đầu “chính là là lão thái giám kia, trong nhà mất đồ lại nổi điên lên, muốn cấm chừng chúng ta. Viên Li ta không nhịn nổi khẩu khí này, liền cùng thuộc hạ thừa dịp đêm khuya mà xuống núi”
“Khó trách. Viên công tử ở Ngưng Hương sơn trang rất tốt, sao lại chạy tới nơi tư mật này của bản vương” Lý Thành Khí cười có chút quỷ dị
‘Thì ra là đi lầm vào nơi của vương gia, xin thứ tội” Viên Li không ngừng nhận lỗi ‘đều do mọi việc không thuận lợi, bị lạc đường còn gặp núi lở liền mơ mơ hồ hồ mà đến đây, ta suýt chút nữa không nhận ra được đông tây nam bắc”
Phó Lệnh Nguyệt im lặng rũ mắt, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Thực đang nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng có chút khó hiểu, chột dạ
“Viên đại công tử” Lý Thành Khí chậm rãi thu lại tươi cười “nơi này, dễ đến lại không dễ đi ra ah”
“Vậy làm phiền vương gia phái người dẫn đường, Viên Li cảm ơn vô cùng’ Viên Li giả ngu, chắp tay nói
“Dẫn đường?” Lý Thành Khí nở nụ cười “vậy để bọn họ tiễn Viên đại công tử một đoạn đường đi” hắn xoay người, chậm rãi đi về phía sau
Phó Lệnh Nguyệt sợ hãi nghe Triệu Thực nói một tiếng “phác”. Đó là ám hiệu khẩu lệnh của ám nhân các nàng, chính xác là sát, mà người nhận khẩu lệnh này là mười thị vệ trung thành nhất của Triệu Thực.
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác tứ chi căng cứng, nàng nhìn Lý Thành Khí xoay người, nhìn Triệu Thực nâng tay lên. Triệu Thực vậy mà không thèm để ý tới nàng, hắn muốn giết nàng?
Dự cảm của nàng rất, rất không ổn
“Nhị gia!” trước khi Triệu Thực hạ mệnh lệnh tiếp theo, Phó Lệnh Nguyệt lớn tiếng gọi
“Nhị gia!” Nàng điên cuồng quỳ xuống, lết tới “Nhị gia, ta là Tiểu Nguyệt. Nhị gia” nàng biết, không có khẩu lệnh của Triệu thực, ám nhân Triệu phủ sẽ không bắn chết nàng. Nàng không tin Triệu Thực lại ra tay giết nàng. Nhìn thấy hắn, nàng dự cảm là mình sẽ không chết
“Nàng mặc kệ Tiểu Nguyệt sao?” nàng ôm chặt đùi hắn “Nhị gia’
Triệu Thực lại một cước đá văng nàng ra
“Thấy cái ngươi không nên thấy, muốn trách thì hãy trách ngươi đã nhìn thấy quá nhiều” hắn lạnh lùng nhìn nàng
“Nhị gia, nhưng ta là người của ngài, ngài một chút tình cảm cũng…”Phó Lệnh Nguyệt xuất ra tất cả chiêu thức, chỉ thiếu òa khóc nữa thôi
Triệu thực nhưng lại một cước đá văng ra nàng.
“Không nên xem không nên nhìn. Quái thì trách ngươi xem đến gì đó nhiều lắm.” Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
“Từ lúc người rời khỏi Triệu gia đại viện, ngươi chính là người của Tả quân phủ” Triệu Thực mặt không chút thay đổi ‘ở đại viện Triệu phủ, ta đã khi nào dạy ngươi hai chữ tình cảm chưa? Nếu ngươi không có năng lực sinh tồn thì không nên sống tiếp. Chủ nhục thần tử, ngươi chôn cùng cũng xem như là trung liệt, mau trở lại bên cạnh chủ tử ngươi đi, đừng để ta tự mình động thủ”
“Nhị gia…ngài đừng đối với ta như vậy’ Phó Lệnh Nguyệt dại ra. Nàng đã học trở mặt vô tình, khi ở đại viện nàng đều không nương tay với đồng bạn của mình nhưng…nàng cho tới giờ chưa từng nghĩ có một ngày, người khác sẽ đối xử với mình như thế
“Nhị gia” Phó Lệnh Nguyệt điên cuồng lại ôm lấy đùi Triệu Nguyệt. Nàng tuyệt đối không thể để hắn đi, hắn vừa đi là nàng chết chắc
‘Còn nhớ mùa đông năm đó, ta nhập tà ba ngày, kim thạch cũng không có hiệu quả, ngươi cõng ta đi suốt ba ngọn núi để tìm thuốc. Còn nhớ, mùa đông nắm đó, chúng ta bị người đuổi giết, ta rơi xuống sông, lạnh đến chết khiếp, là ngươi từng chút từng chút sưởi ấm cho ta. Còn nhớ…”
