Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 79 : Vi y miêu hoạ

Một vị nam tử mặc y phục trắng thanh nhã đang ngồi trên chiếu trong lương đình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve những dây đàn cổ, thanh âm nhẹ nhàng du dương vang lên, truyền khắp cả cung điện. Mà bên cạnh đấy, một người nam tử mặc y phục đỏ rực đang nhàn nhã nằm trên ghế dài, đôi mắt khép hờ, khoé miệng hơi cong lên, ngưng cười, có vẻ đang nghe rất chăm chú. Nam tử áo trắng cúi đầu, đôi mắt lạnh nhạt vô cảm, tiếng đàn của y lại cực kỳ mềm mại, giống như một suối nước, chầm chậm chảy vào lòng người, cực kỳ du dương. Một khúc kết thúc, thanh âm vẫn còn vang vẳng đâu đây, mãi mà không tiêu tán. “Đáng tiếc…” nam tử áo đỏ dùng quạt che miệng, nhưng ý cười toát ra từ đôi mắt lại không thể nào che giấu nổi. “Đáng tiếc cái gì?” Tắc Mâu Tư Đặc đè ngón tay lên sợi dây cầm đang rung động, bắt nó ngừng lại, thanh âm vang lên lạnh như băng. “Khúc đàn này quả nhiên là thiên khúc, thế nhưng tiếng đàn chính là tình nhân, nếu là một người vô tình đánh đàn, làm sao có thể làm bật ra được mối nhân duyên hồng trần kia.” Nam tử mặc y phục đỏ nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay, khẽ cười nói. “Tình? Giống như ngươi với Đồ Lan đế quân?” Tắc Mâu Tư Đặc cười lạnh nói, sau đó liền đứng dậy đi đến bên cạnh Lam Âm, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn. Trong khoảnh khắc, miệng cười của Lam Âm có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, đứng lên đối mặt với Tắc Mâu Tư Đặc. “Tắc Mâu Tư Đặc, ngươi cứ nhắc đi nhắc lại việc ấy mãi. Chẳng lẽ ngươi lại có ý gì với Đồ Lan đế quân hay sao?” “Nếu ta nói, người mà ta muốn chính là ngươi thì sao?” Tắc Mâu Tư Đặc hơi nhếch môi, rõ ràng là nở nụ cười, vậy mà đôi tròng mắt lại vẫn không có chút cảm xúc nào, lạnh lẽo ngưng kết thành băng. “Tắc Mâu Tư Đặc, lời nói đùa ấy không hề vui vẻ chút nào.” Lam Âm cười khẽ nhìn Tắc Mâu Tư Đặc, đôi mắt đỏ rực cực kỳ ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân, khẽ lướt qua. “Lam Âm, đã từng có ai nói ngươi không đáng là một kẻ trượng phu hay chưa?” Tắc Mâu Tư Đặc khẽ nâng cằm của Lam Âm lên, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút trào phúng. “Cả ngươi cùng với tên Quân Dạ Hàn kia đều không phải là quân tử, Quân Dạ Hàn chíng là một kẻ nguỵ quân tử, còn ngươi lại là một tên lính bại trận, bỏ trốn…” “Tắc Mâu Tư Đặc, vậy đã từng có người nào nói cho ngươi biết rằng, không ai có quyền được phép đi chỉ trích người khác hay không? Bất cứ ai cũng không có quyền lợi này, bởi vì ngươi không phải là kẻ mà ngươi đang chỉ trích.” Lam Âm khẽ nâng tay, dùng quạt hất bàn tay của Tắc Mâu Tư Đặc ra. Động tác của hắn tuy là nhẹ nhàng, nhưng lại để lại một vết đỏ thẫm trên bàn tay của y. Tắc Mâu Tư Đặc thu hồi tay, chẳng thèm để ý vết sưng đỏ trên tay, vẫn nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Lam