02. Sở Tầm lạnh mặt xách vali vào nhà, đặt trong phòng khách, lập tức gọi điện thoại cho Hà Dục, muốn hỏi vì sao Hà Dục lại nhờ vả Lục Cảnh Tu đón mình. Cậu nhìn chằm chằm màn hình, ngọn lửa ghen ghét trong lòng nổi lên cuồn cuộn. Cậu hít sâu một cái, nhắm mắt ngồi trên sopha, chờ bản thân bình tĩnh lại. Sở Tầm có một lịch sử đấu tranh lâu dài với Lục Cảnh Tu, nếu có thể ghi ra bằng chữ, hẳn có thể biên soạn thành một cuốn từ điển Oxford thật dày. Sau khi thành trẻ mồ côi thì Sở Tầm ở nhờ nhà Hạ Dục. Lúc ấy cả Hà Dục lẫn Lục Cảnh Tu đều học đại học. Hà Dục là người đã an ủi và động viên cậu, nhờ vậy Sở Tầm mới có thể bình an vượt qua đoạn thời gian khó khăn kia. Kể từ đó, cậu vẫn luôn muốn ở gần Hà Dục, cho tới giờ vẫn luôn như thế. Lần đầu tiên Sở Tầm nhìn thấy Lục Cảnh Tu, cậu đã nhạy bén nhận ra hai người có quan hệ rất thân thiết, vì vậy cực kì ngoan ngoãn mà gọi một tiếng "anh Cảnh Tu". Tuy rằng lúc được bàn tay to lớn của Lục Cảnh Tu xoa đầu, cậu có chút khó chịu, nhưng vì bản thân đang ăn nhờ ở đậu, cậu lại không phải một đứa trẻ vô lễ nên Sở Tầm vẫn luôn chịu đựng Lục Cảnh Tu. Không lâu sau, cái đuôi cáo của Lục Cảnh Tu bị Sở Tầm phát hiện. Khi ở nhà thì Lục Cảnh Tu không muốn ở cùng cậu, anh không có gì làm thì coi phim cùng với Hà Dục, đã vậy lại còn khoác tay lên vai Hà Dục. Sở Tầm đã từng ám chỉ với Hà Dục rằng cái tên Lục Cảnh Tu này không phải người tốt, nhưng Hà Dục chỉ cho rằng đó là tâm lý tuổi phản nghịch, cậu cũng đành bó tay. Để tránh cho tên cóc ghẻ Lục Cảnh Tu này "ăn" hiếp Hà Dục, cậu liền nhắm tới Lục Cảnh Tu mọi lúc mọi nơi. Cậu lén lút đạp bể lốp xe Lục Cảnh Tu, làm cho lúc Lục Cảnh Tu đi chơi chung với Hà Dục thì bị tiêu chảy, tóm lại là làm mọi cách không cho hai người ở riêng với nhau. Sau này, mãi đến khi Lục Cảnh Tu bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Hà Dục lại đến thành phố khác học, liên hệ giữa hai người cũng không còn, thì Sở Tầm mới thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm không gặp Lục Cảnh Tu, cậu đã quên luôn đối phương trông như thế nào rồi. Năm nay gần 30, khí chất của Lục Cảnh Tu đã trở nên trầm ổn hơn xưa, sự lắng đọng của năm tháng càng làm khuôn mặt anh trở nên sắc sảo. Lúc còn ở sân bay, Sở Tầm thậm chí còn không nhận ra anh. Sở Tầm buồn bực một lát rồi quyết định dọn dẹp nhà cửa. Chung cư này là cậu bỏ tiền ra thuê, lý do là vì công việc cậu khá đặc thù, hơn nữa cậu cũng sợ Hà Dục bị paparazzi quấy nhiễu cuộc sống hằng ngày. Nói là vậy, nhưng thời gian cậu ở Bắc Thành rất ít, bình thường chìa khoá vẫn đưa cho Hà Dục giữ, việc dọn dẹp cũng thường do Hà Dục xử lý. Cậu nằm lỳ trên giường, ngửi ngửi mùi bột giặt mà Hà Dục thích, lại cảm thấy an tâm, mơ mơ màng màng mà ngủ mất. Sinh hoạt hằng ngày của Sở Tầm không hề có quy luật, không ngủ tới trưa cậu sẽ không ra khỏi giường. Khi Sở Tầm nghe tiếng chuông cửa vang lên, đầu óc cậu vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Vừa nhớ ra rằng hôm nay Hà Dục sẽ tới, cậu lập tức tỉnh hẳn. Sở Tầm nhảy tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, rồi cố gắng đè xuống vài lọn tóc đang cong lên. Trong gương hiện ra khuôn mặt