Khóe miệng Giản Vô Tranh câu lên một vệt cười giảo hoạt lại mang theo chút khoái ý, nhìn Vương Tử Khiêm mặt không chút thay đổi bước đến bên cạnh mình, nói: "Sao, thích nó? Muốn đem nó về Bắc Kinh? Thế này có xem như là săn trộm không đây......" Trong mắt hiện lên một tia khó xử, Vương Tử Khiêm biết mình có giả vờ trầm mặc thế nào đi nữa cũng không thể gạt được người trước mắt này, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang một bên, thấp giọng nói: "Không có." Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng khó gặp của Khiêm Tử, ý xấu của tiểu tổ tông thoáng chốc nổi lên tứ phía, càng bắt nạt người ta hơn nói: "Muốn mang nó về cũng được, bất quá chúng ta cũng không mời bảo mẫu, sau này công tác cho chó ăn tản bộ với chó tắm rửa cho chó, đều là cậu tự làm đó, bạn Vương Tử Khiêm?" Quả nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, Vương Tử Khiêm lập tức quay đầu nhìn về phía Giản Vô Tranh, trong hai tròng mắt đen nhánh nọ đều tràn đầy mờ mịt. Biết ngay cái tên sống ngu ngốc này không hiểu mà, Giản Vô Tranh đắc ý khoanh hai tay, cười càng thêm ranh mãnh tà ác. Bên cạnh con Ngao Tạng lông đen hình thể cực lớn rất nhanh đã ăn xong lon đồ hộp, đối với nó mà nói thứ này chỉ đủ nhét kẽ răng, bất quá so với thịt gấu sống ăn ngon hơn nhiều mà thôi. Lắc lắc cái đầu to như sư tử đực châu Phi, hình dáng mỗi một khối cơ trên thân thể Ngao Tạng đều phác họa đến gần như hoàn mỹ, thân hình cường tráng mạnh mẽ khiến cho nó nhìn qua phảng phất như một bậc vương giả trời sinh, cả người tản mát ra một cỗ khí phách. Chậm rãi rảo bước đến bên chân Vương Tử Khiêm, khí thế tao nhã mà ẩn hàm uy mãnh, Ngao Tạng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ quần của tên vừa cho mình ăn thịt này, ngửi hai cái, sau đó ngẩng đầu như cố ý như vô tình mà liếc mắt nhìn hai người, rồi không kêu một tiếng xoay người rời đi. Giản Vô Tranh kinh ngạc há hốc miệng, nhìn con Ngao Tạng nọ chậm rãi đi xa, thân ảnh màu đen ngạo mạn trên đồng hoang mênh mông bắt mắt là thế, cậu khẽ đấm Vương Tử Khiêm bên cạnh, nói: "Con ấy xem chừng cũng rất vừa mắt cậu, bất quá hẳn là nó sẽ không nguyện ý cùng chúng ta trở về đâu, Bắc Kinh so với cao nguyên này kém quá xa." Gật gật đầu, Vương Tử Khiêm thu hồi tầm mắt, xoay người cầm tay Giản Vô Tranh nói: "Anh cũng thích." Nghe vậy Giản Vô Tranh thoáng sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt, phản xạ có điều kiện nói: "Ai mà thích loại chó lớn đen xì này chứ, mỗi ngày cho nó ăn thịt phải tốn không ít tiền đâu, so với cậu còn khó hầu hạ hơn......" Nói nói lại thoáng nhìn thấy ý cười trong con ngươi đen bóng của Khiêm Tử, tiểu tổ tông lập tức ngừng lại, trừng mắt hung hăng liếc y, phủi tay chuẩn bị chạy lấy người, tâm nói rõ ràng là tôi muốn đùa cậu, tại sao lại thành cậu đùa tôi rồi. Khóe miệng Vương Tử Khiêm hơi cong lên, đi theo sau Giản Vô Tranh, hai người cùng nhau trở về bên cạnh khe nứt làm lật xe trước đó, nhìn thấy đám người Nhị gia đều đã thu dọn xong trang bị, nhưng sắc mặt ai cũng đều bất thiện, Giản Tam Sinh đổi thành trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất cau