Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Chương 103 : Sự lựa chọn của trái tim
“Hàn nhi…”
Người phụ nữ kia mỉm cười nhìn về hướng Quân Mặc Li, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập thiện ý, mày liễu mềm mại như sương khói, đôi mắt long lanh như thu thủy, môi hồng tự nhiên. Nàng chầm chậm bước về phía Quân Mặc Li, mỗi bước chân đều yểu điệu lả lướt, vạt váy dài mềm mại, bay lên như ngọn lửa đỏ rực, phần eo buộc một sợi vải mềm mại, buông thõng xuống, làm cho dáng người càng thêm xinh đẹp.
Nàng dừng lại cách hai người Quân Mặc Li mấy chục thước, bàn tay trắng nõn cầm một chiếc quạt đỏ rực, mỉm cười hiền lành, lại có vẻ xinh đẹp đến mức người ta chẳng thể rời mắt.
Nhìn người phụ nữ có dung nhan khuynh thế, dáng người tuyệt thế vô song trước mắt, chỉ cảm thấy cả trái tim trở nên lạnh lẽo. Mà khi nhận thấy bàn tay Quân Dạ Hàn đang buông lỏng tay mình ra, hắn càng cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức muốn đông lại thành băng.
Người phụ nữ này làm cho Quân Mặc Li nhớ tới người vũ nữ tên là Vân Nhi kia, nhưng hắn cũng biết, hai người không phải là một. Tuy vẻ bên ngoài của hai người cực kì giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn chênh lệch. Nếu so sánh Vân Nhi kia với người phụ nữ trước mặt sẽ nhận ngay ra được, Vân Nhi quá phàm tục, mà người phụ nữ này chính là Cửu thiên Huyền nữ, giống như một vị nữ thần, chỉ cần một nụ cười một cái ánh mắt cũng đã cực kì phong tình, phong hoa tuyệt đại. Vậy thì chỉ có một kết quả, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này tên là Lam Hinh. Lam Hinh, mẫu phi của Quân Dạ Hàn, từng là Thánh nữ của Lam tộc, đế hậu của tiên hoàng của Đồ Lan.
“Hàn nhi, trăm năm không gặp, con vẫn không thay đổi gì.”
Đôi mắt của người phụ nữ kia mềm mại như thu thủy, tràn ngập từ ái, quan tâm, khuôn mặt mộc không chút phấn son, lại vẫn xinh đẹp như thiên tiên.
“Gần đây quốc sự cũng khá bận rộn, cho nên mới có chút mệt mỏi. Người không hề có gì thay đổi, phải là mẫu phi ngài mới đúng.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, lời nói nói ra cũng là mềm nhẹ ôn tình.
“Năm tháng không buông tha cho bất cứ ai, mẫu thân cũng đã già.” Nàng dùng quạt che miệng, khẽ cười lên tiếng, khóe mắt long lanh quyến rũ, quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành. “Còn người bên cạnh con, chính là con trai của Hàn nhi sao? Mấy năm nay ta cũng chưa từng đến gặp mặt những đứa cháu này. Hôm nay coi như đã nhìn thấy được một đứa đi.”
Người phụ nữ hơi nhíu mày lại, chỉ một động tác rất nhỏ thế thôi cũng đã đủ làm cho người ta thấy thương tiếc, trong giọng nói mang theo chút hối hận tiếc nuối, quả thật là khảm vào tận tim người nghe.
“Mẫu phi, Li nhi là Cửu hoàng nhi của ta.” Quân Dạ Hàn ôn nhu cười nhẹ nhàng nhìn nàng, cũng buông tay của Quân Mặc Li ra, bước về phía trước một bước chân nhỏ, che khuất thân mình của Quân Mặc Li.
“Là Cửu hoàng tôn a, mau đến cho ta nhìn một chút.”
Người phụ nữ dùng đôi mắt từ ái nhìn Quân Dạ Hàn, ý cười trong sáng thuần khiết có thể so sánh với Bích Hoa Lạc.
Quân Mặc Li cũng đã bình tĩnh hơn, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, nhẹ nhàng gấp chiếc quạt trong tay lại, nhấc chân bước đến vị trí bên cạnh Quân Dạ Hàn, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trước mặt lạnh cực kì lãnh đạm, lạnh nhạt.
