Không khí xung quanh xe dao động rất mạnh, gió sắc bén thổi qua hai bên má mang đến cảm giác đau rát, thậm chí việc mở mắt nhìn cũng rất khó khăn. Quân Mặc Li bình tĩnh mở chiếc quạt trong tay ra, hào quang màu trắng cũng theo đấy mà xuất hiện, tạo thành một bức màn bảo vệ thân thể hắn, ngăn cản cuồng phong. “Điện hạ, người bỏ quên ta ở lại, đi một mình thôi sao?” Một nam tử áo trắng đứng lơ lửng trong không khí, mái tóc dài tung bay theo gió, khuôn mặt thanh lãnh, dáng người đạm nhã xuất trần. Quân Mặc Li nhìn chằm chằm vào Lam Thánh Âm đứng chắn trước mặt mình, lạnh nhạt cười. “Ta còn nhớ rõ có ai đó đã tự mình từ chối, yêu cầu ta cho phép hắn ở lại, không muốn đến Tác Phỉ Đặc cơ mà?” Nghe thấy lời nói ấy của Quân Mặc Li, Lam Thánh Âm liền nở nụ cười, đôi mắt nhìn hắn cũng hòa nhã hơn. “Là do Thánh Âm lo lắng điện hạ đi đường một mình sẽ không có ai chăm sóc, cho nên mới quyết định đi cùng người.”Lam Thánh Âm cười khẽ, hai chân bước bình thường trên không trung đi về phía xe của Quân Mặc Li. “Điện hạ, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta có nên tìm một chỗ để nghỉ ngơi không?” Bước lên trên xe ngựa, Lam Thánh Âm tiến đến đứng ở phía sau Quân Mặc Li, thân mình cũng có xu hướng ép sát về phía hắn, hơi thở ấm áp không ngừng mà bay tới sau vành tai Quân Mặc Li, ái muội cực kì. Quân Mặc Li nhẹ nhàng né tránh sang một bên, dùng thân quạt ngăn cơ thể đang ngày càng gần sát của Lam Thánh Âm, ý cười tràn ngập nơi đáy mắt. “Vậy thì tiện thể ghé luôn xuống thành nhỏ bên dưới để nghỉ ngơi đi.” Quân Mặc Li liếc mắt nhìn người đối diện một cái, sau đó nghiêng người mở rèm xe, thản nhiên mà đi vào bên trong. Lam Thánh Âm nhìn Quân Mặc Li biến mất sau lớp rèm che, đôi mắt hơi tối đi một chút. Chiếc xe lại tiếp tục mạnh mẽ lao về phía trước, nhưng cũng đã hạ thấp độ cao. Sau đó, chiếc xe xẹt qua một mặt hồ rộng lớn, tốc độ gió làm cho nước bên dưới băn lên tung tóe, tạo thành một vệt nước động dài trên mặt hồ. Quân Mặc Li ngồi bên trong xe ngựa, vén rèm xe, nhìn thấy bọt nước bắn lên xung quanh hoàn toàn bị ngăn cách với xe ngựa bởi một màng hào quang, khóe môi càng thêm cong lên. “Chúng ta sắp tới một thành trấn tên là Thước Ngươi, có lẽ nên thay đổi trang phục và vẻ bên ngoài một chút.” Lam Thánh Âm cười hòa nhã nhìn Quân Mặc Li, đề xuất ý kiến.” “Cũng được.” Quân Mặc Li gật đầu, ngón tay khẽ động một chút, hào quang trắng nhanh chóng bao quanh lấy cơ thể hắn, đợi đến khi hào quang tan biến, thì dung nhan tuyệt thế của hắn đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ của một vị thiếu gia trẻ tuổi. Lam Thánh Âm nhìn ngắm dáng vẻ mới của Quân Mặc Li, có vẻ rất hài lòng. Quân Mặc Li thấy Lam Thánh Âm vẫn đứng im không có động tác gì, liền nhếch mày hỏi. “Đừng nói là ngươi không muốn biến hình đấy nhé? Không nỡ để mất khuôn mặt xinh đẹp như bây giờ sao?” “A a, chẳng qua cũng chỉ là một cái dáng vẻ bên ngoài mà thôi.” Lam Thánh Âm khẽ cười, nâng hai cánh tay lên, tay áo che khuất khuôn mặt. Đến khi y hạ tay xuống, khuôn mặt xuất trần của y cũng đã không còn nữa, mà biến đổi thành một thư sinh nho nhã. