Manh thê dưỡng thành
Chương 6 : Triệu gia huynh muội
Thọ yến hôm nay, Từ Thư Uyển đã sớm bắt đầu chuẩn bị từ trưa. Hiện tại đã là cuối tháng mười một, kinh thanh vốn ở phương bắc, trời đã sớm lạnh, may mà lò sưởi trong phòng đều cháy rất to, nên Vân Mộng Sơ cũng không cảm thấy rét lạnh cho lắm.
Buổi trưa, lúc nàng còn đang ngủ say sưa, Từ Thư Uyển nhẹ nhàng lay nàng dậy, cẩn thận giúp nàng chải đầu mặc quần áo, vừa chải tóc, vừa dặn nàng hôm nay phải chú ý những điều gì, tựa hồ căn bản không phát giác nàng có khả năng nghe không hiểu mấy thứ này.
Vân Mộng Sơ không khỏi cảm thán, phỏng chừng là vì nàng bình thường rất nghe lời hiểu chuyện, nên Từ Thư Uyển trong tiềm thức đã xem nàng như một đứa nhỏ có thể hiểu được suy nghĩ của người lớn.
Đợi đến khi hai dì cháu đều sửa soạn xong, đã là giờ Thân.
Từ Thư Uyển dùng một cây trâm chạm hình hoa mai tinh xảo để búi tóc, mặc áo lụa hồng phấn thêu bách điệp bằng chỉ vàng, váy dài chấm đất màu xanh phỉ thúy thêu hoa, lưng mang hờ tấm áo choàng lông chim, tuy rằng ăn mặc trang điểm so với ngày thường rực rỡ hơn vài phần, nhưng vẫn cũng không xuất sắc như trước.
Về phần Vân Mộng Sơ thì đơn giản hơn nhiều, nàng chỉ mặc áo bông màu tím nhạt, đã bị Từ Thư Uyển dẫn đi hướng về phía chính viện.
Thọ yến lần này cử hành ở đại đường, lúc Từ Thư Uyển đến, Vương phi sớm đã ngồi ở đó tọa trấn chỉ huy, hơn nữa xem ra đã sắp chuẩn bị xong.
Từ Thư Uyển được nha hoàn thiếp thân Ninh Thúy của Vương phi đưa đến trước mặt Vương phi, hai dì cháu hành lễ xong, Vương phi nhìn nhìn Vân Mộng Sơ, quay ra phía sau nói: “Thiên Ninh, mang biểu muội Tiểu Sơ của con tới chỗi Thiên Hi chơi đi, nhớ xem trọng bọn họ.”
Sở Thiên Ninh mặt mày lạnh nhạt đi tới, khẽ gật đầu, tuy ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Mộng Sơ, nhưng vẫn nghe theo lệnh của mẫu thân, nắm tay Vân Mộng Sơ đi vào nội đường.
Bên trong nội đường, đại nha hoàn thiếp thân của Vương phi là Ninh Hinh đang đứng ở một bên cùng với vài tiểu nha hoàn khác, Sở Thiên Hi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bộ dáng không dám một chút lộn xộn, thấy Sở Thiên Ninh vào, hắn lập tức gọi một tiếng: “Đại tỷ.”
Sở Thiên Ninh nhàn nhạt gật đầu, cũng không đáp lời, sau khi đưa Vân Mộng Sơ vào nội đường, vẫy tay gọi Ninh Hinh đến ôm nàng lên ghế, xong liền ngoảnh mặt đi, bộ dáng xem chừng không tính toán để ý đến nàng nữa.
Đối với một cảnh tượng này, Vân Mộng Sơ thực ra không ngoài ý muốn. Sở Thiên Ninh có thể mang một biểu tiểu thư như nàng đến đây đã là thật nể tình, nàng không trông cậy vào Sở Thiên Ninh sẽ thật sự dẫn nàng đi chơi.
Sở Thiên Ninh lúc này ngồi trên ghế tựa, ngẫu nhiên thưởng thức ngón tay một chút, ngẫu nhiên nhìn ra bên ngoài, tựa hồ đang chờ cái gì.
Sở Thiên Hi chốc chốc nhìn sang Sở Thiên Ninh, chốc chốc lại nhìn Vân Mộng Sơ, phảng phất muốn nói cái gì, lại cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Không bao lâu sau, Sở Thiên Hựu đến.