“Mặc Li ra mắt Hoàng Thái phi.”
Người phụ nữ kia còn cẩn thận mà nhìn ngắm Quân Mặc Li, sóng mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, đôi môi hồng vui mừng mà cong lên.
“Diện mạo của hoàng tôn cũng rất được, bảo sao lại nhận được sự yêu mến của Hàn nhi. Rất tiếc hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, mà ta lại không kịp chuẩn bị lễ vật. Thôi được rồi, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ chọn một lễ vật thật vừa ý để tặng con.”
Quân Dạ Hàn nhín thấy ánh mắt mềm mại của người phụ nữ, ánh mắt âm u hơi tối lại, mái tóc dài màu bạc lại có chút bay lên.
“Mẫu phi tới nơi này là có việc gì sao?” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn nàng, lời nói uyển chuyển, đôi mắt bạc cực kì ôn nhu.
“Nguyên nhân, tất nhiên là đến xem Hàn nhi cùng với hoàng tôn đáng yêu của ta rồi. Chẳng lẽ, Hàn nhi không muốn gặp lại ta sao?”
Người phụ nữ áo đỏ khẽ nhếch môi, hơi nũng nịu nói.
“Mẫu phi đến gặp chúng ta, ta đương nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ rồi. Ta chỉ thắc mắc hành động ban nãy của mẫu phi là có ý gì thôi?” Quân Dạ Hàn nâng tay chỉ vào vết máu loang lổ trên mặt đất, đôi mắt màu bạc hơi trầm xuống, bắn về phía Mạc Y Đức đang đứng cung cẩn cạnh Lam Hinh.
“Ta chỉ muốn xem xem qua hơn trăm năm, thực lực của Hàn nhi tiến bộ như thế nào thôi, cũng không định làm hại đến hoàng tôn. Không ngờ hoàng tôn lại yếu như vậy, chỉ một kiếm của Mạc Y Đức cũng không đỡ được. Đây cũng là lỗi của ta, do ta không suy nghĩ chu đáo, cứ tưởng cuộc khảo nghiệm này sẽ vô cùng dễ dàng với hai người, lại không ngờ…”
Lam Hinh nhìn vào đôi mắt càng ngày càng nguy hiểm của Quân Dạ Hàn, hơi nhíu mày lại.
“Hàn nhi con đang trách cứ mẫu thân sao?” Thanh âm mềm nhẹ kèm theo chút ủy khuất, đôi mắt long lanh như nước, cực kì đáng thương.
Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang phô diễn sự yểu điệu trước mắt, khóe môi hơi cong lên một chút, nhưng bàn tay cầm quạt lại bất giác mà nắm chặt hơn, thậm chí vì dùng lực quá mạnh mà còn trở nên trắng bệch. Ý của người phụ nữ này là hắn quá yếu, lại không biết tự lượng sức mình sao?
“Nếu chỉ là một đợt khảo nghiệm đơn giản, sao mẫu phi ngài lại cố tình sử dụng ‘nghịch chuyển thời không’ trên người Li nhi?” cảm nhận được tâm trạng biến hóa của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn càng nắm chặt tay hắn hơn, nhiệt độ ấm áp truyền đến tận trái tim Quân Mặc Li.
Thứ gọi là ‘nghịch chuyển thời không’ chính là chuyển đổi thời gian của cơ thể, làm cho thể chất bị quay lại thời gian quá khứ. Nếu sử dụng nó trên cơ thể của một người đang mắc bệnh nặng, có thể giúp người đó quay trở lại khoảng thời gian còn khỏe mạnh. Nói qua thì đơn giản, nhưng người có thể thi triển thuật này phải có lực lượng cực kì mạnh mẽ. Lúc nãy Quân Mặc Li đột nhiên cảm thấy cơ thể không còn chút linh lực nào, là do hắn bị chuyển đến thơi gian khi cơ thể này chưa được chữa trị.
Nghe thấy lời Quân Dạ Hàn nói, khóe mắt cong cong ngập ý cười, nâng quạt che đi nửa khuôn mặt của mình.