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Lam Thánh Âm, Quân Mặc Li cũng rất hài lòng, gật nhẹ đầu một cái, sau đó quay người vén rèm xe lên, chậm rãi bước xuống xe. Xe ngựa đi qua mặt hồ, đã dừng lại trên mặt đất bằng. Ánh sáng mặt trời ấm áp phủ kín mặt đất, cũng làm người ta cảm thấy rất thoải mái dễ chịu. Quân Mặc Li hơi nhíu mắt lại, nhìn về hướng xa xa, cửa thành khá lớn, nhưng lại chỉ có lèo tèo mấy người ra vào. “Ta cứ nghĩ thành Thước Ngươi là một thành lớn gần với Tác Phỉ Đặc nhất, phải cực kì phồn hoa náo nhiệt, ai ngờ lại hẻo lánh vắng lặng như thế này.” Lam Thánh Âm cũng nâng mắt nhìn về phía cửa thành xa xa, khóe môi nhịn không được mà cong lên. “Xem ra ở nơi đó đang có chuyện gì rất hứng thú đang chờ đợi người a.” Quân Mặc Li nghe câu nói có chút trâm trọc của Lam Thánh Âm cũng không nói gì mà bước đi, bước chân cực kì nhàn nhã, khóe môi còn mang theo ý cười. Lam Thánh Âm thấy vậy cũng bước theo, ánh mắt nhìn hắn nhiễm chút ấm áp dịu dàng. Càng tiến gần đến cửa thành, Quân Mặc Li càng cảm thấy có gì đó kì lạ. Ánh nắng mặt trời khá chói chang, nhưng càng tiến gần đến cửa thành, hắn lại càng cảm thấy lạnh lẽo, âm hàn. Dưới vòm cổng thành cao lớn có một đội binh lính đứng canh gác, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Mỗi người khi tiến vào bên trong thành đều phải dừng lại để kiểm tra thân phận cẩn thận, cho dù là quan lớn, quý tộc cũng không có ngoại lệ. Mà những người ở bên trong muốn ra khỏi thành còn bị kiểm tra nghiêm mật hơn, kể cả hành lý trên người, đò đạc mang theo, xe ngựa, … tất cả đều bị mở ra xem xét kĩ càng. Thấy cổng thành kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, Quân Mặc Li gấp quạt trong tay lại, mỉm cười nhìn về phía Lam Thánh Âm. “Kiểm tra vào thành nghiêm mật nhỉ? Nhưng mà ta không có chuẩn bị chứng nhân thận phận, xem ra sẽ rất khó khăn để vào trong thành được.” Lam Thánh Âm để ý đến ánh mắt cười như không cười của Quân Mặc Li về phía mình, bất đắc dĩ cười nói. “Ta cũng đề phòng vạn nhất, nên đã chuẩn bị hai phần chứng nhận.” Y nâng một tay lên, biến ra hai miếng giấy cứng, bên trên mặt giấy màu đỏ là mấy dòng giới thiệu đơn giản về thân phận và chứng minh được đóng dấu của đế quốc Đồ Lanm nhìn qua rất đẹp, cũng rất “xịn”. Quân Mặc Li cười tươi, chỉ liếc qua hai tờ giấy kia, liền lại mở quạt giấy ra, phe phẩy nhàn nhã mà đi về phía cửa thành, động tác lưu loát y như một vị công tử đi chơi. “Đứng lại.” Khi Quân Mặc Li đi đến bên ngoài cửa thành, một tiếng quát chói tai vang lên. Một vị tướng cao lớn uy vũ mặc áo giáp màu đen bóng tiến đến, chiếc doi dài màu đỏ rực vung ra chắn trên đường đi của Quân Mặc Li. “Vị công tử này, mấy ngày hôm nay có một tên tội phạm đang bỏ trốn, vì vậy khi ra vào thành có lệnh phải kiểm tra giấy chứng nhận thân phận.” Vị tướng mặc áo giáp đen kia lướt qua thân mình