Hắn vừa tiến vào, khẽ quét quắt nhìn trong phòng một lượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Sở Thiên Ninh. Ninh Hinh lập tức tiến lên châm trà cho Sở Thiên Hựu, Sở Thiên Ninh hỏi: “Hôm nay lần đầu tập võ cảm giác thế nào? Nghe nói đệ hôm nay giờ mẹo đã thức dậy học đứng tấn.”
“Cũng được.” Sở Thiên Hựu tuy rằng miệng trả lời, nhưng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, có chút không chuyên tâm.
Vân Mộng Sơ ngồi bên cạnh nghe mà líu lưỡi, năm giờ sáng đã rời giường đi đứng tấn, thế này mà là một đứa nhỏ năm tuổi sao… Xem ra thế tử vương phủ không phải là loại nghề nghiệp dễ kiếm bát cơm nha.
Sở Thiên Ninh rốt cuộc là một tỷ tỷ biết xót ruột đệ đệ nhà mình, tuy Sở Thiên Hựu miệng nói cũng được, nhưng nàng vẫn lập tức gọi Ninh Hinh bưng tới mấy món Sở Thiên Hựu thích ăn, còn gọi một tiểu nha hoàn đến đấm lưng cho Sở Thiên Hựu.
Bất quá, Sở Thiên Hựu quyết đoán cự tuyệt tiểu nha hoàn kia đấm lưng, đồ ăn vặt bưng lên cũng không thấy hắn động đế. Bộ dáng kia tựa như một vị tăng khổ hạnh, chỉ biết làm việc, không muốn hưởng thụ.
Sở Thiên Ninh khẽ nhíu mày, “Thiên Hựu, đệ hôm nay thế nào vậy? Có tâm sự?”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, “Đại tỷ, đệ không sao, tỷ yên tâm đi.”
“Đệ…” Sở Thiên Ninh lời này còn chưa nói xong, liền nhìn đến Ninh Thúy đi đến, “Tiểu thư, thế tử, Vương phi gọi hai vị đến đại đường, có khách đến.”
Khách?
Vân Mộng Sơ lúc này theo bản năng nhìn về phía Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, không ngờ lại thấy khi Sở Thiên Hựu nghe đến hai chữ ‘khách đến’, bàn tay trong nháy mắt nắm chặt lại.
Hắn thế này là có chuyện gì? Chẳng lẽ hắn biết vị khách nọ là ai, cho nên mới có phản ứng như vậy?
Rốt cuộc là thế nào a? Bí mật trên người vị thế tử này tựa hồ không ít.
Sở Thiên Ninh ừ với Ninh Thúy một tiếng, quay sang nói với Sở Thiên Hựu: “Chúng ta mau đi thôi, mẫu thân đang gọi chúng ta a.” Nàng nói xong, lại quay đầu nói với Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hi: “Các ngươi cũng đi theo đi.”
Sở Thiên Hi gật đầu, “Vâng, đại tỷ.”
Vân Mộng Sơ không biết bản thân mình nên có phản ứng gì, dựa theo tuổi của nàng, tựa hồ hẳn là còn chưa hiểu hết ý trong lời nói của Sở Thiên Ninh, nàng có nên đi theo không?
Nhưng cho dù nàng có lòng muốn đi theo, với cặp tay cặp chân ngắn ngủn này, nàng cũng không thể leo xuống cái ghế cao như vầy nha.
Đang lúc nàng khó xử, bỗng nhiên nghe Sở Thiên Hựu nói với tiểu nha hoàn bên cạnh, “Ngươi ôm biểu tiểu thư dưới, dẫn nàng đi theo chúng ta.”
Sở Thiên Hi nghe vậy, tiến đến bên cạnh Sở Thiên Hựu, cười hề hề nói: “Tam đệ thật đúng là quan tâm Tiểu Sơ.”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt liếc nhìn Sở Thiên Hi một cái, “Nhị ca đa tâm.”
Kỳ thực hắn lúc nãy nhìn thấy nàng mở to đôi mắt sáng ngời nhìn chung quanh, phảng phất cảm thấy thập phần thú vị. Nhìn thấy loại tình huống này, không biết ma xui quỷ thế nào, hắn lại mở miệng gọi tiểu nha hoàn đến ôm nàng đi cùng.
Bản thân vì sao lại bỗng nhiên chú ý nàng nhiều hơn vài phần?
