Mắt Bão
Chương 51
Type: Dung
Khi thành viên Tổ chuyên án lần lượt rời khỏi phòng họp, Lâm Trí Cường vẫn ngồi thu lu trên ghế mới có cơ hội kéo cánh tay Tiêu Minh: “Này sếp Tiêu...”. Cậu nhớ Tiêu Minh vẫn giữ im lặng suốt cả buổi họp, “Trước đó không phải anh đoán có một tòng phạm nữa sao?”.
Tiêu Minh dừng chân quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên không hề gợn sóng, vẻ mặt lạnh nhạt không để lộ cảm xúc gì.
“Phác họa chỉ là một kiểu tổng kết kinh nghiệm, tỷ lệ sai lầm rất lớn.” Anh nói với Lâm Trí Cường.
“À...” Thất vọng lẩm bẩm, Lâm Trí Cường ngồi trở lại ghế, tiện tay kéo tài liệu đến trước mặt.
Chập tối hôm sau, Tổ chuyên án kết thúc hành động tìm vớt. Sau khi kiểm tra toàn bộ xe cộ ra vào khu dân cư Lâm Giang ở phía Tây ngoại ô nơi Hoàng Thiệu sống vào đêm xảy ra vụ án không có kết quả, Tổ chuyên án dời sự chú ý đến nhánh sông Châu Giang này. Đây là nơi xử lý thi thể nhanh gọn nhất, mà vứt xác xuống sông cũng để lại dấu vết ít nhất, dựa theo phương thức hành động của nghi phạm suy đoán, có khả năng hắn đã cột đá vào xác nạn nhân vứt xuống sông rồi.
Tiêu Minh đứng lặng bên bờ sông, ngón tay kẹp điếu thuốc, im lặng ngắm nhìn mặt sông. Ánh tịch dương còn sót lại rải rác bên mặt sông đen đặc, những con sóng lăn tăn lấp lánh phản chiếu màu đỏ cam. Màu đỏ kia soi thẳng đến đáy mắt anh, hóa thành cả căn phòng màu đỏ lòm trong đầu anh.
Không tìm được đâu, anh nghĩ, không thể nào tìm được.
“Không vớt được gì cả.” Nhân viên cảnh sát báo cáo với Hồ Thái Phong từ cách đó không xa, cố ý giảm thấp âm lượng nhưng vẫn đủ để anh nghe rõ, “Cũng đã hỏi mấy nông dân chuyên giúp người ta vớt xác rồi, xác nhận hai tháng nay thi thể họ vớt được đều có thân phận, không có ai phù hợp”.
“Ngoại trừ thi thể, có gì khác khả nghi không?” Hồ Thái Phong không cam lòng.
“Sếp cũng biết sông này nhiều đồ linh tinh lang tang mà, nào là giày dép, thuyền chìm, sô pha, máy xay thịt, tivi đều có cả... Còn có cả bàn gãy chân nữa. Nếu nói khả nghi, tôi cảm thấy tất cả đều khả nghi...”.
Không tiếp tục nghe nổi nữa, Tiêu Minh quay người đi dọc theo bờ sông.
Thành phố phía Nam này không có mùa xuân, dù là mấy ngày đầu tháng Tư trời vẫn oi nồm nóng bức. Bình thường mọi người sẽ đóng kín cửa sổ cả ngày, ngừa đồ gia dụng bên trong bị ẩm mà hỏng hóc. Vì thế đến chạng vạng, không ít người đều ra cửa tản bộ, hít thở không khí trong lành.
Hiện trường phạm tội ở khu dân cư Lâm Giang, đại đa số chủ nhà đều lựa chọn đến bờ sông đi dạo.
Tiêu Minh bước đi lững thững, lúc đi ngang qua một căn chòi nghỉ mát liền nghe thấy một nhóm phụ nữ tụ tập tán gẫu.
“Hắn không có người thân nào khác, vậy chắc là vợ trước thừa kế tài sản rồi. Đồ đạc cũng không nhiều, hơn nữa còn nợ nần chưa trả... Đoán chứng nhà phải đem đi bán hạ giá thôi.”
“Nhà đã có người chết có thể bán được bao nhiêu chứ.” Một người tặc lưỡi, “Với lại trong nhà kia còn có ma nữa...”.
Tiêu Minh khựng bước, cúi người xuống nhặt lên một viên đá, cầm trong tay ước lượng.
