Manh sủng thú phi: tứ tiểu thư thần y đẫm máu
Chương 8 : Diệp vĩ, đừng quên lời thề của ngươi !
Diệp Linh Tuyết cười híp mắt đem cây tiên nhân cầu (hình như là xương rồng) trong tay buông xuống, nếu như nhìn kỹ, còn có thể thấy trên mặt gai của cây tiên nhân cầu có giọt máu tươi đẹp ướt át.
"Lão gia, ông cần phải làm chủ cho Song Song của chúng ta a-----"
Nhìn thấy nữ nhi thảm như vậy, đầu sỏ gây nên còn ở bên cạnh hi hi ha ha.
"Ông nhìn tay của Song Song !"
Nước mắt của Tiết di nương như là trân châu đứt sợi vậy, từng viên một rơi xuống đất.
Cho tới bây giờ, Tiết di nương mới xem là hiểu, màn diễn mà bà hôm nay tỉ mỉ chuẩn bị là uỗng phí.
Tìm không ra Từ Tam, Tiểu Hồng cái tiện nha đầu kia cũng không biết chạy đi đâu.
Hơn nữa đều đến lúc này, Diệp Linh Tuyết cũng không có độc phát sinh vong, ngược lại thì Diệp Song Song gặp phải khó khăn, nhất định là chỗ nào đó xảy ra lỗi !
"Cha, tay của ta sợ rằng là phế rồi, sau này Song Song cũng cũng không thể đánh đàn cho người nghe rồi....."
Diệp Song Song con mắt sưng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
Diệp Vĩ làm sao cũng không nghĩ tới, màn diễn cuối cùng này cư nhiên bị Diệp Linh Tuyết dùng phương thức như vậy nghịch chuyển.
Toàn thân cây màu xanh đều là gai rốt cuộc là nàng từ đâu lấy ra ?
Chỉ là trông thấy giọt máu trên những gai kia, thì cảm thấy đau, càng đừng nhắc tới cái tát kia của Diệp Song Song dùng hoàn toàn sức lực.
Tiết di nương là thiếp thất mà Diệp Vĩ sủng ái nhất, Diệp Song Song cũng là kiều nữ mà ông sủng nhất, hai mẫu nữ này khóc thành như vậy, Diệp Vĩ ở trong lòng đau lòng đồng thời, cơn tức cũng lên tới.
"Nghiệp chướng !"
Diệp Vĩ lần này là thực sự nổi giận.
"Người đến, đem tiểu phế vật trói lại cho ta, thỉnh gia pháp !"
Diệp Vĩ quyết định hảo hảo giáo huấn Diệp Linh Tuyết một phen.
"Ngươi quả nhiên không phải là cha ta !"
Lúc vào Hàm Sương viện, Diệp Linh Tuyết đã hạ quyết tâm, phải đem bộ dáng giả ngây giả dại tiến hành đến cùng.
Thấy Diệp Vĩ muốn thỉnh gia pháp đánh mình, Diệp Linh Tuyết một bên nói chuyện, một bên nhặt lên đá trên đất hướng Diệp Vĩ cùng Tiết di nương hung hăng đập tới.
"Cha ta sẽ không đánh ta ! Ngươi là đại hỗn đản, tên lừa gạt ! Tên lừa gạt, ngươi qua đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi !"
"Ai ô !"
Diệp Vĩ vốn dĩ không đem một cái phế vật coi ra gì, cũng chính bởi vì khinh địch, trên đầu ông bị đòn hai cái, lập tức sưng lên hai cái bao lớn hồng hiện ra.
Tiết di nương cũng không có tốt hơn Diệp Vĩ, trên trán bà phồng lên một cái bao màu tím, phấn trên mặt càng là bị lau thành con mèo.
"Tứ tiểu thư đây là điên rồi sao ?"
Tiết di nương kinh ngạc kêu.
"Lẽ nào Tứ tiểu thư ngã hư đầu rồi, thành ngốc tử rồi ?"
"Lão gia, vậy phải làm sao đây ! Tần vương bên kia chúng ta phải giao phó sao a ? Hoàng gia sẽ không để cho một ngốc tử làm Tần vương phi !"
Tiết di nương một bên che chở khuôn mặt, một bên lớn tiếng nói.
Tiết di nương nào biết được, Diệp Linh Tuyết vốn dĩ là dự định trong phủ giả ngu, nàng bịa đặt như vậy, ngược lại thành toàn cho Diệp Linh Tuyết !
"Ngươi mới là ngốc tử, cả nhà các ngươi đều là ngốc tử !"
Diệp Linh Tuyết lớn tiếng nói ngược lại, trong tay lại không chút nào buông lỏng, chỉ cần có thể cầm lấy đồ đạc, liền toàn bộ đập về phía đối phương.
"Nguy rồi, Tứ tiểu thư điên rồi !"
Tiết di nương tuy rằng bị đau, trong lòng lại là hết sức cao hứng.