mày hút thuốc, tựa hồ đang suy tư kế tiếp nên làm thế nào cho phải. Giản Vô Tranh nhìn Nhị ca sầu mi khổ kiếm, hỏi: "Chúng ta đi tiếp hay trở về?" Giản Tam Sinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giản Vô Tranh, thở dài, đem điếu thuốc nghiền tắt trên mặt đất, sau đó đứng dậy nói: "Bây giờ trở về cũng vô dụng, chuẩn bị thêm xe sang đây nữa cũng phải mất mấy ngày, đến lúc đó chỉ sợ đã tạo cho kẻ khác khe hở để chui vào rồi." Anh nói xong dừng một chút, dường như nhớ tới gì đó, sắc mặt càng trở nên khó coi, trầm ngâm hồi lâu, mới quyết định nói: "Chúng ta tiếp tục chiếu theo phương hướng Lăng Mộ chỉ mà đi, theo tính toán của Nhị gia ta, nếu thuận lợi, trở về ngoại trừ chia lợi nhuận còn thêm một phần trích theo phần trăm." Biết Nhị gia nói thế là để ổn định lòng người, nhưng mấy người Hoắc Tam Nhi lại không để ý đến việc này lắm, Bắc Ca vẻ mặt bất đắc dĩ nặn nặn lỗ tai nói: "Nhị gia ngài cho dù không trích phần trăm, chúng tôi cũng đều đi theo cả mà, ở đây đều là đồng nghiệp lâu năm cả, ngài còn treo mấy lời cũ rích này làm gì." Khoát tay áo, Giản Tam Sinh cười cười: "May là gọi mấy người các cậu đi theo, việc lần này chúng ta chuẩn bị đầy đủ hết như vậy mà còn sơ sẩy, tiếp tục đi sâu vào không biết còn xuất hiện chiêu trò gì nữa." "Chúng ta cẩn thận như vậy, hơn nữa có tôi ở đây khẳng định sẽ không xuất hiện chuyện gì lớn nữa đâu." Lăng Mộ Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời tươi sáng không nhiễm một hạt bụi, cười hì hì nói: "Bất quá chúng ta vẫn nên đi mau thì hơn, mặc dù khí hậu nơi này tôi không rõ như lòng bàn tay, nhưng nhìn thiên tượng thế này, trong chốc lát nữa sợ rằng có đại biến." Gật đầu, Giản Tam Sinh phất tay gọi mọi người đeo trang bị, rồi dẫn đầu đi về hướng Lăng Mộ chỉ. Càng đi sâu vào nội địa, động vật trên đồng hoang mênh mông càng ít, mọi người một bên nhìn đàn lừa hoang Tây Tạng xa xa, một bên cẩn thận dưới chân. Thỉnh thoảng đụng phải bò hoang Tây Tạng nằm băng nếm tuyết, mọi người vội vàng soát một cái trốn thật xa, thà qua thêm một vòng lớn, cũng tuyệt đối không muốn tới gần một phân. Trước khi đến chưa người nào từng nghĩ đến trên cao nguyên sẽ có hoàn cảnh ác liệt thế này, Giản Vô Tranh khi ở trường đại học cũng hiểu rõ một vài chuyện miền cao nguyên, ấy mà chỉ nghĩ đến chuyện phải mang quần áo dày, nhưng lại quên các biện pháp giữ ấm khác, giày thể thao trên chân căn bản không thể chống rét, hai chân sớm đã đông lạnh đến chết lặng, lỗ tai và mặt cũng cóng đến phát đau. Bất quá đối với đám người bọn họ mà nói, chút cản trở ấy cũng không tính là gì. Hoắc Tam Nhi dùng tay cản Nhị gia đi bên cạnh, thỉnh thoảng chơi xấu đem đồ đạc treo trên người Bắc Ca, Bắc Ca bị hắn chọc ghẹo đến phát phiền rồi, hai người liều đuổi đuổi đánh đánh, ầm ĩ đến quên cả đất trời, phảng phất như trời rét đến phát đông của băng nguyên này đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một nơi chốn để chơi đùa thôi. Giản Vô Tranh cũng không chịu được nhàm chán khi đi bộ trên vùng đất lạnh cứng này, luôn cười xấu xa dùng lời nói kích thích Vương Tử Khiêm vẫn luôn trầm