03.
Sở Tầm đặt tỏi trong lòng bàn tay, cẩn thận lột ra lớp vỏ ngoài, trong lòng cảm thán mình đúng là thiên tài, không làm đầu bếp đúng là một tổn thất lớn.
12 giờ trưa, Lục Cảnh Tu cuối cùng cũng ngẩng đầu ra khỏi máy trò chơi.
Hình ảnh Sở Tầm ôm Hà Dục trong phòng bếp vẫn lượn lờ trong đầu không vứt đi được. Lục Cảnh Tu luôn cảm thấy hình ảnh ấy có chút kì quái, cho dù là anh em thì cũng đâu cần thân thiết đến vậy?
Anh là con một, không biết anh em trong nhà thân thiết với nhau là như thế nào, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên cảnh tượng đó là lại không thoải mái.
Đồ ăn đã nấu xong, bốn món mặn một món canh. Lục Cảnh Tu đi vào bếp thì thấy Hà Dục đang bưng mâm lên bàn, chân chó nhảy ra xung phong: "Cậu nấu ăn mệt rồi, để tôi dọn lên cho."
Sở Tầm đang xới cơm ở trong bếp nghe vậy thì híp mắt, phủi tay ngưng làm: "Tôi cũng rất mệt, làm phiền anh xới cơm mang ra phòng khách luôn đi."
Bước chân Lục Cảnh Tu khựng lại một chút.
Hà Dục cảnh cáo: "Không được nói như vậy, rất không lễ phép."
Sở Tầm bĩu môi, tiếp tục xới cơm, nghĩ thầm cái tên Lục Cảnh Tu này cứng đầu thật.
Ăn cơm xong, Hà Dục đi rửa chén, Lục Cảnh Tu nối gót theo sau, thấy Sở Tầm không đi theo thì mới nói như trút được gánh nặng: "Trên đường Hướng Dương có một quán ăn tại nhà mới khai trương, chủ quán là bạn tôi, chiều nay tôi có một phòng đơn. Cậu có muốn đi ăn chung không?"
"Hôm qua tôi trực ban, chiều nay còn phải ngủ bù, hay cậu đi chung với Tầm Tầm đi?"
"Thôi bỏ đi, đi chung với nhóc đó có gì tốt? Nói không chừng còn ở nhà người ta đánh nhau một trận..." Lục Cảnh Tu thở dài, thử tưởng tượng ra cảnh kia lập tức chịu không nổi. Tình cảnh đêm qua còn ngay trong trí nhớ, Sở Tầm không nhận ra anh thì còn có thể giữ im lặng, vừa nhận ra một cái là y như mèo xù lông.
Hà Dục cất xong chén đữa đã rửa sạch sẽ rồi lấy khăn lau sạch tay: "Tầm Tầm lúc nào cũng hoã nhã với mọi người, chỉ luôn luôn có ác cảm với cậu, chắc chắn có nguyên nhân, nó không phải một đứa trẻ không nói lý. Hay là cậu mời nó đi chung đi, có gì để tôi hoà giải mâu thuẫn giữa các cậu?"
"Mâu thuẫn giữa tụi tôi lớn lắm, đụng đến thằng nhóc thì y như rằng biến thành con nhím, tôi đã chết mấy lần vì bị gai bắn rồi," Lục Cảnh Tu thở ngắn than dài, "Tôi nghi ngờ nhóc đó không phải em trai cậu. Vì sao cùng ba cùng mẹ (*) nhưng tính cách lại khác nhau như vậy?"
(*) Bản gốc ghi là "DNA giống nhau", nhưng trên thực tế thì chỉ có trẻ đồng sinh cùng trứng mới có DNA giống nhau, mà HD và ST lại không phải sinh đôi cùng trứng, cho nên mình mạn phép sửa lại.
"Tôi với em ấy không có quan hệ huyết thống." Hà Dục nhớ lại chuyện xưa, biểu cảm có chút thương xót: "Nhà tôi nghèo, từ nhỏ đã được ba mẹ Sở Tầm giúp đỡ học phí, đôi khi cũng qua nhà họ chơi. Ai ngờ được ba mẹ Sở Tầm đều qua đời do tai nạn xe hơi, lúc đó Sở Tầm còn học sơ trung."
"Cho nên cậu nhận Sở Tầm làm em trai?" Lông mày Lục Cảnh Tu nhíu lại, thời còn đại học Hà Dục đột nhiên nói mình có một đứa em trai, anh cũng không hoài nghi dù chỉ một chút.