Triệu Thực đơ người, không giơ chân đá nàng nữa
“Nhị gia…” Phó Lệnh Nguyệt đưa tay sờ sờ lưng hắn, nức nở nói ‘đừng bỏ mặc ta. Trong lòng Tiểu Nguyệt vẫn xem ngài là phụ thân”
Triệu Thực hơi xoay đầy, đẩy nàng ra
“Nhị gia, ta không đi, ta thà chết ở trong tay ngươi’ Phó Lệnh Nguyệt bám riết không tha. Nàng ôm lấy hắn, cuốn lấy hắn “ngài đừng đối với ta như vậy” nàng ôm lấy cổ hắn, ngay lúc này…trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ để ngay mạch máu trên cổ Triệu Thực
Chung quanh đều kinh hô, đại kinh thất sắc. Ngoại trừ Phó Lệnh Nguyệt, mọi người đều dại ra. Triệu Thực thế nhưng lại bị người ta kiềm hãm
“Buông cung tiễn” Phó Lệnh Nguyệt hung tợn quát lên với những người từng là đồng bạn của mình ‘ai dám động đậy, ta cho Nhị gia các ngươi dận đường xuống hoàng tuyền
Viên Li cũng rất nhanh nhạy, thấy tình hình thay đổi lập tức tiến lên, điểm mấy đại huyện trên người Triệu Thực
“Không nên ép ta” Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng nói nhỏ bên tai Triệu Thực “ta biết ngươi không muốn chết, ngươi cũng biết, ta chuyện gì cũng có thể hạ thủ”
Triệu Thực không phản kháng. Hắn ngửa người thuận theo. Hắn là người thông minh, biết hiện tại không phải là lúc nên phản kháng
Chúng ám nhân chậm rãi tiến lên nhưng không ai dám vọng động. Triệu Thực vẫn còn ở trong tay tặc nhân, mà tặc nhân này còn lại tiền bối của bọn họ, là ám vệ xuất thân từ Triệu gia đại viện
Chỉ có Lý Thành Khí là biểu tình quái dị nhất. Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm một màn này không chuyển mắt, vẻ mặt đăm chiêu như đang tính toán gì đó
“Một người dẫn đường, hai con ngựa tốt, không ai được bám theo, nếu không ta cho hắn chôn cùng” Phó Lệnh Nguyệt ra điều kiện
Lý Thành Khí vẫn không có phản úng, làm như đang thưởng thức một vở kịch chưa hạ màn lại giống như đang chờ đợi trò hay
Ánh mắt của Phó Lệnh Nguyệt và hắn giằng co với nhau. Nàng hung ác, hắn nhu hòa. Nàng hư không, hắn trầm ổn. Nàng không nhìn thấy sự sợ hãi và bối rối trong mắt hắn. Vì thế lòng của nàng lại trở nên bối rối
“Trăn vương gia là muốn xem điểm kích thích sao?” Phó Lệnh Nguyệt châm chọc
“Bổn vương không tin, có người lại có thể xuống tay với “phụ thân’ một tay nuôi lớn mình” Lý Thành Khí nghiền ngẫm ‘trừ phi…nàng không phải người, không có lương tâm”
“Vương gia nói rất đúng, ta không phải người’ Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh, muốn làm nàng phân tâm sao? “tâm của ta đã sớm cho chó ăn rồi, lạnh nóng đều không có” nói xong ra hiệu cho Viên Li, rồi giơ tay chém xuống, một đao xả xuống bả vai Triệu Thực
Triệu Thực không lên tiếng, thân thể chỉ hơi co rút lại
“Một khắc một đao” Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng ra tối hậu thư “Trăn vương gia, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ta biết địa vị của Thực nhị gia ở đại viện Triệu gia, nếu Trăn vương còn ép ta xuống tay, sợ là những người cầm nỗ tên phía sau này sẽ không bao giờ quên được ngươi”
“Xem như ngươi lợi hại” Lý Thành Khí gật đầu, tán thưởng tự đáy lòng, rốt cuộc cũng đồng ý thỏa hiệp “người tới, chuẩn bị ngựa”
“Kêu một người trong bọn họ dẫn đường’ Phó Lệnh Nguyệt chỉ vào mười ám vệ của Triệu gia đại viện, lôi Triệu Thực đi trốn vẫn nên giao thủ cùng ngươi trong nhà, có nắm chắc hơn lại coi như chiếu ứng cho nhau, làm cho Lý Thành Khí không dám giết người diệt khẩu
“Làm theo’ Lý Thành Khí vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ thả người