“Có ma á?” Có người kinh ngạc.
“Đúng vậy, trước khi Hoàng Thiệu chết đã có ma rồi.” Giọng nói khi nãy cường điệu.
“Hả? Sao chưa nghe nói bao giờ?”
“Tôi tận mắt thấy đấy!” Người kia hạ thấp giọng ra chiều thần bí, “Hồi cuối tháng Một năm nay này... khoảng 4 giờ sáng hôm 31, tôi thấy được một người phụ nữ mặc áo trắng, tóc trắng, trên người dính đầy máu... leo ra từ mái hiên cửa sổ nhà họ, dọa tôi chết khiếp!”
“Không phải chứ!”
“Thật, tôi vốn định đi vứt rác, kết quả hãi quá đi không nổi, sau đó trở về kể chuyện này cho lão Chung nhà tôi nghe, ông ấy bảo tôi đừng nói lung tung. Bà cũng biết đấy, phong thủy nhà họ không tốt, âm khí nặng, có thứ kia cũng đâu kỳ lạ...”
Đề tài kết thúc trong tiếng than ngắn thở dài.
Tiêu Minh ngừng lại, vung tay ném viên đá xuống sông.
Nó tâng trên mặt nước đỏ cam vài cái rồi dần xa bờ, không chìm xuống đáy.
Hai tháng sau, bởi vì nghi phạm duy nhất mất tích nên vụ án “Hòa tan xác 2.7” bị gác lại. Kỹ thuật hạn chế, bác sĩ pháp y cũng không thể lấy được ADN của mảnh xương sọ trẻ sơ sinh kia.
Vụ án giết người trọng đại náo động cả tỉnh này vì thế trở thành nghi án bỏ ngỏ.
****
Tháng Bảy năm 2000, trước khi bị điều đến thành phố A, Tiêu Minh đã đến Mỹ một chuyến.
Buổi tọa đàm có liên quan đến khởi nguồn của rối loạn nhân cách kết thúc vào buổi trưa, anh không theo những thính giả khác rời khỏi giảng đường, mà một mình đi đến trước bục giảng to rộng lớn chính giữa giảng đường, gật đầu chào giáo sư già diễn thuyết: “Giáo sư”.
Vừa mới nói chuyện với trợ lý xong, vị giáo sư già nghe thấy tiếng gọi nhìn về phía anh, khuôn mặt thoảng vẻ kinh ngạc.
“Cảnh sát Tiêu.” Ông lịch sự chìa tay bắt tay với anh, nhoẻn môi cười, khó che giấu niềm vui sướng trong mắt, “Đã lâu không gặp, lần này lại đến giao lưu à?”.
“Muốn xem mọi người có thành quả nghiên cứu mới nhất hay không.” Anh nhếch mội cười nhẹ lại với ông, thái độ không nhiệt tình cho mấy nhưng cũng không xa cách lạnh nhạt, “Tôi rất có hứng thú với đề tài chướng ngại chức năng ổ mắt ở vỏ não thùy trán dẫn đến nhân cách phản xã hội này”.
“Tiến triển chậm lắm.” May mà vị giáo sư già cũng không để ý, vẫn mỉm cười nhìn anh, “Tuy chúng tôi được giúp đỡ từ hai năm trước, nhưng người chủ chốt không có ở đây, khó mà đột phá được”.
“Không có người chủ chốt?”
“Đúng vậy, người đề ra giả thuyết này là Giáo sư Tần, cậu biết cậu ấy không?” Ông quay đầu nháy mắt với anh, cười cảm khái, “Người Ha các cậu đúng là rất có tài”.
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tiêu Minh khá bất ngờ: “Giáo sư Tần ư?” Anh chỉ có thể liên tưởng đến một người, “Ngài nói là Tần Sâm... thầy Tần sao?”.
“Đúng vậy, Tần Sâm, giáo sư Tần. Hai người biết nhau à?” Hiếm khi nhìn ra được cảm xúc trên mặt anh, giáo sư già nghiêm mặt, đẩy mắt kính, chậm rãi giải thích, “Hai năm trước cậu ấy nghỉ phép, dẫn theo vợ đến Mỹ. Khi đó chúng tôi đã tranh thủ được sự viện trợ từ sở nghiên cứu trong nước, đang định thuyết phục cậu ấy gia nhập nhóm chúng tôi. Vốn cậu ấy đã đồng ý rồi... sau đó bỗng nhiên nói muốn rút lui”. Ông hơi ngừng lại, giọng nói không xác định cho lắm, “Có lẽ bởi vì vợ cậu ấy mang thai”.
