Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 447
Hạm đội của Phương Hương bắt đầu biến trận.
Bầy chiến hạm giữa tinh không mô phỏng đang biến ảo giống như đám mây trong cuồng phong.
Vài phút sau, đám đông tàu chiến đấu tấn công hình chiếc dùi cũng đã thu về trở thành trận hình phòng ngự hình quả trứng gà. Tàu tuần dương và tàu khu trục ở hai cánh cũng bay chếch lộ tuyến đột kích. Từng chiến hạm nối đuôi nhau, một bên dùng pháo bên mạn tàu áp chế trận địa, một bên lướt đi vòng ngược 270 độ hình vòng cung về hai bên trái phải trong tinh không, áp sát vào trận hình hạm đội chính đang di chuyển ở phía trước.
Khi nhóm trận hình chính hoàn thành xong, một cách bất ngờ không hề có dự báo, bầy chiến hạm trong giây lát liền tăng tốc tập thể, giống như bầy cá kiếm ăn trong biển sâu, đồng thời vẫy đuôi, di chuyển lệch 60 độ, lao về phía mục tiêu không cảng do hệ thống phân phối cho mập mạp.
Chiêu thức ấy của Phương Hương nhất thời làm cho mập mạp luống cuống tay chân.
" Không cần phải liều mạng như thế chứ?" Mập mạp quay đầu hét lớn: "Hữu nghị rồi mới thi đấu nha!"
" Vậy ngươi cho ta thắng là được rồi." Phương Hương bĩu môi nhướn mày, không thèm liếc hắn một cái.
"Muốn bỏ ta lại sao..." Mập mạp chỉ huy hạm đội vây đuổi chặn đường, cố gắng cuốn chặt lấy hạm đội của Phương Hương, miệng nói lầm bầm hai tiếng, đang chuẩn bị to mồm khoác lác thì thanh âm chợt nghẹn lại.
Trong lúc hắn đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy trên màn hình ảo, bốn chiếc tàu sân bay đã bị vứt bỏ lại từ trong hạm đội đang di chuyển cực nhanh của Phương Hương.
Trong nháy mắt khi rời khỏi hạm đội, bốn chiếc tàu sân bay liền giống như bốn cái tổ ong vừa bị vỡ tan, vô số máy bay chiến đấu bay vọt ra từ trong các đường băng với các góc độ khác nhau. Máy đẩy ion ở phần đuôi máy bay quét ra vô số vệt lưu quang lượn vòng hoặc lớn hoặc nhỏ trong không trung, đầu máy bay quay ngược lại, đồng loạt phóng thẳng về phía hạm đội chặn đường màu đỏ.
Hạm đội quân Đỏ đang vây chặn không thể tránh khỏi va chạm với bầy máy bay chiến đấu.
Trong màn pháo năng lượng rậm rạp, từng chiếc máy bay chiến đấu của quân Xanh đã hóa thành quả cầu lửa. Trên thân hạm của bốn chiếc tàu sân bay, lồng năng lượng bảo vệ đang liều mạng lấp lóe. Các vụ nổ phát ra ánh sáng lóa hết đợt này đến đợt khác. Hơn mười chiếc tàu khu trục tốc độ cao của quân Đỏ đã bị nổ tung dưới sự tấn công như không cần mạng của máy bay chiến đấu quân Xanh.
Mà hạm đội của Phương Hương, lúc này đã nhân cơ hội để thoát khỏi dây dưa!
Các tham mưu ở phía sau liền ồ lên một mảnh. Để hạ được không cảng mục tiêu của mập mạp, Phương Hương vậy mà lại đã hi sinh lực lượng chiến đấu quý giá nhất và cũng quan trọng nhất của hạm đội!
Toàn bộ bốn chiếc tàu sân bay, giờ phút này đã biến thành một bức tường ngăn chặn liều chết! Nhiệm vụ của chúng chính là chặn cứng lại hạm đội quân Đỏ trước khi bị phá hủy!