Rõ ràng khi còn học cao trung, lúc nào Hà Dục cũng lẻ loi một mình.
Hà Dục gật đầu: "Thời điểm ba mẹ Sở Tầm xảy ra chuyện, em ấy cũng ở trên xe, nhưng chỉ có em ấy sống sót. Lúc tôi đi thăm, Sở Tầm cực kì tự bế, chẳng để ý tới ai. Bác sĩ tâm lý nói đó là di chứng sau vụ tai nạn, nhưng em ấy có chút phản ứng với tôi, vì vậy tôi đem em ấy về nhà."
"Sau này Tầm Tầm có tốt lên một chút, nhưng đến bây giờ một người bạn cũng không có, vẫn không muốn xa tôi. Đó không phải là biện pháp tốt, giống như lại đi vào ngõ cụt." Hà Dục nói tiếp: "Tôi cảm thấy tình huống hiện tại khá giống với lúc ấy, em ấy chẳng hứng thú với ai trừ tôi, cũng chỉ có một chút tình cảm với cậu."
Lục Cảnh Tu buông tay: "Vậy cũng tốt, tức giận cũng là một loại tình cảm."
Hà Dục phì cười: "Đừng có quậy, nó có chút trẻ con, lại không chịu lớn. Ở chung với nó lâu cậu sẽ cảm thấy nó thực ra rất đáng yêu."
"Tôi hi vọng nó có thể giống như người bình thường kết bạn, yêu đương." Hà Dục nói.
...
Lục Cảnh Tu quyết định mang Sở Tầm đi ăn cơm, Hà Dục lại dặn dò một lúc lâu giống như phải hoàn thành nhiệm vụ gì đó rất quan trọng rồi mới cho Sở Tầm đi. Cả Sở Tầm lẫn Lục Cảnh Tu đều muốn đưa Hà Dục về nhà, hắn lại xua tay từ chối: "Hai người đi đi, anh đi tàu điện ngầm là được rồi."
Nói rồi liền quay đi, để lại Lục Cảnh Tu và Sở Tầm một lớn một nhỏ đứng trước cửa tiểu khu.
Lục Cảnh Tu ho một cái, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy. Tốt hơn hết là làm đẹp mối quan hệ với Sở Tầm. Quá khứ của Sở Tầm có chút đáng thương, hơn nữa có khi tương lại họ sẽ là quan hệ thân thích, coi như mang con nít đi chơi là được rồi. Nghĩ xong, Lục Cảnh Tu vuốt vuốt mũi nói: "Buổi chiều tôi sẽ tới đón cậu, anh cậu nhờ tôi mang cậu đi tới quán kia ăn cơm."
Sở Tầm liếc anh một cái, cảm thấy tên Lục Cảnh Tu này thật nhiều chuyện.
Anh trai cậu vừa mới nói rằng Lục Cảnh Tu muốn mời hắn đi ăn ủng hộ quán, nhưng hôm qua Hà Dục trực ban, hôm nay lại phải ngủ bù, cuối cùng lại nhờ cậu đi dùm.
Ban đầu Sở Tầm cũng không muốn đi cùng Lục Cảnh Tu, nhưng xét tới việc Lục Cảnh Tu ban đầu là mời Hà Dục, cậu lại không muốn hai người đó ở riêng với nhau, vì vậy mới lấy tinh thần hi sinh mà đáp ứng chuyện này.
Bốn giờ chiều, Lục Cảnh Tu đã chờ ở dưới từ sớm. Hôm nay anh không đi Audi mà đã đổi thành BMW, làm Sở Tầm cảm thấy gã này thật hư hỏng.
Cái này thật ra cũng oan cho Lục Cảnh Tu lắm. Gần đây đám con nhà giàu có rất nhiều thú vui, người thì chơi xe, kẻ thì chơi gái. Anh có biết một người còn sở hữu một loạt Maserati ở một biệt thự tầng hầm. Tính ra, Lục Cảnh Tu chỉ sở hữu có hai chiếc xe đã là keo kiệt lắm rồi.
Lục Cảnh Tu không có ham muốn gì nhiều với vật chất, chỉ là có chút mê game, điều này là rất bình thường, quá lắm chỉ lãng phí chút điện. Thậm chí sau này anh cũng thành lập một công ti game, cống hiến cho GDP của quốc gia, còn được bầu làm thanh niên tài năng xuất chúng, cả nước có mấy đứa con nhà giàu có thể đạt được vinh dự như vậy?