Mang thai?
Theo lời kể của vị giáo sư già có thể cho thấy ông vẫn không biết tin Tần Sâm phát bệnh tâm thần phân liệt giết người, Tiêu Minh điềm nhiêm tiếp lời ông: “Tôi không biết vợ anh ấy mang thai lúc họ đi nghỉ phép. Sau khi về nước vợ chồng họ cũng không nhắc đến chuyện này, cũng chưa ai từng gặp con của họ”.
“Ơ...” Thần sắc thay đổi, vị giáo sư không khỏi hất cằm lên, nhăn mày, “Lẽ nào thật sự sảy thai ngoài ý muốn sao? Lạy chúa phù hộ...”.
“Tại sao ngài lại nói vậy?” Tiêu Minh nhìn chằm chằm vào mắt ông.
“Thời điểm cậu ấy nói với tôi muốn rút lui khỏi nhóm, trạng thái cậu ấy rất tệ.” Vị giáo sư quay người lại thu dọn giáo trình, giọng nói cũng vô thức chùng xuống, nghe ra vô cùng lo lắng, “Theo tôi đoán đã xảy ra chuyện không tốt rồi. Khi đó vợ cậu ấy cũng không xuất hiện, nên tôi cho rằng có lẽ liên quan đến con họ”. Ông ôm chồng giáo án trên tay, đưa một tay ra hiệu Tiêu Minh cùng rời đi, nét lo âu vẫn không vơi đi trên đầu mày, “Nếu gặp họ thì cho tôi gửi lời hỏi thăm”.
“Vâng.” Tiêu Minh đi sóng vai với ông đi xuống bậc thềm, cầm bình giữ nhiệt giúp ông, thoáng nghĩ ngợi rồi cất lời lần nữa, “Thật ra thì tôi còn muốn hỏi thăm ngài một người”. Anh nghiêng mặt nhìn vào gương mặt vị giáo sư già, “Dr. Sanchez Harris, anh ta là chuyên gia khoa Nội thần kinh, nên tôi nghĩ các vị có lẽ đã từng quen biết”.
“Dr. Harris.” Ông lẩm bẩm đọc lại cái tên này, đẩy mắt kính sắp trượt xuống sóng mũi, vừa cẩn thận nhìn bậc thềm bên dưới, vừa gật đầu liên tục, “Ồ, đúng vậy, tôi biết cậu ta. Cậu ta từng là học trò của tôi, có điều lâu lắm rồi không nghe thấy tin tức của cậu ta nữa”.
“Trên thực tế, một năm trước anh ta đã được nước tôi tuyên bố mất tích rồi.” Không phát hiện ra điều khác thường trong vẻ mặt ông, Tiêu Minh nói rõ mục đích, “Tôi muốn tìm được anh ta, vì thế hi vọng có thể tìm hiểu được một chút quá khứ của anh ta từ ngài”.
“Một năm trước ấy hả?” Vị giáo sư dừng bước, ánh mắt sau thấu kính dày cộp trở nên phức tạp, “Tôi rất vui lòng hỗ trợ cậu, cảnh sát Tiêu. Nhưng tôi nghĩ cậu không cần tìm cậu ta tiếp đâu”.
“Tại sao?”
“Rất có khả năng cậu ta đã chết rồi.” Không hề ý thức được câu mình nói ra đáng kinh ngạc thế nào, ông lắc đầu, lần nữa cất bước đi đến cửa hông giảng đường, “Hai năm trước... Sau khi Giáo sư Tần quyết định rút khỏi nhóm trở về nước, nhóm chúng tôi cần một chuyên gia nắm rõ nghiên cứu này đến lãnh đạo, vì thế tôi từng đến thăm hỏi Dr. Harris... Cậu biết đấy, tính tình cậu ta rất tệ, nhưng ngoại trừ Giáo sư Tần ra, chỉ có cậu ta hiểu rõ nghiên cứu này nhất. Có điều... lời mời của chúng tôi đã bị từ chối... Nghe bảo là Dr.Harris bị bệnh nan ý, không sống quá hai năm”.
Tin tức này đến quá đột ngột, gần như gạt bỏ tất cả suy đoán của Tổ chuyên án một năm trước.
“Bệnh nan y? Ngài chắc chứ?” Tiêu Minh phát giá mình cau chặt chân mày.