Nếu như ở trong hiện thực, điều này có nghĩa là linh hồn trung tâm của bốn hạm đội cấp A, mấy chục tỷ Phỉ Nguyên và gần một trăm nghìn binh sĩ sẽ tan thành tro bụi!
"Tỷ điên rồi hả?" Mập mạp ngây ra như phỗng mà nhìn Phương Hương.
"Muốn ngăn cản được ngươi và giành lấy thắng lợi, đây chính là phương thức duy nhất." Phương Hương quay đầu đi. Ánh mắt khiếp sợ của mập mạp cực kỳ giống với ánh mắt khi nàng nhìn về phía cha nuôi Tolstoi khi trước. Lúc ấy, khi ông dạy cho mình khóa học này, mình cũng tỏ ra khiếp sợ và mê man một cách tương tự.
" Thế nhưng..." Mập mạp hoàn toàn không thể tiếp nhận được: "Mất đi bốn chiếc tàu sân bay này, hạm đội của tỷ cũng sẽ bị tiêu diệt dưới sự tấn công của ta! Giá trị của mục tiêu chiến lược mà hệ thống đưa ra, căn bản là không cần tỷ phải làm như vậy!"
" Đây là chiến tranh! Vai diễn của ta hiện tại, chính là địch nhân của ngươi!" Phương Hương cắn chặt môi: "Trong hiện thực, ta sẽ không làm như vậy, thế nhưng không có nghĩa là kẻ khác sẽ không làm như vậy! Chiến tranh, không phải là so sánh về lợi ích một cách lý trí. Trên thế giới này, những kẻ điên, còn có nhiều hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều! Nếu như ở trên chiến trường thực tế, mục tiêu chiến lược của chúng ta mặc dù là một thứ nhỏ bé, thế nhưng liên quan đến, chính là điểm then chốt của toàn bộ chiến cuộc! Đừng nói là hi sinh một hạm đội, coi như là hi sinh cả mười hạm đội. Chỉ cần có thể dây dưa được với ngươi thêm một giây đồng hồ, đều sẽ có người không chút do dự mà đi làm!"
" Nếu như hạm đội của ta chiếm lĩnh được không cảng, trước khi ngươi tiêu diệt được hạm đội của ta, lục quân của ngươi chính là đang đơn độc. Phía trước có quân đội của hệ thống, phía sau có quân đội của ta. Thua, ngươi phải từ bỏ kế hoạch giúp đỡ cho Karl. Còn nếu như muốn thắng, ngươi nhất định phải bỏ ra hi sinh tương tự." Phương Hương quay đầu, lẳng lặng nhìn mập mạp: "Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Phòng giả lập im lặng như tờ. Lời nói của Phương Hương như từng nhát búa đập vào trong lòng của mập mạp.
Đây không phải là một trò chơi!
Nhìn chương trình giả lập trên màn hình ảo, mập mạp bỗng nhiên nhận ra, những chỉ lệnh chưa phát đi kia, vậy mà lại nặng nề như vậy. Lần lượt hồi tưởng lại các chiến dịch mình đã trải qua kể từ khi bước lên chiến trường tới nay, tuôn ra từ đáy lòng, chính là một sự hoảng hốt cực độ.
Bản thân mình trước đây, chẳng qua cũng chỉ là một con tốt đi xông pha chiến đấu. Tại Galileo, tại Millok, tại Gatralan, kẻ nắm trong tay số phận, cũng không phải là mình, mà là Bernardote, là Russell, là
Mikhailovich, là Fischella! Chính là những người này luôn chỉ điểm giang sơn sắp đặt vuông tròn, chính là những người này luôn ung dung bình thản mà cười nói dùng binh.
Nhớ đến tín hiệu Pierce mà Russell đã bày ra tại chiến dịch Millok, nhớ đến việc Fischella đã dùng toàn bộ lục quân Mosky làm mồi tại chiến dịch Gatralan, mập mạp liền không rét mà run.