“A a, Hàn nhi con đúng là một người đơn thuần đáng yêu, con là người mà mẫu phi thích nhất, nên gặp thân thể của con không được khỏe, mẫu phi tất nhiên là cảm thấy không vui rồi.”
Nàng cầm quạt trong tay chỉ về phía Quân Mặc Li, ý cười trong mắt càng tăng thêm, giống như đang có chuyện gì rất vui vẻ.
“Con chuyển linh hồn của mình lên trên người hoàng tôn, hơn nữa còn dùng máu của mình để bản vệ huyết mạch của hắn, dung hợp linh hồn với hắn. Mấy chuyện này ta có thể không tính toán, nhưng điều duy nhất mà con không nên làm, đó chính là để cho bản thân mình ‘rung động’…”
Nàng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, khóe mắt liếc nhìn về phía hai người, cực kì xinh đẹp.
“Linh hồn không trọn vẹn, mẫu phi có thể giúp con bù đắp, máu chảy đi, mẫu phi cũng có thể giúp con làm cho nó chảy ngược lại. Nhưng, không ngờ Hàn nhi lại để lòng mình xuất hiện thứ tình cảm ngu xuẩn như vậy, quả thật làm cho mẫu phi cảm thấy thất vọng vô cùng…”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng phút chốc ảm đạm, tràn ngập tiếc nuối thất vọng, giống như nàng đang cảm thấy cực kì thương tâm trước việc làm sai trái của con mình. Gió nhè nhẹ thổi qua, những sợi tóc đen mềm mại bay theo gió, bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, cử chỉ quả thực làm cho người ta rung động.
“Hàn nhi, mẫu phi thà chết dưới tay con, còn hơn là sống để nhìn thấy con tự hủy hoại bản thân mình.”
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt bi thương của mẫu phi mình, bàn tay nắm tay Quân Mặc Li càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, đôi mắt u ám như vực sâu. Y im lặng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt, nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự, như đang xuyên qua nàng mà nhìn về một nơi nào đó cực kì xa xôi hư không.
Thị trấn xầm uất lúc này lại im lặng một cách khác thường, ngột ngạt khó thở, ba người vẫn đứng im tại chỗ của mình. Lam Hinh thấy Quân Dạ Hàn vẫn im lặng đứng đó, ánh mắt lại quét về phía Quân Mặc Li, khóe môi cong lên.
“Hàn nhi, con là đứa con hoàn mỹ nhất của mẫu phi, mẫu phi yêu con như vậy, sao con lại làm cho mẫu phi thương tâm như vậy chứ? Mẫu phi sẽ không trách con từng từ bỏ mẫu phi, nhưng mẫu phi sẽ không chấp nhận con tự làm hỏng bản thân mình. Hàn nhi, chẳng lẽ con đã quên thứ mà con muốn nhất là gì rồi sao? Chẳng lẽ con lại không muốn có được thứ mà con muốn nữa sao?” thanh âm nhẹ nhàng trầm bổng, mê hoặc nhân tâm.
Quân Dạ Hàn hơi nghiêng mặt nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt tràn ngập dịu dàng thâm tình. Y nắm chặt lấy tay Quân Mặc Li, ngẩng đầu mỉm cười nhìn mẫu phi của mình.
“Thứ ta muốn, ta nhất định sẽ đi tìm nó, và sẽ có được nó. Mẫu phi ngài không cần phải quan tâm nhiều rồi.”
“Thật vậy sao? Nhưng nhỡ chẳng may thứ mà Hàn nhi muốn lại vô tình bị phá hủy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Lam Hinh khẽ cười ra tiếng, khóe môi cong lên, đôi mắt long lanh như nước. Đôi mắt Quân Dạ Hàn phút chốc lạnh như băng.
“Không ai có thể làm điều đó, hơn nữa ta cũng nhất quyết sẽ không để cho người ta có được cơ hội.”
“Hàn nhi, con không tin lời của mẫu phi sao?”
Cảm nhận được băng hàn từ ánh mắt của Quân Dạ Hàn, Lam Hinh mười ngón tay đều nắm lấy thân quạt, khuôn mặt xinh đẹp lại tràn ngập buồn bã đau lòng.