Lại nói, Lục Cảnh Tu đổi xe là do cần phương tiện ra vào Bắc Thành, mà cả hai chiếc đều vô cùng thực dụng. So ra thì nhận thức của anh vẫn tiết kiệm hơn đám con nhà giàu kia nhiều lắm.
Sở Tầm không quen ở chung một chỗ với Lục Cảnh Tu, liền hạ cửa sổ xe xuống, nhưng bên ngoài gió nóng bên trong gió lạnh đập vào mặt rất khó chịu, cậu lại đen mặt nâng cửa kính lên.
Lục Cảnh Tu thấy một màn như vậy cũng không ngăn cản. Một lát sau, không khí trong xe im lặng, anh mới mở miệng: "Tuy không biết lúc nào tôi đã chọc giận cậu, nhưng tôi là bạn của anh cậu, vẫn luôn yêu thương cậu như em trai."
Những lời này hiển nhiên đã vượt qua trình độ hằng ngày của Lục Cảnh Tu, còn mang theo chút chút dịu dàng. Anh không thể không cảm thán mình càng ngày càng trở nên như vậy, mọi khi là một người đàn ông mạnh mẽ, cho tới giờ mới phát hiện ra mặt này.
Sở Tầm nảy lên chút nghi ngờ trong lòng, Lục Cảnh Tu không giống loại người có thể nói ra những lời này. Cậu nghiêng nghiêng đầu, tỏ ra hứng thú với việc liệu thằng cha Lục Cảnh Tu này sẽ còn phun ra được câu nào nữa.
"Lúc tôi còn nhỏ cũng rất dính mẹ, lúc mẹ tôi đi mua đồ lót còn lén đi theo, làm các chị sợ muốn chết." Giống như nhớ lại kí ức hồi mình còn nhỏ, Lục Cảnh Tu cười tươi.
Đây là lần đầu tiên Sở Tầm nghiêm túc nghe Lục Cảnh Tu nói chuyện. Có lẽ là do nói đến mẹ mình nên ngữ điệu của Lục Cảnh Tu cũng dịu dàng hẳn đi, hiếm khi lại làm cho Sở Tầm không chán ghét.
Xét về phương diện nào đó thì Lục Cảnh Tu cũng là một tên thích lảm nhảm, chỉ cần đụng đến lĩnh vực anh quen thuộc thì sẽ tự động nói xa xả. Cho tới lúc đi hết cao tốc Lục Cảnh Tu mới ngừng, anh còn phát hiện nhóc quỷ đáng ghét Sở Tầm hiếm khi lại không xen vào, cũng không cười khẩy.
Anh nhớ tới sự chiếm hữu của Sở Tầm đối với Hà Dục, tức khắc lại đau đầu, đúng là Hà Dục đã giao cho anh một nhiệm vụ gian nan không tưởng.
"Tôi và anh cậu là bạn học cao trung, còn học chung đại học. Quen biết cậu ấy đã lâu nên tôi cũng biết cậu ấy là một người hiền lành. Hồi còn cao trung, khi tôi đánh nhau với người khác cũng là cậu ấy đem vào phòng y tế, coi như có duyên từ kiếp trước."
"Nhưng anh không phải trai thẳng." Sở Tầm nghe được ngụ ý trong câu nói của anh, không tự tin lắm mà phản bác một câu, nói cho cùng thì chuyện Lục Cảnh Tu thích Hà Dục vẫn là cậu chủ quan phỏng đoán.
Lục Cảnh Tu nói dối không chớp mắt, trong lòng lại hiện lên hình chữ thập cầu nguyện: "Tôi thích con gái ngực to, con trai phẳng lỳ tốt chỗ nào?"
Hai người đi vào quán ăn, không khí bên trong cũng không khẩn trương lắm. Quán mới khai trước nên người ủng hộ rất nhiều, băng khánh thành còn chưa dọn, đất cũng đầy mảnh vụn rực rỡ.
Triệu Phổ đang nói chuyện với khách hàng, mắt thấy Lục Cảnh Tu tiến vào, còn đem theo một người thì lập tức nghênh đón.
"Người anh em, cậu rốt cuộc cũng tới." Hắn một bên vỗ vai Lục Cảnh Tu, một bên liếc nhìn người bạn mình mang tới.
Lúc trước Lục Cảnh Tu nói cho hắn biết hôm nay sẽ mang bác sĩ tới. Tuy rằng hắn đã nghe nói rất nhiều về mị lực của bác sĩ, nhưng thật ra cả hai vẫn chưa chân chính gặp nhau một lần nào.