Từ lúc nào, bản thân mình, đã đứng ở trên cái địa vị này vậy?!
Quá khứ, dường như trong nháy mắt đã trôi qua... Ngày tháng giãy dụa cầu sinh đã một đi không trở lại nữa. Hiện tại, thứ mà mình đã nắm trong tay, chính là tính mạng của một trăm nghìn binh sĩ Phỉ Quân, chính là tương lai của ba mươi nghìn nhân viên nghiên cứu, nhân viên hậu cầu và dân chúng bình thường ở hai đại căn cứ! Sau này, cái trọng trách này có thể còn nặng hơn nữa!
Từng khuôn mặt đứng trên bảng xếp hạng các danh tướng lại xuất hiện trước mặt mập mạp.
Không ai biết được, trong số những người này, có bao nhiêu kẻ điên. Và không ai biết được, bọn họ, sẽ dùng quân đội trong tay bọn họ để đi làm những gì.
Muốn muốn ngăn cản những người này, nhất định phải đánh bại được bọn họ!
Thế nhưng, nếu như bọn họ đều giống như Phương Hương lúc này, mình sẽ dùng cái gì để đi đánh bại bọn họ, dùng cái gì để bảo vệ cho tất cả những gì mà mình muốn bảo vệ? Dùng sinh mệnh của các binh sĩ cấp dưới sao?
Lúc đó mình và bọn họ, có cái gì khác nhau?
Hiền từ thì không cầm binh.... Mấy chữ đã lưu truyền được mấy nghìn năm này, giờ phút này khi quanh quẩn bên tai mập mạp vẫn cứ chói tai như vậy.
"Ngươi không còn thời gian để cân nhắc nữa rồi." Thanh âm của Phương
Hương nghe rất lạnh lùng: "Hạm đội của ta sắp tấn công vào không cảng rồi. Ngươi không muốn ngăn cản ta sao?"
Cái nồi! Ai nói là lão tử không muốn, lão tử muốn đến chết đây này!
Mập mạp một lần nữa ngồi thẳng người trước máy tính giả lập, cũng không tin rằng trận chiến này chỉ có một đấu pháp!
Trên bàn phím ảo, mập mạp đang múa tay như bay.
Phương Hương hầu như lập tức cảm thấy áp lực. Mập mạp đúng là vẫn còn không lựa chọn hi sinh một bộ phận hạm đội. Hạm đội của hắn trong lúc di chuyển né tránh đang nắm bắt và sáng tạo tất cả các cơ hội, điên cuồng cắn xé phòng tuyến của bốn chiếc tàu sân bay. Hệ thống phòng ngự của căn cứ cũng đã được điều động, liều mạng chống cự lại sự tấn công của hạm đội Phương Hương.
Phương Hương đã thấy được sự lựa chọn của mập mạp.
Nàng không rõ được trong lòng mình lúc này, tới cùng là thất vọng hay là cảm thấy may mắn vì đã cho hạm đội Long Bow Salerga đi theo hắn.
Một vị thống soái không thể sát phạt quyết đoán và dũng cảm vứt bỏ, trong cái cuộc chiến tranh này, có thể tiến xa được không?
Hai phút sau, một chiếc tàu sân bay đã bị phá hủy. Ngay sau đó, một chiếc khác đã bị hạm đội quân Đỏ liều mạng tấn công.
Năm phút sau, hạm đội quân Xanh đã đột phát được phòng tuyến của không cảng, lập tức chuyển hướng về phía lục quân. Phương Hương đã thấy được khuôn mặt xám đen của mập mạp.
Tám phút sau, khi quân Xanh đổ bộ lên mặt đất, Phương Hương bất ngờ phát hiện ra, cuộc chiến kịch liệt giữa lục quân quân Đỏ và quân phòng thủ trong thành phố do hệ thống sắp đặt đã tiến vào giai đoạn cuối.