“Vô cùng chắc.” Giáo sư già gật đầu, giọng nói quả quyết, “Nếu không phải là nguyên nhân ấy, Dr.Harris tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này đâu”. Ông đưa bàn tay lên co lại thành quả đấm che miệng ho khan, giọng khàn khàn, “Giáo sư Tần và Dr.Harris từng là bạn học, đều là học trò của tôi. Hai người tuy là thiên tài ở lĩnh vực khác nhau, nhưng trên phương hướng nghiên cứu đều không hẹn mà cùng chọn đề tài rối loạn nhân cách khởi nguyên từ não bộ... Hơn nữa, dường như còn bỏ rất nhiều tâm sức vào đấy. Có điều cuối cùng người nghiên cứu ra thành quả trước chính là giáo sư Tần. Nghe nói khi ấy Dr.Harris thiếu chút nữa đã thành công rồi, cũng vì vậy mà cậu ta vô cùng căm phẫn. Con người Harris khá nhỏ nhặt, nên tôi nghĩ đời này cậu ta không thể nào quên được chuyện này”.
Một vài tin tức vặt vãnh mơ hồ xâu chuỗi lại với nhau, đáp án sinh động hiện ra trong đầu Tiêu Minh.
Anh ta trầm ngâm chốc lát, liền hé môi hỏi ông: “Ngài cho rằng Dr.Harris sẽ vì chuyện này mà thù hằn thầy Tần sao?”.
“Thù hằn à? Ồ, dĩ nhiên rồi.” Ông dừng dưới mái hiên cửa vào giảng đường, quay người về phía Tiêu Minh, nghiêm túc trả lời câu hỏi của anh, “Tôi không thích bàn tán sau lưng người khác, nhưng cậu đã hỏi thăm tôi thì tôi phải nói thật. Dr.Harris gia cảnh giàu có, nhưng tướng mạo dị dạng xấu xí, tính tình quái gở, sức khỏe yếu ớt. Cậu ta rất thông minh, vì giàu có nên hồi đại học có rất nhiều ‘bạn bè’... Cậu cũng biết, kiểu ‘bạn bè’ vì tiền đấy. Tôi từng đánh giá cao tài năng của cậu ta mà cố gắng tạo mối thâm giao, nhưng tôi phát hiện chuyện này rất khó. Cậu ta căm ghét và coi thường những người ‘bạn’ kia của mình, thường đối đãi người ta bằng ánh mắt chủ quan. Nói thật, tôi cảm thấy nhân cách của cậu ta đã cực kỳ méo mó, con người toát lên sự âm u và giả tạo, trông thì cuồng vọng tự đại nhưng thực tế đã tự ti còn cực đoan. E rằng chuyện này có liên quan đến xuất thân của cậu ta, lời gièm pha này khiến cậu ta luôn cảm thấy mọi người đều cười nhạo sau lưng mình”.
Ông nhìn đăm đăm vào Tiêu Minh, hít sâu một hơi để giọng mình nghe rõ ràng và mạnh mẽ hơn: “Tính tình quái gở của cậu ta khác với kiểu quái đản của Giáo sư Tần. Giáo sư Tần có chút cao ngạo, nói chuyện bộc tuệch, còn thường trưng lên bộ mặt cứng nhắc... Nhưng cậu ấy có khiếu hài hước, mà chỉ số tình cảm không hề thấp. Không giống Dr.Harris, tính cách quái gở thô bạo. Trước nay Dr.Harris cực kỳ đố kị với Giáo sư Tần. Sau chuyện này chắc hẳn cậu ta đã nổi điên đến mức ước gì sớm xé nát Giáo sư Tần ra rồi”.
Tiêu Minh đồng thời dừng bước lại với ông, yên lặng lắng nghe, vẻ mặt điềm nhiên như thường.
“Tôi biết rồi.” Đến lúc xác nhận vị giáo sư không nói tiếp nữa, anh mới trịnh trọng gật đầu, ánh mắt sâu phản chiếu ánh đèn sáng rực, “Vô cùng cảm ơn ngài”.
Đêm đó, Tiêu Minh đến nhà cô bạn gái Trần Hồng ở Mỹ qua đêm. Cô làm việc suốt cả ngày, trời vừa tối liền đi tắm, lấy ra hai lon bia từ tủ lạnh, lười nhác đi đến bên giường phòng ngủ. Tiêu Minh đang ngồi ở mép giường, cúi đầu viết hí hoáy vào quyển sổ tay hình sự của mình.