Không nghĩ tới đầu của tiểu phế vật thực sự ngã hư rồi, đây chính là hỉ sự to lớn !
Hiên Viên Hạo vốn dĩ thì cực kỳ chán ghét Diệp Linh Tuyết, nàng chẳng những hủy dung, còn biến thành ngốc tử, Tần vương liền càng không thể nào cưới nàng.... ...
Nói như vậy, vị trí Tần vương phi sẽ trống đi ?
Diệp Song Song có hy vọng !
Đối với nữ nhi mình, Tiết di nương vẫn là rất có lòng tin.
Dựa vào dung mạo của Diệp Song Song, chỉ cần bà ở bên gối của Diệp Vĩ thổi một chút gió, để Diệp Vĩ ở trước mặt Hiên Viên Hạo nói về Diệp Song Song, không sợ Tần vương không động tâm !
Nam nhân, không có vài người không thích mỹ nữ.
Không phải có câu nói là anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao !
Đang vào lúc Tiết di nương khát khao tương lai tốt đẹp, hoan tưởng Tần vương lên ngôi làm vua, Diệp Song Song trở thành hoàng hậu, một đá nhọn sắc đập tới, bà né tránh không kịp, đá ở trên mặt bà lưu lại một đường vết máu thật dài.
"Mặt của ta !"
Nhìn thấy máu tươi trên ngón tay, Tiết di nương hoa dung thất sắc.
Dưới gối bà không có con trai, chỉ có hai nữ nhi.
Mấy năm nay Tiết di nương mặc dù có thể ở trong lòng Diệp Vĩ chiếm một vị trí, chính là dựa vào gương mặt xinh đẹp này.
Nếu là thật bị hủy dung, vậy coi như thảm rồi !
"Lão gia, ông muốn nhìn cái người điên này đem chúng ta đều bị hủy sao ?"
Nếu như nói vừa rồi, Tiết di nương bởi vì Diệp Linh Tuyết biến thành ngốc tử, dự định tha cho nàng một mạng, hiện tại bà hận không thể khiến Diệp Linh Tuyết lập tức đi chết.
Nhìn thấy ái thiếp đầy mặt là máu, Diệp Vĩ triệt để nổi điên rồi.
"Các ngươi đều là người mù sao ? Từng người một đứng ở đó làm gì ? Còn không đem nghịch nữ này bắt lại cho ta !" Diệp Vĩ hướng về phía hộ vệ bên cạnh quát.
Các hộ vệ vốn dĩ vẫn còn đang sững sờ rốt cục tỉnh táo lại, từng người một đánh về phía Diệp Linh Tuyết.
Sáu người ?
"Diệp Vĩ, ngươi muốn làm gì ?"
Lý Vân không biết từ lúc nào tỉnh lại xông ra, đem Diệp Linh Tuyết bảo hộ ở sau lưng mình, cảnh giác nhìn Diệp Vĩ.
Nhìn thấy Lý Vân, Diệp Vĩ sắc mặt đổi, cuối cùng vẫy tay để cho bọn hộ vệ lui.
"Ngươi là muốn bức chết hai mẫu nữ chúng ta sao ? Chúng ta chết rồi đối với ngươi có gì tốt ? Diệp Vĩ, ngươi đừng quên, ngươi ở trước mặt lão gia tử lập lời thề !"
Nói xong mấy câu nói đó, mặt của Lý Vân đột nhiên đỏ bừng lên, thống khổ ho khan.
Thấy Lý Vân nhắc tới gia chủ đời trước đã chết, phụ thân của mình Diệp Chính Thiên, sắc mặt Diệp Vĩ khó coi.
"Lý Vân, ngươi đừng quá phận ! Ngươi đây là lấy lão gia tử tới dọa ta sao ?"
"Dọa ngươi ?"
Lý Vân cười lạnh.
"Ta chỉ là đang nói cho ngươi biết một sự thật ! Giả sử Tuyết nhi trước khi gả vào hoàng thất có cái gì không may xảy ra, cái vật kia ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy được !"
Trong lúc nhất thời, hai người giằng co không nghỉ.
Nhìn ra Diệp Vĩ có chút do dự, Tiết di nương vội vã hét lên : "Vân di nương, ngươi thật to gan, lại dám gọi thẳng tên của lão gia ! Ngươi muốn tạo phản sao ? Lão gia a, ông không thể bỏ qua cho tiểu phế vật a------"
"Ngươi câm miệng cho ta !"
Lần đầu tiên, Diệp Vĩ không có thuận theo ý tứ của Tiết di nương.
"Lão gia......"
Diệp Vĩ lần đầu tiên không nể mặt mình, khiến Tiết di nương ủy khuất vô cùng.
Nhưng Tiết di nương ít nhiều biết Diệp Vĩ là trời của mình, không thể làm trái ý tứ của ông, chỉ có thể hung tợn nhìn Diệp Linh Tuyết, hận không thể ở trên người nàng khoét lên hai cái lỗ.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
54 chương
100 chương
12 chương
76 chương