Trong đầu Triệu Phổ tưởng tượng ra đủ cảnh tượng, rằng bác sĩ già như thế nào, có bao nhiêu nếp nhăn còn câu dẫn người anh em của hắn. Hôm nay hắn cũng có tâm tình hóng chuyện, rất muốn nhìn đến tột cùng người làm Lục Cảnh Tu mê đến điên cuồng có vẻ ngoài ra sao.
Đúng lúc hắn liếc qua người bên cạnh vài lần, lại kìm lòng không được nhìn thêm vài lần nữa — quả nhiên là yêu tinh!
Lớn lên sao lại đẹp như vậy!!!
Trách sao Lục Cảnh Tu lại trầm mê, đến hắn cũng không nhịn được mà cong một tí.
Sở Tầm thân là nghệ sĩ, đã sớm quen bị người ta nhìn chằm chằm nên cũng không phản cảm, ngược lại Lục Cảnh Tu có chút không vừa mắt, ho nhẹ một tiếng.
Triệu Phổ như mới tỉnh mộng, lập tức đưa tay tới trước mặt Sở Tầm, nói: "Chào cậu, bác sĩ gì đó, tôi là Triệu Phổ. Tôi đã nghe Lục Cảnh Tu nhắc đến cậu nhiều năm, nó cũng thích cậu nhiều năm rồi."
Lục Cảnh Tu lại ho khan vài lần, làm Triệu Phổ vô cùng lo lắng nói: "Cậu có bị cảm không nha, mùa hè nóng nực bị cảm cũng không dễ chịu, mau đi khám bác sĩ đi."
Sở Tầm mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu: "..."
(nghichimte: Ôi anh Triệu đúng là đồng đội heo:))))
Lục Cảnh Tu thầm nghĩ tiêu rồi tiêu rồi. Triệu Phổ vừa đưa họ tới ghế lô đã bị Lục Cảnh Tu đuổi đi.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Lục Cảnh Tu thử hỏi một câu: "Chúng ta kêu phục vụ gọi món? Quán này mời đầu bếp từ thủ đô về, nghe nói rất có tay nghề, làm đồ ăn rất tuyệt vời."
"Tôi cũng thấy anh rất rất tuyệt vời." Sở Tầm nhìn chằm chằm Lục Cảnh Tu, giống như muốn chọc thủng lớp da mặt dối trá của anh.
Bị phát hiện quá nhanh, Lục Cảnh Tu thật ra cũng rất cạn lời. Ban đầu anh nghĩ sẽ tới đây cùng với Hà Dục, coi như một lần hẹn hò nên mới hưng phấn bừng bừng đi khoe với Triệu Phổ. Ai ngờ tạm thời người tới thay đổi nên anh mới quên dặn Triệu Phổ.
"Vừa nãy ở trên xe anh còn nói chỉ là bạn bè bình thường với anh trai tôi, không hề có ý nghĩ bậy bạ." Sở Tầm không hề khách khí. Cậu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc muốn chết, còn đi tin tưởng lý do Lục Cảnh Tu thoái thác.
Cái tên nhóc Sở Tầm này thật phiền phức, nếu nhóc không phải em trai của Hà Dục thì anh đã xử lý từ lâu rồi. Anh trai chứ đâu phải mẹ, yêu đương với ai còn phải nói với nhóc một tiếng sao? Cứ cho là Hà Dục là mẹ nhóc đi, mẹ nó — ông trời muốn mưa, mẹ nhóc muốn cưới, Sở Tầm lấy tư cách gì mà quản?
Nhưng Sở Tầm không phải em trai ruột của anh, tuy rằng về sau cũng sẽ là một loại "em trai" thân thuộc khác, nhưng hiện tại không phải thời điểm để nổi bão. Hồi trưa anh còn thề son sắt với Hà Dục sẽ mang Sở Tầm đi chơi thật vui, lỡ như khi trở về Sở Tầm cáo trạng anh thì làm sao bây giờ?
Mặc dù Lục Cảnh Tu rất khinh thường những người đã trưởng thành còn chạy đi về cáo trạng với gia đình, nhưng anh cũng không dám liều.
Tuy Lục Cảnh Tu là con nhà giàu nhưng bản chất lại là nông dân bần hàn, am hiểu độc miệng, cũng không am hiểu dỗ người. Anh làm ra bộ dáng thẳng nam nhưng thật ra cực kì tra nam: "Cậu đừng nghe Triệu Phổ nói bậy, tôi với anh cậu thật ra cực kì thuần khiết..."
