Manh sủng thú phi: tứ tiểu thư thần y đẫm máu

Chương 9 : Hồng y mỹ nam lần nữa xuất hiện

"Chúng ta đi-----" Diệp Vĩ hừ một tiếng, xoay người nhanh chân đi ra khỏi Hàm Sương viện. "Phụ thân cứ đi như vậy ? Phụ thân không vì ra báo thù sao ?" Nhìn đến tình cảnh này, Diệp Song Song gương mặt không thể tin được. "Nương, chuyện này cứ như vậy thôi sao ?" Diệp Song Song không cam tâm. "Song Song, chúng ta trước trở về------" Tiết di nương biết Diệp Vĩ là nói một là một, tự nhiên sẽ không ở lúc này chọc ông tức giận. "Chuyện báo thù về rồi nói sau !" Tiết di nương đã nhạy bén bắt được cho tiết trong lời nói của Lý Vân lộ ra. Cái vật kia mà Lý Vân nói ? Là cái gì ? Tại sao Diệp Vĩ phải đáp ứng lão gia tử chiếu cố thật tốt mẫu nữ Lý Vân ? Trong này rốt cục có bí mật gì mà không muốn người biết ? So với tìm Diệp Linh Tuyết báo thù, Tiết di nương đối với cái này cảm thấy hứng thú hơn. Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho Diệp Vĩ nhượng bộ ? Nếu như bà nắm giữ vật này, có phải là có thể trở thành người đầu tiên trong Hầu phủ, thậm chí hơn hẳn Vương phu nhân ? Tiết di nương cùng Diệp Song Song sau khi rời đi, Hàm Sương viện rốt cục an tĩnh lại. "Tuyết Nhi, mặt của con-----" Lý Vân ôm Diệp Linh Tuyết, giật mình không được. Sau khi nghe nói tin tức Diệp Linh Tuyết ngã xuống vách núi, Lý Vân trực tiếp ói ra máu. Lúc này, nhìn thấy chấm đỏ trên mặt nữ nhi, Lý Vân đỏ mắt, vô cùng tự trách. "Là nương không tốt, nương không nên đáp ứng để con một mình đi Hoành Đồ Sơn !" Mượn cơ hội này, Diệp Linh Tuyết cũng đang chăm chú đánh giá Lý Vân. Bà dáng dấp rất đẹp, là mỹ nữ cổ điển, một đôi mắt đào hoa ôn nhuận giống như biết nói vậy, lúc nhìn về mình thì tràn đầy thương tiếc và yêu thương, còn có hối hận vô tận. Diệp Linh Tuyết không nhớ rõ đã bao lâu không có cảm nhận được tình yêu của mẹ rồi. Phụ thân 30 tuổi qua đời, mẫu thân uất ức không quá hai năm mà chết, từ đó, thì nàng cùng đệ đệ Diệp Tần Phong sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng Diệp gia người hầu rất nhiều, cũng đều trung thành và tận tâm, nhưng bọn họ thủy chung thay thế không được vai vế của phụ mẫu. Hiện tại được Lý Vân ôm vào trong ngực, ngửi mùi hương ấm áp trên người bà, bên tai là lời nói ôn nhu của bà, Diệp Linh Tuyết vốn dĩ đã là tâm kiên định lạ thường, khẽ mềm mại ra. "Nương-----" Diệp Linh Tuyết đưa tay, ôm Lý Vân một cái. "Con đây chỉ là dị ứng đơn giản, qua hai ngày thì ổn rồi !" "Thật sao ?" Lý Vân không quá tin tưởng. "Thật mà, con làm sao lại gạt người !" Diệp Linh Tuyết lời thề son sắt mà bảo đảm, lòng của Lý Vân mới rốt cục buông xuống. "Không có chuyện gì thì tốt !" Thấy sắc mặt Lý Vân khẽ trắng bệch, trên trán có mồ hôi, Diệp Linh Tuyết vội vã dìu bà trở về phòng. Đã trải qua chuyện mới vừa rồi, Diệp Linh Tuyết xem như là đã nhìn ra, nàng và Lý Vân ở Âm Sơn Hầu Phủ một chút địa vị cũng không có. Nếu không có ai để dựa vào, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình ! "Nương, người đói bụng rồi chứ, con đi nấu cơm cho người !" Thấy Diệp Linh Tuyết hiểu chuyện như thế, Lý Vân hết sức vui mừng. Tính cách của nữ nhi đã cởi mở rất nhiều, lá gan cũng trở nên lớn, vừa rồi nàng lại dám dùng tảng đá đập Diệp Vĩ cùng Tiết di nương, thật giống người kia..... Nhớ tới chuyện xảy ra mấy năm nay, Lý Vân vẻ mặt phiền muộn. Diệp Linh Tuyết đã mười bốn tuổi rồi, nguyện vọng lớn nhất của Lý Vân, chính là hy vọng nàng mỗi năm trong tương lai có thể bình an, sau lễ cập kê thuận lợi gả vào Tần vương phủ. Đợi nàng trở thành Tần vương phi, có Tần vương làm chỗ dựa vững chắc, thì sẽ không có người dám xem thường nàng. Diệp Linh Tuyết trong phòng bếp cũng không biết nguyện vọng của Lý Vân, nhìn phòng bếp trống rỗng, nàng vô cùng khó xử. Diệp Linh Tuyết lật toàn bộ, mới tìm được một ít bột mì cùng hai cái trứng gà. Xem ra, phải tìm cơ hội đem đồ trang sức ngày hôm nay lấy được lấy ra đổi lấy bạc, cải thiện cuộc sống của nàng và Lý Vân. Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết làm nặn mì bằng tay, Hiên Viên Chích Viêm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng. "Tiểu nô lệ, gia đói rồi !" Hiên Viên Chích Viêm một bộ dáng vẻ của đại gia, nhìn thấy khiến người ta giận. "Ta không gọi là tiểu nô lệ, ta có tên !" Diệp Linh Tuyết cắn răng nghiến lợi nói. Coi như nàng bây giờ không phải là đối thủ của hồng y mỹ nam, nhưng là nên tranh thủ quyền lợi nhất định phải tranh thủ ! "Tuyết Nhi ? Tiểu Tuyết Tuyết ? Tiểu Linh Nhi ? Linh Linh Tiểu Bảo Bối......" Từng cái tên từ trong miệng Hiên Viên Chích Viêm tuôn ra, nghe đến khiến Diệp Linh Tuyết nổi da gà lên. "Dừng !" Sợ đối phương lại nói ra tên càng buồn nôn, Diệp Linh Tuyết trực tiếp hô ngừng. Thấy Diệp Linh Tuyết bởi vì tức giận, khóe mắt cùng mũi hơi đỏ lên, dáng vẻ rất là đáng yêu, Hiên Viên Chích Viêm rốt cục không đùa nàng. "Tiểu gia hỏa, gia muốn ăn mì." Sợ Diệp Linh Tuyết không đáp ứng, Hiên Viên Chích Viêm đặc biệt quơ khế ước bán thân trong tay. Cái loại tư vị vô cùng ủy khuất, lại không nơi phát tiết, Diệp Linh Tuyết rốt cục cảm nhận được. Ai kêu nàng đánh không lại yêu nghiệt mỹ nam ! Người xấu ! Đại hỗn đản ! Diệp Linh Tuyết dùng sức nhào nặn mì, nàng đem mì nắm tưởng tượng thành hồng y yêu nghiệt, không chút lưu tình hung hăng xoa nắn. Nàng càng là tính khí như vậy, Hiên Viên Chích Viêm càng là cảm thấy thú vị. Nếu không chính mắt thấy Diệp Linh Tuyết giả ngây giả dại, hắn còn không biết nàng lại có nhiều bộ mặt như vậy. "Tiểu gia hỏa, ngươi nếu như làm mì cho gia ăn, gia lát nữa thì mang ngươi đi dạo kinh thành." Khi dễ Diệp Linh Tuyết một lúc, Hiên Viên Chích Viêm ngay sau đó lại tung ra một câu. Đi dạo kinh thành ? Đề nghị này Diệp Linh Tuyết cảm thấy rất hứng thú. Nàng muốn đem đồ trang sức từ chỗ của Diệp Bảo Bảo cùng Diệp Song Song lấy được đi đổi, đang lo tìm không được cơ hội ! "Nương ta......" "Có gia đây, không có người nào dám động bà ta." Hiên Viên Chích Viêm đưa tay, bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh Tuyết. Không tồi, xúc cảm rất tốt, chính là quá gầy rồi ! "Biểu hiện hôm nay của ngươi tạm được, nói chung ba chữ, cực kỳ yếu ớt." "Tiểu gia hỏa của gia sao có thể yếu như vậy a ! Đi ra ngoài sẽ mất mặt gia ! Đợi gia rãnh rổi, sẽ đích thân dạy võ công cho ngươi.... ..." Diệp Linh Tuyết lúc này mới biết, tất cả chuyện phát sinh ở Hàm Sương viện, hắn đều nhìn thấy rồi. Nàng vừa định đem hồng y mỹ nam tay hất ra, thì nghe thấy hắn muốn huấn luyện mình. Thấy vẻ mặt của hắn không giống nói dối, Diệp Linh Tuyết lại có chút vui mừng. Cao thủ chỉ điểm, là cách tốt nhất nâng cao chính mình. Diệp Linh Tuyết mặc dù không rõ võ công của hồng y yêu nghiệt rốt cuộc là phẩm cấp bao nhiêu, nhưng nàng chính mắt nhìn thấy sự cường hãn của hắn. Đây là một nam nhân rất mạnh rất mạnh ! "Ngươi nói là thật sao ?" Đôi mắt xinh đẹp đến biết nói của Diệp Linh Tuyết, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Viên Chích Viêm. "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Ngón tay thon dài như ngọc của Hiên Viên Chích Viêm nhẹ nhàng mà xoa chân mày của Diệp Linh Tuyết. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mắt so với thái dương còn đẹp hơn. Sợ rằng, châu báu chói mắt nhất trên đời cũng không bằng đôi mắt của nàng đi ! Nếu như không có chấm đỏ kinh người trên mặt, nàng chắc là một tiểu tiên tử xinh đẹp đáng yêu...... Có lời hứa hẹn của hồng y mỹ nam, Diệp Linh Tuyết cao hứng vô cùng. Nếu là hắn thực sự thật tình chỉ đạo nàng, đừng nói nấu một tô mì, chính là nấu 100 tô mì nàng cũng đồng ý ! Nhìn bóng dáng của Diệp Linh Tuyết ở lò bếp làm việc, Hiên Viên Chích Viêm híp mắt, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Mỹ nam cười, khuynh quốc khuynh thành. Diệp Linh Tuyết không cẩn thận nhìn đến nụ cười của hồng y nam tử, lập tức một hồi mặt đỏ tim đập. Không việc thì cười như vậy làm gì ! Nhan sắc cao, giỏi lắm sao !