Hắn nhanh đến như thế sao?
Trong sự khiếp sợ, Phương Hương không hề do dự một chút nào, lập tức phát động tấn công vào lục quân quân Đỏ.
Mười lăm phút sau, hạm đội vũ trụ quân Xanh đã bị hạm đội quân Đỏ tiêu diệt, không cảng một lần nữa lại rơi vào tay quân Đỏ.
Hai mươi phút sau, một trung đoàn thiết giáp của quân Đỏ đã chiếm được khu vực mục tiêu. Khi kết thúc đối kháng giả lập, quân Đỏ và quân Xanh đang tranh đoạt thành phố ở trạng thái gay cấn. Quân Xanh thì tấn công như không cần mạng, còn quân Đỏ, thì lại dùng hết mọi biện pháp để kéo dài chiến đấu bảo tồn thực lực...
Sau một màn ánh trắng nhấp nháy trên màn hình ảo, chương trình giả lập lập tức ngừng lại. Ngay sau đó xuất hiện trên màn hình chính là số liệu của hai bên.
Trong phòng giả lập lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang ngây ra.
Cecilia liều mạng xoa xoa con mắt. Các tham mưu hai mặt nhìn nhau con mắt ngây dại. Không ai ngờ tới được, Phương Hương với đẳng cấp giả lập cao tới 7 sao lại có thể thất bại một cách triệt để như thế.
"Quân Xanh binh lực còn lại, 15%. Quân Đỏ binh lực còn lại, 73%. Quân Đỏ đạt được mục tiêu, quân Đỏ thắng."
Cái kết quả ngắn ngủn này đang không ngừng lấp lóe trên màn hình ảo. Ngay dưới kết quả, chính là chi chít các số liệu.
Nếu như nói kết quả chỉ khiến cho người ta ngây ra mà nói, như vậy, những số liệu này cũng đã đủ để khiến cho người ta phát điên.
Đầu tiên là thời gian thi đấu của trận đối kháng giả lập mô phỏng này, từ lúc băt đầu cho đến lúc kết thúc, tổng cộng bốn mươi lăm phút. Khoảng thời gian này vậy mà lại còn sớm hơn thời gian thấp nhất do hệ thống đặt ra đến năm phút đồng hồ.
Nếu có người vẫn còn không rõ được cái này nói lên điều gì, như vậy, chỉ cần đối chiếu sức chiến đấu của hai bên thì ngay cả kẻ ngu ngốc cũng hiểu ra được tới cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Hệ thống biểu hiện ra sức chiến đấu của quân Đỏ là 770, của quân Xanh là 320.
Ý nghĩa của cái số liệu này rất đơn giản. Cái này nói lên, Phương Hương đồng thời nắm giữ sáu mươi chín điều kiện tác chiến, sức chiến đấu tổng thể ở nhiều phương diện như bố trí binh lực, chỉ huy tác chiến, vận dụng chiến thuật,... lại chỉ bằng một nửa mập mạp!
Đẳng cấp giả lập của cái gã mập mạp kia, là mấy sao vậy?
Không ai tiếp tục cho rằng những cái ký hiệu cổ quái kia của mập mạp chỉ là thần côn vẽ bùa, gà bới giun bò nữa rồi.
Số liệu thông báo trên máy tính giả lập, cùng với ý nghĩa ẩn đằng sau những số liệu này đang khiến cho mỗi người ở đây khiếp sợ đến da đầu tê dại.
Nếu trực tiếp đem kết quả cho một người nào đó không biết tình huống mà xem, ai cũng sẽ cho rằng đây là kết quả của một cuộc tỷ thí giữa một cao thủ và một gã gà con mới tập chơi.
Số liệu chính là không lừa được người. Thế nhưng, giả lập đến bảy sao vẫn còn là gà con, vậy thì các tham mưu với ba sao bốn sao ở đây thì tính là cái gì?