Rất nhanh ngựa và người dẫn đường đều đã sẵn sàng, nhưng khi bọn họ giục ngựa rời đi, Lý Thành Khí đột nhiên mở miệng gọi Viên Li
“Viên đại công tử” Hắn cười thật nhiệt tình “nghĩ lại cũng thật có duyên ah, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, chúng ta lại gặp nhau đến mấy lần”
“Vương gia nói đùa” Viên Li chắp tay đáp ‘Viên Li chỉ có ở Ngưng Hương sơn trang gặp qua vương gia một lần trong thọ yến của Công Thừa tước gia mà thôi”
Hai người chạy khỏi chân núi xa lạ, tiến vào quan đạo quen thuộc, xác định không có truy binh mới buông Triệu Thực xuống
Phó Lệnh Nguyệt không dám quay đầu nhìn biểu tình của Triệu Thực, chỉ có thể hung hăng quất roi, thúc ngựa chạy thẳng về phía cửa thành Kiến Dương
Một đường bô ba, mãi cho đến khi tới trước cửa Thông Thân biệt viện, Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy thị vệ nhà mình, tâm tư thả lỏng, thực sự khó dùng từ ngữ nào diễn tả được
“Ngươi lợi hại…” Viên Li vào phòng, cho hạ nhân lui ra hết, vô lực ngồi xuống ghế tử đàn nói “ngươi thực sự rất lợi hại, dám xuống tay với Triệu chủ, chuyện này mà truyền đi, ngươi xem như nổi danh thiên hạ”
Phó Lệnh Nguyệt toàn thân đổ mồ hôi, trong khoảnh khắc có cảm giác phiên giang đảo hải
“Thực sự là trò giỏi hơn thầy ah, chẳng trách mọi người đều muốn thị vệ đi ra từ Triệu phủ’ Viên Li vẫn còn khen ngợi “khi ngươi nói tới phụ thân, ta thấy Triệu Thực đã động dung”
Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi, ướt đẫm mặt nàng
“Ngươi xem hắn…ngươi làm sao vậy?” Viên Li kinh ngạc
“Không có gì’ Phó Lệnh Nguyệt không kiềm chế được nữa, trong lòng nàng rất, rất, rất khó chịu
“Ngươi làm sao vậy?” Viên Li đứng dậy giữ lấy nàng ‘vừa rồi gian nguy như vậy cũng có thể vượt qua, hiện tại ngươi khóc cái gì chứ
“Câu nói kia là thật” Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được khóc rống lên “ta vẫn xem hắn là phụ thân”
Triệu Thực khẽ run dưới đao của nàng. Một đao kia là đâm vào thịt của hắn, là cắt lòng của nàng
“Ta không phải..thực sự không có nhân tính…ta vẫn xem hắn là phụ thân” tầm mắt của nàng khó chịu, suýt chút nữa ngất đi
Viên Li giật mình, đứng sững “thật xin lỗi” hắn ý thức được mình sai lầm ‘thực xin lỗi…” hắn nhẹ giọng thì thầm, ôm chặ lấy nàng
“Đó là hắn bức ta…”
“Đúng”
“Ta là bất đắc dĩ mới làm vậy’
“Đúng”
“Ta vẫn xem hắn là phụ thân”
“Ừ”
“Ta không có nhân tính”
“Đúng…không phải”
Một ngày ngày, không khí trong Thông Thân biệt viện rất áp lực
Viên Li bất an không yên, hắn không sợ Đan Sa Đinh kiếm cớ đến vu oan cho mình. Chứng cớ đã phi tang, hắn cũng đã rời đi. Hắn lo lắng là vì không nghe được tin tức của các thế tử Ngũ quân khác. Theo lý, hắn bỏ đi, việc cản trở thế tử Ngũ quân phủ xuống núi đã không còn ý nghĩa. Chẳng lẽ Đan Sa Đinh thấy núi lở, cho rằng người đã chết? lão thái giám kia rốt cuộc muốn làm gì?
Phó Lệnh Nguyệt lại ủ rũ không có tinh thần. Việc đâm Triệu Thực đã ảnh hưởng tới nàng rất nhiều, cả ngày đều phụng phịu, tâm tình khó chịu. Nàng cứ nghĩ mình sẽ không thương tâm, không tự trách như vậy. Là Triệu Thực nói nàng có thể xuống tay với bất kỳ ai, kể cả hắn.
Không yên lòng ăn cơm chiều xong, Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt vừa bày bàn cờ ra giải sầu thì thủ vệ tiến vào thông báo, Trăn vương giá lâm
Trăn vương gia giá lâm?
Hai người lập tức lấy lại tinh thần
Còn chưa tới một ngày, Lý Thành Khí đã bất ngờ xuất hiện. Có điều lúc này hắn lại tự mình đến Tả quân phủ. Hắn muốn làm gì?