mặc, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt vốn không chút thay đổi của đối phương gắng gượng không được nữa, sẽ lộ ra thần sắc đắc ý, mà một khi bị đối phương nói vài lời đả kích, liền tức giận đi nhanh về phía trước vài bước, chờ Khiêm Tử đuổi theo thấp giọng vỗ về. Giản Tam Sinh bị mấy đứa ồn ào phía sau làm cho mí mắt liên tục giật giật, không thể làm gì khác hơn là khóe miệng co quắp móc ra thuốc lá châm hút, tiếp tục cẩn thận dẫn đường. Thời tiết trên cao nguyên tựa hồ biến ảo vô thường, đúng như lời Lăng Mộ nói, mới vừa rồi còn là thời tiết trời trong vạn dặm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, giờ phút này tuyết lại bỗng dưng bắt đầu bay đầy trời. Hiện tại rõ ràng là tiết tháng 7, trong nội địa của Kekexili này lại như ở một thế giới khác, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, thời tiết biến hóa không giống bình thường kia khiến đám người Giản Tam Sinh căn bản không kịp ứng phó, chỉ có thể tiến bước nhanh hơn chạy trên cánh đồng hoang tuyết lớn tung bay, thuận tiện tìm kiếm nơi có thể tránh gió chắn tuyết để mọi người nghỉ ngơi một đêm. Màn đêm dần dần buông xuống, trong nội địa cuồng phong gào thét, rét lạnh thấu xương, mọi người không còn tâm tình chơi đùa, tất cả đều quấn chặt quần áo, cúi đầu thành thật theo sau Nhị gia. Không biết đi bao lâu, Giản Vô Tranh chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều lạnh cóng đến không còn cảm giác, trong lúc vừa vô ý ngẩng đầu nhìn, nhưng lại phát hiện trước xuất hiện một hồ nước. Diện tích của hồ kia không tính là lớn, nhưng không hề nhỏ, mặt hồ chưa bị đóng băng hoàn toàn, có vài nơi có thể nhìn thấy mặt nước lộ ra, bất quá tình trạng tuyết rơi thế này, đóng băng cũng là chuyện sớm hay muộn. Bên hồ có mấy căn lều bạt màu đen, Giản Vô Tranh không thể tin được híp mắt, chẳng lẽ loại địa phương này cũng có người cư trú sao? Những người khác hiển nhiên cũng nhìn thấy hồ và lều bạt, dưới chân Giản Tam Sinh thoáng khựng lại, sau đó đưa tay chỉa chỉa phía trước, ý bảo mọi người tới lều bạt nọ xem trước, có người hay không người đêm nay bọn họ đều phải trú tạm ở đây. Mọi người đi tới cạnh lều bạt, phát hiện lều bạt này cư nhiên là dùng lông dài của động vật nào đó tết thành, nhìn qua dị thường chống rét giữ ấm. Bên cạnh lều bạt bày một ít dụng cụ, tựa hồ dùng để câu cá, dụng cụ đặt tương đối chỉnh tề, có thể thấy được ở chỗ này chính là một người rất có trật tự. Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, loại địa phương này hẳn phải không có người cư trú mới đúng. Giản Vô Tranh nhớ tới giáo sư Vương trên khóa học tự chọn từng nói, nhóm dân Tây Tạng trên cao nguyên đời đời kiếp kếp dựa vào nghề chăn nuôi sản xuất là chính thích nhất là ăn Tsampa, Tsampa là từ lúa mì Thanh Khoa (giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc) sao khi nấu chín thì cán thành bột mì chế thành. Lúa mì Thanh Khoa bình thường sinh trưởng ở khu vực cao hơn mặt nước biển 4300m trở xuống, mà vùng Kekexili vô cùng rộng lớn, cao hơn mặt nước biển khoảng từ 4800m tới 5000m, hơn nữa thế núi bằng phẳng, khí hậu rét lạnh, cây trồng không cách nào sinh sôi. Do đó, nơi