tròn tròn mềm mềm của Sở Tầm, cậu mặc quần áo ở nhà, từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở thanh xuân cực kì mê người. Mở cửa chống trộm ra, vừa nhìn thấy Hà Dục là khoé miệng Sở Tầm lập tức cong lên, nhưng lại nhanh chóng hạ xuống khi nhìn thấy khuôn mặt kẻ đứng đằng sau. Lục Cảnh Tu trưng ra bản mặt thiếu đánh, cười cười: "Ban nãy Hà Dục gặp tôi thì cậu còn ngủ, chúng tôi cùng đi chợ mua chút rau." Anh giơ giơ hai túi rau lớn, giống như hai túi chiến lợi phẩm to bự. Sở Tầm nghiến răng nghiến lợi mỉm cười. Cậu không hiểu sao mình có thể gặp lại Lục Cảnh Tu, đã thế còn ở chung một tiểu khu. Ngay bây giờ, cậu chỉ muốn một cước đá bay Lục Cảnh Tu đi thật xa. "Cậu đừng chọc Tầm Tầm, nó mới thức dậy, một lát hai người còn phải nấu cơm." Đây cũng không phải lần đầu Hà Dục làm người giải hoà, hắn phải vuốt lông Sở Tầm thì mới mang Lục Cảnh Tu vào nhà được. Tục ngữ nói một núi không thể chứa hai hổ, một phòng cũng không thể chứa Sở Tầm và Lục Cảnh Tu. Sở Tầm hờn dỗi chạy đi dưỡng da, để lại Lục Cảnh Tu như gà trống thắng trận mà chạy khắp lãnh thổ tuần tra, như muốn để lại mùi hương của mình ở mọi nơi. Lục Cảnh Tu khi thì chạm vào TV của Sở Tầm, lúc thì vuốt ve CD của Sở Tầm. Hà Dục là người đứng xem toàn bộ, lắc lắc đầu giống như người cha bất lực với hai đứa trẻ cãi nhau, rồi mới xoay người vào bếp làm cơm trưa cho Sở Tầm. Hắn cũng không biết tại sao hai người đó lại ghét nhau đến vậy. Lục Cảnh Tu dạo quanh một vòng, chán rồi thì quay về phòng bếp. Anh dựa vào cửa nhìn Hà Dục đeo tạp dề, kế vòi nước bày ra một kệ đồ ăn, đột nhiên sinh ra cảm giác năm tháng êm đềm. Lục Cảnh Tu nghĩ, cuộc đời của bản thân đã trôi qua một phần ba, thậm chí còn nhiều hơn. Mấy năm qua sống tự do tự tại, nếu như có một người ở chung, cho dù có thêm một cậu em vợ lúc nào cũng làm người ta lo lắng đi chăng nữa, thì cũng đã hoàn hảo lắm rồi. Anh đến gần bếp hỏi Hà Dục: "Cần tôi phụ gì không?" Hà Dục nghĩ nghĩ, "Cậu chặt thịt được không?" "Được!" Lục Cảnh Tu lập tức vén tay áo, khí thế bừng bừng mà lấy con dao phay mới tinh từ trên giá, động tác dứt khoát vô cùng. Nhìn dáng vẻ quen tay của Lục Cảnh Tu, Hà Dục yên tâm quay đi tiếp tục rửa rau. Ai ngờ người bên cạnh không ngừng cạch cạch cạch cạch, Hà Dục cạn lời nhìn Lục Cảnh Tu chặt thịt mà như hiện trường vụ án, thịt ba chỉ trên thớt cực khổ chịu chà đạp, thớt cũng bị băm nát. Hà Dục: "... Hay là cậu ngưng đi, để tôi làm cho." Lục Cảnh Tu nhíu mày, anh là phú nhị đại, từ nhỏ đã được người khác chăm lo ăn ngon mặc đẹp, hiển nhiên không hiểu được sự vất vả khi vào bếp. Anh chỉ tức giận, lần đầu tiên anh cảm thấy mình không đủ trình độ làm một thứ gì đó. Lục Cảnh Tu vẫn muốn giúp, Hà Dục không cản được anh, đành quăng cho anh một củ tỏi để lột. Sơ Tầm rửa mặt xong thì lấy vận tốc ánh sáng bắt đầu dưỡng da, trong lòng thầm nghĩ, không thể để Lục Cảnh Tu ở chung với Hà Dục được, nếu không Hà Dục chắc chắn sẽ bị Lục Cảnh Tu quấy rối. Chai này lọ kia thay phiên nhay mở ra đóng lại, Sở Tầm vô cảm xoa sữa dưỡng ẩm lên mặt, lần đầu tiên cậu có cảm giác các bước chăm sóc da quá dài quá nhiều, thậm chí còn nhớ nhung quãng thời gian