“Bổn vương là tới nói với đại công tử một việc’ hắn cười tủm tỉm ngồi trên tôn tịch thưởng trà
“Vương gia, mời nói” Viên Li không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp. Đây là địa bàn của Tả quân phủ, không cần lấy lòng hắn như sáng sớm vừa rồi
“Nếu Viên đại công tử gần đây không có chuyện gì quan trọng thì bổn vương đề nghị” Lý Thành Khí chậm rãi đặt tách trà xuống ‘tốt nhất là trước sáng sớm mai nên quay lại Ngưng Hương sơn trang”
Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt đều ngây người. Khó khăn lắm mới thoát được, sao lại quay trở lại?
‘Vương gia nói vậy là sao?” Viên Li lạnh lùng hỏi
“Vừa nhận được tin’ Lý Thành Khí chua xót nở nụ cười ‘Đan tước gia đã chết”
Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt kinh hãi. Đan Sa Đinh đã chết? là thật hay giả? Hai người tỏ vẻ nghi hoặc, không phải là Trăn vương gia cố đưa sai tin để gạt bọn họ chứ?
“Lục Phiến môn đã lên núi,Cẩm Y vệ cũng đã nhập trang’ Lý Thành Khí nhìn biểu tình hai người ‘là chết đêm qua, nghe nói sáng nay phát hiện thi thể đã lạnh”
“Là ai làm?” Viên Li nghi hoặc hỏi
“Còn chưa biết” Lý Thành Khí lắc đầu “nhưng tuyệt đối là nhất đẳng cao thủ gây ra, tình huống cụ thể thì ngày mai các ngươi lên núi sẽ biết”
“Có điều…”hắn chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt đảo qua bọn thị vệ
“Các ngươi lui xuống hết đi’ Viên Li thức thời ra lệnh cho hạ nhân. Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn không vẫy tay với mình, liền vui vẻ ở lại.
“Bổn vương là thân vương do Hoàng thượng ngự phong, vụ án này đương nhiên sẽ do bổn vương xử lý” Lý Thành Khí lại không kiêng kị Phó Lệnh Nguyệt, chậm rãi lấy một lá thư từ trong tay áo ra “cái này là trưa hôm nay ta phát hiện ở sơn trang liền vội mang tới cho Viên đại công tử. Đây là thư tín do chính tay Đan tước gia viết, nói Viên đại công tử ngươi trộm Tiền Lương bảo vật của hắn”
“Thật là buồn cười” Viên Li khinh thường nở nụ cười, bình tĩnh hỏi ‘vương gia rốt cuộc muốn gì?”
Lý Thành Khí thản nhiên nói ‘bổn vương chỉ muốn có sự an tâm mà thôi’
“Vương gia, ta không hề phát hiện được gì’ Viên Li lạnh giọng nói
“Tốt lắm, bổn vương cũng chưa tra được chứng cớ gì’ Lý Thành Khí vừa lòng đứng lên, trước khi xoay người lại nói ‘Viên Li, thị vệ này của ngươi thật cam đảm, ben người bổn vương lại thiếu một người trung tâm hộ chủ như vậy”
“Bảo Triệu chủ sắp xếp cho ngài một người, chuyện này rất đơn giản” Viên Li đối đáp rất nhanh
“Triệu Thực?” Lý Thành Khí bật cười ‘trách không được Hoàng thượng tin tưởng hắn, không sợ hắn kéo bè kết phái. Trước giờ nghe nói người hắn huấn luyện ra, chỉ nhận chủ không nhớ tình xưa, hôm nay bổn vương vừa thấy mới tin”
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng đau đớn
“Trăn vương gia hưng sư động chúng tiến đến lại chỉ để khích lệ một thị vệ của Tả quân phủ” Viên Li nhanh chóng kết thúc câu chuyện
“Đó là vì bổn vương có biện pháp chặn miệng của ngươi lại không có biện pháp chế trụ nàng” Lý Thành Khí cũng không khách khí
“Vụng trộm phái người tới giết không phải đơn giản sao” Viên Li lạnh lùng nhìn hắn nở nụ cười ‘vương gia hiện mang hoàng mệnh, muốn một mạng người dễ như trở bàn tay”
Lý Thành Khí bật cười ha hả ‘Viên công tử thật biết nói đùa, làm bộ cáo từ rồi đột nhiên chuyển hướng về phía Phó Lệnh Nguyệt, thân thiết vẫn tay với nàng ‘đến”lại lấy trong tay áo ra một ngọc bài đưa cho nàng
“Bổn vương có lòng làm Bá Nhạc, nếu sau này Tả quân phủ bạc đãi ngươi, có thể tìm tới bổn vương bất cứ lúc nào”
Lý Thành Khí cười vỗ vỗ vai Phó Lệnh Nguyệt, nghênh ngang rời đi
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
66 chương
11 chương
26 chương
78 chương
21 chương
41 chương