Là vì ánh mắt nàng rất hồn nhiên mê người, hay là vì nàng luôn lộ ra nụ cười ấm áp với hắn…
Hoặc là, vì bản thân kiếp trước luôn muốn có một nữ nhi, lại cuối cùng không được toại nguyện.
Chẳng lẽ trong tiềm thức, hắn đã xem nàng như một nữ nhi nhu thuận mà mình luôn luôn mong muốn?
Loại chuyện này, ngay cả chính hắn, cũng không rõ lắm.
(Loại chuyện này, ngay cả mình, cũng không thể hiểu nổi. Anh này quên bản thân hiện tại bao nhiêu tuổi rồi sao? 5 tuổi! Chỉ có 5 tuổi thôi! Ở đâu ra có đứa con gái!)
Đến đại đường, đứng bên cạnh Vương phi lúc này là một mỹ phụ, trái phải bên người nàng là một nam hài và một nữ hài.
Mỹ phụ kỳ thực nhìn chỉ chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, xấp xỉ tuổi của nàng ở kiếp trước. Nam hài cạnh mỹ phụ chừng bảy tuổi, nữ hài thì có vẻ bằng tuổi Sở Thiên Hựu.
Vương phi thấy bọn họ đến, lập tức dắt Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu lên phía trước, đầu tiên là đặt tay lên vai Sở Thiên Ninh, nói: “Nàng là Thiên Ninh, đại nữ nhi của ta, năm ngươi rời kinh lần đó, nàng mới vừa sinh ra không được mấy tháng, nay nhoáng lên một cái, Thiên Ninh đã lớn thành như vậy.”
Mỹ phụ cũng cảm khái nói: “Đúng rồi, ta cũng đến tiệc trăng tròn của Thiên Ninh, năm đó là một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, hiện thời đã lớn thế này. Đến, con lấy cái này mang đi chơi đi.” Mỹ phụ nói xong, tháo một chiếc vòng ngọc màu tím tinh xảo từ trên cổ tay xuống, tặng cho Sở Thiên Ninh.
Vòng ngọc chất liệu cực kì sáng bóng, vừa thấy liền biết là giá trị xa xỉ.
Sở Thiên Ninh nhận lấy, lập tức nói: “Đa tạ Triệu phu nhân.”
Vương phi thấy thế, lập tức nói: “Ngươi thật đúng là khách khí, quan hệ hai nhà chúng ta đâu cần lễ nặng như vậy.”
Mỹ phụ cười mà không nói.
“Đây là con ta, xếp thứ ba, tên là Sở Thiên Hựu, Thiên Hựu, chào Triệu phu nhân đi.”
Triệu phu nhân…
Khách đến chính là vị Triệu phu nhân này và hai đứa con.
Vị Triệu phu nhân này rốt cuộc có điểm gì đáng ngờ, thế nhưng có thể khiến một đứa nhỏ năm tuổi nắm chặt hai nắm tay, bộ dạng như thể tâm sự trùng trùng.
Vân Mộng Sơ cẩn thận quan sát phản ứng của Sở Thiên Hựu.
Tuy khi nhìn thấy Triệu phu nhân, trong ánh mắt Sở Thiên Hựu hiện lên một chút phức tạp, nhưng hắn lập tức lại biến thành bộ dáng lạnh như băng thường ngày, nhàn nhạt nói với Triệu phu nhân: “Bái kiến Triệu phu nhân.”
Vương phi ngượng ngùng cười cười, “Thật có lỗi, Thiên Hựu từ nhỏ tính tình tương đối lãnh đạm, đối với ai đều như vậy.”
Triệu phu nhân không để ý cười cười, “Nghe nói thế tử là nhân tài lớn, mới hơn một tuổi đã được Lăng Hiên tiên sinh thu làm đệ tử, hiện tại có thể xuất khẩu thành thơ, Vương phi quả thực dạy con có cách.” Nàng nói xong, cởi xuống một khối ngọc bội đeo bên hông, đưa đến tận tay thế tử, nói: “Món đồ chơi nho nhỏ, thế tử lấy đi chơi đi.”
Sở Thiên Hựu tiếp nhận, gật đầu nói: “Đa tạ Triệu phu nhân.”
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
351 chương
30 chương
86 chương
229 chương
11 chương
5 chương
110 chương