Lôi Bằng Phi mang Quả Quả đi vào nhà hàng, chờ ngồi xuống rồi mà hai người vẫn tâm thần không yên, nhưng thấy Kiều Kiều vô tâm vô phế cười khanh khách, hai người liếc nhau, cũng bình tĩnh lại. “Ăn chút gì đi, cũng đói rồi.” “Ừ.” Lại nói, hai người đều có tố chất tâm lý tốt, vừa xảy ra chuyện như vậy cũng khó mà bình tĩnh lại. Nhưng chờ đến khi Cao Sảng tìm đến thì hai người đang vùi đầu ăn cơm, Kiều Kiều cũng ôm bình sữa tu ừng ực. “Được nha, còn có thể ăn cơm, tốt đó.” Cao Sảng ngồi xuống, vẫy gọi bồi bàn cho thêm hai món, hắn cũng chưa ăn cơm đâu đó. “Sao vậy ạ? Điều tra rõ chưa ạ?” Quả Quả lấy khăn ướt lau tay hỏi. “Đang tra, chắc cũng sắp có tin rồi. Hai đứa bình thường có đắc tội ai, ít mục tiêu dễ điều tra.” Cao Sảng thấy chẳng có gì, cầm đũa lên ăn, “Còn rất biết ăn đó chứ, vị này được.” “Sinh viên như bọn em còn đắc tội được với ai, nhưng sao lại khéo vậy, hôm nay cũng chỉ đột nhiên muốn tới đây bơi, không chừng có liên quan tới khách trong hội quán đó.” Lôi Bằng Phi múc chén canh cho Quả Quả. “Ừm, phân tích không sai, hai đứa đừng quản chuyện này, giao cho anh, cứ coi như không có chuyện gì đi.” A nga—Kiều Kiều uống sữa xong, cầm bình không lên gõ, còn muốn uống nữa. “Em còn cho nữa, đã uống nhiều lắm rồi.” Lôi Bằng Phi thấy Quả Quả lại lấy ra một bình sữa đầy, nhanh chóng nói. “Không sao, chút đó chẳng đủ em ấy uống.” “Đây chính là dạ dày vương nhà anh đó.” Cao Sảng nói đùa, vươn tay chọc mũi Kiều Kiều. Phụt—Kiều Kiều phun đầy sữa lên mặt hắn. “Ha ha-sư huynh, anh chú ý đi, Kiều Kiều nhà mình thù dai lắm đó.” Quả Quả không nhịn được cười nói. Không biết có phải sư huynh với Kiều Kiều bị khắc nhau hay không, từ ngày đầu tiên bé con lỡ tè lên người sư huynh, bị sư huynh trêu vài câu, từ đó về sau, Kiều Kiều rất không ưa sư huynh. Sư huynh cũng vậy, mỗi lần đều rất ngây thơ trêu chọc bé, một lớn một nhỏ cứ như đang so nhau vậy. Cao Sảng cầm khăn ướt lau mặt, nghĩ rồi không chấp nhặt với bé, cúi đầu ăn cơm. Mà Kiều Kiều phun được sữa lên mặt hắn lại cứ như đánh thắng trận, cười to khanh khách, đôi chân nhỏ còn vung vẩy. Sự linh hoạt kia không phải đứa bé sáu, bảy tháng có thể có được. Quả Quả nhanh chóng đưa chai sữa vào tay Kiều Kiều, ôm bé đến giữa cậu và Lôi Bằng Phi. “À, vừa rồi sư phụ bảo em giải thích chút với Lôi Bằng Phi xem cậu ấy muốn học gì.” Quả Quả liếc trắng mắt, lời này rất quan trọng đó, sư huynh! Bởi vì ba ba và lão ba chưa đồng ý nên cậu cũng không thể nói hết với Lôi Bằng Phi. Tuy nói Lôi Bằng Phi cũng có thể nhận ra sự đặc biệt của nhà mình, nhưng Quả Quả cũng chưa từng giải thích cho cậu, cậu cũng không hỏi. Hôm nay nếu lão ba đã đồng ý, vậy thì Lôi Bằng Phi cũng có thể cùng mình tu luyện, cậu cũng có thể có được người sẽ luôn bầu bạn bên mình. *** Lôi Bằng Phi hơi ngẩn người ngồi trên kháng, thật không phản ứng lại những lời Quả Quả vừa nói, tu chân giả, thật sự tồn tại nha. “Anh không mơ đó chứ.” “Không, nào, em đưa anh đến chỗ này.” Quả Quả kéo Lôi Bằng Phi vào không gian của mình. Không gian hồ lô kia đã được cậu luyện chế vào người mình, hiện không gian này không thua gì không gian của đám Kỳ Kỳ, hơn nữa lần trước Khúc Phàm đưa vào một dây hồ lô từ không gian của Thước Nhạc, không ngờ lại mọc rất tươi tốt trong không gian cậu, trở thành nguồn linh khí trong không gian của cậu, hiệu quả không thua gì không gian của đám Kỳ Kỳ. Hiện không gian