cao trung cầm khăn quẹt một cái lên mặt cùng với Hà Dục. Lau mặt xong, Sở Tầm nhìn ra phòng khách, quả nhiên không có ai. Cậu chạy qua phòng bếp thì thấy Lục Cảnh Tu đang ngồi xổm một góc lột tỏi. Hà Dục vừa thấy Sở Tầm tới đã vẫy vẫy tay bảo cậu lại, đá Lục Cảnh Tu ra ngoài, Lục Cảnh Tu giơ tay yếu ớt đòi quyền tạm trú ở phòng bếp, Hà Dục lại vung tay lên: phản kháng không có hiệu quả. Lục Cảnh Tu lề mề ở cửa nửa ngày, nhìn chòng chọc Hà Dục phối hợp cực kì ăn ý với Sở Tầm, người ngoài còn chẳng có đến một cái kẽ hở để chui vào, trong lòng buồn rười rượi nhưng lại không thể giống cô vợ nhỏ ghen tuông lải nhải, đành đến chỗ chơi máy chơi game Sở Tầm đặt ngoài phòng khách. Trong phòng bếp lúc này chỉ còn lại hai anh em Sở Tầm với Hà Dục, lúc này hắn mới hỏi: "Công việc gần đây sao rồi? Bận lắm hả?" Sở Tầm nhìn đồ ăn trên kệ đã qua sơ chế, liệt kê một vài món ăn trong đầu, nghe Hà Dục hỏi vậy thì theo thói quen làm nũng: "Mệt chết em rồi, mới 6 giờ đã phải đến phim trường quay phim, ngủ cũng không đủ." Sở Tầm là người bị bệnh buồn ngủ giai đoạn cuối, ngủ không ngon thì sẽ cáu gắt, buổi sáng 6 giờ đã phải dậy đối với cậu chẳng khác nào cực hình. Hà Dục nghe cậu nói vậy liền phì cười: "Đi làm việc còn muốn ngủ nướng, fan không chê cười em sao?" "Mấy cô ấy sẽ không chê cười em đâu, đau lòng em còn không kịp nữa là..." Sở Tầm nói được một nửa, nghe loáng thoáng được tiếng bước chân, lập tức nhào tới ôm Hà Dục từ phía sau, siết vòng eo Hà Dục, dán lên lỗ tai hắn thì thầm: "Nhưng có anh đau lòng em nhất đúng không." Hai anh em cũng lâu rồi không thân thiết như vậy, trong không khí cũng tràn lan dịu dàng, Hà Dục nhẹ nhàng nói: "Sao còn giống con nít vậy." Sở Tầm nghe tiếng bước chân đi xa, cảm thụ vòng eo ấm áp của Hà Dục, cậu lưu luyến không nỡ buông tay, ước gì thời khắc này có thể kéo dài một chút. Hà Dục nhẹ nhàng nói: "Nếu như ba mẹ biết em có nhiều người thích như vậy, chắc chắn sẽ kiêu ngạo vì em." Sở Tầm cứng người một chốc rồi giả vờ như không có gì mà buông eo Hà Dục ra, làm nũng: "Anh Hà Dục, em đói bụng lắm rồi, muốn ăn nấm kim châm xào tỏi~" "Đi băm tỏi đi." Hà Dục vỗ vỗ cánh tay Sở Tầm, không nói gì về việc Sở Tầm cố ý lảng sang chuyện khác, chỉ đưa tỏi Lục Cảnh Tu đã rửa cho Sở Tầm. Năm đó ba mẹ Sở Tầm cùng nhau đi du lịch thì gặp tai nạn xe cộ, gia đình 3 người chỉ có Sở Tầm còn sống sót. Lúc sau Sở Tầm gặp phải chướng ngại tâm lí, sợ ngồi xe, sợ ở một mình. Trước đó ba mẹ Sở Tầm vẫn luôn giúp đỡ Hà Dục, lúc nghe tin dữ, hắn lập tức đón Sở Tầm về nhà mình dưỡng thương. Hà Dục đã từng mời bác sĩ tâm lý cho cậu, tuy rằng mấy năm nay Sở Tầm chẳng có chỗ nào không giống người bình thường, nhưng Hà Dục vẫn luôn nhớ rõ biểu cảm gấp gáp của bác sĩ lúc ấy. Đứa nhóc này bọc mình trong một cái kén, không chịu lộ ra ngoài, cũng không cho ai vào trong. Cố tình quên đi quá khứ chỉ có thể trị ngọn, không trị được gốc. Làm cách nào đó để Sở Tầm chui ra khỏi cái kén, lại đào bỏ nơi đau đớn ấy đi mới là biện pháp đúng, chứ không phải trùm một lớp cát dày lên trên rồi bỏ đi, như vậy vết thương bên trong sẽ chỉ ngày càng thối rữa. __________ đã beta (12/02/2020) - nghichimte