Ánh mắt Sở Tầm bay ra từng tia khinh thường.
Lục Cảnh Tu bị khinh thường, lại không thể đáp trả, đành làm như công kích của Sở Tầm không tồn tại.
Trong lòng đã tính toán sẽ đền tội với Hà Dục như thế nào, thuận tiện nhận trừng phạt, dù sao cũng không giấu được.
Sở Tầm nói giống như có thuật đọc tâm: "Anh thích anh trai tôi, anh ấy biết không?"
Anh vừa định nói không biết, Sở Tầm đã chặn trước anh: "Anh đoán xem, nếu tôi cho anh trai tôi biết anh thích anh ấy, hai người còn có thể làm bạn nữa không?"
Tay Lục Cảnh Tu có chút ngứa ngáy, thằng nhãi ranh này sao lại phiền như vậy? Chẳng lẽ còn chưa hết thời kì phản nghịch? Anh hôm nay đành thay trời hành đạo! Miệng mở ra một nữa, không biết sao anh lại nghĩ tới một màn diễn ra ở phòng bếp buổi trưa hôm nay.
Con dê con ngoan ngoãn hiền dịu Sở Tầm với ác ma đang ngồi trước mặt anh dường như không cùng chủng loại. Sở Tầm cũng chỉ biết ngoan ngoãn trước mặt Hà Dục.
Lục Cảnh Tu có lẽ đã quen với ánh mắt công kích của Sở Tầm, lúc này còn có tâm tình nhớ lại khoá học tâm lý anh đã học để lấy học phần. Cái tuổi đó rất cmn cố chấp, Lục Cảnh Tu thường xuyên thức đêm chơi game thâu đêm nên ở trên lớp luôn ngủ, chỉ có vài buổi có hứng thú mới nghe một chút.
Có một lần nói về con đực tìm bạn tình, bình thường sẽ nguỵ trang mục đích giao phối chính mà tiếp cận con cái.
Lục Cảnh Tu nhớ lại hình ảnh Sở Tầm ôm Hà Dục.
Không trách vì sao Lục Cảnh Tu luôn cảm thấy họ thân thiết đến quái lạ, đặc biệt sau khi biết hai người không phải anh em ruột.
Anh cũng có quan hệ cực kì thân thiết với Triệu Phổ, nhưng cũng không có ôm ấp như người yêu.
Lục Cảnh Tu: "...!!!"
Sở Tầm còn có ý đồ dùng ánh mắt giết chết đối phương, khoé miệng người đối diện lại giương lên một chút khiến cho cậu ngẩn ra.
Lục Cảnh Tu nói một cách vô cùng chắc chắn: "Cậu thích Hà Dục."
Bốn chữ này giống như sấm sét, Sở Tầm nắm tay dựa ghế ngồi, cười lạnh: "Tâm tư anh xấu xa thì cảm thấy người khác cũng giống như anh?"
"Tôi cũng đã qua độ tuổi của cậu, còn cái gì về thiếu niên mà tôi không biết?" Lục Cảnh Tu nắm chắc thắng lợi, không vội vàng hấp tấp, thậm chí tâm tình còn tốt lên. Anh lật tờ thực đơn, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Gọi thoải mái đi, tôi mời khách."
"Anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ." Sở Tầm tức giận, nghiêng đầu dùng ánh mắt cảnh cáo liếc Lục Cảnh Tu.
Lục Cảnh Tu cười tủm tỉm: "Tôi không có suy nghĩ bậy bạ, tôi có lập luận chứng cứ rõ ràng."
Sở Tầm giận đến cầm thực đơn ném qua một bên, nghĩ rằng cơm này ăn không nổi nữa liền đứng dậy rời đi.
Tay còn chưa kịp đụng vào tay nắm cửa đã nghe người phía sau chậm rì rì nói: "Cậu đoán xem, nếu tôi nói cho anh trai cậu biết cậu thích anh ấy, hai người còn có thể làm anh em nữa không?"
Sở Tầm hận đến ngứa răng, chỉ có thể ngồi trở lại, trong lòng đem Lục Cảnh Tu lăng trì ngàn vạn lần.
_______________________
Đã beta (4/8/2020) - nghichimte
Truyện khác cùng thể loại
1332 chương
55 chương
15 chương
10 chương
44 chương
23 chương
77 chương