đã rất lớn. “Nơi đây là?” Nhìn không gian trước mặt, không có mặt trời, mặt trăng, không gian được sương trắng bao phủ, nhà tranh, suối nhỏ, hồ nhỏ, đất đai, nơi nơi trồng đầy rau dưa, hoa quả, dược liệu tươi tốt, còn có rất nhiều thực vật không biết tên, từng phiến từng phiến thực vật khác nhau, màu sắc khác nhau tạo thành cảnh sắc xinh đẹp. “Đây là không gian của em, sao, rất tuyệt đúng không?” Lôi Bằng Phi cười gật đầu, “Giống phong cách của em.” Cho dù là trồng rau cũng là cảnh sắc xinh đẹp, cõ lẽ chỉ có Quả Quả thích nghệ thuật mới cố ý quy hoạch như vậy. “Bằng Phi, anh nguyện ý luôn bên em sao?” “Đương nhiên.” Lôi Bằng Phi không chút do dự, đã sớm quyết định rồi mà. “Ý em là, anh nguyện ý tu hành cùng em, sinh mệnh của chúng mình có lẽ sẽ rất dài, lâu đến mức mà sẽ có ngày anh sẽ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì, kể cả em đi nữa. Nếu vậy, anh còn muốn tu hành với em sao?” Lôi Bằng Phi nghiêm túc nhìn Quả Quả, nghiêm túc tự hỏi. Tu hành tuy thần kỳ, trường sinh cũng rất mê hoặc, nhưng khi con người có được sinh mệnh trường cửu, có lẽ sẽ mất đi một vài điều quan trọng, ví như tình cảm. “Anh không thể xác định sinh mệnh trường cửu có mài mòn tình cảm của anh hay không, nhưng anh muốn ở cạnh em, luôn luôn cạnh em, cho dù một ngày hay vĩnh viễn.” Quả Quả nở nụ cười, ôm Lôi Bằng Phi, tựa lên vai cậu, nhắm mắt lại, trong lòng như được tẩm mật, dựa vào hiểu biết của cậu với Lôi Bằng Phi, cậu ta chưa từng nói dối. “Em vẫn luôn rất hâm mộ ba ba và lão ba, vẫn luôn hy vọng mình cũng có thể tìm được người dắt tay đi tới cuối sinh mệnh. Ba ba cũng mong vậy, tuy ba để bọn em tu hành nhưng cho tới giờ chưa từng ép buộc gì, ba luôn nói cứ thuận theo tự nhiên, tu hành giúp cuộc sống tốt hơn, cũng sẽ khiến mình vui vẻ hơn, nếu có ngày vì tu hành mà từ bỏ thất tình lục dục, như vậy còn chẳng bằng đừng tu hành. Em tới Pháp theo đuổi nghệ thuật, cả nhà chưa từng ngăn cản. Ba bahy vọng em tìm được những điều mình thích, cuộc sống có quá nhiều điều tốt đẹp, chúng ta không nên vì thứ gọi là trường sinh kia mà từ bỏ tất cả.” Lôi Bằng Phi cong môi cười, cứ vậy ôm chặt lấy Quả Quả, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra cảm giác hưng phấn như tìm thấy kho báu đã thất lạc từ lâu, “Chú nói đúng, cuộc sống có quá nhiều điều tốt đẹp, mà tu hành chỉ vì muốn chúng ta có thể thấy được càng nhiều điều tốt đẹp, để cuộc sống thú vị hơn, chứ không phải để theo đuổi trường sinh, sức mạnh gì đó. Có lẽ sau này chúng mình có thể cùng đi khám phá những điều tốt đẹp như vậy, cùng nhau chia sẻ.” Lúc này, mắt cậu sáng lên đầy mong chờ, chỉ cần nghĩ tới có thể chia sẻ mọi điều cùng Quả Quả, sống cùng cậu sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, không có gì quan trọng hơn điều này. “Quả Quả, anh đã nói với em chưa nhỉ, anh yêu em.” Thì thầm bên tai Quả Quả. Cho dù ngày thường mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của Lôi Bằng Phi đều hàm chứa điều này, nhưng cũng chưa từng nghe cậu nói ra khỏi miệng, Quả Quả vẫn không nhịn được mà tim đập rộn ràng. Buông tay, hơi đẩy cậu ra, nhìn ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong mắt cậu, Quả Quả hôn nhẹ lên môi cậu, “Em cũng vậy, yêu anh.” Hai tay vòng lên cổ cậu, hai người gắn kết không chút khe hở. Ôm chặt lấy cậu, làm sâu thêm nụ hôn này, trái tim cũng đập rộn ràng, hòa cùng một nhịp.