hơi gầy của Quân Mặc Li, giọng nói vốn lạnh lùng công vụ lại có chút phóng nhẹ, hòa hoãn hơn. “Ai nha, mới tới nơi đây mà bản công tử ta đã gặp phải việc như vậy rồi! Lam Sinh, trước khi ra khỏi nhà ngươi đã nói với ta như thế nào hả?” quân Mặc Li nhíu mày nhìn về phía Lam Thánh Âm ngay phía sau, tỏ vẻ rất bực tức khó chịu. “Thiếu gia, việc này Lam Sinh cũng không biết, mấy hôm trước khi xuất phát, Lam Sinh đã hỏi thăm được thành trấn này là nơi phồn hoa náo nhiệt cực kỳ, hơn nữa dịch vụ cũng rất tốt, cho nên mới…” Lam Thánh Âm sợ hãi nhìn Quân Mặc Li, bối rối giải thích. Vị tướng kia đứng ở bên cạnh, nghe hai người đối thoại, mày cũng nhíu lại, có vẻ cảm thấy sốt ruột, thiếu kiên nhẫn. “Vị công tử này, ngài rốt cuộc có vào thành hay không?” “Vào, đương nhiên là phải vào, khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài du lịch như vậy, sao lại có thể không vui chơi cho thỏa thích được! Lam Sinh, lấy giấy chưng nhận thân phận ra đi.” “Vâng.” Lam Thánh Âm cúi đầu, rút hai tờ giấy bìa cừng từ trong tay áo ra đưa cho vị tướng kia. Vị tướng y phục đen cẩn thận mà kiểm tra hai tờ giấy chứng nhận kia một lúc, hai mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lam Thánh Âm cùng Quân Mặc Li. Sau khi đã kiểm tra cực kì kỹ càng, vị tướng kia mới đem hai phần giấy chứng nhận trả lại cho hai người, sau đó phất tay một cái, ý bảo hai người đã có thể vào trong thành. Y đứng ở phía sau, nhìn hai người chầm chậm tiến vào trong thành, khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng dần dần xuất hiện một nụ cười, cảm giác ôn hòa trên một khuôn mặt cứng ngắc quả thật có chút quỷ dị. Vị tướng kia lấy từ trong ngực áo ra một quyển trục, mở ra, bên trong tràn ngập những hàng chữ chỉnh tề, y dùng cây bút gắn ở bên trong biết thêm vào góc phía trên bên phải thêm mấy chữ nữa, sau đó lại cất cẩn thận vào trong ngực áo rồi đi vào góc khuất dưới chân tường thành. Còn hai người Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm, lúc này đang đi dạo nhàn nhã trên đường lớn. Khi vừa mới bước chân vào trong thành, Quân Mặc Li đã nhận ra, cảm giác lạnh lẽo áp bách mà hắn gặp trước cổng thành đã hoàn toàn biến mất, hắn cảm nhận được thân thể của mình đang được bao trùm trong một thứ ánh sáng ấm áp, làm cho cả tâm cả thân đều cảm thấy cực kì thoải mái, thư thái. “Ngươi có cảm nhận được không?” Tầm mắt của Quân Mặc Li dừng ở ngã tư đường người đến người đi tấp nập trước mặt, khóe miệng cong lên, lên tiếng hỏi Lam Thánh Âm. “Là một loại hơi thở thần thánh.” Lam Thánh Âm cũng mỉm cười nhìn cảnh vật con người xung quanh mình, chỉ khác là trong đôi mắt của y hiện thêm chút âm u thâm trầm. Quân Mặc Li lay động chiếc quạt trong tay, cảm nhận được thứ hơi thở thần thánh kia ập đến, cười càng thêm tươi. Hai người tiếp tục đi bộ trên đường, xuyên qua những đám đông, xung quanh có mấy đứa trẻ đang nô đùa, những kẻ giàu có quý tộc thì nhàn nhã dạo chơi, hưởng thụ sự thanh bình. Chiều tối, mặt trời dần dần