này căn bản mọc không ra lương thực ăn được để cung ứng cho con người. Mà nếu dựa vào chăn thả kiếm sống, bò dê mỗi ngày muốn uống nước. Khu không người khí hậu khô hạn, bình quân cách mỗi 120km mới có thể tìm thấy nguồn nước ngọt, ngay cả nước uống cho dân chăn nuôi còn khó khăn, có khi uống nước mưa, có khi từ nơi rất xa mang nước đến, đừng nói chi là nước uống cho đàn súc vật lớn. Nhìn tình cảnh hiện tại này, hồ nước trước mặt đây rõ ràng là hồ nước mặn, mùa này, dân chăn nuôi hẳn phải đem súc vật đến nơi khác chăn thả, dù sao vẫn không có khả năng một mực dựa vào bắt cá kiếm sống. "Dân Tây Tạng nơi này hẳn là dựa vào du mục là chính, hiện tại khả năng đã đến địa phương khác, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm thôi." Cuộn chặt trong quần áo, Giản Vô Tranh có chút lạnh không chịu nổi nữa, thanh âm nói chuyện cũng từng đợt run rẩy. Giản Tam Sinh nhìn những người khác một chút, thấy tất cả mọi người đã cóng đến mặt đỏ tía tai, liền nâng cao giọng ở bên ngoài lều bạt hỏi hai tiếng có người không, chờ giây lát không ai đáp lời, liền quay đầu nói: "Vào nhanh, đừng ở bên ngoài rét lạnh nữa." Không gian bên trong lều bạt lông đen không nhỏ, đại khái có thể ngủ bốn người, Giản Tam Sinh nhìn một chút, nói dựa theo cách chia trên xe lửa, sau đó liền dẫn đầu chui vào lều bạt. Đem đồ hộp nén cùng thức ăn khác phân cho ba người Bắc Ca, Giản Vô Tranh nhìn bọn họ tiến vào những lều bạt khác cách đó vài bước, lại nhìn mặt hồ đã bị tuyết đọng bao phủ kia một chút, thở dài, rồi xoay người tiến vào lều bạt phía sau. Trong lều bạt đặt một vài vật dụng hàng ngày của dân Tây Tạng, còn có chút đỉnh bơ và sữa chua, cũng không biết có còn hạn sử dụng hay không, bất quá thảm lông dày kia nhìn qua so với túi ngủ thoải mái hơn nhiều. Mọi người trải túi ngủ ra, sau đó đem thảm lông phủ lên trên, ngủ như vậy một đêm hẳn là sẽ không bị rét đến tỉnh ngủ. Túi ngủ của bọn họ đều là Giản gia đặc biệt đặt làm, so với túi ngủ bình thường rộng hơn rất nhiều, chứa đủ cả hai người cùng ngủ, đó cũng là để giảm bớt tổng trọng lượng của trang bị, giảm bớt phiền toái không cần thiết. Giản Vô Tranh ăn một chút rồi chui vào túi ngủ nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau Vương Tử Khiêm cũng chui vào. Cảm giác được Khiêm Tử ôm thắt lưng mình, bèn cười cười nói: "Lạnh sao?" "Ừ." Nhàn nhạt lên tiếng, Vương Tử Khiêm khép mắt, chuẩn bị "ngủ đông", nơi này thật sự quá lạnh, gió lạnh bên ngoài thổi vào người tựa như nạo vào đầu khớp xương, vô luận là ai cũng chịu không nổi. Giản Vô Tranh quay đầu nhìn Nhị ca và Hoắc Tam Nhi một chút, phát hiện hai người bọn họ đã sớm nhắm mắt đi gặp Chu Công rồi, trong lều bạt đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe được thanh âm của cuồng phong gào thét tuyết bay tán loạn bên ngoài. Trong lều bạt nho nhỏ ngăn cách với trời rét cóng bên ngoài, tạo ra một loại cảm giác bí ẩn đặc thù. Kéo Khiêm Tử vào lòng, nụ cười ấm áp bên khóe miệng Giản Vô Tranh không giảm, cậu hôn lên thái dương của Vương Tử Khiêm, hạ giọng nói: "Lạnh thì ngủ mau đi." Đối phương nghe lời không hề lên tiếng, hô hấp vững vàng