Ngồi xuống bên cạnh, Trần Hồng đưa lon bia ướp lạnh dán vào mặt anh: “Còn đang suy nghĩ đến vụ án hòa tan xác kia à?”.
Anh nghiêng đầu né tránh theo bản năng, gập quyển sổ tay rồi đặt lên đầu giường, nhận lấy lon bia mà không hề ngoảnh lại: “Đang nghĩ xem đối thủ anh phải đối mặt suốt một năm nay đến cùng là người thế nào”.
“Nghĩ ra chưa?” Trần Hồng vắt một chân lên, kéo móc lon bia của mình, tư thái thỏa mãn.
“Rất mâu thuẫn.” Anh đưa ngón cái lau đi bọt bia bên thành lon, rồi kéo móc lon mình, cụp mi mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, “Vừa ẩn nhẫn, vừa xung động; vừa tỉnh táo, vừa điên cuồng; vừa muốn bảo vệ, vừa mong đợi vạch trần”.
Uống một hớp bia lạnh ngắt, Trần Hồng thư thái nheo mắt lại: “Xem ra anh đã xác định được nghi phạm mới rồi”.
Anh ngửa đầu rót bia vào miệng, không hề tỏ ý kiến đúng sai: “Nếu thật như anh nghĩ, như vậy phóng hỏa không chỉ tiêu hủy chứng cứ, mà còn vì che giấu thời gian gây án nữa”.
“Nói cách khác, ‘Vụ án hòa tan xác 2.7’ thật ra không nên gọi là ‘2.7’ rồi.” Trần Hồng đưa bắp chân mảnh khảnh lên cọ vào mắt cá chân anh, bưng lon bia, nhoẻn môi cười đầy sâu xa, “Có điều hôm nay anh đến đây không phải là để tiết lộ vụ án với em đấy chứ?”.
Tiêu Minh đưa một tay giữ lại đầu gối trái của cô, rốt cuộc dời đôi mắt đen láy của mình, nhìn cô đăm đăm.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Anh nghe thấy tiếng mình khàn khàn trả lời.
***
Mùa xuân năm 2002, cơ duyên xảo hợp, Tiêu Minh gặp lại Tần Sâm ở thành phố V, và cả Ngụy Lâm – người vợ đã già yếu như trên năm mươi tuổi của anh. Đây là đôi vợ chồng đang tuổi tráng niên, dường như kể từ ngày họ rời khỏi thành phố X đã sớm bị hủy hoại hoàn toàn rồi.
Đúng như Tiêu Minh đã suy đoán: Vừa ẩn nhẫn, vừa xung động; vừa tỉnh táo, vừa điên cuồng; vừa muốn bảo vệ, vừa mong đợi vạch trần.
Đến tận khoản thời gian điều tra vụ án ‘Đồ tể đêm mưa’ kia, rốt cuộc Tiêu Minh mới có cơ hội một mình tiếp xúc với Tần Sâm.
Bởi vì Tần Sâm không có người giám hộ Ngụy Lâm đi cùng, một mình chạy đến hiện trường xảy ra vụ án, sau khi kiểm tra thi thể, anh đi đến bên hồ, hai tay bỏ vào túi áo khoác rộng thùng thình, mặt vô cảm nhìn mặt hồ phẳng lặng không gợn nổi sóng, không biết đang nghĩ gì.
Tiêu Minh khoan thai đi đến, im lặng đứng bên cạnh.
“Hôm nay cô Ngụy không cùng đến à?”
“Hình như sếp Tiêu rất có hứng thú với vợ tôi thì phải.” Lúc Tần Sâm cất lời, ánh mắt không hề dời khỏi mặt hồ.
Tiêu Minh lấy hộp thuốc lá trong túi ra, cúi đầu đưa một điếu lên mép, bật chốt bật lửa: “Anh hẳn rõ ràng nguyên nhân trong đó hơn tôi”.
“Nếu ý anh là nguyên nhân cô ấy bạc đầu trong vòng một đêm, quả thật tôi rõ ràng hơn anh.” Đối phương hừ một tiếng khe khẽ, “Là tôi làm. Lần đầu tiên tôi phát bệnh đã nhốt cô ấy trong nhà năm ngày, hành hạ cô ấy”.
