Mang Tang Tử

Chương 7

Mắt to trừng mắt lớn ước chừng hai mươi giây, kỳ thật chính là một “ánh mắt không thể hình dung được” từ đôi mắt to đang đơn phương kinh ngạc mà trừng lớn. Sau đó Lục Bất Phá – chủ nhân đôi mắt to này – mới thoáng tỉnh lại. “Ngươi là người hay robot?” Mang Tang Tử tiên sinh không có chút lễ độ hỏi. Bán diện co rúm: “Là người.” “Hô, còn không phải T-800 sao. Ngươi là người thì tại sao mặt và tay lại như vậy?” Mang Tang Tử tiên sinh thực sự không lễ phép hỏi tiếp. Hiên Viên Chiến liếc mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, không chút tự ti nói: “Mỗi Mang Tà nhân trên cơ thể đều có những bộ phận bị thiếu hụt, ta chẳng qua không muốn che giấu những chỗ đó lại mà thôi. Thật xin lỗi vì những bộ phận máy móc không được che đậy của ta khiến ngài sợ hãi” A! Sau khi nghe xong, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu chấn động, ánh mắt Lục Bất Phá vẫn tỏa sáng. Người này thực sự không lễ phép nha! Hiên Viên Tri Xuân quát lớn: “Hiên Viên Chiến! Xin chú ý thái độ của ngươi với Mang Tang Tử tiên sinh!” Hiên Viên Chiến đứng nghiêm: “Rõ!” Bất quá nửa khuôn mặt nhìn chỗ nào cũng thấy không phải như vậy. Lục Bất Phá phát hiện đồ chơi tốt. Từ khi hắn tỉnh lại tới nay, ai cũng cung kính, cẩn thận tới cực điểm, tên gia khỏa Hiên Viên Chiến kia đối với sự xuất hiện của hắn không những không quá mức kinh ngạc, ngược lại còn “dám” vô lễ với hắn. Hừ hừ, thế nhưng ta chính là “tổ tông” nha! “Nè, trừ bỏ mặt và tay ra, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?” Vấn đề thứ ba của Mang Tang Tử càng vô lễ. Bán diện có chút nhăn nhó. Lục Bất Phá dám cá, nếu hắn không phải “Mang Tang Tử tiên sinh”, chắc chắn sẽ bị tên kia đánh cho thành tổ tông thứ thiệt. Khán giả xung quanh bảo trì yên lặng, ai cũng nhìn ra được Mang Tang Tử tiên sinh phi thường hứng thú với Hiên Viên Chiến. Luôn bị thằng cháu mình làm tức chết đi được, Hiên Viên Tri Xuân ở trong lòng mở hội: ta không tin không có ai trị được ngươi. “Nè, ngươi còn thiếu hụt chỗ nào nữa?” Đây gọi là xát muối vào vết thương, hay là không biết sống chết. Bán khuôn mặt bỗng nhiên bình tĩnh, Hiên Viên Chiến không một chút cảm xúc nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ta tên Hiên Viên Chiến chịu trách nhiệm bảo vệ ngươi chứ không phải “Nè”, ngoài má trái cùng tay phải, còn có cẳng chân phải, chân trái, bốn cái xương sườn, lá phổi phải của ta đều bằng máy.” “Wow, nhiều ghê” Bất lịch sự hết nói nổi. Hiên Viên Chiến nhìn thẳng phía trước, không đáp lại. Trêu chọc đủ rồi, Lục Bất Phá đứng dậy đi đến trước mặt Hiên Viên Chiến, không so sánh thì thôi, so rồi mới hết hồn, hắn chỉ cao hơn thắt lưng người ta có chút xíu. “Ngươi cao bao nhiêu?” Cổ cũng đã ngước lên hết cỡ, chuyện này thật rất buồn bực. “2m58.” Nhìn thẳng phía trước. Choáng váng! Hắn chỉ cao có 1m7. Lắc lắc đầu, trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn chìa tay ra với đối phương: “Vừa rồi ta thật sự vô phép, xin lỗi ngươi”.  Khi thích ai, hắn sẽ gọi người đó là ‘Ngươi’. Hiên Viên Chiến cúi đầu, bán diện trong một thời gian dài mới xuất hiện  sự kinh ngạc hiếm thấy  Lục Bất Phá ngẩng mặt, nâng tay lên, thấy đối phương nửa ngày im lặng không nhúc nhích, y mở miệng: “Hiên Viên Chiến, không phải ngươi nhỏ mọn vậy chứ, ta xin lỗi rồi mà.” “Tiểu… Mang Tang Tử tiên sinh.” Lục Bất Phá quay đầu lại: “Charlie King, sao ngươi lại gọi ta là ‘tiên sinh’ nữa, Hiên Viên Chiến là vệ sĩ của ta, cũng coi như người nhà, mau gọi Tiểu Phá”. Sau đó, hắn lại ngửa đầu, nịnh nọt nói: “Ngươi chắc không ngại làm ‘Người một nhà’ của ta đâu ha”. Hắn chính là bodyguard của mình a, không thể đắc tội. Những người khác thở phào nhẹ nhõm, xem ra