hạ xuống đường chân trời, ánh sáng đỏ rực của mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi, trải rộng cả thiên địa. Trên đường, người không những không giảm đi mà còn càng ngày càng nhiều hơn. Một ít vị tiểu thư công tử quý tộc lúc này cũng ra đường hẹn hò, thể hiện tình yêu của mình. Thành La Thước Ngươi này nằm ở chính giữa của đại lục, vì vậy ở nơi đây có sự trộn lẫn giữa phong thục và thẩm mỹ của cả đông và tây đại lục. Người ở nơi này vừa theo đuổi những nét đẹp cổ điển giống phong tục phía đông đại lục, lại cũng có những nét cởi mở, phóng khoáng của phong tục phía tây đại lục. Ở nơi này tuy cũng có sự so sánh giàu nghèo, sang hèn, nhưng trên phương diện tình cảm cũng đã thoải mái hơn. Tuy vẫn chưa phải là tự do yêu đương, nhưng nếu là những người thuộc cùng tầng lớp, vẫn có thể tự do gặp nhau mà không vấp phải sự ngăn cấm của gia đình, hoặc là sự bàn tán của xã hội. Quân Mặc Li để ý thấy không ít những vị công tử tiểu thư đang quấn quít yêu đương nhiệt tình, khóe miệng lại khẽ cong lên. “Đây chính là tuổi trẻ, là thanh xuân a.” Thanh âm trong trẻo lại giống như thở dài, như hoài niệm, Quân Mặc Li nhẹ nhàng mà cảm thán một tiếng. Lam Thánh Âm nghe hắn nói, tuy không hiểu lắm ý tứ trong câu nói của hắn, nhưng lại có thể đoán được bảy phần từ nét mặt của hắn. “Ngươi thích như vậy sao?” Quân Mặc Li cũng không nói gì nữa, ngón tay nâng lên chỉ vào một nhà nghỉ khá thanh lịch ở bên đường, cười nói. “Hôm nay chúng ta liền nghỉ ở nơi này đi.” Lam Thánh Âm nhìn quan nhà nghỉ kia, sau đó gật đầu, đi vào trước. quân Mặc Li đang định bước vào theo, thì lại cảm nhận được một vật thể đang từ bên trong lao nhanh về phía mình, thân thể theo bản năng mà bay nhanh về phía sau. Thứ lao về phía người Quân Mặc Li là một người, mặc một bộ y phục đỏ, thấy Quân Mặc Li lùi về sau, không hề dừng bước mà tiếp tục lao nhanh về phía hắn, giống như nhất quyết phải lao vào người hắn. Lam Thánh Âm lạnh lùng nhìn quét chút bóng dáng màu đỏ kia, cong ngón tay bắn ra một luồng sáng trắng, lao về phía người kia. Người mặc áo đỏ kia chỉ kịp khựng lại một chút, sau đó đã bị luồng sáng trắng kia bắn trúng, chỉ nghe thấy một tiếng “bụp”, bóng người màu đỏ kia liền bị bắn tung lên không trung, toàn cơ thể khoảnh khắc biến thành băng bụi, phiêu tán biến mất hoàn toàn trong không khí. Những người xung quanh cũng bị dọa đến, trợn mắt há mồm nhìn cảnh này. Theo sau đó, một tiếng la hét chói tai vang lên từ trong đám người. “Con của tôi! Có kẻ giết người! Chính là bọn chúng, chúng giết con của tôi rồi..!” Đám đông khoảnh khắc trở nên hỗn loạn cực kì, không biết là ai cầm đầu, nhanh chóng bao vây xung quanh Quân Mặc Li cùng Lam Thánh Âm, có vẻ cực kì tức giận. Lam Thánh Âm nhanh chóng tiến đến, tay nhẹ nhàng vòng quanh vai Quân Mặc Li, còn Quân Mặc Li thì bình tình đứng sát vào người y, mở rộng quạt nhẹ nhàng lay động, cả hai người đều dùng ánh mắt lạnh lùng trào phúng nhìn đám người xung quanh, mỉm cười tìm kiếm gì đó.