Âm. “Cuối cùng ta cũng hiểu được, vì sao Quân Dạ Hàn lại thích ngươi.” “Thật sao?” Lam Âm chẳng hề quan tâm mà cười khẽ một chút, khuôn mặt không một tia biến hoá. “Tắc Mâu Tư Đặc, có vẻ ngươi rất thích so đo cạnh tranh với Quân Dạ Hàn a.” “Tất cả những thứ mà hắn thích ta đều sẽ cướp đến tay, ta nhất định sẽ bắt hắn phải chống mắt lên mà xem.” Tắc Mâu Tư Đặc dần cong lên khoé miệng, tuy nụ cười của y vẫn còn lạnh lùng, nhưng lại mang đến cảm giác như mặt trời cuối đông, có được sự ấm áp đủ để cho người ta chìm đắm. “Vậy hoá ra đơn giản vì Quân Dạ Hàn thích ta, mà ngươi muốn ta hay sao?” Lam Âm hơi bất ngờ, hắn không nghĩ Tắc Mâu Tư Đặc sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy, càng không thể ngờ được, giữa y với Quân Dạ Hàn lại từng có mâu thuẫn sâu xa như vậy. “Đúng, không chỉ bởi vì ta thích ngươi, mà còn còn bởi vì hắn yêu ngươi nữa. Những thứ hắn muốn, ta đều muốn cướp. Thứ mà hắn muốn, sẽ đều trở thành của ta!” Tắc Mâu Tư Đặc lạnh lùng lại có chút đắc ý lên tiếng, sau đấy vỗ nhẹ tay. Một mùi hương thơm mát thoang thoảng trong không khí, có mấy người thị nữ thanh tú xuất hiện bên ngoài lương đình, trên tay mỗi người đều bê theo một khay vật phẩm. Bên cạnh đấy cũng có mấy người thị vệ cao lớn bê một chiếc bàn đá nặng đi vào, mặt trên trơn nhẵn không có đồ vật gì. “Bệ hạ…” mấy người thị nữ thị vệ này đi đến trước mặt Tắc Mâu Tư Đặc, hơi cúi người, khuôn mặt cực kì nghiêm cẩn. “Đặt xuống đó rồi đi ra ngoài đi.” Tắc Mâu Tư Đặc liếc cũng không liếc mấy người này đến một cái, thanh âm lạnh lùng vang lên. “Vâng, thưa bệ hạ…” mọi người cẩn thận làm việc, sau đấy cúi đầu lui ra. Tắc Mâu Tư Đặc đi đến bên cạnh bàn đá, bên trên đã bày xẵn một tờ giấy tuyên chỉ trắng muốt, cùng với nghiên mực và bút lông. Y nhẹ nhàng cầm bút, sau đấy ngẩng đầu nhìn về phía Lam Âm. Lam Âm mỉm cười nhìn y, nụ cười yếu ớt, nhưng lại cực kỳ thu hút. “Tắc Mâu Tư Đặc muốn làm gì vậy?” tuy nhìn những thứ kia cũng có thể đoán ra y muốn làm gì, nhưng trước ánh nhìn chăm chú của Tắc Mâu Tư Đặc, hắn lại không thể không nhẹ giọng hỏi. “Vẽ ngươi.” Tắc Mâu Tư Đặc bình tĩnh nói thẳng mục đích của mình. “Thật sao…” Lam Âm mỉm cười lên tiếng, cũng không từ chối. Mà bộ dáng của Tắc Mâu Tư Đặc lúc này cũng là không định cho Lam Âm cơ hội cự tuyệt. Lam Âm chầm chậm đi đến cạnh ghế dài ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía Tắc Mâu Tư Đặc. Tắc Mâu Tư Đặc nghiêm túc nhìn Lam Âm một lúc, sau đấy bắt đầu vẽ, từng nét từng nét chậm rãi vẽ lên trên mặt giấy. Thái dương đã xuống đến chân trời phái tây, là hoàng hôn, ánh mặt trời đỏ rực chiếu sáng một vùng trời, ánh sáng đỏ làm cho một thân quần áo màu đỏ rực của Lam Âm càng trở nên huyễn lệ. Thời gian lẳng lặng trôi qua, lương đình yên tĩnh đến mức ngay cả gió cũng không muốn thổi đến quấy rầy cảm giác thanh tĩnh tốt đẹp này. Gió nhẹ nhàng thổi lướt qua, không gây ra ảnh hưởng gì lớn, chỉ giúp đưa hương hoa thơm ngát tới nơi đây. Thỉnh thoảng, Tắc Mâu Tư Đặc sẽ hơi nhíu mày nhìn Lam Âm, đôi mắt lạnh lẽo lúc này mang thêm chút hoà nhã mờ nhạt, nhưng cũng để làm lòng người loạn. Lam Âm hơi nhếch đầu, đôi mắt ấm áp nhìn Tắc Mâu Tư Đặc, ý cười luôn luôn ẩn hiện, như đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất thế gian này. Hắn tới Lưu Li đế quốc đã nửa tháng. Trong vòng nửa tháng này, hắn chưa từng bước ra khỏi cung điện này. Không phải là không thể, mà là vì không muốn. Mà Tắc Mâu Tư Đặc cho dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ vẫn tới đây, thỉnh thoảng sẽ ngồi tán gẫu vài câu, nhưng hầu hết thời gian, cả hai người đều trầm mặc. Lam Âm không vì vậy mà cảm thấy chán nản không thú vị. Chỉ vì hắn phát hiện, gần đây mỗi lần gặp Tắc Mâu Tư Đặc, hắn dần dần có thể cảm nhận được cảm xúc của y, vui giận yêu ghét đủ loại cảm xúc. Cho dù thứ cảm giác ấy rất mờ nhạt, nhưng hắn lại không thể bỏ qua. Tất nhiên Lam Âm cũng không tự cho rằng mình đã mạnh mẽ đến mức có thể nhìn xuyên thấu tâm linh của một người. Cho dù hắn có thể, nhưng cũng không dám tự đại đến mức nghĩ rằng mình có thể nhìn thấu tâm tư của vị chiến thần trên biển này. Cho nên nơi này quả thật có rất nhiều bí mật đang chờ hắn khám phá a. Nghĩ đến điều này, ý cười của Lam Âm không khỏi tăng thêm, dung nhan xinh đẹp lại càng trở nên bắt mắt. Tắc Mâu Tư Đặc dường như cảm nhận được gì, ngẩng đầu nheo mắt nhìn về phía Lam Âm, không tự chủ được cũng nở một nụ cười, tuy là nhợt nhạt, nhưng cũng là nụ cười chân thật nhất của y đến bây giờ. Nét bút dần dần chậm lại, cảnh sắc trên mặt giấy sinh động cực kì, giống như chính là cảnh thật. Gió thổi làm cho hoa rơi đầy đất, đoá hoa màu nhạt ngẫu nhiên cũng sẽ rơi xuống vạt áo đỏ của người kia. Nam tử mặc y phục đỏ cong môi nở nụ cười khẽ, đôi mắt đỏ tràn đấy ánh nắng ấm áp, ấn kí hoa sen đỏ trên trán giống như đang thiêu đốt, muốn thiêu cháy mọi dơ bẩn trên thế gian này. Cảnh làm nền cho người, mà người cũng như hoạ, sinh đẹp đến mức làm người ta có mộng ảo không chân thật. Tích có gian nhân, tuyệt thế độc lập, khuynh quốc khuynh thành. Tắc Mâu Tư Đặc đặt bút trong tay xuống, nhìn về phía Lam Âm. “Lam Âm…” Lam Âm hơi nheo mắt nhìn về phái Tắc Mâu Tư Đặc, hai tròng mắt xinh đẹp lưu li, lại trong suốt sáng rõ. Từng cũng có một người như vậy, nghiêm túc vẽ tranh cho hắn, bên trong tranh còn là những khoảnh khắc xinh đẹp nhất của hắn. Nhưng mà hiện giờ, người nọ chẳng biết đã ở tại nơi nào, hắn với y đã không còn kết quả… Lam Thanh đứng trong cung điện, nhìn ra ngoài lương đình. Nhìn hai người kia im lặng bình thản đối diện nhau, nước mắt bất tri bất giác tràn ra, lại sợ hai người kia phát hiện, vội vàng lấy tay che môi lại, không dám phát ra một tiếng vang nào. Thánh chủ, hy vọng ngài có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình. Ta hy vọng, mọi người đều được hạnh phúc…