“Nhưng sau vụ án ông Giản, cô ấy đã tìm mọi cách đón anh khỏi bệnh viện Khang Ninh, chăm sóc cho anh nhiều năm như thế.” Chậm rãi nhả ra một vòng khói, Tiêu Minh cũng nhìn về phía đường chân trời trên mặt hồ phương xa, “Thật sự rất vĩ đại”.
Tần Sâm không lên tiếng. Người đàn ông gầy gò này chăm chú nhìn mặt hồ, đôi mắt mỏi mệt và trống rỗng trũng sâu trên xương gò má.
“Tôi đoán anh chưa bao giờ ở trong bệnh viện tâm thần với thân phận là một người bệnh.” Một lúc lâu sau, đôi môi khô khốc của Tần Sâm hé ra, thốt lên âm thanh khàn khàn và trầm thấp, “Âm u, ẩm ướt. Một căn phòng có ba mươi bệnh nhâ, không khí luôn lởn vởn mùi lạ kì. Nửa đêm sẽ có người đẩy anh xuống giường, rồi giẫm lên thân anh. Hoặc là, anh nghe được tiếng bước chân dồn dập, chờ khi anh quay đầu lại muốn nhìn rõ là gì thì một bóng người phóng nhanh qua mặt anh, hệt như quán quân nhảy cầu, nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười, ngã thành một đống bầy nhầy.
Ai cũng như cái xác biết đi, đến thời gian tản bộ thì sẽ xếp hàng đi quanh quẩn trong vườn hệt như tội phạm trong tù. Gần như chưa bao giờ có người nhà đến thăm. Tôi dám nói đa số người ở chỗ đó đều không biết có còn sống hay không. Bao gồm cả tôi.
Bởi vì thường xuyên nảy sinh ảo giác nên tâm trạng của tôi rất không ổn định. Mỗi lần ‘gây họa’ bọn họ đều chích thuốc an thần cho tôi, nhốt tôi vào căn phòng đơn. Lúc nghiêm trọng thì sử dụng ‘trị liệu chích điện’, thứ đó thật sự không dễ chịu gì, khiến đầu óc tôi trống rỗng, không có bất cứ cảm xúc hay suy tư nào.
Lúc nào tôi cũng quên mất tôi đang ở đâu. Đến lúc nhớ ra lại liều mạng muốn tìm được Ngụy Lâm. Tôi muốn bảo cô ấy đưa tôi ra ngoài, rời khỏi nơi quái quỷ ấy. Mãi cho đến một buổi tối, tôi nghe thấy hai y tá mới đến bàn luận về tôi. Họ nói, ‘Đáng thương thật. Anh ta không biết tòa án đã phán quyết lệnh cấm, cấm anh ta tiếp xúc với vợ mình, còn suốt ngày tìm cô ấy’.
Khi ấy tôi mới nhớ ra mình đã làm gì cô ấy. Tôi tưởng cả đời này tôi không còn cơ hội gặp cô ấy nữa. Nhưng chưa đến vài ngày cô ấy đã xuất hiện ở bệnh viện Khang Ninh. Lúc đó tôi đang nổi điên, tưởng cô ấy là kẻ địch, suýt nữa làm thương tổn cô ấy. Đám y bác sĩ kia nhào đến muốn chế ngự tôi. Tôi cho rằng tôi sẽ bị đè lại tay chân tiêm thuốc an thần, không ngờ Ngụy Lâm lại đột ngột xông đến che chắn tôi ở phía sau. Cô ấy đuổi bọn họ đi, không để họ đến gần tôi. Cô ấy vẫn nắm lấy tay tôi, tôi cảm nhận được cô ấy đang run rẩy, nhưng vẫn không buông tôi ra”.
Tần Sâm bỗng nhiên dừng bước, im lặng một hồi, vừa như thể thất thần, vừa như thể hồi tưởng.
“Trước kia, tôi vẫn cho rằng cô ấy rất nhu nhược. Khi thấy cô ấy che chở phía trước tôi, gào lên với đám y tá ‘tránh ra’, tôi mới nhận ra cô ấy mạnh mẽ hơn tôi tưởng nhiều. Cho dù khi đó cô ấy đang rơi nước mắt.” Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng mình, “Tôi cũng nắm chặt tay cô ấy, khoảnh khắc đó tôi cảm thấy chúng tôi đã an toàn, chỉ cần chúng tôi ở bên nhau thì sẽ rất an toàn, không ai có thể làm hại chúng tôi”. Dừng lại hai giây, anh mới lẩm bẩm, “Bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm hai được chúng tôi”.