"Gã mập mạp này tới cùng có phải là người không vậy?" Cecilia đã dụi đỏ cả mắt rồi, nàng đã bị số liệu trên màn hình khiến cho kinh hãi, lập tức thẳng thừng mau miệng nói ra tiếng lòng của mọi người.
Thế nhưng , khi mọi người hướng ánh mắt kinh nể mà kinh ngạc về phía mập mạp, vậy mà lại phát hiện ra, gã mập mạp vừa mới chiến thắng lại lẳng lặng ngồi ở trước máy tính, nhìn vào màn hình ảo đến ngây dại, phảng phất như chiến thắng lần này không liên quan gì tới hắn vậy.
"Ta tin vào kết quả xét duyệt lại giả lập của ngươi." Phương Hương nhẹ nhàng đẩy mặt bàn, trượt ghế đứng lên, đi tới bên cạnh mập mạp, thân thể duyên dáng khẽ tựa vào trên lưng ghế dựa của mập mạp: "Đây chính là lần đầu tiên ta thua tâm phục khẩu phục đến thế."
Mập mạp ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn nàng, hai mắt vô thần.
"Ta không thể không thừa nhận, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngươi lại có thể dùng binh lực 23% để hóa giải thế tiến công liều chết của ta. "
Phương Hương vuốt vuốt tóc mai, nhìn thẳng vào mắt của mập mạp: "Ngươi đã làm như thế nào vậy?"
"Có ý nghĩa sao?" Đôi mắt của mập mạp vẫn ngây dại như trước, lẩm bẩm nói: " Đây chẳng qua chỉ là thi đấu mô phỏng cá nhân. Một mình tỷ đã có thể khiến cho ta tổn thất 27% binh lực. Nếu như ở trong hiện thực, gặp phải kẻ địch có hệ thống tham mưu hoàn chỉnh, ta sẽ tổn thất đến bao nhiêu đây?"
"Ngươi nghĩ nhiều quá đấy." Phương Hương đặt tay lên vai mập mạp, nhẹ nhàng nói: "Đây là chiến tranh, không phải sao? Chiến tranh, chính là luôn có hi sinh. Hành vi của chiến tranh, chính là giết chóc. Nếu có người muốn liều mạng với ngươi, điều duy nhất mà ngươi có thể làm, chính là đánh bại hắn. Luôn luôn sẽ có tổn thất. Chỉ cần khống chế ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được, đó chính là thắng lợi rồi. Trên thế giới, không có cuộc chiến tranh nào không có nguời chết."
"Một hồi chiến đấu ta đã mất đi 27%!" Mập mạp đau lòng đến mức da mặt run run: "Trận chiến thứ hai ta cũng chỉ còn 3/4 binh lực tác chiến, tổn thất sẽ cao tới 50%. Rồi trận chiến thứ ba, ta sẽ bị mất toàn bộ!"
"Mặc dù có rất nhiều kẻ điên." Phương Hương nói : " Thế nhưng, không nhất định ngươi đều phải gặp. Nếu như ở trong hiện thực, ta căn bản không thể đánh được với ngươi như vậy. Sau khi phát hiện ra rằng không thể đánh tan được hạm đội của ngươi, ta sẽ lập tức lui lại."
"Vạn nhất ta gặp phải thì sao?" Mập mạp cố xoáy vào vấn đề.
Phương Hương cười cười nói : " Ngươi có thể chạy trốn nha."
"Vạn nhất chạy không thoát được, phải đánh thì sao?" Mập mạp không sợ phiền mà tiếp tục hỏi xoáy.
"Được rồi..." Phương Hương bị mập mạp hỏi đến nhức cả đầu, vươn hai ngón tay ra: "Thứ nhất, ngươi phải đủ mạnh mẽ, lần này là một chọi một, ngươi có thể biến thành hai chọi một, ba chọi một, thậm chí là mười chọi một! Thứ hai,...