phả lên cần cổ, khiến Giản Vô Tranh cảm thấy có chút ngứa ngáy, lại cảm thấy an tâm khó tả, bộ dáng không hề phòng bị của Vương Tử Khiêm luôn khiến cậu muốn sủng nịch vô điều kiện. Ngủ mê man chẳng biết bao lâu, rèm lều bạt đột ngột bị xốc lên, Lăng Mộ lo lắng không yên xuất hiện ở cửa, nhìn bốn người đang ngủ một chút, hổn hển thở dốc, không nói hai lời liền bước về phía Giản Tam Sinh. "Nhị gia! Nhị gia! Mau tỉnh dậy, đã xảy ra chuyện!" Lăng Mộ Dương ngồi xổm trên đất hai tay dùng sức lay Giản Tam Sinh, trong miệng không ngừng ồn ào đã xảy ra chuyện. Giản Tam Sinh đang ngủ sảng khoái, lại bỗng dưng bị người đẩy tỉnh, một bụng tà hỏa không chỗ phát tiết, liền ngồi bật dậy tức giận nói: "Ngừng ngừng! Chuyện lớn bao nhiêu mà làm cho cậu gấp thành như vậy hả? Đám Quách đầu to đâu?" "Ở lều bạt bên kia, Nhị gia anh đừng ngủ nữa nhanh theo tôi qua đây nhìn xem!" Nói xong, Lăng Mộ đứng dậy đi tới bên rèm, quay đầu nhìn Giản Tam Sinh, bộ dáng nhất định muốn đối phương đi cùng hắn. Giản Tam Sinh bất đắc dĩ, hai ba câu đánh thức những người khác, gọi bọn họ đi cùng với anh. Kỳ thật từ lúc Lăng Mộ xông tới Giản Vô Tranh cũng đã tỉnh dậy, bất quá trời lạnh như thế, phải từ trong túi ngủ ấm áp chui ra chính là chuyện rất thống khổ, kéo chặt quần áo, sắc mặt tiểu tổ tông rất khó nhìn. "Lăng Mộ à, tới cùng có chuyện gì hả, bộ cậu tính lừa chúng tôi chơi à." Hoắc Tam Nhi đi theo sau Nhị gia, ngáp hỏi. "Mọi người sẽ biết ngay thôi." Lăng Mộ Dương cũng không quay đầu lại, trong lời nói lộ ra một tia cổ quái, hắn đứng bên một lều bạt, chỉ chỉ bên trong nói: "Ngay đây." Dứt lời, không đợi mọi người phản ứng, liền cúi đầu chui vào. Huyệt thái dương của Giản Tam Sinh thình lình nhảy lên, cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn những người khác một chút, phát hiện Giản Vô Tranh đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lều bạt Lăng Mộ Dương đi vào. Hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái, nhưng không biết rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào. Giản Tam Sinh thở dài, nghĩ thầm nếu tên nhóc này đùa giỡn bọn họ, vậy không cần phải nói nhiều lập tức cho no đòn, nghĩ xong, đưa tay vén rèm lên, mang theo những người khác nối đuôi nhau mà vào. Lại không ngờ rằng sau khi đi vào, phút chốc tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong lều bạt không lớn không nhỏ này, bấy giờ nào còn có bóng dáng của thầy phong thủy hèn mọn kia nữa? Đồ đạc trong lều bạt cũng không nhiều, liếc qua là thấy ngay, tuyệt đối không thể có chỗ nào giấu được một người đàn ông trưởng thành, nhưng đám người bọn họ vừa rồi tận mắt nhìn Lăng Mộ Dương bước vào, thời gian đó bất quá chỉ vài giây, làm sao có thể khiến một người sống sờ sờ như thế đột ngột biến mất? Hoắc Tam Nhi hé hé miệng, chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một cỗ hàn khí, hắn không thể tin quét mắt một vòng nữa quanh lều bạt, nhưng vẫn nhìn không thấy bóng dáng Lăng Mộ, liền vô thức thấp giọng nói: "Nhị, Nhị gia, thằng nhóc Lăng Mộ này đang cùng chúng ta chơi trốn tìm hả? Hay......Đang cùng hai người Bắc Ca kết hội trêu chúng ta?"