Ký Ức Chôn Giấu Nỗi Buồn. Nói rồi Lusy, Suzy phóng xe như tên lửa về biệt thự Thiên Thần, còn nó thì lang thang trong một công viên gần đó, tâm trạng chỉ có thể diễn tả bằng một chữ ~ BUỒN ~, cảm xúc thì ~ RỐI REN ~, nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá, đầu óc thì miên man suy nghĩ về chuyện lúc nảy... Đang đi giữa khu, trước mặt những thứ lấp loáng chói vào mắt nó chợt khựng lại trước khung tủ kính bên trong được trưng bày một sợi dây chuyền với các đường nét tinh tế nổi bật hơn là mặt của sợi dây chuyện là hình mặt trăng ôm mặt trời mà chính vậy người ấy chế tạo tặng nó như thể hiện một t.y sẽ mãi bền chặt không bao giờ chia cắt nhưng sao dòng đời thật trái ngang, sự sống cứ nhất thiết phải do số mệnh, đúng chính xác là như vậy nhưng cũng vì như vậy mà trái tim nó càng ngày càng lạnh, băng giá thêm, hiện tại thì nó chỉ biết tươi cười một nụ cười giả tạo đối với cuộc sống bất công này, người mà giúp nó biết thế nào là một nụ cười thật sự, biết thế nào là trân trọng cuộc sống quý giá, biết thế nào là hai chữ " Hạnh Phúc",... Nhưng không như nó nghĩ người đó đã ra đi mãi mãi bỏ rơi lại nó chơi vơi trên cuộc sống đầy chuỗi bất hạnh này, nó phải làm sao, phải sống sao khi là một con người mà tâm hồn như đã chết, trái tim thì đóng băng và đặc biệt là không biết nở một nụ cười không giả tạo... Dòng suy nghĩ của nó như bị cắt đứt bởi một tiếng khóc, là tiếng khóc của một cậu nhok, cậu nhok này khoảng 6, 7 tuổi nhìn cách ăn mặc thì nó đoán chắc đây là một cậu thiếu gia tý hon, nó nhẹ nhàng bước tới gần cậu nhok khiến cậu càng khóc to hơn, nó chưa từng đặt người vào hoàn cảnh, nên khuôn mặt giãn ra và có dấu hiệu ~ Lúng Túng ~, nó nhẹ nhàng hỏi :