Mang Tang Tử tiên sinh không bị các bộ phận máy móc của Hiên Viên Chiến hù doạ. Tuy phản ứng của hắn thực sự nằm ngoài dự đoán của họ, có phải hắn đã bắt đầu nguyện ý chấp nhận nơi đây hay không? Charlie King cũng nhẹ lòng, cười hỏi: “Tiểu Phá, có thể cho ta biết ngươi đang làm gì hay không?” “A? Các ngươi không biết sao?” Lắc lắc cánh tay đã giơ lên cả nửa ngày, lần này tới lượt Lục Bất Phá kinh ngạc. Trừ Hiên Viên Chiến, mọi người đều lắc đầu. Đúng ngay lúc Lục Bất Phá định giải thích, hắn bắt chước tư thế đối phương, chìa tay phải ra, nhưng cũng không nắm lấy tay Lục Bất Phá. Wow! Người này coi bộ thông minh nha! Không giống những người khác! Mặt Lục Bất Phá không chút che giấu vẻ sung sướng, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay to lớn của đối phương, vào lúc thân thể Hiên Viên Chiến nháy mắt căng cứng lại, hắn giải thích: “Đây gọi là bắt tay, tỏ vẻ hữu hảo” Biệt Lâm lập tức ghi lại cử chỉ kích động lòng người này vào bản “Trích những câu nói của Mang Tang Tử” Buông tay, Lục Bất Phá lui ra sau vài bước, xoa bóp cổ: “Haizz, thật buồn bực mà, các ngươi ai cũng cao như vậy, nói chuyện cùng các ngươi mệt mỏi quá” “Mang Tang Tử…” Thấy Lục Bất Phá trừng mắt tức giận, Biệt Lâm lập tức sửa miệng “Tiểu… Tiểu Phá, ‘buồn bực’ nghĩa là gì?” Ack, giết ta đi. Lục Bất Phá ôm trán giải thích: “Nghĩa là… Nghĩa là…” Hắn đâu có phải tự điển chứ “Nghĩa là phiền muộn”. Biệt Lâm vội vàng ghi chép lại, cũng không quên dùng máy thu lại biểu tình khi Lục Bất Phá nói. Thu tay lại, nắm chặt một lúc, Hiên Viên Chiến đánh giá từ trên xuống dưới Mang Tang Tử vài lần nữa, tiến lên hai bước, xoay người, chìa tay ra: “Đội trưởng đội đặc nhiệm thuộc Trọng trang sư, Hiên Viên Chiến”. Tròng mắt Lục Bất Phá thiếu điều muốn rớt xuống, người này quả nhiên khác biệt nha! Không chỉ hắn, mắt của tất cả mọi người ở đây cũng muốn rớt ra. “A, ngươi… khỏe, cám ơn” Móng vuốt gà con bị đại chưởng nắm lấy, Lục Bất Phá còn chưa hết shock, sao đột nhiên có cảm giác đối phương là tổ tông của hắn. [Em cảm thấy a trên cơ mình ấy mà, do đến lúc này a mới gt danh tính thật] Quá tốt, thực sự quá tốt! Chư vị quan lớn thầm an lòng, mặc dù Hiên Viên Tri Xuân vẫn giữ bộ mặt nghiêm nghị của một đại tướng, nhưng mọi người vẫn cảm thấy được hắn đang phi thường kiêu ngạo, tự hào. Cháu của hắn được Mang Tang Tử tiên sinh coi trọng. Thượng Quan Tùng Phong trước giờ vẫn luôn đối nghịch với hắn lúc này cảm thấy khó chịu, không được, hắn cũng phải đem cháu của hắn ra giới thiệu với Mang Tang Tử tiên sinh.  Thật ngưỡng mộ vị Hiên Viên Chiến tiên sinh làm cho người ta có cảm giác áp bức này, tâm tư trong bụng Lục Bất Phá chuyển vài vòng, sau khi cái người không biết là hộ vệ gì gì đó buông móng vuốt gà của hắn ra, Lục Bất Phá hỏi: “Ngươi là quân nhân?” Trang phục ngụy trang rất chuyên nghiệp, còn có đôi bốt cao cổ màu đen, đúng là cách ăn mặc của quân nhân. “Đúng vậy” “Ngươi bao nhiêu tuổi?” “35” “Wow! Ngươi cũng già thật!” Mang Tang Tử tiên sinh “ăn ngay nói thẳng” vừa thốt ra lời, liền thấy nữa bên mặt của đối phương có chút run rẩy. Quả thật là già mà, hắn mới có 15 tuổi thôi. Đứng thẳng người lại, Hiên Viên Chiến im lặng không lên tiếng. Mang Tang Tử tiên sinh tựa hồ  không lấy thời gian ngủ say mấy trăm năm thậm chí còn lâu hơn của mình tính vào! Hai người lần đầu tiên gặp mặt trên cơ bản coi như thành công. ******** – Trang phục ngụy trang của quân nhân (CADPAT) tùy theo địa hình chiến đấu mà khác nhau. Vào đây để hiểu thực tế, vàođây để có cái nhìn toàn diện: <img alt="" src="https://covannhahac2412.files.wordpress.com/2011/12/cadpat.jpg" data-pagespeed-url-hash=911520687 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>