“Hàn nhi chẳng lẽ vẫn chưa hiểu được, rằng trên thế gian này không có gì là tuyệt đối cả hay sao?”
Chiếc quạt trong lòng bàn tay Lam Hinh bỗng nhiên phát ra chút ánh sáng đỏ. Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào nàng, bàn tay nắm tay Quân Mặc Li vô thức mà buông lỏng một chút, vạt áo trắng theo bước chân về phía trước mà hơi bay lên.
“Hàn nhi, con không nên tiếp tục phạm sai lầm. Mau đến brrn cạnh mẫu phi, ta sẽ cho con tất cả những thứ mà con muốn.”
Nhìn thấy khuôn mặt Quân Dạ Hàn hơi buông lỏng, Lam Hinh cười càng thêm quyến rũ, khóe môi xinh đẹp cong lên.
Bàn tay ấm áp của Quân Dạ Hàn dần dần buông lỏng, Quân Mặc Li lúc này đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh, trong đáy mắt từng gợn sóng nhấp nhô. Nhìn Quân Dạ Hàn bước từng bước chân đi xa, khóe môi Quân Mặc Li lại cong lên, tuy rằng đáy mắt hắn lại chẳng có chút ý cười nào.
Từ khi kí khế ước vĩnh hằng cùng Quân Dạ Hàn, hai người cho dù cách nhau rất xa vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của đối phương.
Nhưng giây phút này, Quân Mặc Li lại bàng hoàng nhận ra, hắn không hề cảm nhận được một chút tâm tư nào của Quân Dạ Hàn. Giống như mọi liên hệ giữa hai người đều bị chặt đứt. Hoàn toàn.
Nhìn thân ảnh cao lớn kia từng bước, từng bước rời xa, Quân Mặc Li nắm chặt cây quạt trong ta, cố gắng đè nén cảm giác lạnh như băng đang ngày càng dâng lên trong lòng. Lạnh lẽo đến mức, làm cho hắn cảm thấy mình sắp vỡ vụn.
Lam Hinh, người phụ nữ xinh đẹp này vẫn đều là nỗi đau của hắn, cũng chính là chướng ngại lớn nhất ngăn cách hắn và Quân Dạ Hàn, từ khi tất cả mọi chuyện bắt đầu, cho đến giây phút này. Giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến Lam Hinh, Quân Dạ Hàn sẽ có những cử chỉ hoàn toàn khác so với bình thường.
Từng có người nói cho hắn biết, hắn rất giống Lam Hinh. Nhưng rõ ràng là dáng vẻ bên ngoài hay là tính cách, đều rất khác nhau, không biết vì sao lại nói là giống…
Người phụ nữ này, chính là điều bí mật lớn nhất của Quân Dạ Hàn, là thứ mà hắn chẳng dám động đến, cũng không dám đi tìm hiểu. Giống như lúc này đây, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Dạ Hàn dần dần rời khỏi hắn, mà chẳng thể làm được gì.
Nếu lúc này, hắn không làm bất cứ điều gì, không nói cái gì, thì giữa hắn với Quân Dạ Hàn nhất định sẽ có sự thay đổi, có đồ vật quân trọng gì đó sắp tuột khỏi tay hắn.
Nâng tay ấn chặt vào trái tim đau đớn, nhìn vào nụ cười càng ngày càng quyễn rũ của người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, Quân Mặc Li nở một nụ cười ảm đạm, ánh mắt trong suốt lại quay lại bóng dáng cao lớn kia.
“Quân Dạ Hàn.”
Thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên, có chút mờ ảo, lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Quân Dạ Hàn chỉ cách Lam Hinh không đến ba thước, bước chân không hề dừng lại, tiếp tục đi về phía nàng, mái tóc dài màu bạc nhè nhẹ bay lên.
“Quân Dạ Hàn, ta tin ngươi.”
Quân Mặc Li cười khẽ lên tiếng, đôi mắt trong suốt tràn ngập ôn tình, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười. Quân Dạ Hàn, ta tin ngươi, ta cũng tin tưởng mọi sự lựa chọn của ngươi. Tin tất cả những điều ngươi làm, đây cũng là điều duy nhất mà Mạc Li có được. Quân Dạ Hàn không quay đầu lại, dùng đôi mắt dịu dàng ôn nhu nhìn chăm chú về phía trước.