"Thứ hai là cái gì?" Mập mạp vội vàng hỏi.
"Ngươi cần có nghệ thuật chỉ huy cao siêu, áp đảo mọi đối thủ. Dùng chiến thuật và mưu kế để bù đắp về thực lực không đủ." Phương Hương nói : " Đây cũng không phải là không có khả năng, tuy rằng ta không biết ngươi làm như thế nào, chí ít thì từ năng lực giả lập của ngươi mà xem, ngươi đã có cơ sở để trở thành một nhà quan sự vĩ đại. Ta tin tưởng, về năng lực giả lập cá nhân mà nói, cho dù là Soberl và Hastings thì cũng không mạnh hơn được ngươi. Mặc dù trong chiến tranh hiện thực, giả lập chỉ là một bộ phận của quyết sách quân sự, thông thường đều do tập thể bộ tham mưu hoàn thành. Thế nhưng, sở hữu năng lực giả lập siêu cường, điều đó cũng ý nghĩa rằng phán đoán sẽ càng chuẩn xác hơn và chỉ huy sẽ càng toàn diện hơn."
"Hastings .... Soberl ...." Mập mạp nhẹ nhàng nhắc tới hai cái tên này.
Chiến tranh còn lâu mới kết thúc, không ai biết được trên con đường chấn hưng lại Leray, mình sẽ gặp phải những kẻ địch như thế nào.
Phương Hương nói rất đúng. Hiện tại quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực của Phỉ Quân và năng lực của mình! Nếu không, ở trước mặt một
Tây Ước hùng mạnh và đám danh tướng điên cuồng kia, Phỉ Quân sẽ rất dễ bị nghiền cho nát bấy.
"Thế nào ?" Phương Hương nhìn qua thời gian một chút : " Có chấp hành kế hoạch không?"
Mập mạp phục hồi lại tinh thần, nhìn Phương Hương rồi chăm chú nói: "
Tuy rằng tỷ đã chấp thuận kế hoạch tác chiến... Có điều, ta vẫn hiểu được dụng tâm vất vả của tỷ. Ta biết, tỷ là đang nhắc nhở ta, Phỉ Quân sẽ không chịu đựng nổi bất cứ tổn thất nào. Vạn nhất gã chỉ huy ở hạm đội hộ tống kia là một tên điên, vậy thì chúng ta sẽ có tổn hại. Thế nên, ta quyết định..."
Phương Hương vui mừng nhìn mập mạp. Lời mập mạp nói khiến cho nàng có cảm giác, trận thi đấu lần này tuy rằng thua, thế nhưng thu hoạch của mình còn nhiều hơn cả khi chiến thắng.
".... Cứ đánh đi rồi tính." Lời đầu với lời sau đá nhau, gã mập mạp chớp chớp con mắt, tựa hồ rất kinh ngạc với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Phương Hương .
"Địa điểm tập kích rất gần tuyến đường bay Tự Do Mars. Nếu đánh không lại, chúng ta có thể chạy nha! Phỉ Quân chính là cần lớn mạnh mà." Mập mạp hạ kết luận cuối cùng, sau đó lại chép chép miệng, tỏ ra không hiểu khi nhìn thấy Phương Hương nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng giả lập.
Chậc chậc, dáng vẻ bước đi trên giày cao gót của tỷ tỷ trông thật là lay động nha.
Mười phút sau, khi mập mạp đi qua dãy hành lang kim loại thật dài ở đại sảnh cảng khẩu rồi xuất hiện ở trên bến cảng, đám người Phương Hương ,
Karl và Markevitch đã đứng chờ ở trên tấm ván dẫn lên tàu chiến đấu
{Thánh Kiếm}.