Tiêu Minh rũ mắt, dụi tắt điếu thuốc lúc sáng lúc tối trong tay. Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện một mình với Tần Sâm, cũng là lần cuối cùng.
***
Ngày 2 tháng 1 năm 2003, Lâm Trí Cường đã thành công lấy được ADN mảnh xương sọ nhỏ của trẻ sơ sinh kia.
Nhận được tin này, Tiêu Minh đã chạy về thành phố X trước kỳ hạn một tháng. Thành viên Tổ chuyên án năm xửa đa phần đã đường ai nấy đi, biết có manh mối mới liền chạy về thành phố này ngày, xoa tay hằm hè, nóng lòng muốn biết.
Ngày đợi mọi người tụ họp, Tiêu Minh trở lại khu dân cư phía Tây ngoại ô kia, đi dạo vài vòng xung quanh dãy biệt thực.
Vết cháy kinh người đập vào mắt năm xưa đã sớm được nước sơn tường che đi, khung cửa sổ bể tan hoang đã được sửa chữa, tường ngoài mới tinh, như thể chưa từng xảy ra vụ án rùng rợn đó.
Khi đứng trước mặt nó, Tiêu Minh nghĩ đến thời điểm cuối cùng anh nhìn thấy Ngụy Lâm, cô ngồi trên xe lăn già nua, suy yếu, gầy trơ xương. Cô sắp trở thành một người mẹ thật sự. Vết sẹo bên ngoài có thể lành lại, nhưng vết thương trong lòng thì không tài nào phai mờ. Dấu vết phạm tội cũng vậy.
“Sếp Tiêu?” Một giọng nữ bỗng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của anh, “Lâu rồi không gặp sếp”.
Tiêu Minh quay đầu lại, một khuôn mặt không tính là xa lạ rơi vào mắt.Một phụ nữ cao gầu, chừng ba mươi tuổi. Anh nhớ được cô ta, Lâm Tri Thu con gái riêng của cha Hoàng Thiệu, ba năm trước đã kế thừa tài sản của Hoàng Thiệu thông qua di chúc hắn để lại.
Quay người về phía cô ta, Tiêu Minh chào hỏi: “Năm ngoái được điều đến thành phố A.” Anh liếc nhìn dãy biệt thự, lưu ý đến một tờ quảng cáo cho thuê nhà trong tay, “Nhà cho thuê được chưa?”.
“Vẫn chưa ạ.” Cô ta thở dài một hơi, câu trả lời không ngoài dự đoán của anh, “Hàng xóm xung quanh đều biết nhà này có ma, không ai dám thuê cả. Tôi muốn bán cũng khó nữa”.
“Cũng không mua đồ gia dụng mới à?” Anh nhớ lại vừa rồi đi qua cửa sổ, có thể thấy được trong nhà trống rỗng.
Lâm Tri Thu cười ngại ngùng, kéo dây ba lô: “Đồ gia dụng lúc trước đều cháy sạch rồi, tôi nghĩ không cho thuê được trong một sớm một chiều nên không mua”. Cô ta lại thở dài một tiếng, biết rõ mình đã gặp phải phiền phức lớn còn nói thầm vài câu, “Vốn định tìm được cái máy xay thịt kia, kết quả không thấy đâu... Món đó hẳn còn đáng giá được vài đồng, hàng nước ngoài đấy”.
“Máy xay thịt?”
“Đúng. Trước kia nhà tôi nuôi heo, ba tôi để lại máy xay thịt kia cho Hoàng Thiệu.” Có lẽ vì chiếc máy đó rất đáng giá, cô ta lắc đầu đau lòng, than thở liên thanh, “Mua ở đặc khu kinh tế, hàng của Đức, cực kỳ bền. Tôi tưởng hắn đặt ở cửa hàng cũ, ai ngờ không tìm thấy. Chắc hẳn đã bị hắn bán đi trả nợ rồi”.
Đầu mối gì đó thoáng qua rồi biến mất trong đầu, Tiêu Minh cau mày.
Lời báo cáo của một nhân viên cảnh sát với Hồ Thái Phong vào buổi chiều mấy năm trước chợt vang lên trong đầu anh.