Lam Hinh thấy Quân Dạ Hàn tiến đến gần mình hơn, càng không thể kìm nén được mà cười, nàng nâng cổ tay thon dài trắng muốt về phía Quân Dạ Hàn.
“Hàn nhi, cuối cùng con cũng đã trở lại bên cạnh mẫu phi.”
Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ, cũng nâng tay, hướng về phía bàn tay xinh đẹp kia. Nhưng khi những ngón tay chạm vào nhau, không phải là cảm xúc ấm áp, mà là lạnh giá như băng. Hào quang màu bạc cùng với đỏ kịch liệt va chạm, tràn ngập không gian, chiếu sáng cả khoảng trời, nhà cửa xung quanh nháy mắt bị thổi bay. Quân Dạ Hàn chớp mắt biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay bên cạnh Quân Mặc Li, vòng tay ôm lấy eo hắn, lùi nhanh về phía sau. Tóc bạc dài cùng tóc đen quấn lấy nhau, tung bay trong gió.
“Được, được lắm, Hàn nhi ngươi mọc lông mọc cánh, bắt đầu biết phản kháng lại mẫu thân rồi. Nhưng mà Hàn nhi, ngươi đã làm cho mẫu phi cảm thấy cực kì thất vọng rồi. Ngươi phải là một người hoàn mỹ nhất. Hơn nữa, ngươi cũng chỉ có thể thuộc về một mình mẫu phi mà thôi. Hôm nay nếu như muốn rời đi…”
“Chắc chắn là bởi vì người bên cạnh ngươi, một tên phế vật, một kẻ thất bại…”
“Oành!!”
Luồng hào quang trắng mang theo linh lực mạnh mẽ bắn về phía Lam Hinh, tiếng nổ kịch liệt cắt đứt lời nói của nàng. Quân Dạ Hàn dùng đôi mắt âm u nhìn về phía bụi mù đang bốc lên, cực kì lạnh lùng.
“Lam Hinh, ta gọi ngươi là mẫu phi, nhưng không có nghĩa ta coi ngươi thực sự là mẹ của ta.”
“Vậy Hàn nhi đâu là muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt tình cảm giữa chúng ta sao?”
Lời nói mềm nhẹ lại hơi lạnh lùng vang lên, đợi đến khi bụi mù bay đi, thân ảnh yểu điệu mà đỏ rực kia liền xuất hiện, mái tóc dài hơi rối, chiếc quạt đỏ trên tay đã biến mất.
Nàng nâng tay chỉ về phía Quân Dạ Hàn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sát khí màu đỏ, bắn về phía Quân Mặc Li, lời nói ác độc tuôn ra.
“Hàn nhi, ngươi quả nhiên là kẻ tuyệt tình nhất, nhưng ta sẽ không buông tha cho ngươi dễ dàng như vậy đâu…”
Lời nói vừa kết thúc, thân ảnh đỏ rực kia dần trở nên trong suốt, giống như chỉ cần gió thổi qua một chút sẽ biến mất hoàn toàn. Quân Dạ Hàn lại dùng đôi mắt ôn nhu nhìn nàng biến mất, sau đó mới hơi quay lại nhìn Quân Mặc Li.
“Quân Mặc Li.”
Quân Mặc Li ngạc nhiên mở to mắt.
Đây là lần đầu tiên, Quân Dạ Hàn gọi tên đầy đủ của hắn như thế.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã bị Quân Dạ Hàn hung hăng ấn vào vách tường. Cảm giác đau đớn kịch kiệt truyền từ lưng truyền ra toàn thân, làm cho khuôn mặt hắn cũng trở nên tái nhợt.
Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của hắn, vẻ mặt rõ ràng cực kì dịu dàng ôn nhu, nhưng đôi bàn tay đang nắm lấy vai Quân Mặc Li lại càng ngày càng chặt, thật sâu nơi đáy mắt, có chút cảm xúc tên là phẫn nộ xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
36 chương
16 chương
90 chương
5 chương
127 chương