Mập mạp ngẩng đầu lên, ở bên ngoài khung cửa sổ khép mở trên đỉnh vòm trong suốt của bến cảng kia chính là một chiếc tàu chiến đấu màu đen hùng tráng khác - {Thánh Quang}. Cùng với các tàu tuần dương Rubik, Ma
Pháp, Ma Bò Cạp, Ma Vương, Ma Thuật, Ma Đao, rồi hai mươi hai chiếc tàu buôn vũ trang {Hãn Phỉ} và bốn chiến tàu điện tử... Cả hạm đội Phỉ Quân giờ phút này đang lơ lửng ở ngoài không gian cao cao của bến cảng.
Căn cứ được thiết lập trên vệ tinh của một hành tinh màu vàng đất. Hiện giờ, cái hành tinh màu vàng đất này đang che kín phần lớn bầu trời.
(đoạn này thằng tác giả lại viết tối vcc, cmn phải sửa lại). Ánh sáng từ hằng tinh khiến cho cái hành tinh này đang giống như một chiếc khay ngọc loang lổ sáng tối, lại thêm một vành đai thiên thạch trắng xóa mịt mù trông lại càng giống như mộng như ảo. Hai mươi chín chiếc chiến hạm đang cùng nhau lẳng lặng chờ đợi trong màn sáng từ quả cầu màu vàng đất này. Lưu quang màu xanh lam phun ra từ máy đẩy chuyển hướng thân hạm đang giống như vô số con nòng nọc màu xanh lam đang họp nhau bơi lội.
Mập mạp đi vào tàu chiến đấu. Cửa khoang nặng nề chậm rãi đóng chặt lại. Chiếc áo giáp ngoài rách nát đang trải rộng ra theo lớp vỏ của tàu chiến đấu, bao bọc lại cả chiếc tàu.
Tàu chiến đấu từ từ bay lên vũ trụ một cách chậm rãi, theo đó, thanh âm của mập mạp cũng vang lên trên loa phát thanh của tất cả các chiến hạm.
"Ta đến để nói cho mọi người biết, rằng chúng ta chuẩn bị đi làm gì."
Mập mạp nhàn nhã bắt chéo chân, vớ lấy một quả táo vừa cắn vừa phát biểu động viên trước chiến đấu: " Lần này, nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm kiếm hạm đội Sous, theo sau rồi đánh cho bọn hắn một trận, sau đó cướp đồ bỏ chạy. Làm sao để cho bọn hắn phiền muộn nhất, đây chính là lúc để bắt đám khốn này trả giá rồi."
Lời nói của mập mạp đã dẫn tới một hồi cười vang. Nhất là đám thuyền viên xuất thân hải tặc và lính đánh thuê thì càng kích động không ngớt.
Vị thượng cấp mập mạp thà chết không chịu thiệt, liều mạng chiếm tiện nghi này thực sự là hiểu rõ nhân tâm.
"Ta không muốn coi hành vi của chúng ta là sự trả thù." Mập mạp nói : "
Trả thù, luôn luôn là ở thế bị động. Chúng ta hẳn là nên thẳng thắn, dùng thủ đoạn ác độc nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra để chủ động đi ức hiếp đám địch nhân của chúng ta. Hết lần này tới lần khác, liên liên tục tục không ngại phiền hà, cho đến khi bọn hắn phải chết đi sống lại, sụp đổ tinh thần."
"Ta đặc biệt cho phép các ngươi phóng thích ra sự tà ác u ám ẩn ở sâu trong tâm hồn các ngươi. Các ngươi có thể nhổ nước bọt, xì nước mũi lên mặt kẻ địch của các ngươi... Không cần phải cố kị gì cả. Đây vốn là cuộc chiến không chết không ngớt. Và ta, cũng không phải là đội quân danh dự giữ gìn đạo đức gì cả." Mập mạp chụm miệng huýt sáo một cái: "Hãy theo ta, đây chính là một cuộc phát tiết."
Trong tiếng hô hào của các chiến sĩ Phỉ Quân, hạm đội bắt đầu tăng tốc.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
122 chương
64 chương
123 chương
1484 chương
18 chương
303 chương
9 chương