“Sếp cũng biết trong sông này nhiều đồ linh tinh lang tang mà, nào là giày dép, thuyền chìm, sô pha, máy xay thịt, tivi đều có cả... Còn có cả bàn gãy chân nữa. Nếu nói khả nghi, tôi cảm thấy tất cả đều khả nghi...”
Điện thoại trong túi rung lên, Tiêu Minh không buồn để ý, chỉ giương mắt nhìn Lâm Tri Thu: “Cô còn nhớ chiếc máy xay thịt kia có hình dạng thế nào không?”.
Tối ngày 10 tháng 1, Tổ chuyên án vớt được máy xay thịt đã bị vứt xuống sông bốn năm trước. Qua kiểm nghiệm hóa học, họ tìm ra vết máu loang lổ trên thân máy.
Sáu ngày sau, pháp y tiến hành so sánh ADN của máu trên thân máy với ADN của Sanchez Harris, kết quả phù hợp.
Năm giờ sáng hôm đó, Trần Hồng vừa trở về nước nhận được điện thoại của Tiêu Minh.
“Sao vậy anh yêu? Giờ này còn có hứng gọi cho em à.” Cô kéo vali băng qua sảnh sân bay, cười khúc khích trêu chọc người bên kia điện thoại.
“Anh biết một đứa bé mới sinh ra.” Đối phương phớt lờ lời trêu chọc của cô, giọng lạnh lùng hệt như biểu cảm thường ngày của mình, “Hiện giờ anh có đầy đủ chứng cứ để đưa mẹ con bé vào tù. Nếu anh tiếp tục điều tra, có lẽ còn có thể đưa cả ba con bé vào tù luôn”. Anh ngập ngừng chốc lát rồi hỏi cô, “Nếu là em, em có chọn truy xét tiếp tục không?”.
Trần Hồng che đi nụ cười trên môi, không dừng bước lại, đôi giày cao gót giẫm lóc cóc trên mặt đá cẩm thạch: “Hai tội danh à? Theo thứ tự thi hành án thời hạn cao nhất là bao lâu?”.
“Một cái tử hình, một cái ba năm tù giam.”
Trần Hồng bước lên thang máy, tay trái cầm điện thoại di động vẫn còn đặt bên tai, ngước mắt lên là có thể thấy ngay biển cảnh báo “cẩn thận đụng đầu” kia.
“Tiêu Minh, trong thế giới cảnh sát bọn anh không đen thì trắng... Con người chỉ chia ra làm hai loại, có tội hoặc vô tội. Nhưng luật sư bọn em thì không.” Cô khẽ nghiêng người tựa vào tay vịn, thấy được bóng dáng mình trên biển cảnh báo, “Trong mắt bọn em, thế giới là màu xám, người có tội có thể là vô tội, kẻ vô tội cũng có thể có tội. Đó không phải do chúng em giỏi lật ngược phải trái trắng đen, chỉ là... Anh biết đấy, lòng người thiện ác khó phân, nếu chỉ dùng hành vi trong vài giờ mà phủ định cố gắng cả cuộc đời họ thì sẽ không công bằng cho lắm”.
Người bên kia đầu dây trầm mặc giây lát: “Vì thế em sẽ không tiếp tục điều tra”.
“Thân làm luật sư, em không biết. Nhưng nếu em là cảnh sát thì em sẽ như vậy.” Thang máy đi đến đầu cuối, cô tiếp tục kéo vali, theo dòng người ra cửa, hòa vào buổi bình minh vẫn còn nhá nhem, “Anh biết tại sao cường quyền của thế tục tồn tại song song với thần quyền không? Chúng đối lập, kiềm chế lẫn nhau, lại thường trao đổi vị trí cho nhau. Chính vì như thế, đa số công bằng trên đời này mới có thể được đảm bảo.
Cho nên sự tồn tại của cả anh và em đều là điều cần thiết, Tiêu Minh.”
***
Ngày 17 tháng 1 năm 2003, Tổ chuyên án “Vụ án hòa tan xác 2.7” đến thành phố V bắt nghi phạm Ngụy Lâm.
Trước khi lên đường, Tiêu Minh ở trong phòng vệ sinh căn hộ mình thuê, đốt trụi mấy mươi trang ghi chép bằng tay về vụ án 2.7 trong quyển sổ phá án kia.
Anh biết, ngọn lửa đang bừng cháy kia là khởi nguồn cũng là kết thúc. Hiện tại nên kết thúc tất cả thôi.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
11 chương
57 chương
30 chương
21 chương
15 chương
58 chương